hông thường, D. Marnin hay trở về khu cư xá cùng với ông Đại sứ. Nhưng hôm ấy, ông Corning được mời tới bữa tiệc của ngài Papal Nuncio nên ông ta đã bảo anh ở lại Đại sứ quán, tiếp nhận những thông tin cần thiết và đem tới cho ông ta ở khu cư xá sau bữa tối. Tom Aylward, người vẫn luồn đi cùng tướng Donnelly trong các hoạt động xã hội sẽ chịu trách nhiệm thu thập tất cả các tin tức về tình hình chiến sự tại sở chỉ huy của MACV và chuyển tới cho Marnin. John Mecklin sẽ tiếp tục thông tin cho các hãng thông tấn và cho toàn bộ mạng lưới cơ quan có liên quan thông qua nguồn tin lấy từ Đại tá McCloud, cố vấn quân sự cho tướng Đính, Tư lệnh Quân đoàn IV ở Cần Thơ. D. Marnin đã cần rất nhiều sự giúp đỡ từ những người này để có thể nắm được một cách cụ thể nhất tất cả những gì đang điễn ra. Anh chẳng có một chút hiểu biết gì về địa hình hay giới hạn của những cánh đồng lúa ngập nước.
Cánh quân dù của Quân lực Việt Nam hứa là sẽ đổ bộ xuống khu vực vào lúc 4 giờ chiều nhưng mãi đến tận gần sáu giờ tối điều đó mới thành hiện thực. Tuy thế kế hoạch của họ vẫn là cố gắng chia cắt đội hình chiến đấu của Tiểu đoàn số 514 để sử dụng pháo sáng soi suốt đoạn đường trốn chạy của lực lượng này, tạo điều kiện cho lực lượng không quân vận nghiền nát họ suốt đêm hôm đó. Vẫn chưa có ai hết hy vọng về kế hoạch này.
D. Marnin gọi điện cho Đinh Triệu Dã ở Phủ Tổng thống. Anh chàng Dã này cũng đang rất kích động và cho biết nó là một kết quả thật tồi tệ, tuy nhiên đó không phải là lỗi của Quân lực Việt Nam Cộng hòa. Họ nói rằng, có một ông Đại tá Mỹ đang bay trên khu vực chiến sự đã liên tục dùng máy bộ đàm yêu cầu hủy bỏ lệnh phản công của Sư đoàn trưởng và điều này đã làm cho mọi việc trở nên lộn xộn nghiêm trọng. Giới báo chí đã nắm được toàn bộ diễn biến của sự việc và họ đang thổi phồng nó lên không tiếc lời. Cả Tổng thống Diệm và tướng Donnelly đều đồng ý với nhau rằng đây chỉ là một sự cố nhỏ - thậm chí là rất nhỏ trong cả chuỗi dài các trận đánh của cuộc chiến tranh này.
D. Marnin đã gọi điện thoại cho Mudd tới ba lần. Nhưng lần nào cũng như lần nào, viên hạ sỹ tham mưu da màu trả lời anh bằng một giọng chết điếng là Đại tá đang ở ngoài mặt trận.
- Làm khỉ gì có trận đánh nào chứ. Ông Đại tá đi đâu rồi? - Anh bực bội hét lên.
D. Marnin viết lại toàn bộ những thông tin về tình hình cho tới lúc ấy rồi chuyển cho Rizzo nhờ anh này kiểm tra cẩn thận từng câu chữ một. Sau đó anh lái xe tới khu cư xá và cầm nó ngồi ở bên ngoài đợi đến hơn 11 giờ thì ông Đại sứ mới trở về. Sau khi đọc hết bản báo cáo, ông Corning thở dài ngao ngán:
- Tình hình này không được hay cho lắm nhỉ.
- Vâng thưa ngài.
