- Dì Mười đã bất tỉnh bởi mùi thuốc mê Cloroform y hệt như mùi thuốc mê đầu độc con mèo Mun đêm qua ấy.
Thúy Bụi và Thạch nháo nhác nhưng chinh mụ Hồ Ly trấn an. Mụ ta trề môi:
- Bà lão đó không chết đâu. Thuốc mê của giáo phái thiên sứ chỉ có hiệu quả trong nửa tiếng.
Thuý Bụi thở phào. Cô rít lên như rắn:
- Nếu sau nửa tiếng đồng hồ mà dì Mười chưa tỉnh, tôi sẽ cho bà nếm đòn “Kiến Rúc Trong Xương” của môt phái Thiếu Lam Tự.
- Không, tao thề độc trước mặt mày. Đừng tra tấn tao.
Trong lúc cô bé giang hồ chống nạnh vờn qua vờn lại đe doạ ả tội phạm thì Sơn Đại Ca xuất hiện ở ngưỡng cửa. Trên tay hắn là một cái thang dây được cuốn tròn. Hắn nhếch mép lầm lì:
- Tên đồng bọn của mụ đã đột nhập bức tường cửa sau bằng cái thang mất dạy này. Sau đó y đã mở cửa bằng một thứ chìa khoá vạn năng của bọn đạo chích. Y chỉ có thể là tiên sinh Lốc Cốc Tử. Riên tình trạng sức khỏe của dì Mười không đáng ngại, tim và mạch đập bình thường, tôi đã xoa bóp một số huyệt đạo cần thiết cho dì Mười mau hồi tỉnh.
Hắn liệng cuộn dây bện bằng sợi thừng lên bàn khiến ả đàn bà có nhan sắc của một con Hồ Ly Tinh thất sắc.
- Tôi có vài câu muôn hỏi bà, thưa bà Hồ Ly Cô Cô. Bà thừa hiểu cuộc thẩm vấn của chúng tôi vẫn êm dịu hơn của cảnh sát đấy chứ.
- Ơ…
- Thứ nhất, Tứ Đại Cô Cô gồm những ai, tên gì, nghề nghiệp thực sự trước khi tham gia giáo phái thiên sứ?
Ả Hồ Ly đảo mắt tuyệt vọng trước đôi chân nhún nhảy của Thuý Bụi, cánh tay chờn vờn của Thạch Sầu Đời, tia nhìn lạnh lẽo của Sơn Đại Ca. Đứa trẻ duy nhất mà mụ có thể yên tâm là Quyên Tiểu Muội. Cô bé xinh như búp bê ấy chẳng có gì là một sát thủ.
Mụ nói lí nhí:
- Tôi có phải khai ra ở đây không hả cô bé?
Nàng “luật sư” của Ngũ Quái gật đầu rất đôĩ khuyến khích.
- Bà nên trả lời các bạn tôi trước khi những hậu qủa xấu nhất xảy đến. Tôi bảo đẩm bà sẽ không bị bắt, ít ra là lúc này.
- Tôi tin ở sự nhân hậu của cô. Nào, các vị thám tử nhóc tì hãy nghe đây. Tứ Đại Cô Cô gồm bốn nhân vật phụ nữ vai vế chỉ dưới giáo chủ. Đó là một gái nhảy về hưu có tên Hồ Ly, một cựu nữ tiếp viên quán đèn mờ biệt danh Đắc Kỷ, một thôn nữ hư hỏng sớm được gọi là Mary Sến và một bà chủ tiệm vàng ở Nha Trang ngoại hiệu Kim Cương.
Sơn Đại Ca không ngờ khả năng thuyết phục của Thuyền Quyên lại “siêu” đến thế, hắn gục gặc:
- Thực ra chúng tôi đã biết tới chin phần mười, chỉ còn một phần mười đo lường sự thành thực của bà. Tốt lắm, chúng tôi muốn hiểu về Bát Đại Tử.
- Ngoài Lốc Cốc Tử xuất thân từ nghề đào tường khoét vách khu Tôn Đản như các vị đã biết, Bát Đại Tử còn bảy người nữa. Đó là tướng cướp Bảy Dao Phay tự Thất Kiếm Tử đang bị cảnh sát Ban Mê Thuột truy nã, vua xỉn xứ Thượng là Đinh Cà Lốp tự Quậy Tử, con buôn cần sa biên giới Việt Lào là Ba Cận Thị tự Yểu Mạng Tử, “quân sư quạt mo” của giáo chủ tên Tiểu Tử, chủ quán nhậu vịnh Cam Ranh biệt hiệu Bao Tử…
Thạch Sầu Đời chịu hết nổi đám Đại Tử, nói rú như bị nốc ao.
