Anh chép miệng:
- Chậc chậc, không ngờ lão dám thụt két sắt nhà ông giám đốc Đỗ Long. Tôi thấy chiến công này của các cô cậu có vẻ hao hao như đám 5 Sài Gòn.
Thạch Sầu Đời lè lưỡi.
- Tụi em ba người sao giỏi băng Nhóm 5. Thôi bái bai hai anh nghe, em còn phải về cho hai người tiền sử ăn uống xả hơi đây.
- Ơ khoan đã chú em, lẫy nải chuối cúng Ông Địa của tụi anh bồi dưỡng cho con khỉ và con vượn. Còn cô bé lai Tây xinh như mộng này nữa, bé mấy tuổi để anh lì xì?
- Hứ, tụi này già rồi, chỉ xin nải chuối thôi.
Ba người hùng tạm biệt viên sĩ quan và các đồng nghiệp vui tính của anh ta quẩy qủa trở về biệt thự bông sứ.
Sơn Đại Ca thở mạnh:
- Kể như giáo phái Thiên Sứ hao binh tổn tướng hai nhân sự lợi hại. Lốc Cốc Tử bắt và chắc chắn đếm lịch mỏi miệng, riêng Hồ Ly Cô Cô chẳng biết sẽ ngựa quen đường cũ hay không?
Thuý ngậm ngùi:
- Bà ấy sẽ giải nghệ thầy bói Lăng Ông là cái chắc, có điều với lứa tuổi xế chiều của một vũ nữ, mình đoán rằng tương lai bà ta chẳng tốt đẹp gì.
- Cầu mong đừng gặp bà ta cho Quyên Tiểu Muội đỡ khổ tâm.
Ba đứa bấm chuông biệt thự bông sứ vào lúc ba giờ hai lăm phút.
Lần đầu tiên đám trẻ được dì Mười đãi “tiệc giao thừa” trước hai ngày. Việc thu hồi lại số của cải bị mất trong két, bà quản gia là người hạnh phúc hơn ai hết. Bà như người chết đi sống lại chứ sao. Trời ạ, với số tài sản vĩ đại không cánh mà bay, bà có thể bị ông Đỗ Long mời ra đi không có ngày trở lại. Vì thế để tạ ơn cứu mạng của đám nhóc, bà đã tiếp đãi bọn chúng thật lình đình. Hầu như trên bàn ăn, trừ nem công chả phượng, còn món nào cũng thừa mứa. Ngay lũ thú hoang dã cũng “trúng mánh”, con mèo Mun chơi nguyên cặp lạp xưởng, khỉ Tề Thiên bê hai đĩa xôi chả lụa để kế bên dữ trữ, vuợn Âm Binh ngồm ngoàm nải chuối “cúng Ông Địa” ngon ơ. Trong bữa tiệc bồi dưõng muộn màng, kẻ duy nhất chưa nở được nụ cười là búp bê Quyên. Cô bé cắn một sợi tóc thề trong kẽ răng nhìn u uẩn.
Thuý Bụi hiểu ý bạn gái. Cô rù rì:
- Nhớ ba phải không?
- Ờ, nhớ má nữa. Hai người có thể chia tay nhau vĩnh viễn.
- Làm gì có chuyện trời ơi đó. Ông ấy sẽ phải tỉnh ngộ, kể cả má Quyên nữa, bà ấy sẽ chẳng còn mê tín dị đoan.
- Mình không tin.
- Ăn bánh tét đi rồi mình nói., Sơn Đại Ca đã quyết định vạch mặt chân tướng bọn giáo phái thiên sứ sau bữa tiệc này.
- Sao?
- Đại ca sẽ làm việc với với Hoàng Lãng Tử qua điện thoại. Bồ chuẩn bị cung cấp số phôn cho hắn là vừa.
- Chao ôi, lỡ ba mình bị bắt cùng với đám tà đạo thì sao?
- Cảnh sát sẽ phân loại và không giữ ông ta lâu đâu. Vả lại chuyện đó đã có Hoàng Lãng Tử lo liệu.
Tiệc khuya vừa chấm dứt là bốn đứa trẻ đã bu quanh bàn điện thoại. Bốn giờ sáng 28 Tết không ai nghĩ rằng Hoàng Lãng Tử còn thức trong căn nhà người quen ở Ban Mê Thuật lồng lộng gió, thế mà gã vẫn thức. Khi chuông điện thoại từ Sài Gòn kêu réo, gã đã nhảy phốc xuống giường ngay.
- Lá lá la, mày đó hả Sơn Đại Ca?
- Tao đây. Một tên Cô Cô và một tên Đại Tử đi lạc khỏi giáo phái đã bị tụi tao dẹp gọn. Giờ thì đến phiên mày.
- Tụi bay chì thiệt. Tao vừa biết tên lão giáo chủ thiên sứ đẹp trai. Lão tên họ là Nguyễn Tà Đạo, năm nay 42 tuổi, cựu kiến trúc sư có một số công trình hư hỏng trước thời hạn bảo hành ở Vũng Tàu. Lão bị lộ bỏi các bằng cấp giả tốt nghiệp ở Hoa Kỳ nên bị đuổi việc, lão được miễn truy tố hình sự vì có quan hệ rộng rãi với nhiền sếp lớn. Trong tâm trạng bất mãn, lão vung tiền ăn chơi chác táng trong các hộp đen, vũ trường từ Nam chí Bắc và bắt bồ với các mệnh phụ trẻ đẹp để mưu đồ đội đã vá trời. Nguyễn Tà Đạo qui tụ dười trướng bốn nữ yêu có nhan sắc lẳng lơ là nữ tiếp viên Đắc Kỷ, vũ nữ Hồ Ly, chủ tiệm vàng Kim Cương, thôn nữ Mary Sến. Lão sử dụng bốn yêu nữ trong công tác “mỹ nhân kế” chiêu dụ túi tiền vô tận của các giám đốc, thủ trưởng, tướng cướp, dân chơi mới lớn hảo ngọt. Khi các vị đa tình đã sa bẫy, lão thành lập giáo phái thiên sứ để níu giò họ và cũng để “thoát tục hoá” các âm mưu bất chính của mình. Nói chung là lão thành công mĩ mãn. Không thành công làm sao lão bưng bít được công trình xây dựng “thánh thất” dưới lòng đồi Hổ Mang Bành trước tai mắt của dân địa phương. Ở các tỉnh cao nguyên lão như một lãnh chúa không ngai.
- Hừm, đúng như luật nhân quả. Ở đâu có mê tín là ở đó có đại bịp.
- Vụ của tụi mày làm ra sao?
Sơn Đại Ca bắt đầu kể lại các chi tiết ly kỳ về trò chơi “thụt két” căn biệt thự bông sứ của cặp bài trùng Hồ Ly Cô Cô và Lốc Cốc Tử. Hắn kết luận:
- Bây giờ mày đã có bằng chứng phạm pháp của giáo phái thiên sứ. Qua lời khai của lão Lốc Cốc Tử đang bị giam ở đồn cảnh sát, đích thân tên Nguyễn Tà Đạo đã chỉ đạo cho các đàn em tiến hành “phi vụ Đỗ Long”.
Hoàng Lãng Tử thở dài:
- Cám ơn bạn bè đã giúp tao, sau cuộc nói chuyện này tao sẽ liên hệ với đội cảnh sát đặc nhiệm Ban Mê Thuột. Tao rất có uy tín với họ. Nhưng… chỉ tội cho Quyên Tiểu Muội, cô bé quá nhân hậu, ngay kẻ thù mà cô bé cũng tha thứ, thí dụ Hồ Ly Cô Cô…
- Tao lại hiểu mày đang định nói vấn đề khác.
- Ơ… tóm lại Quyên Tiểu Muội có một người cha khá tệ hại, tương tự như cha tao hồi xưa. Tao cảm thấy động lòng trước hoàn cảnh cô bé.
- Bạn bè kết nghĩa phải như vậy, tao muôn mày “cứu” ông Đỗ Long trả về sum họp gia đình.
- Tao hứa. Hãy cho tao nói một câu với Quyên.
Quyên Tỉêu Muội nhận điện thoại của Sơn bàn giao. Cô nghe giọng của Hoàng xúc động thấy rõ.
- Minh muốn Quyên được hạnh phúc, gia đình mình đã ly tán, mình không thích điều đó lặp lại trong gia đình bạn.
- Cám ơn anh Hoàng. Quyên cũng hứa sẽ không bao giờ hù doạ anh bằng những con côn trùng như gián, châu châú, bọ xít, nhền nhện….
- Á á, ghê quá. Chào Quyên.
Dưới sự phối hợp của các lực lượng an ninh cao nguyên đất đỏ, tờ mờ sáng đồi Hổ Mang Bành rung chuyển như bị động đất. Cách đánh bọn tội phạm ở rừng thiêng nước độc khác xa cách đánh “đặc công” trong thành phố, các chiến sĩ trong đội đặc nhiệm hình sự tỉnh lẫn quân đội biên phòng người nào cũng bôi thuốc chống nọc rắn vào kẽ hở trên quân phục trước khi xông vào thế trận địa võng thiên la.
Hoàng Lãng Tử thoắt ẩn thoắt hiện giữa đoàn quân ma. Gã không ngờ lực lượng vũ trang đông như thế, giáo phái thiên sứ tụ tập hơn 50 người, nhưng đâu phải chúng có 50 người là phe ta phải huy động một lực lượng tương đương để tát cá vào rọ.
Hoàng lướt gần như không chạm đất trong đám cỏ lau cao nghệu dẫn đường viên đội trưởng đặc nhiệm xông tới cửa hầm ngầm. Sương mù lúc này vẫn chưa tan, vài chú rắn hổ mang chúa định xúc phạm tới nhân loại đều bị con đại bàng xơi tái. Một số nông dân làm rẫy ở địa phương thấy có biến cố lớn cũng tò mò nai nịt cuốc xẻng theo ủng hộ cuộc hành quân. Họ cười nói vang rân.
- Phen này thằng tướng cướp Bảy Dao Phay hết mong ăn hiếp bà con lối xóm. Đáng đời Thất Kiếm Tử.
- Cầu trời cho giáo phái tà đạo đó sớm giải tán để người dân lương thiên yên ổn làm ăn.
- Khà khà, để đêm đêm tụi mình còn tưởng tượng câu chuyện cổ tích về bính lính Pháp oan hồn vất vưởng quanh ngọn đồi nữa chớ.
Hoàng Lãng Tử lạnh lùng nhìn cánh cửa thép tự động khép mở trong nửa phút. Cánh cửa được thiết kế theo hệ thống ròng rọc điện tử khoét sâu vô hai vách núi đã và là con đường duy nhất dẫn xuống “thánh thất”. Gã vỗ vai viên đội trưởng.
- Anh Sáu Hổ này, em nghĩ phải chơi theo kiểu điêp viên thôi.
- Anh hiểu. Anh sẽ cho đặt chất nổ với lượng thuốc vừa phải đủ đánh sập bản lề cánh cửa mà không gây thiệt hại sinh mạng cho những người bên trong hầm ngầm.
Mọi người lại nằm rạp xuống đất. Một phút sau một tiếng “rầm” vang lên kích động. Cánh cửa khép thép bị bật ra và hơn chục chiến sĩ hình sự lao vào địa ngục như con nước vỡ bờ. Trong đám đông nhốn nháo, Hoàng Lãng Tử là người sành sỏi nhất địa ngục môn bởi gã từng là khách không mời tham gia hội nghĩ giáo phái. Gã không hè ngạc nhiên trước hàng dãy giường tầng và võng mắc xếp lớn những tên đầu trọc áo thụng xám vừa tỉnh cơn ngái ngủ, gã cũng không hề bị bất ngờ trước sự chống cự yếu ớt của lũ đại tử mặc áo thụng cam cam và hai người đep tóc dài mặc áo thụng xanh. Tất cả đều giơ tay lên cao úp mặt vào vách đá trước hàng chục họng súng lên đạn răng rắc từ trên trời rơi xuống.
Một tên mặc áo thụng cam mếu máo:
- Hic, công an mới là những thiên sứ chứ đâu phải chúng ta.
Hoàng đặc biệt chú ý đến cái sân khấu mà vị giáo chủ đã từng trồi lên trong làn khói ngũ sắc. Gã lao như bay tới đó trước cả đội trưởng Sáu Hổ. Ái chà, té ra giữa sân khấu là một cái hố thang máy tự động do Nguyễn Tà Đạo thiết kế hòng bịp chúng sinh. Không chần chờ nửa giây, gã phi thân xuống hố chẳng cần ấn nút điện.
- Chííííu…
Hoàng rơi tỏm xuống một tấm nệm êm hơn bông gòn. Gã vừa mới định thần thì một ngọn dao phay và một lưỡi búa đã ập tới màng tai sát rạt.
- Bụp… bụp… á…. á…
Hay món vũ khí bẩn thỉu bị tung lên cao kèm với hai thân hình đổ gập trước ngón “Thần Điểu Song Phi” của Hoàng Lãng Tử. Gã chụp cổ hai tên áo thụng cam khốn kiếp vừa đánh lén thất bại, cười gằn:
- Tụi bay là ai?
- Dạ, tôi tên Thiên Lôi Tử, còn thằng ăn cướp bị truy nã này là Thất Kiếm Tử, hic hic….
- Giáo chủ áo đen đâu?
- Ngài đang được Ma Giáo Tử bảo vệ tại căn buồng có rèm màu tím, dạ…
Hoàng Lãng Tử bàn giao hai tên vệ sĩ hạng bét của giáo chủ cho các chiến sĩ đặc nhiệm vừa phóng xuống hố và cùng với Sáu Hổ lao như tên bắn đến trước cửa căn buồng có rèm màu tím. Gã nói cực nhỏ vào tai viên đội trưởng:
- Anh lo Ma Giáo Tử, em lo lão giáo chủ. Em còn một món nợ với tay kiến trúc sư mắc bịnh hoang tưởng này.
Hoàng đã nói là làm bất chấp Sáu Hổ há hốc mồm. Gã trụ thân thể xuống lùn xủn, đề khí, và bung “trái bóng thịt” của mình vô cánh cửa chính. Sáu Hổ chỉ nghe một âm thanh đổ vỡ tàn bạo và sau đó trước mặt viên đội trưởng là căn buồng trống trơn. Trời đất, anh và Hoàng Lãng Tử đều bị thất nghiệp bởi cánh cửa bằng gỗ nặng trịch đã đè lên hai bóng áo đen và áo cam giãy giụa. Màn biểu diễn nội công đặc dị của Hoàng dè đầu hạ một lượt hai đối thủ nguy hiểm mà không cần phải hao hơi tốn sức.
Sáu Hổ ì ạch nhấc cánh cửa tai hoạ ra trong khi Hoàng lôi đầu tên giáo chủ đẹp trai như hộ pháp gác cửa đền. Gã cười lạnh.
- Chào kiến trúc sư ma thuật Nguyễn Tà Đạo. Ông giáo đốc Đỗ Long đâu?
- Ơ… đau, đau quá… ông Long đang ở khách sạn mini số 4 thành phố Đà Lạt cùng với nàng Đắc Kỷ.
Hoàng nhăn mặt. Gã quay sang Sáu Hổ.
- Em hết nhiệm vụ ở đây. Phiền anh Sáu chi viện chút tiền còm làm lộ phí cho em bay qua Đà Lạt.