- Tiếc là cánh báo chí lại biết tường tận về nó. Nhưng thôi, dù sao cũng phải cám ơn cậu, D. Marnin ạ. Hãy cho tôi biết nếu có thêm điều gì mới nhé. Ngay bây giờ tôi sẽ đi sửa lại bản Báo cáo tổng kết cuối năm của mình vậy. Sáng sớm ngày mai cậu sẽ có công việc này để làm đầu tiên đấy.
Gần 11 giờ 30 đêm, D. Marnin mệt mỏi và gần như kiệt sức mới lết được đến lối vào căn hộ của mình. Anh đang tiến về phía cửa ra vào thì bỗng giật mình nhìn thấy một cô bé còn rất trẻ đang ngồi trên bậc cửa. Cô bé khoảng mười lăm tuổi, có khuôn mặt trẻ trung xinh xắn, trông rất sạch sẽ. Cô bé mặc một bộ đồng phục của các học sinh Trung học. Thấy anh bước tói, cô gái vội đứng dậy và cúi đầu chào.
- Qui... qui êtes vous? Qu’est - ce que vous voulez? (Cô là ai? Cô muốn gì) - D. Marnin lắp bắp hỏi.
Cô bé trả lời bằng tiếng Việt. D. Marnin không làm sao luận ra được cô ta đang nói gì. Anh cố thử thêm một lần nữa, nhưng cô bé lại càng không hiểu được anh. Mặc dù cố giấu mình trong bộ đồng phục nữ sinh Trung học nhưng rõ ràng cô bé chưa bao giờ học đến bậc Trung học, bởi vì ở đó tất cả các môn học đều phải học bằng tiếng Pháp. Vội vàng đút tay vào túi áo, cô ta rút ra một tấm các và đưa nó cho Marnin. Anh giơ tấm các lên chỗ ánh đèn le lói và đọc được dòng chữ:
Mới kiếm được một em còn trinh gửi tới cho ông. Bảo đảm là trinh tiết 100%. Hãy xài thoải mái đi. Giấy này bảo đảm là ông có toàn quyền sử dụng đến 7 giờ sang ngày mai.
Feling auo nueuo!
- Ôi, Chúa ơi! - D. Marnin vò nát tấm các rồi chộp ấy khủy tay cô bé - Où est votre...
Cô bé con bỗng gào lên ầm ĩ rồi khóc nức nở:
- Đừng làm đau tôi.
D. Marnin vội bỏ tay cô ta xuống
- Ôi, Chúa ơi - anh kêu lên và cũng nhận ra rằng điều này có thể sẽ làm cho những nhà hàng xóm khó chịu hoặc là họ có thể sẽ gọi cảnh sát tới.
- Đừng sợ. - Anh nói bằng tiếng Anh thứ ngôn ngữ mà anh hy vọng rằng sẽ dễ chịu hơn - Nghe này, tôi sẽ đưa em về nhà. Em chỉ cần nói với tôi -
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên
- Khỉ thật.
Anh kéo cô bé tội nghiệp vào trong nhà rồi giật vội lấy ống nghe.
- D. Marnin đây.
Đó là Rizzo gọi tới.
- D. Marnin hả? Tôi không đánh thức anh dậy đấy chứ? - không cần đợi câu trả lời, anh ta nói luôn - Nghe này, chúng ta vừa nhận được điện yêu cầu trả lời gấp đây. Washington đã biết được tin về vụ Ấp Bắc qua các hãng thông tấn và họ muốn biết cụ thể việc đó diễn ra như thế nào.
Rizzo ngừng lại trong giây lát rồi hỏi tiếp.
- Liệu tôi gọi ông Đại sứ dậy có được không hả?
- Không - D. Marnin nhanh nhảu ngăn lại - Hãy để cho ông ấy ngủ đi.
- Thôi được rồi. Tôi sẽ gọi cho ngài Bilder.
Cô bé vẫn còn đang đứng giữa phòng và bắt đầu khóc thút thít.
- Chúa ơi! - D. Marnin cùng quẫn kêu lên - Đừng có làm như vậy nữa đi.
- Sao lại không? - Rizzo hỏi luôn - Ngày hôm nay ông ấy đã vặn vẹo đủ thứ rồi - thế nên để cho ông ấy làm thêm tí nữa chẳng được sao. Có gì tôi sẽ thông báo ngay cho cậu.
- Ý kiến hay đấy - D. Marnin cố tình reo lên - Cứ làm đi.
Anh ngoặc cái ống nghe lên trên chiếc điện thoại rồi đứng im trong chốc lát ngắm nghía cô bé và do dự không biết làm cái gì nữa đây. Thằng cha Claudio chó chết, anh thề là sẽ giết chết anh ta nếu anh ta đang có mặt ở đây. Anh bước tới kéo cô bé tội nghiệp đến ghế sô-pha.
- Nào, bây giờ em thôi khóc đi có được không - anh nói thật bình tĩnh bằng tiếng Anh - Nếu em nói cho tôi biết nhà của em ở đâu, tôi sẽ đưa em về.
- Em về không nhà - cô bé trả lời dứt khoát - Em phải ở lại đây. Nếu em đi khỏi đây, bà Chung sẽ giết em mất.
- Bà Chung đã đưa em đến đây sao?
- Vâng, bà ấy để em ở đây và dặn rằng em phải làm tất cả những gì mà ông bảo - nói tới đây, cô gái cười rúc rích.
- Được rồi - anh nói cộc lốc - bây giờ coi như xong việc còn em phải biến đi đằng khác đi.
- Em sẽ không đi đâu hết - cô bé rền rĩ, giọng của cô cứ to dần lên thành tiếng rú. - Bà ấy sẽ giết em mất anh ơi.
- Im đi nào - D. Marnin quát - Im ngay đi.
Để chiều lòng anh, cô bé vội ngừng lại nhưng vẫn thút thít. Anh đang tìm cách lấy cớ hoãn binh nên nói - Nghe này, em có muốn uống Coca Cola không?
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu khụt khịt. Anh đi vào bếp một lúc và khi quay lại anh thấy cô bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô-pha, nước mắt đã khô gần hết. Anh đặt chai nước và một bát khoai tây chiên xuống trước mặt. Điện thoại lại reo lên một lần nữa.
- Tôi John Meklin đây, D. Marnin à, xin lỗi vì phải đánh thức anh dậy vào lúc này.
- Không, không sao đâu anh Mecklin ạ.
- Có rất nhiều tin tức liên quan đến vụ Ấp Bắc mới đươc gửi đến - Mecklin nói với vẻ mất bình tĩnh một cách khác thường - Nói chung vụ này đã thật sự khiến cho nhiều người quan tâm lắm. Tôi biết cậu sẽ phải tập hợp các tin tức mói nhất để báo cáo cho ngài Đại sứ vào đầu giờ sáng ngày mai, vì thế tôi nghĩ rằng cách tốt nhất là lát nữa trên đường trở về nhà tôi sẽ gửi nó cho cậu luôn.
- Ô không, Chúa ơi - giọng D. Marnin lạc hẳn đi - ý tôi là... anh thật chu đáo quá, Mecklin ạ, nhưng có lẽ không cần phải như vậy đâu.
- Ôi, không vấn đề gì đâu - Mecklin động viên - đằng nào lúc về tôi chẳng đi qua chỗ nhà anh. Tôi sẽ đến đó trong vòng năm phút nữa, mà có khi không đến đâu.
D. Marnin đặt ngay ống nghe vào máy điện thoại rồi quay lại nói với cô bé.
- Nghe này, em hãy đi vào trong đó đi - anh chỉ tay vào trong buồng ngủ - Hãy đóng cửa lại và đi ngủ đi. Được không?
Cô bé nhìn anh một cách khó hiểu. Anh nắm lấy khủy tay cô bé, lôi cô đi thẳng vào phòng ngủ và rồi thì cô bé lại bắt đầu gào lên thảm thiết.
- Bà Chung nói là nếu em không làm cho ông hài lòng thì bà ấy sẽ giết chết em.
- Nghe này, nếu cô không đi vào trong buồng ngủ ngay bây giờ thì chính tôi sẽ giết chết cô đấy. - D. Marnin xồ mạnh cô gái vào trong nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thiểu não của cô thì anh lại phải nhẹ nhàng hơn. - Bây giờ em đi ngủ đi, được chưa?
Anh dùng tay ra hiệu cho cô bé
- Chúc ngủ ngon.
Nghe tiếng gõ cửa, D. Marnin đóng vội cánh cửa buồng ngủ rồi chạy ngay ra ngoài. Mecklin đang đứng trước cửa, tay ôm một cuộn giấy điện tín. D. Marnin đưa tay đón ngay lấy cuộn giấy và nói:
- Cám ơn anh rất nhiều Mecklin, tôi cũng không muốn phải giữ anh lâu. Chúc ngủ ngon.
Trước lúc đóng xập cánh cửa vào, anh còn nhìn thấy Mecklin đang há hốc mồm kinh ngạc.
Đúng ba giờ sáng ngày hôm sau, trong khi D. Marnin đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế sô-pha thì lại nghe tiếng điện thoại.
- Dậy chưa ông bạn? - tiếng nói của Mandelbrot vọng ra từ trong ống nghe.
- Tôi đây, ông lại muốn cái gì vậy hả Billy?
- Dave, tôi cần thông cáo từ Đại sứ Corning.
- Không sao cả, nó đang nằm đây này. Tôi tin là ông ấy sẽ vui lòng gửi cho ông một bản.
- Nghe này, ông bạn già, ông có sợ rằng anh chàng Mudd sẽ bị phạt vạ lần này không? - Mandelbrot sốt sắng đề nghị - cả đám Quân lực Việt Nam và bên dinh Tổng thống đều đang đổ hết mọi tội lỗi lên đầu thằng cha này. Hắn cần phải biết điều này, nhưng tôi không thể tìm được hắn ở đâu. Cậu có thể giúp tôi việc đó được chứ?
- Làm cách nào cơ?
- Cậu có thể liên lạc được với hắn thông qua đường dây của Đại sứ quán hoặc của bên Quân đội cũng được. Mà tất cả những gì mà cậu phải làm là nhắc anh ta chú ý thôi.
- Thực ra thì, tôi đã cố tìm anh ta mấy lần rồi nhưng đều không được - D. Marnin nói - nhưng tại sao tôi lại không thử xem thế nào nhỉ?
Anh đặt ống nghe xuống rồi lại nhấc lên quay số gọi xuống Mỹ Tho qua đường dây của Đại sứ quán. Mudd nhấc máy lên sau bốn tiếng chuông reo.
- Có việc gì vậy ông bạn tri kỷ của tôi?
- Lúc trước tôi đã gọi điện tìm anh mà anh không có ở đấy. Tôi đã muốn ông cho tôi biết thêm một vài thông tin liên quan đến trận đánh vừa rồi để báo cáo lại cho ông Đại sứ. Ông cũng nên biết là tôi vừa nói chuyện qua điện thoại với phóng viên Mandelbrot. Anh ấy nói rằng Quân lực Việt Nam Cộng hòa (ARVN), Phủ Tổng thống và cả Bộ Tư lệnh MACV đều đang buộc tội ông vì đã để xảy ra thảm họa ở Ấp Bắc đấy.
- Ôi dào, mấy thằng cha khó chịu đó vẫn không quên nó đi được hay sao.