- Hic, mụ mà phun thêm chắc thằng Thạch này phải Tự Tử quá…
- Đừng phí đời nhi đồng, cậu bé mặt khỉ. Cậu còn phải tỉ thí võ đài với hai kẻ võ công cao cường nhất trong Bát Đại Tử chứ. Tôi tin rằng các vị ở đấy khó mà hơn thua nổi với Thiên Lôi Tử và Ma Giáo Tử.
- Cái gì?
- Thiên Lôi Tử quen sử dụng cái búa làm vũ khí như Trình Giảo Kim thời nhà Đường còn Ma Giáo Tử niệm chú thần quyền Thất Sơn trong vòng ba mét không ai bước qua được vòng trong y sẽ vẽ trên mặt đất. Hai ông tướng đó đểu là tù vượt ngục trại giam Suối Máu.
- Bèo!
Thạch Sầu Đời cười vang.
- Trình Giảo Kim chỉ giỏi có ba búa chớ búa thứ tư là chạy làng. Chuyện Thiên Lôi Tử để cho tôi, còn Ma Giáo Tử thì…
Sơn nhún vai:
- Người học võ tối kỵ làm chuyện ác ôn. Thần quyền Thất Sơn không bao giờ môn đồ hành động bất hảo. Chính vì để ngăn ngừa chuyện càn quấy của đệ tử mà vị sư phụ đầu tiên khai sáng võ phái Thần Quyền vẫn lưu truyền một bí quyết tiêu diệt bọn phản đồ. Nếu bà nghe, tiện thể tôi nói rõ bí quyết ấy luôn: Khi tên phản đồ niệm chú hại bá tánh, tôi chỉ cần vỗ nhẹ lên đỉnh đầu y là y tức khắc hộc máu mồm tẩu hoả nhập ma tại chỗ.
Hồ Ly Cô Cô lè lưỡi trước kiến thức võ học uyên thâm của những đứa trẻ. Thực hư ra sao chưa biết nhưng giọng nói của chúng chẳng hề xao xuyến chút nào. Đã đến lúc Sơn Đại Ca, nêu lên cầu hỏi quan trọng nhất. Hắn rổn rảng.
- Hồi nãy bà nói rằng “két sắt của gia đình bạn gái tôi trong tình trạng trống rỗng”. Tôi không tin.
- Sảo?
- Tôi và Thuyền Quyên đã kiểm tra cửa phòng chứa két sắt. Cánh cửa không có dấu hiệu bị phá khoá.
Ả Hồ Ly cười ngất:
- Hô hô hô, hi hi hi… cuối cùng những hiệp sĩ trẻ con cũng bị Lốc Cốc Tử và Đắc Kỷ Cô Cô qua mặt. Trời ạ, một siêu quái nhập nha như Lốc Cốc Tử chẳng bao giờ xài cọng thép vạn năng cả. Lão ta có chìa khoá hẳn hoi.
- Chìa khoá ư?
- Còn phải hỏi. Người đẹp Đắc Kỷ nhờ hớp hồn nhà tỉ phũ Đỗ Long đã có cơ hội cung cấp mẫu chìa khoá cho Lốc Cốc Tử.
Hai mười phút đã trôi qua, dì Mười vẫn chửa tỉnh giấc mơ Cloroform. Bốn đứa áp giải mụ Hồ Ly lướt qua phòng bà quản gia để xuống tầng hầm mà không cần trói tay mụ. Tối thiểu mụ cũng tỏ vẻ biết điểu trong hoàn cảnh trước mắt.
Phía ngoài tiền sảnh, khỉ Tề Thiên vẫn thỉnh thoảng gào lên “khẹc khẹc” như báo động cho chủ nhân Thạch Sầu Đời hỉểu rằng nó thừa khả năng làm cai ngục trước con vượn Âm Binh. Ngược lại bên trong tầmg hầm đèn đuốc sáng trưng, chủ nhân của nó lắc đầu thảm hại trước cánh cửa thép đóng kín mít. Người đàn bà từng là một gái nhảy nổi tiếng của vũ trưòng Maxim chỉ ngồi bọn gối im lặng nhìn đàm trẻ một cách khó hiểu. Những đưa nhóc thiệt kỳ cục, mỗi đứa có một con thú cũng như mụ còn võ công thì cao siêu không thể tả. Đứa con gái lai tây có đôi mắt màu tím mới tung một ngọn cước mà đã hạ một người khoẻ mạng như mụ thì con trai còn ghê gớm đến đâu. Ấy là chưa nói con nhỏ Thuý Bụi đó nghệ thuật hoá trang còn giỏi hơn cả đạo giáo chủ Nguyễn Tà Đạo. Nó có thể hô biến từ một đứa con nít thành… bà già dễ như bỡn.
Tay nghề mở khoá của Thạch Sầu Đời dạo này đã tiến bộ ngang với một… điệp viên quốc tế. Nó luyện được ngón “Hầu thủ” có thể táy máy phá khoá chỉ bằng một cọng kim loại cứng. Tuy nhiên khuya thế nay đứng trước ổ khoá cánh cửa đại tân kỳ. Cu cậu chỉ còn nước thở dài. Nó săm soi một hồi nói rầu rĩ với Sơn Đai Ca:
- Có khi bà Hồ Ly nói đúng. Loại ổ khoá được bảo hiểm này muốn mở chỉ có thể dùng chìa đặc biệt.
Hồ Ly Cô Cô khêu tay Quyên rồi cất giọng khàn khàn.
- Ta sẵn sàng dối trá với tất cả mọi người nhưng với cô bé thì không. Cô bé tốt bụng và giống hệt đứa con gái đã bị yẻu tử của ta. Hãy tin ta đi cô bé: trong một đêm ngủ trọ ở đây ả Đắc Kỷ đồng đạo của ta đã dùng một cục đất sét dẻo màu trắng lẫy mẫu ổ khoá cánh cửa thép. Ngay sáng hôm sau cô ta giao mẫu ổ khoá cho Lốc Cốc Tử trước khi cùng Đỗ Long lên Ban Mê Thuật dự hội nghị giáo phái.
Phát biểu của ả Hồ Ly tương đương một quả bom nguyên tử vừa phát nổ. Sức công phá của quả bom hình nấm toả ra và Thuý Bụi lẫn Thuyền Quyên đều mơ màng nhớ lại hộp đất sét thủ công dành cho đám nhi đồng học nặn tượng có sáu màu khác nhau. Đúng rồi, cái hộp bị thếu mất một cục màu trắng. Quyên bàng hoàng.
- Đó là loại đất sét không làm dính tay người nặn, lạy chúa!
Thuý sửng sốt:
- Hèn chi quanh ổ khoá cánh cửa không có một chút tì vết, mụ Đắc Kỷ quả vô cùng lợi hại. Mình tính sao hả Quyên?
- Hãy mau đánh thức dì Mười quản gia. Trước khi về bên bà ngoại, má Vỹ Dạ của mình đã bàn giao chiếc chìa khoá duy nhất mở được cánh cửa dưới tầm hầm cho dì ấy.
Đám trẻ không cần bước, một tiếng ho sù sụ nổi lên rồi tiếng chân nặng nề tiếp theo lê gót xuống cầu thang tầng hầm. Kia kìa, dì Mười sau cơn choáng thuốc mê đi lảo đảo như người say rượu.
Giọng của dì mơ hồ như người nói từ bên kia thế giới trở lại trần gian.
- Cái.. cái két sắt vẫn còn nguyên chứ các cháu?
Quyên lao phắt tới bà quản gia trung thành.
- Bọn trộm đã đánh thuốc mê dì. Chìa khoá của má cháu đưa dì đâu?
- Ờ ờ, có đây…
Thạch Sầu Đời chụp lấy chìa khoá có những cọng gai bạch kim đâm tua tủa tồi đút vô lỗ khoá xoay một vòng. Tức khắc cánh cửa bất khả xâm phạm mở ra và phía trong lù lù một két sắt… trống rỗng.
Dì Mười gào lên sắp sửa ngất xỉu lẫn thứ hai nhưng những đứa trẻ bình tĩnh hơn. Thạch ngắm nghía ổ khoá cánh cửa sắt. Nó gật gù.
- Ông giám đốc Đỗ Long đã chuẩn bị mở nhà băng gia đình khá kỹ nhưng vẫn còn sơ hở: chỉ có cánh cửa thép vòng ngoài là ngừa được bọn đạo chích còn tủ két sắt chỉ xài ổ khoá mã số tầm thường. Trong nghệ thuật ăn trộm hiện nay, việc mở mã số két không còn gì bí mật, mụ Đắc Kỷ có thể khai thác tính tình hoặc sự vô ý trong lúc phát ngôn của ông Long để làm một số bài toán giải mã cung cấp cho Lốc Cốc Tử.
Sơn không cần hỏi Quyên hoặc dì Mười rằng trong két sắt mất những gì bởi chưa chắc cô bé và bà quản gia biết rõ nội dung tài sản. Hắn lạnh lùng mời Hồ Ly Cô Cô đứng dậy.
- Bà là tòng phạm của vụ việc này vì vậy chúng tôi buộc phải giao bà cho cảnh sát hình sự. Bà va Lốc Cốc Tử đã áp dụng trò chơi “giưong đông kích tây” giả ma để lôi kéo chúng tôi cho đồng bọn xâm nhập tầng hầm. Không riêng chúng tôi mà cả con khỉ và con mèo cũng bị bà lừa nốt. Tôị của bà thật lớn.
Hồ Ly Cô Cô bây giờ mới biết sợ. Mụ run lẩy bẩy hướng về phái Quyên cầu cứu.
- Cô bé phải giữ đúng lời hứa thả ta chớ, ta đã khai báo ráo nạo rồi cơ mà. Tất cả đều do tội lỗi của ba cô, ngài giám đốc Đỗ Long. Ông ta đã mù quáng say mê ả Đắc Kỷ chỉ sau một cuộc liên hoan giữa các giám đốc tư doanh tại Đà Lạt. Ả đã coi bói cho ông ta và hướng dẫn ông ta gia nhập giáo phái. Ả đã lợi dụng mối tình của ông ta để thực hiện kế hoạch “thụt két” theo mưu đò giáo chủ. Tôi… tôi chỉ là kẻ thừa hành lệnh của thưọng cấp.
- Còn việc xui giục ông Đỗ Long chia tay với bà Vỹ Dạ, ai bày trò?
- Híc, cũng do ông Đỗ Long lẫn ả Đắc Kỷ. Ông Đỗ Long chỉ có ý định ly thân tạm thời với vợ để lao vào cuộc tình phiêu lưu tình cảm nhưng Đắc Kỷ thì ngược lại. Cô ả hinh như rất thích ông ta, trong phi vụ “thụt két” này, ả chỉ chủ trương một công hai việc nên phối hợp với tôi và anh Lốc Cốc Tử tung hoả mù… Thần Trùng.
Mọi sự qua lời thú của Hồ Ly Cô Cô đã phơi bày giữa… đêm hôm khuya khoắt. Nghĩa là ông Đỗ Long chỉ biết “ngoại tình” chớ hoàn toàn vô can đối với việc chiếc két sắt. Quyên Tiểu Muội đau đớn như bị một lưỡi dao đâm thẳng vào tim, có đỉèu nước mắt của cô đã cạn khô. Cô không thèm khóc nữa, tiền bạc đối với cô vô nghĩa, tình phụ tử quan trọng hơn nhiều. Cô không thể nhu nhược như má cô lẳng lặng bỏ qua bên ngoại chỉ vì những lời phán ma quỷ chia rẽ tình vợ chồng, cô có học thức văn minh hơn những người lớn cổ hủ xa lắc, cô phải bảo vệ hạnh phúc gia đình đang mong manh như ngọn đèn trước gió, cô phải kéo ông Đỗ Long trở về với cương vị một người chồng, người cha, cô phải xứng đáng là một thành viên của nhóm 5 Sài Gòn.
Cô nói dứt khoát:
- Cám ơn bà Hồ Ly, kể từ giờ phút này bà có quyền tự do.
Mụ thầy bói xinh đẹp sung sướng chạy thoăn thoắt lên cầu thang và biến mất đằng sau cánh cửa hậu căn biệt thự. Trong lúc mọi người ngơ ngác trước quyết định tai hại của Quyên thì cô bé mỉm cười.
- Tôi đã tôn trọng chữ tín còn phần sau thuộc về các bạn. Tại sao các bạn không thả con vượn Âm Binh ra, con vượn đương nhiên biết chỗ ở của bà ta, có khi tại sào huyệt của bà ta, các bạn còn thấy cả Lốc Cốc Tử và số tài sản bị mất cắp trong két sắt.
Quyên là một “tiểu muội” lạ lùng không kém gì Thuý nhưng giữa hai cô gái xinh đẹp này có những nét đối lập nhau. Nếu Thuý thường xuyên tinh quái và hành sử trước cuộc sống bằng bản năng sinh tồn thì Quyên thỉnh thoảng thông minh tột độ và tự lập bằng ý chí quyết đoán mãnh liệt.
Sơn và Thạch hiểu được sự tính toán tuyệt vời của Quyên khi thả con vươn ra. Coi, dưói sự kiềm cặp cùa con khỉ Tề Thiên bở sợi xích cổ tay hai con vật với nhau, phái đoàn hiệp sĩ lên đường giữa thành phố không một bóng người đến một khu cư xá bỏ hoang đang chờ xây dựng mới. Dĩ nhiên trong phái đoàn không có Quyên. Cô đã tôn trọng lời hứa đối với đối thủ.
- Chííééc…
- Khẹc, khẹc…
Hai con thú lông lá kêu lên liên tiếp. Con vượn chỉ chỏ liên tục vào một hành lang tối om dẫn xuống một cái sân gạch sâu hoắm cạnh đống xà bần khổng lồ, còn con khi rùng mình ghì sợi xích thủ thế.
Sơn Đại Ca ngửa mặt nhìn trời. Đêm 27 Tết không trăng những vẫn có sao chi chit. Chỉ cần chút ánh sáng ảơ ảnh đó, hắn cũng thừa khả năng phát giác tung tích tên vua đạo chích của giáo phái thiên sứ. Hắn quàng vai hai chiến hữu thì thầm:
- Một mình tôi xuống cái sân ngách thôi nghe. Thạch và Thúy mỗi người trấn giữ một phía hành lang chặn lối thoát của chúng.
Bóng Sơn lọt thỏm xuống vùng tối trong nháy mắt. Thạch Sầu Đời giữ chặt hai “người tiền sử” trong tay chờ đợi thật hồi hộp. Thuý Bụi hít một hơi dài cho lồng ngực bớt xao xuyến, đột nhiên cô nghe một tiếng hét đau đớn của gã đàn ông và sau đó một bóng người trồi trên hành lang phóng như bay. Cô la oai oái:
- Coi chừng tên Lốc Cốc Tử tẩu thoát.
Hai cái chân võ sĩ của cô và Thạch cùng giơ chéo ra một lượt thành một dấu X. Ê, tên tội phạm tóc xoã trên đà chạy không kìm hãm được tốc độ… chúi nhủi. Cái bóng lăn lộn mấy vòng và nằm bẹp dí khóc rống lên.
- Híc híc… tàn “đời cô Lựu”.
- Trời đất, mụ Hồ Ly Cô Cô.
Thuý Bụi chưng hửng. Cô không muốn hạ đo ván một người đàn bà hai lần trong một đêm. Trong lúc cô còn ngõ ngàng thì hai cái bóng nối đuôi nhau ròi khỏi ngách tối. Đi đầu là Lốc Cốc Tử tiên sinh khoác áo thụng cam rách te tua, đi sau là đại ca Sơn một tay ôm cái bọc vải nặng trịch, một tay đặt lên huyệt đạo tử của đối thủ.
Giọng hắn rền rền:
- Xong. Nhờ con vượn Âm Binh thuộc lòng đường đi nước bước của chủ nhân nó nên chúng ta đạt được thắng lợi ngoài dự kiến.
Thạch Sầu Đời nhày tưng tưng:
- Hoan hô con vượn… ngu ngốc. Tao có quyền nuôi thêm nó ngoài con khỉ Tề Thiên chớ Đại Ca?
- Không. Một con Tôn Ngộ Không, nhóm tụi mình đã đủ khùng. Con vượn tuy “chiến” thiệt nhưng đành phải giao cho Sở Thú bảo lãnh.
- Hả? Tại sao không tặng cho công viên Đầm Sen để có tình nghĩa hậu phương chứ, mùng một Tết Đinh Sửu này tao sẽ tham gia đại hội Lân Sư Rồng ở đó…
- Ừm, tuỳ mày. Bây giờ tụi mình nhìn mặt vua đạo chích chút chơi.
Dưới ánh sáng thoi thóp của các vì sao, Lốc Cốc Tử hiện hình trước mặt lũ nhóc thê thảm chưa từng thấy. Trên thềm xi măng cảu dãy nhà hoang phế, cái mõ mười phương cực lạc của lão nằm lăn lốc kế bao của cải toàn vòng vàng, kim cương, cà rá, hột xoàn, tiền đô chất đống.
Thúy Bụi chớp đôi mắt màu tim tím.
- Hồi nãy, minh nghe lão gào inh ỏi, cứ tưởng Lốc Cốc Tử xông ra, ai dè Hồ Ly Cô Cô…
- Đúng vậy, bọn họ đang chia của ăn trộm với nhau. Ái chà, đồ đạc mất cắp trong két sắt thì đã thu hồi lại được nhưng vấn đề hai tên tội phạm hơi khó xử lý. Trong vụ phá án này, phải nói mụ Hồ Ly Cô Cô cũng có công một phần.
Ba đứa chụm đầu hội ý chớp nhoáng. Lát sau, Sơn Đại Ca dõng dạc.
- Nể lời hứa của Thuyền Quyên, chúng tôi đồng ý tha cho bà Hồ Ly về nhà hoàn lương. Còn Lốc Cốc Tử, ông xích cái mõ đi theo chúng tôi…