Cô bé lặp đi lặp lại:
- Má nói sao, những nhà nghệ sĩ đến nhà chúng ta hở má?
Giọng bà Vỹ Dạ bên kia đầu dây chắc nịch:
-Chính là sự kiện đặc biệt này mà má phải gọi phôn đến trường mồ côi MƠ ƯỚC để nói chuỵện với con, có phải tụi con đang ở dưới căn cứ ngầm dưói lòng đất không hả?
- Không ạ. Tụi con đã trồi lên mặt đất, đứng cạnh con trong văn phòng quản lý là Sơn Đại Ca, Thạch Sầu Đời,Thuý Bụi.
- Tuyệt lắm. Tối nay con mời luôn các bạn ấy tới nhà mình nhé, các con sẽ được tận mắt thấy tài tử xinê Đoàng Phùng và ca sĩ Mi Mi.
- Ô, khách của chúng ta là diễn viên điện ảnh Đoàng Phùng và nữ ca sĩ Mi Mi ư, con nghe báo chí viết họ là vợ chồng phải không má?
- Đúng vậy. Họ cần gặp ba Long của con để bàn công chuyện làm ăn gì đó. Các hiệp sĩ 5 Sài Gòn có mặt chắc ba con vui lắm, ba và má đều tin rằng cặp nghệ sĩ kia có khi ngưỡng mộ các con không kém gì các con ngưỡng mộ họ.
Thuyền Quyên đảo mắt nhìn các bạn. Hình như chẳng chiến hữu nào quan tâm đến cặp vợ chồng “nghệ sĩ nổi danh” ở các tụ điểm ca nhạc và được đánh bong trong các cuốn phim hợp tác với nước ngoài. Cô hiểu các bạn muốn gì. Cô trả lời thân mẫu bằng vẻ mặt xuội lơ:
- Cám ơn má đã mời bạn bè con, nhưng chuyện đó tính sau. Có khi chỉ một mình con má cũng đừng thất vọng…
- Lạy chúa, tụi con lại lao đầu vô một vụ điều tra mới hả.
Quyên cúp máy. Cô quay sáng các bạn lắc đầu:
- Mọi người nghe hết rồi chứ, 8 giờ tối nay mình bị cấm cung để đón một ông tài tử xinê và một cô ca sĩ.
Thạch Sầu Đời nhún vai:
- Đáng tiếc là tôi và Thuý Bụi. không thể tham dự được. Ca sĩ Mi Mi, Mi Miếc gì cũng chẳng bằng con nữ tặc mini Lưu Thị Bông.
Thuý Bụi. lắc mái tóc nhím:
- Chỉ có Sơn Đại Ca là rảnh thôi, tướng tá đại ca còn hơn tài tử điện ảnh nên tiếp khách cùng gia đình Quyên là hết ý.
Sơn giãy nảy:
- Tôi không ưa các nghệ sĩ biểu diễn. Thuý đừng…
- Đại ca phải đại diện tụi này đến biệt thự bông sứ, việc bắt một con bé mới gia nhập làng giang hồ như nữ tặc Lưu Thị Bông không cần phải huy động tới ba mạng.
Hai má Quyên đỏ bừng trong khi Thạch Sầu Đời, Thuý Bụi. cười khanh khách phóng lên hai chiếc xe đạp thể thao chờ sẵn. Thế là coi như những đứa trẻ đã tự phân công thành hai nhóm.
8 giờ tối, hai quái kiệt Thạch, Thuý đã lù lf ở bùng binh trước chợ Bến Thành. Chúng chọn băng ghế cạnh vườn hoa giữa bùng binh để phóng tầm mắt quan sát. Thuý Bụi. nhai Chewingum nhóp nhép còn thằng mặt khỉ quét “rađa” trên bảy con đường tủa từ trung tâm.
Đêm ở nhà nóng nhưng ngoài trời gió lồng lộng. Gió mang theo hơi nước lạnh lạnh báo hiệu trời sắp đổ mưa. Bất chấp mọi đe doạ của thời tiết, con mắt Thạch dòm không chớp về phía công viên tôi om gần khách sạn NEW WORLD. Nó quyết định trong vòng năm phút tói mà không thấy bong dáng con bé giật tiền Mộng Mơ là hai đứa sẽ đổ bộ lên vùng đất hắc ám của các băng đảng xi ke ma tuý cờ bạc vỉa hè.
Thuý lẩm bẩm:
- Nào, băng qua hướng khách sạn “Thế Giới Mới”.
Hia đưa rời khỏi băng ghế và di chuyển như hai con dế dưới những ngọn đèn đường. Ngay khi chúng vừa rảo hết lề công viên giọng Thạch Sầu Đời đã náo nức:
- Đằng trước tụi mình chừng hai chục mét có một bà đầm Châu Âu sắp tấp vô khách sạn, bà hiểu chứ bà Thuý?
- Hiểu. Tôi đang theo dõi cái bong nhỏ thó đáng ngờ từ công viên băng ra đây. Vái trời đó là “nữ tặc mini”.
Coi, hai đứa vừa cảnh giác xong là “ cái bong nhỏ thó” đã nhanh như cắt lượn tới bên trái bà đầm ngoại quốc cao gấp đôi no. No cất lên một âm thanh líu ríu:
- “I… love… you… very… much…”
Bà đầm chới với trước sự làm quen quá đột ngột. Bà ta chưa kịp phản ứng gì thì vái ví da cá sấu trên tay bị giật phăng. Khỏi phải nói, cái bóng lập tức co giò bỏ chạy vụt về bờ rào công viên chìm trong bóng tối.
- Help me!
Người đàn bà da trắng cầu cứu thất thanh, hàng loạt người lái xe trên đường khựng lại. Người ta chỉ thấy một cái bóng thon thả trùm lên cái bóng nhỏ thó.
Cái bóng thon thả chính là Thuý Lolita. Cô bé lanh lẹ tước cái ví da chiến lợi phẩm của kẻ giựt dọc chớp nhoáng. Cô lôi thủ phạm tí hon đến trước mặt Thạch Sầu Đời.
- Tạ ơn thượng đế, ngó kỹ đi Thạch, đúng là con nhỏ có hai tóc mà chúng ta tìm kiếm.
Thạch khịt múi, nó thọc hai ngón tay vào họng nhát ma đối thủ.
- Ê, cười một cái cà chớn coi Lưu THị Bông, tao biết mày có cái răng khểnh trên tivi đấy.
Trong lúc Thạch múa máy tứ chi cảu loài khỉ để quản lý “tên nữ đạo tặc”, Thuý Bụi. tà tà bay đến người phụ nữ da trắng thực tập bài học sinh ngữ vỡ lòng.
- “This is your wallet..”
Người đàn bà Châu Âu xinh đẹp cứ ngỡ Thúy là người đồng chủng. Bà ta trố mắt.
- Thank you. Where are you go?
- Sài Gòn City!
Thuý lẳng lặng bỏ đai như sợ bà ta sẽ thò tay móc tiền trong ví da ra. MƯa bắt đầu lộp độp rơi xuống vai cô, cô hét lớn:
- Kéo con nhỏ ăn cướp vô mái hiên đằng kia trước khi cảnh sát đến, bớ ông Thạch.
Mái hiên là phần che đỡ bên ngoài của một quán càphê vắng người. Lúc này nữ quái mini đã được ấn xuống một cái ghế, hai hung thần nam nữ đứng sát rạt con bé.
Ông chủ quán có vẻ xuất thân là dân anh chị về hưu bước ra lắc đầu.
- Uống cà phê nghe, em gái hành động hiệp sĩ như vừa rồi là phải đạo đó. Bọn chôm chỉa nhóc con dạo này lộng hành lắm, chúng cứ nhè dân du khách nước ngoài giật bóp làm nhục nhã dân Sài Gòn.
Thuý cười khiêm tốn:
- BÁc bán quán gần đầy chắc biết con bé này ạ?
- Ô không. Con nhỏ có hai bím tóc đó lần đầu tiên “qua” mới gặp. Có thể là dân ở đâu mới nhập cư…
- Mưa dột quá kia bác.
Chủ quán vừa bước vô trong là hai người hùng hỏi cung tới tấp. Thạch Sầu Đời lè lưỡi:
- Sao, cái khăn mùi xoa của bạn gái anh có còn không cô em?
Con bé đảo mắt lia lịa. Môi nó mím chặt cố giấu chiếc răng khểnh còn bàn tay rịt kỹ túi áo sơ mi bông. Rõ rang sự khôn vặt của nó đã tự tố cáo cái khăn còn chình ình trong túi. Thạch gỡ những ngón tay diệu thủ của con bé thu lại tiền Mơ đập con heo đất. Cu cậu gầm gừ.
- Cô em không qua mặt được anh chị đâu. Về quê với mẹ đi.
Con bé mắt ráo hoảnh:
- Tui mồ côi cha mẹ làm gì có quê để về. Có ngon bắt tui giao cho cảnh sát cải tạo đi.
- Lưu Thị Bông!
Thạch đột ngột quát lên như sấm khiến con bé hoảng hồn nhe đúng… một cái răng khểnh. Cuộc kiểm tra kể như chấm dứt. Thuý nói thật nhẹ nhàng:
- Chị có ba điều cần nói với em. Thứ nhất chắc chắn chị và anh Thạch sẽ không ký gửi em vô trại giam vì nếu điều đó xảy ra thì chỗ ngồi của em nãy giờ đã là trụ sở công an phường Bến Thành. Thứ hai, hia phi vụ dựt khách bộ hành nội địa lẫn nước ngoài của em, anh chị cũng sẵn sàng bỏ qua nốt. Thứ ba, vừa rồi em đã lộ tẩy bởi giọng miền Trung trọ trẹ. Có phải em là Lưu Thị Bông, 13 tuổi, có hai bím tóc và một chiếc răng khểnh, con giá của bà Lưu Thị Nụ quê ở Nghĩa Hành, Quảng Ngãi không?
- Ơ…
- Bây giờ chị em thêm một câu, nếu em trả lời đứng đắn thì anh chị sẽ lo tàu xe về quê từ A đến Z.
- Câu gì nói lẹ đi.
- Ai xúi em ăn cướp tiền người lương thiện hả?
Con bé cười khẩy:
- Chẳng người lớn nào xui tôi ăn cứt gà hết. Tui cần đô la để lên đồ như mấy chị tiếp viên. Tui muốn bắt chước cuộc sống huy hoàng của bà chị Huệ Phông Tên…
Coi, con bé còn lâu mới biết mình vừa tiết lộ một tin tức động trời. Đến khi thấy hai đàn anh đàn chị há hốc mồm, nó mới hiểu mình hớ nặng. Nó ra sức lấp liếm:
- Nè, bà chủ chỉ sai tui ra chợ Bến Thành mua đồ mỹ phẩm chớ không kêu tui chôm đồ à nghe. Tui cũng không phải tên là Lưu THị Bông như các người tưởng bở, tui không biết bà Nụ là ai hết…
Khả năng nói dóc của con bé cúng có giới hạn. Nó oà khóc:
- Đừng đưa tôi về Nghĩa Hành, hic hic tôi ghét xứ Quảng Ngãi lắm..
Thuý Bụi. chản nản. Cô ghé tai Thạch Sầu Đời rủ rỉ:
- Con nhỏ này hết giáo dục nổi, tôi giao cho ông quản lý nó. Hãy tìm hiểu người đàn bà mệnh danh là “bà chủ Huệ Phông Tên”.
- Hừm, còn hai chiếc xe đạp thì sao?
- Tôi chạy một chiếc, dắt một chiếc. Ái chà, phải hỏi nữ tặc nhà cửa đâu đã?
Nữ tặc mini nấc từng tiếng:
- Nhà tui tuốt… ngoại ô Tân Bình, hic hic… tui đi xe buýt tuyến Sài Gòn – Bà Quẹo.
Thạch liếm mép:
- Ôkê, tôi đành áp tải nó về nhà bằng xe buýt, nhưng Thuý định đi đâu?
- Hì hì, đi coi mặt diễn viên điện ảnh Đoàn Phùng và ca sĩ Mi Mi chớ sao. Ê, đừng nhăn nhó chớ, tôi bảo đảm chuyến này nàng Mộng Mơ sẽ cho ông 10 điểm.
Hơn 8 giờ tối, chuyến xe buýt đời mới chở cai tù Thạch Sầu Đời và tù binh Lưu Thị Bông là chuyến cuối cùng trong ngày. Từ lúc áp giải cho đến lúc lên xe, Đào Phá Thạch hơi ngạc nhiên khi thấy tiểu yêu nữ không hề la lối, khóc lóc hay kháng cự. Tuy nhiên để đề phòng con bé chạy trốn bất tử, Thạch đẩy nó vào sát cửa sổ hông còn cu cậu thì chắn bên ngoài gần lối đi cho chắc cú.
Đầu óc Thạch rối mù bởi các câu hỏi:
- Chẳng lẽ sắp qui hồi hang ổ,con nhỏ trở nên ngoan ngoãn chăng? Tại sao nó ngoan ngoãn lạ lùng như vậy, phải chăng nó sợ mình tố cáo tội lỗi với bà chủ Huệ Phông Tên nào đó? Bà chủ có biệt danh nhảm nhí ấy là ai, phải chăng mụ vừa mở nhà hàng chứa các nữ tiếp viên bia bọt chỉ huy lũ âm binh nữ dạng bỏ nhà đi bụi chuyên trấn lột khách bộ hành?
Những câu hỏi tự đặt ra làm Thạch Sầu Đời cảm thấy loạn xạ quần. Cu cậu tức giận bật thành tiếng nói.
- Hừ hử, tao sẽ theo mày đến nơi đến chốn là ra đáp số…
Đúng lúc đó xe buýt chạy rề rề làm như định dừng cạnh một trạm tối om. Trên xe lúc này chỉ có khoảng mười mạng ngồi rải rác đầu này đầu kia càng làm dôi ra hàng chục ghế trống. Giọng người lơ hồn nhiên la lớn:
- Trạm Bà Quẹo đây. Cô bác nào xuống làm ơn bước ra cửa lẹ lẹ.
Ngay tức khắc nữ tặc mini buộc miệng:
- Có người sau lưng tui xuống nhưng họ bị chóng mặt té xỉu.
Xe dừng lại trạm cấp tốc. Tiếng tri hô bất ngò của Lưu Thị Bông về một hành khách té xỉu làm mọi người hoảng hồn. Thạch Sầu Đời động lòng sớm hơn ai hết,có bao giờ nó thờ ơ trước người già trẻ con bị ức hiếp hoặc tai hoạ đâu.
Nó bật dậy liếc về ghế sau. Không thấy ai, Thạch sột ruột dấn thêm vài hàng ghế. Cúng không thấy ai cựa quậy hoặc nằm một đống. Mãi tới lúc dừng gót ở băng ghế chốt nó mới ngỡ ngàng. Trời ạ, ai ngờ một chúa trùm du đãng Xóm Chùa như nó lại bị một con bé mới nhập tịch làng giang hồ xỏ mũi.
Kia kìa, cửa kính xe buýt nơi nữ tặc mini ngồi đã được kéo lên mà bóng dáng con nhỏ đố thấy đâu. Thạch đau khổ mò lại người lơ hỏi nhỏ:
- Vừa rồi co cô bé tóc bím nào xuống xe không anh hai?
- Không. Trời mưa lớn vậy mà nào dại gì xuống chớ. Còn ông bạn lăng xăng như gà mắc đẻ hết hàng ghế nàu đến hàng ghế khách có dòm thấy ai té xỉu không?
- Không. Tôi bị lừa một vố quá nặng nơi… cửa sổ.
- Ờ, con quỷ cái nào tri hô mất dạy qúa.
- Sắp hết trạm chưa anh hai?
- Còn trạm cuối cùng ở bế xe Tây Ninh cách đây không xa lắm. Chừng một cây số, hy vọng tới đó sẽ hết mưa.
Hết mưa ư, Thạch bất cần. Nếu là trạm cuối thì nó vẫn còn hy vọng. Rõ rang hang ổ của con nhỏ Bông chỉ đâu đây.