Vân Lạc giống như muốn đem Liên Ngu Sơn nuốt vào bụng, không ngừng hút cắn đôi môi y. Liên Ngu Sơn cảm thấy miệng mình đã sưng đỏ lên, nhưng y không cần, cánh tay gắt gao ôm chặt đầu Vân Lạc, ép hắn vào môi mình.
Nụ hôn tuyệt vọng thê diễm, tựa hồ nếu bỏ qua lần này thì sau này sẽ không thể có được nữa; bọn họ không hận không thể đem nùng tình mật ý của cả đời này hôn một lần cho đủ.
Cả người Vân Lạc khô nóng. Hắn dùng lực ôm Liên Ngu Sơn, thân thể gầy yếu này làm hắn không quen, cả lòng cũng thấy đau đớn.
Chẳng biết tại sao, thân thể Liên Ngu Sơn nóng cháy, ôm vào trong ngực giống một lò than lửa, không giống với y trước kia luôn lành lạnh. Nhưng Vân Lạc cũng không có chú ý tới, hắn chỉ biết không thể hôn nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện. Lý trí của hắn làm hắn rút tay về. Nhưng Liên Ngu Sơn phát hiện động tác của hắn, ngược lại càng gắt gao quấn chặt.
“Không được, buông ra… Liên Ngu Sơn…” Vân Lạc cố gắng cùng lý trí đấu tranh.
Liên Ngu Sơn không để ý tới, bỗng nhiên dùng sức rộng mở long bào Vân Lạc, cúi đầu xuông, theo lồng ngực hữu lực của ắn hôn xuống, một đường lưu lại phiến tình khiêu khích.
“Ngươi…” Vân Lạc cả kinh nhìn Liên Ngu Sơn, yếu đuối vươn tay nhưng không cách nào đẩy người kia ra, chậm rãi bị y khơi mào dục vọng.
Đến khi Vân Lạc thấy động tác của y ở phía dưới mới giật mình kinh hãi, kêu lên, “Liên Ngu Sơn, ngươi làm gì!?” Vân Lạc khiếp sợ đến cơ hồ nói không ra lời. Liên Ngu Sơn thế nhưng lấy miệng… ngậm phân thân của hắn vào.
Vân Lạc thật sự chấn kinh rồi. Liên Ngu Sơn của hắn, tiểu thư ngốc của hắn… hiện tại… lại…
“Ngươi, ngươi…” Vân Lạc vừa tức vừa vội nhìn y, quả thực không thể tin hắn làm như thế.
Khoái cảm mãnh liệt xâm nhập đánh thẳng vào hắn. Liên Ngu Sơn trúc trắc dùng môi lưỡi của mình lấy lòng hắn. đôi môi vừa bị chà đạp đến sưng đỏ kia giờ không ngừng cố sức luật động, động tác vốn cứng ngắc lúc đầu giờ giống như đã tìm được bí quyết, dần thông thuận hơn.
Phân thân Vân Lạc ở trong miệng y càng lúc càng cứng rắn, Liên Ngu Sơn thậm chí có thể cảm giác được nhịp đập của nó.
Loại cảm giác này thập phần kỳ diệu. Sách thánh hiền mà Liên Ngu Sơn đọc nhiều năm sớm không cánh mà bay. Cái gì lễ nghi liêm sỉ, cái gì đạo đức giáo hóa, hết thảy đều không đáng giá nhắc tới, toàn bộ hôi phi yên diệt. Trước mắt Liên Ngu Sơn chính là người y thương yêu nhất. Trong lòng y, y đã chấp nhận hắn là phu quân của mình, đương nhiên không còn gì quan trọng hơn việc lấy lòng phu quân của mình, làm hắn thoải mái khoái hoạt thỏa mãn.
Cuối cùng Vân Lạc ưỡn thắt lưng, ở trong miệng Liên Ngu Sơn phóng thích chính mình.
Hắn không muốn nhìn đến bộ dáng Liên Ngu Sơn lúc này. Thân thể rõ ràng là khoái ý đích mất hồn, trong lòng cũng là đau đớn bi ai.
“Lạc nhi…” Liên Ngu Sơn đem ái dịch của trượng phu nuốt vào bụng, chậm rãi cởi bỏ quần áo chính mình, lộ ra thân thể trắng nõn thon gầy.
Liên Ngu Sơn ngẩng đầu lên, lấy tay bộ lộng dục vọng của Vân Lạc, con ngươi trầm thấp ướt át ngóng theo hắn.
“Ngươi làm gì?” Trông thấy dục vọng trong đáy mắt Liên Ngu Sơn, Vân Lạc có trong nháy mắt bị mê hoặc. Hắn nhìn Liên Ngu Sơn, nhìn y lớn mật khóa ngồi trên người mình.
Liên Ngu Sơn khàn tiếng, thấp giọng nói, “Ôm ta… Lạc nhi, ôm ta…”
“Bây giờ…?” Lý trí Vân Lạc đã đầu hàng tình cảm.
Liên Ngu Sơn buồn bã cười, choàng tay ôm cổ Vân Lạc, ghé vào lỗ tai hắn, “Sau này sẽ không có cơ hội… Lạc nhi, đây là lần cuối cùng, cầu ngươi…”
Vân Lạc cả người chấn động, thấy tròng mắt tối như mực của Liên Ngu Sơn, có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng và bi ai trong đó. Sự giãy dụa tuyệt vọng ấy… dường như cũng giống mình…
Vân Lạc nghiêng người, đem Liên Ngu Sơn đặt dưới thân.
Liên Ngu Sơn nói đúng, có lẽ sau này… bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa…