hi D. Marnin quay trở lại phòng làm việc, đã có hai tin nhắn với một chữ “khẩn” duy nhất được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của anh. Tin nhắn đầu tiên là của John Mecklin thuộc phòng Thông tin tuyên truyền còn tin thứ hai là của Mandelbrot.
- Vừa có trận đánh lớn ở vùng đồng bằng - Mecklin nói - theo các hãng thông tấn thì đây là trận đánh lớn nhất. Và hình như thiệt hại nặng... có thể là rất nặng. Hãng AFP loan tin là có tới 12 máy bay trực thăng của ta bị bắn hạ...
- Mười hai chiếc sao?
- Đợi chút đã. Họ vừa đính chính lại. Bây giờ họ nói là có tám chiếc.
- Thế trận đó xảy ra ở đâu thế?
- Nơi đó gọi là Ấp Bắc cách Mỹ Tho khoảng 15 dặm về phía Tây Bắc. Cánh báo chí đang kêu la om sòm đòi được đưa đến khu vực xảy ra chiến sự.
Sau đó D. Marnin vội gọi điện tìm gặp Mandelbrot mà hy vọng rằng anh sẽ biết được thêm thông tin nào đó.
- Xin chào, Billy - anh nói - Có việc gì mà ông nhắn tin cho tôi thế?
- Có việc gì là thế nào chứ? Chúng ta đang bị một trân thua nhục nhã nhất kể từ trận Trân Châu cảng cho đến giờ thế mà ông lại còn hỏi tôi là có việc gì thế. Nghe này, trong vòng 4 tiếng đồng hồ nữa tôi phải có mọi thông tin và các độc giả của tờ “Thời báo New York” cũng muốn biết cái gì đang xảy ra ở đấy. Thế mà khi tôi đề nghị có phương tiện đưa tôi tới đó hay ít nhất là đến Mỹ Tho cũng được vậy mà chỉ nhận được sự trì hoãn của hết người này đến người khác. Lúc thì họ bảo là hãy điền vào mấy mẫu đơn này, lúc thì lại bảo là đến chỗ này hay chỗ kia đề đợi. CHÓ CHẾT THẬT, bây giờ tôi chỉ muốn nhờ bên Đại sứ quán các ông can thiệp giúp để tôi có thể đến đấy càng sớm càng tốt. Nhưng trước hết ông có thể chuyển cho tôi một vài thông tin nào đó liên quan đến cái chó chết gì đang xảy ra ở đấy được không.
- Bình tĩnh đi, bình tĩnh đi Billy, ông thử nói chuyện với John Mecklin ở Phòng thông tin tuyên truyền xem có được không? Ông Đại sứ đã đi vắng suốt từ sáng và chỉ vừa về đến phòng làm việc có chưa đầy ba phút thôi.
- Đúng là khốn nạn thật. Chuyện động trời nhất trong năm vậy mà Đại sứ quán Mỹ lại chẳng biết tí gì hết.
- Tất cả những gì tôi biết là có một vài hãng thông tấn loan tin rằng có mấy cái máy bay trực thăng của chúng ta đã bị bắn hạ ở một ngôi làng Việt Nam gọi là Bắc...
- Đấy là Ấp Bắc chứ không phải là Bắc.
- “Ấp” trong tiếng Việt có nghĩa là “thôn nhỏ, làng nhỏ”
- Thôi được rồi, cám ơn nhiều! Dù sao đó cũng là một chút thông tin mà tôi có thể lấy được từ Đại sứ quán sau tất cả những gì mà tôi đã chờ đợi.
Vừa đặt cái ống nghe vào vị trí cũ, D. Marnin vội xông thẳng vào phòng làm việc của ông Đại sứ.
- Quỷ quái thật - Ông Đại sứ kêu lên - Tôi đang cố gắng viết nốt cái bức điện này cho xong đi. Mà tôi đã chẳng nói với anh là tôi không muốn bị chen ngang khi đang tập trung là gì.
- Xin lỗi ngài, nhưng vừa mới có một trận đánh lớn ở vùng đồng bằng. Mấy hãng thông tấn khẳng định rằng đã có tám cái máy bay trực thăng của chúng ta bị bắn hạ. Phóng viên Mandelbrot thì gọi đây là trận thua thảm bại nhất của Quân đội Mỹ kể từ trận Trân Châu cảng cho đến nay đấy.
- Cái gì cơ? Anh vừa nói cái gì cơ?
- Tất cả bọn họ đang gào ầm ĩ lên đòi Đại sứ quán phải ra thông cáo về thất bại này.
Trên bàn làm việc của ông Đại sứ lúc nào cũng có ba cái điện thoại. Ông ta với vội lấy cái điện thoại màu xanh nối bằng một đường dây có độ bảo mật cao đến văn phòng của tướng Donnelly cũng như tới thẳng các mạng lưới chỉ huy trong hệ thống thông tin liên lạc quân sự trên toàn cầu của Mỹ.
- Tôi đây, Đại sứ Corning đây - Ông ta nói - Tôi muốn nói chuyện với tướng Donnelly... a lô... Blix hả? Ừ được rồi. Lỗi kết nối à? Nghe tiếng cậu cứ như là cậu đang nói từ đáy giếng lên ấy. Thế cáí quái gì đang xảy ra thế hả? Bọn họ nói là có tới tám cái máy bay trực thăng của chúng ta bị bắn hạ đấy... không... anh có chắc không?... Nó vẫn còn đang tiếp diễn à? Nghe này, tôi cần biết những thông tin mới nhất và chính xác nhất. Thế tối nay anh có đến khu cư xá không? Tốt, nó sẽ khiến cho mọi người hiểu rằng ở đây không có ai là rối tinh rối mù lên cả... OK. Nhớ rẽ qua chỗ Đại sứ quán trước nhé, chúng ta sẽ phải nói chuyện trong phòng kín. Tôi muốn biết chính xác là mình phải nói gì với tất cả mọi người... Tôi đồng ý. Toàn bộ câu chuyện này cần phải được đảm bảo là khách quan nhất. Hẹn gặp lại ông nhé.
- Ông ấy nói là chỉ có năm thôi - Đại sứ Corning nói với D. Marnin bằng một vẻ lơ đãng.
- Năm cái trực thăng vẫn là nhiều hơn tất cả số máy bay mà ta bị đối phương bắn hạ kể từ đầu cuộc chiến cho tới nay.
- Tướng Donnelly nói là Đại tá Mudd đã ngồi như ông phỗng trên cái máy bay chỉ điểm để chứng kiến tất cả những gì xảy ra. Trên thực tế, hình như tất cả chuyện này đều do lỗi của Mudd.
Nói đến đây, ông ta dừng lại trong giây lát:
- May nhất là cậu đã không cho đánh máy xong cái bản báo cáo từ lúc sớm - Ông ta nói - Nếu mà nó được gửi đến chỗ ngài Tổng thống trước những tin tức này thì sẽ chẳng hay ho chút nào. Bây giờ tôi sẽ phải sửa lại nó đôi chút trước khi gửi nó về nước.
Ông ta chậm rãi châm một điếu thuốc đưa lên miệng và rít một hơi thật dài.
- Hình như đã có lần tôi kể cho cậu nghe câu chuyện xảy ra hồi năm 1957 với một bức thông điệp được gửi đi từ Đài Bắc qua đường bưu phẩm về đến Bộ Ngoại giao đúng một tuần sau khi những người Trung Quốc cực đoan phóng hỏa đốt trụi Đại sứ quán ta ở đó rồi nhỉ? Bức thông điệp ấy do Cố vấn chính trị Paul Meyers viết trước khi xảy ra vụ tấn công vào Đại sứ quán đúng năm ngày nhưng phải hai tuần sau văn phòng Bộ Ngoại giao ở Washington mới nhận được nó. Trong bức thông điệp ấy có đoạn viết: “Trong hai mươi ba năm tôi được làm việc với người Trung Quốc, tôi chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến mối quan hệ Mỹ - Trung có được giai đoạn tốt đẹp nhất như hiện nay”. Từ đấy ta mới thấy được một bài học D. Marnin ạ. Hãy chuyển ngay lập tức những ý tưởng của mình về thẳng Bộ Ngoại giao để người ta có đủ thời gian quên hết nó đi trước khi mọi việc xoay chuyển theo chiều hướng khác.
Phòng kín là một gian phòng nhỏ xíu được thiết kế đặc biệt nhằm ngăn chặn mọi khả năng bị gài máy nghe trộm hay bất kỳ một thiết bị gián điệp tinh vi nhất nào. Trong phòng chỉ có một chiếc bàn bằng gỗ, sáu cái ghế xoay không có tay vịn. Trên cả bốn bức tường bọc nhựa đều được che kín bằng những tấm rèm rất dày màu đỏ. Bên cửa ra vào có ba chiếc công tắc nhỏ. Một chiếc dùng để bật đèn bàn, một chiếc để mở điều hòa còn chiếc thứ ba dùng để mở một cuộn băng ghi âm thanh của một bữa tiệc cốc-tai hỗn độn. Những âm thanh này được phát ra với mục đích tăng thêm độ tạp âm trong phòng và làm loãng đi những âm thanh mà người ta đang nói với nhau, khiến cho tiếng của những người ngồi trong phòng không thể lọt được ra ngoài. Do phòng không có cửa sổ, còn hệ thống điều hòa hoạt động quá tồi, do thời bấy giờ chẳng mấy ai quan tâm đến việc bị các điệp viên KGB nghe lén và đặc biệt là âm thanh của một bữa tiệc cốc-tai cứ như muốn làm cho người ta muốn phát điên, cho nên cái công tắc thứ ba rất ít khi được sử dụng đến trừ một vài trường hợp đặc biệt hoặc khi các nhân viên an ninh và kỹ thuật của CIA đến kiểm tra mói được bật lên một vài lần.
Tướng Donnelly, là một người luôn thích vận động. Do không thể cử động nhiều trong cái phòng quá nhỏ và phải cố gắng ngồi im một chỗ nên ông ta cảm thấy hết sức gò bó. Trong khi đó, ông Đại sứ thì gần như không thể tập trung được vì đủ loại âm thanh của một bữa tiệc cốc-tai cứ vang lên ầm ĩ. Chính vì thế, viên tướng cao lớn cứ phải nhoài người ra nói như hét vào tai ông Corning thì ông ta mới có thể nghe được. Tướng Donnelly đang bị bệnh Eczema nhiệt đới vì thế từ khủyu tay xuống đến hai cổ tay của ông này bị bôi thuốc tím gắt. Trong phòng kín, ông ta vừa nói vừa gãi rồi lại vừa gãi vừa nói.
- Chuyện chó chết ấy diễn ra đúng như vậy này - tướng Donnelly lắc đầu ngán ngẩm rồi kể - Tôi đã chẳng nói với mấy con khỉ ở các hãng thông tấn rằng tôi sẽ là thằng chó chết nếu tôi đưa ra bất cứ một lời bình luận nào về một trận đánh khi nó còn đang tiếp diễn đó hay sao. Còn bây giờ, đã có mấy cái máy bay của chúng ta bị bọn VC bắn hạ thật rồi. Chiến thuật của chúng ta là lúc nào cũng phải có một lực lượng không quân vận luôn sẵn sàng đưa đến để cắt đứt đường rút lui của bọn chúng. Chúng tôi đã nắm trọn được hướng di chuyển của một lực lượng có khoảng ba trăm quân VC. Nếu như lúc ấy chúng tôi cứ từ từ khép chặt vòng vây và giết sạch bọn họ hoặc tốt hơn là bắt sống bọn họ thì đây có thể là trận chiến thắng vĩ đại nhất! Cái chính là chúng tôi đã có đầy đủ các tin tức tình báo chính xác về quân số, biên chế của lực lượng VC này. Đó là Tiểu đoàn số 514 Bộ đội Địa phương. Họ đang đóng quân trong một cái làng nhỏ gần Thành phố Mỹ Tho, làng ấy có tên là...
Ông ta ngập ngừng trong giây lát để cố nhớ ra cái tên bằng tiếng Việt.
- Bắc - D. Marnin nhanh nhảu xen vào.
- Ừ, đúng rồi, Ấp Bắc. Đó là một cái thôn nhỏ - nằm trong làng Tân Phú. Kế hoạch của chúng tôi là chúng tôi sẽ mở cuộc tấn công theo ba hướng và bỏ lại một hướng ra ngoài cánh đồng lúa để chờ đón họ khi họ rút theo đường ấy. Nếu họ rút theo hướng ấy thì có thể nói rằng cánh đồng ấy sẽ trở thành một cánh đồng chết bởi những máy bay trực thăng của ta. Nếu thế, chúng tôi chắc chắn có thể nghiền họ vụn như cám ấy. Rắc rối lớn nhất chính là ở chỗ đám con hoang ấy nhất định không chịu rút chạy. Lần đầu tiên kể từ khi tôi đến cái vùng đất chó chết này, tôi thấy họ cố thủ tại các vị trí của mình. Đám VC ấy cứ bám chặt lấy từng gốc cây, từng góc hầm, từng bụi tre chứ nhất định không chịu rút chạy. Chúng tôi đã bắn phá hơn một ngày trời mà họ lại càng dính vào đấy chặt hơn. Kế hoạch thì thật hoàn hảo nhưng việc thực hiện thì như cứt. Và cho tới lúc ấy, mọi sai lầm có lẽ là bắt đầu từ thằng cha Mudd trời đánh - cái thằng mà cánh báo chí vẫn gọi là người anh hùng của Việt Nam ấy. Anh có biết đám phi công lái máy bay trực thăng gọi hắn là gì không? Họ gọi hắn là MMQ, nghĩa là Tiền vệ sáng thứ hai đấy. Thằng cha này sẽ có nhiều thứ để trả lời đây.
- Thế anh ta đã làm gì vậy?
- Thì nó ở trên cái máy bay trực thăng hoa tiêu ấy rồi nhìn xuống dưới chứng kiến tất cả mọi thứ chứ còn gì nữa - Thực ra là, cái thằng ngu ấy lại định sử dụng cái máy bay hoa tiêu chó chết để làm mồi nhử cho quân Việt cộng bắn vào để từ đó hắn có thể phát hiện được những vị trí ém quân của bọn Việt cộng. Mẹ kiếp, suy cho cùng thì hắn cũng dũng cảm đấy chứ. Nhưng mà, Trung đoàn tinh nhuệ nhất của Sư đoàn số 7 của ta thì tiếp cận từ hướng Tây còn hắn lại chỉ cho họ chỗ đáp máy bay chỉ cách mấy hàng cây nơi bọn Việt cộng đã đào sẵn một chiến lũy với những đường hào bí mật có chưa đến một trăm mét. Từ vị trí đó lại quá xa với chúng ta mà quá gần với quân đối phương. Đúng là liều lĩnh một cách ngu si. Mudd không thể phát hiện được quân Việt cộng bởi vì họ đã rất thận trọng và khôn ngoan nên họ nằm im trong giao thông hào được ngụy trang kín mà không thèm bắn vào cái máy bay hoa tiêu chó chết của hắn. Chính vì vậy, chúng ta đã đổ quân xuống ngay trên đầu họ và thay vì chúng ta nhổ họ như nhổ cỏ thì chúng ta lại sa vào ổ phục kích của họ. Đội hình tấn công này của chúng ta bao gồm mười cái trực thăng H-21 cùng với năm cái Huey khác làm nhiệm vụ yểm trợ. Khốn nạn nhất là họ vẫn chưa thèm nổ súng vào chúng ta cho đến khi có ba cái trực thăng vận tiếp đất. Đó có lẽ là vụ phục kích thành công nhất. Họ chỉ việc nằm im mà đợi chúng ta chui đầu vào chỗ chết. Ngay loạt đạn đầu tiên, một chiếc trực thăng của ta đã không thể cất cánh lên được nữa. Cánh quạt của nó bị trúng một viên đạn lạc rất vớ vẩn nhưng chỉ cần một phát súng may mắn ấy thôi đã làm hỏng cả một đội hình rồi.
Khỉ thật, theo nguyên tắc tác chiến tiêu chuẩn (SOP) chúng ta không được phép bỏ lại một máy bay trực thăng và các phi hành đoàn trong tầm đạn của đối phương mà không cố thử tìm cách cứu họ ra khỏi vùng nguy hiểm. Chính vì thế, hai chiếc máy bay trực thăng khác được điều tới để đón những chiến hữu của họ. Và lần này lại là một lời khuyên chết người của thằng cha Mudd chó chết, chính thằng này đã chỉ điểm nhầm để đến nỗi quân ta đã bí rồi lại càng bị bí hơn. Không những thế, thằng này còn lạm dụng quyền hạn trong điểu khiển cả các phi công nữa chứ. Thay vì phải cho các máy bay đáp xuống một vị trí an toàn cách xa trận địa và tầm bắn của đối phương, sau đó để cho cánh chi viện chạy bộ tới tiếp cận mục tiêu, hắn lại chỉ cho các máy bay đáp xuống đúng giữa trận địa. Đúng là một hành động trượng nghĩa nhưng cực kỳ ngu dốt. Chắc ngài hiểu là chúng ta đã có mấy người chết và hai người khác bị thương rất nặng đang nằm ở bãi đáp đầu tiên. Và không ai muốn để những người bị thương bị kéo lết đi trong bùn giữa cánh đồng lúa. Vậy nhưng mà quân Việt cộng đang có lợi thế về cự ly và họ có hỏa lực tương đối mạnh. Chính vì vậy, cả hai chiếc trực thăng chi viện đã bị bắn hạ trong vòng có vài phút. Tới lúc này, chúng ta đã bị mất cả ba chiếc máy bay và một thằng chỉ huy tiểu đoàn không quân vận đang bị phát rồ. Quân của hắn lại có thêm bốn người khác bị thương, trong đó có hai người bị thương rất nặng, hai người chết, số phi hành đoàn còn lại của cả ba cái trực thăng vừa bị rơi ấy thì đang rúc đầu xuống dưới bùn để cố tránh những phát bắn tỉa của đối phương. Đến nước này, không còn cách nào khác để có thể đưa hết những người này ra khỏi vùng nguy hiểm ngoại trừ biện pháp ngồi đấy đợi sự chi viện từ các đơn vị thiết vận xa.
Chúng tôi cứ hy vọng rằng những xe thiết giáp M-113 ấy cuối cùng có thể làm được một việc gì đó. Theo kinh nghiệm của mình, khi cánh thiết vận xa xuất hiện thì đám Việt cộng hiểu rằng vị trí cố thủ của họ không còn được an toàn nữa, họ sẽ mất hết hy vọng và sẽ bắt đầu rút lui. Thế nhưng mà các xe thiết giáp phải mất hơn ba tiếng đồng hồ mới có thể tới được trận địa, còn những người bị thương thì đang mất máu khá nhiều. Thằng cha chỉ huy đám trực thăng vận lại tiếp tục phạm một sai lầm khác. Hắn lại điều thêm bốn cái máy bay trực thăng khác tới giải vây cho đám phi hành đoàn đang nằm đấy và thế là ta lại mất thêm hai cái máy bay nữa. Đúng là một thất bại thảm hại! Ngay từ lúc mới đến đây tôi đã liên tục nói vói những tay này là đừng bao giờ đánh giá thấp người khác. Chúng tôi đã từng tham gia những trận chiến đấu mà ở đó cứ hễ khi nào quân Việt cộng nhìn thấy một máy bay trực thăng hay một cái xe thiết giáp là họ chỉ làm một trong hai việc - hoặc là bỏ chạy hoặc là tìm nơi ẩn nấp. Thế mà chẳng hiểu thằng cha nào đã chỉ huy cái cánh quân du kích ngày hôm nay. Họ đã chống trả và chống trả rất quyết liệt nữa chứ. Thằng cha ấy đã làm đươc cái điều chó chết là chứng minh rằng quân của hắn không phải là lũ ăn hại.
Nhưng tất cả chúng tôi lúc đó đều chắc chắn rằng khi nào tiểu đội gồm mười ba xe thiết giáp M-113 tới được vị trí tập kết thì quân Việt cộng sẽ làm đúng những gì mà chúng tôi đã muốn họ làm - tức là bỏ chạy qua vùng đất chết. Thế nhưng hắn đâu có thèm tuân lệnh chúng tôi. Viên Đại úy quân lực Việt Nam chịu trách nhiệm tổ chức cuộc phản công ấy đáng lẽ ra phải dàn toàn bộ đội hình ra và sử dụng hỏa lực mạnh nhất tấn công áp đảo quân đối phương cùng một lúc thì hắn lại cho từng chiếc M-113 tiến lên một. Mẹ kiếp, thế là quân VC vặt trụi luôn tất cả đám súng máy trên bốn cái xe M-113 đầu tiên. Đó lại là những tay súng mạnh nhất trong cả đơn vị thiết giáp ấy thế mới khốn nạn chứ. Họ là những người có nhiều kinh nghiệm, họ đã tham gia vô số trận đánh và họ luôn là những người chỉ biết đuổi theo chế áp kẻ khác để đánh cho tan tành. Khi anh đã mất đi bốn thiết vận xa mạnh nhất mà anh có thì chẳng khác nào anh đã tự làm mất khả năng chiến đấu của đơn vị mình.
Dẫu thế, nhưng vẫn còn một hy vọng đó là trên chiếc xe thiết giáp thứ năm còn có một súng phun lửa. Quân Việt cộng đã chui xuống ẩn nấp ở các công sự rất sâu. Chúng tôi phải ép họ ra khỏi những chỗ ấy. Các máy bay ném bom của Không quân Ngụy cũng được gọi đến dội bom na-pan xuống các vị trí cố thủ của quân Việt cộng, nhưng mà mấy tay phi công lại toàn ném trượt. Họ thi nhau trút bom vào trong làng mà đáng lẽ ra họ phải ném xuống rặng cây ở phía Tây. Sau đó, đám quân bị vây của chúng tôi đã ở quá gần hàng cây rồi nên chỉ huy Trung đoàn ARVN không dám gọi thêm bom na-pan tới chi viện nữa. Họ sợ rằng nếu các phi công ném bom trượt một lần nữa thì sẽ nướng chín toàn bộ số binh sĩ ấy chứ không phải là đám Việt cộng. Nhưng vẫn còn hy vọng là chiếc xe thiết giáp M-113 thứ năm có thể thực hiện được kế hoạch giải vây. Súng phun lửa của chiếc xe này có tầm bắn tới gần 50 mét và nó đã có thể phá tan đội hình chiến đấu của quân Việt cộng. Và nhìn nó có vẻ như đã làm được điều đó. Chiếc xe thiết giáp ì ạch lết được đến vị trí cách hàng cây khoảng 30 m. Thằng cha Mudd thì cứ ngồi trên máy bay dùng bộ đàm thuật lại diễn biến sự việc giống như là người tường thuật một trận thi đấu thể thao vậy. Ông biết chuyện gì xảy ra nữa không? Mấy thằng cha thợ kỹ thuật người Việt chó chết đã trộn nhầm số lượng hóa chất vì thế cho nên đáng ra ngọn lửa phải vươn tói trên 50 mét thì nó chỉ dài có chưa đến 40 mét thôi. Và với tầm hỏa lực như vậy chúng tôi còn thiếu khoảng hơn 10 m nữa mới với đến vị trí của quân Việt cộng. Vậy mà cả cái xe thiết giáp ấy chỉ có thể làm được một việc không nhiều hơn là một cái máy bật lửa Zippo để cho bọn Việt cộng châm thuốc hút.
Đến lúc này, nắm rơm cuối cùng trên chiếc mũ chúng tôi cũng đã đốt nốt. Lòng tự trọng bị tổn thương. Chúng tôi đã bị mất những tay sỹ quan ưu tú nhất, những cố vấn tài năng nhặt và còn cả đơn vị thì đang ở quá gần quân Cộng sản. Họ đều quay đầu lại và bắt đầu rút lui. Họ rút lui thế mới khốn nạn chứ! Chúng ta đã tung vào đây những gì mạnh nhất, những chiếc trực thăng vận và thiết vận xa đầu tiên. Đáng ra chúng tôi phải là người nhìn thấy họ bỏ chạy, vậy mà họ lại là người nhìn chúng tôi chạy bán mạng và nói tiến lên đi, tiến lên nữa đi tao muốn xem chúng mày còn cái gì nữa không. Chúng tôi phải thừa nhận rằng đó chính là màn trình diễn gan góc và anh hùng nhất. Nhưng ngài đừng lo Nếu bọn họ có ý nghĩ rằng họ có thể đánh đến cùng thì điều đó chỉ tốt cho tôi thôi. Cuộc chiến tranh này sẽ ngắn hơn rất nhiều. Cái giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh này sẽ là hỏa lực mạnh. Đó lại là những thứ mà chỉ chúng ta mới có được còn họ thì không. Và ngay cả khi bọn họ thoát khỏi tay chúng tôi trong lần này thì chúng tôi sẽ có những điều chỉnh cần thiết.
Chiến tranh là vậy đấy - chúng ta phải luôn luôn tìm cách tự điều chỉnh. Họ đã có được những tiến bộ. Chúng ta đưa những máy bay trực thăng Huey và xe thiết giáp M-113 đến đây và chúng ta đã tăng cường được khả năng cắt đứt cuống họng của họ. Bây giờ họ đang điều chỉnh. Hôm nay họ đã gặp may. Đến lần sau họ sẽ không thể được như thế. Trong buổi chiều hôm nay, chúng tôi vẫn có cơ hội đập gãy xương sống của họ. Chính vì vậy không nên hốt hoảng. Hãy để cho mọi thứ đúng như nó vốn phải thế. Đây không phải là trận chiến ở Bulge hồi năm 1944. Đây chỉ là một cuộc đụng độ nho nhỏ tồi tệ thôi.