- Tôi cũng vừa mới nhận được mấy bức điện tín ở đây. Họ trích dẫn rằng, một cố vấn Mỹ đã nói rằng ARRVN không đáp ứng được yêu cầu nhiệm vụ... và rằng đó là một “Màn trình diễn tồi tàn”
- Nó nói vậy à. Bây giờ thì ai có thể phủ nhận được điều đó chứ. Nghe này, Dave, hãy giữa lại những bức điện tín đó nhé. Tôi muốn đọc chúng trước khi tôi nhận được lời quở trách của Tướng quân. Và này, cám ơn rất nhiều nhé.
Đúng 6 giờ 30’, D. Marnin vẫn còn đang ngủ lơ mơ ở trên ghế sô-pha thì anh phải bật giậy vì có tiếng gõ cửa dồn dập. Đó là Mudd với mày râu nhẵn nhụi, quần áo chỉnh tề và bốc mùi nước hoa Cô-lô-nhơ thơm phức. Nhìn anh ta có vẻ rất thư thái và nhanh nhẹn khiến cho D. Marnin cũng phải hơi bất ngờ, bởi vì mói chỉ khoảng ba tiếng đồng hồ trước đây, anh vừa nói chuyện với anh ta qua điện thoại và sau cả ngày hôm trước anh ta còn đang ở trong một trận đánh. Theo sát anh ta là viên hạ sỹ không quân người da màu. D. Marnin mời cả hai vào trong phòng khách và đề nghị pha mời họ một phin cà phê.
- Tôi không có nhiều thì giờ đâu. Chúng tôi còn phải báo cáo ở chỗ Bộ Tư lệnh MACV vào lúc 7 giờ 30’ cơ. Đây là hạ sỹ Washington. Anh ta làm việc trong văn phòng cố vấn quân sự ở Mỹ Tho. Nào hạ sỹ, hãy nói cho ông bạn đây xem anh đã làm gì nào.
- Tôi là liên lạc viên thưa ngài.
- Và vào lúc 10 giờ 30’ sáng ngày hôm qua anh đang làm cái gì?
- Tôi đang theo dõi diễn biến trận đánh giữa Sư đoàn 7 và Tiểu đoàn số 514 của Victor Charlie (Việt Cộng).
- Thế chuyện gì đã xảy ra vào lúc 10 giờ 30’?
- Sương mù lúc đó đã tan hết, mười chiếc máy bay trực thăng của ta đang đưa lực lượng tác chiến đường không vào vị trí tập kết của đại đội dự bị đầu tiên. Ông đang ngồi trên chiếc L-19 chỉ chỗ cho họ hạ cánh.
- Và tôi đã nói gì với họ?
- Ông đã nói rằng họ đang đi quá gần với hàng cây ở phía Tây, dưới hàng cây đó là cả một mớ các công sự của bọn VC và rằng họ không được phép đổ quân xuống vị trí đó dưới 300 m nếu không thì mọi việc sẽ xôi hỏng bỏng không.
- Lúc đó tôi đang nói với ai?
- Thiếu tá Markham trong chiếc trực thăng chỉ huy.
- Và chính xác là tôi đã nói cái gì?
- Ông đã nói rằng, đồ con lừa ngu dốt, chúng mày sẽ bị tụi nó bắn cho tan tác ngay đấy.
- Và ông ta trả lời ra sao?
- Ông ta bảo rằng đó là quyết định sáng suốt, vì đấy là chỗ bọn VC đã bỏ đi rồi và rằng ông ta biết là ông ta đã nhìn thấy một bãi đáp rất thuận lợi.
- Và anh đã ghi âm lại toàn bộ cuộc trao đổi đó chứ? Bây giờ anh có cuộn băng đó không?
- Vâng thưa ngài, theo nguyên tắc SOP chúng tôi vẫn phải sử dụng những cuộn băng này khi chúng tôi làm báo cáo sau mỗi trận đánh.
- Cám ơn hạ sỹ, - anh ta nói rồi quay sang phía D. Marnin với một nụ cười rạng rỡ
- Thế chuyện gì đã xảy ra với Thiếu tá Markham? - D. Marnin hỏi.
- Anh ta tử trận rồi. Một viên đạn đã xuyên qua đầu anh ta. Mẹ kiếp.
D. Marnin thở dài sõng sượt và nói với với anh ta:
- Anh nên bảo đảm là anh phải có riêng một bản sao của cuộn băng ấy. Anh phải giữ nó cho bản thân anh đấy.
- Để tôi nói cho ông biết nhé. Trận đánh này sẽ trở nên nổi tiếng. Tôi sẽ viết về nó một cách tỷ mỉ đến tùng chi tiết và trong nhiều thế kỷ sau này bản báo cáo của tôi sẽ được đem ra làm tài liệu nghiên cứu trong tất cả các trường đào tạo sỹ quan tham mưu đấy. Thứ duy nhất có thể không cho nó phổ biến được chính là việc Bộ Tư lệnh MACV sẽ cho xếp nó vào danh sách các hồ sơ TUYỆT MẬT. Bởi vì trận đánh này sẽ khiến cho những người đọc được về nó hiểu rằng Quân lực Việt Nam Cộng hòa đã không thể đảm nhiệm trọng trách của họ và cả trong tương lai họ cũng sẽ không thể làm được điều đó nữa. Đó đúng là một màn trình diễn tồi tệ. Một màn trình diễn tồi tệ chó chết.
Cửa ra vào bỗng bật mở. Bà Chung xông thẳng vào bên trong.
- Xin chào các ngài. - nói rồi bà ta tự nhiên như không lướt qua cả ba người và tiến thẳng vào phòng ngủ. Vài phút sau, bà ta đi ra và kéo theo cô bé mặc nguyên cả bộ đồng phục học sinh Trung học vẫn còn đang ngái ngủ, tóc tai bơ phờ, hai mắt sưng húp. Bà Chung nhanh nhảu vẫy tay chào tạm biệt mọi người rồi lỉnh ngay ra ngoài. Cô bé con không dám nói lấy một lời và cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Marnin. Đại tá Mudd và viên hạ sỹ đưa mắt nhìn nhau trong im lặng. Mudd hắng giọng rồi bảo Washington chờ anh ta ở dưới xe jeep.
- Này ông bạn - anh ta quay lại nói với D. Marnin khi chỉ còn hai người ở trong phòng - ông hãy cẩn thận với bọn gái mãi dâm ngưòi Việt này đấy. Căn cứ của ông là ở Sài Gòn. Có một thứ mà ngưòi Việt Nam ghét hơn bất cứ cái gì khác đó là để cho người nước ngoài làm nhục những ngưòi phụ nữ của họ. Chúng ta đang có việc để làm ở cái đất nước này. Và đấy luôn là mục tiêu hàng đầu. Nếu như ông cảm thấy thích những em gái người Việt ngọt ngào, ông hãy xuống chơi với bọn tôi ở dưới Mỹ Tho vài bữa. Tôi sẽ bố trí cho ông đâu vào đấy hết. Nhưng mà vào lúc này hãy nhớ là chẳng có con chó nào lại đi ị ra ngay trước sân nhà mình đâu.
D. Marnin im lặng bước chân theo ra cửa.
Một tuần sau đó, vào ngày 10 tháng 1, anh đã nhận được một gói bưu phẩm gửi từ Mỹ Tho lên theo đường quân bưu. Đó là những giấy tờ cá nhân và toàn bộ biên bản ghi nội dung cuộc đàm thoại của Mudd trong trận đánh ấy. Trên tờ giấy bọc bên ngoài, Mudd đề nghị D. Marnin giữ hộ anh ta những thứ này trong một thời gian và chỉ được mở nó ra nếu như có việc gì đó bất trắc xảy ra với anh ta mà thôi. D. Marnin thản nhiên bỏ gói bưu phẩm vào trong ngăn kéo bàn làm việc và chẳng bao lâu sau anh đã quên mất nó.