Những bước tiến của ông về phía Meredith Blake được suy xét cẩn thận. Ông hầu như có cảm giác chắc chắn là Meredith Blake sẽ có lời xác nhận rất khác với PhilipBlake. Chiến thuật xông lên tấn công sẽ không thành công ở đây. Cuộc tấn công phải thong thả, ung dung.
Hercule Poirot biết rằng chỉ có một cách thâm nhập pháo đài. Ông phải tiếp cận Meredith Blake với phẩm chất thích hợp. Những phẩm chất đó phải có tính xã hội không được quá cao siêu. May thay, trong sự nghiệp của mình, Hercule Poirot đã có được nhiều bạn bè ở nhiều hạt, Devonshire cũng không ngoại lệ. Ông ngồi xuống ôn lại những tài liệu ông có ở Devonshire. Kết quả là ông khám phá ra hai người có quen biết hoặc là bạn bè với ông MeredithBlake. Ông bất ngờ đến thăm ông ta bởi vậy đã chuẩn bị chiến đấu với hai lá thư, một từ quý bà Mary Lytton-Gore, một quả phụ quyền quý nhưng của cải có giới hạn, một người hầu như xa lánh mọi người ; và một từ ông Admiral đã về hưu, người có gia đình đã định cư ở hạt này đã bốn thế hệ.
Meredith Blake tiếp đón Poirot trong tình trạnh hơi lúng túng.
Như ông ta thường cảm thấy gần đây, nhiều thứ không còn như xưa. Khốn kiếp thật, thám tử tư vẫn là thám tử tư-những gã anh thuê để bảo vệ những món quà của đám cưới tại khu tiếp tân nông thôn, những gã anh đi đến-với khuôn mặt khá xấu hổ- khi có vài phi vụ bẩn thỉu đang tiến hành và anh hiểu rõ về nó.
Nhưng ở đây quý bà Mary Lytton-Gore đã viết: ‘ Hercule Poirot là một người bạn cũ rất đáng quý của tôi. Làm ơn làm mọi điều ông có thể để giúp ông ấy nhé. ‘ Và Mary Lytton-Gore không phải, dứt khoát không phải là loại phụ nữ kết giao với thám tử tư và tất cả những gì họ đại diện cho. Và Admiral Cronshaw đã viết: ‘ Một gã rất tốt, hoàn toàn lành mạnh. Rất biết ơn nếu ông làm những gì có thể cho ông ta. Một ông bạn cực kì thú vị, có thể kể với ông nhiều câu chuyện hay. ‘
Và giờ đây chính là người đàn ông đó. Thật sự là một người hầu như không thể tồn tại-áo quần lộn xộn-giày cao cổ có nút! - một bộ ria mép lạ kì! Không phải là loại bạn của ông ta-Meredith-một chút nào. Trông như thể ông chưa bao giờ săn bắn hoặc thậm chí chơi một trò chơi tử tế. Một người nước ngoài.
Một chút thích thú, Hercule Poirot đọc chính xác những ý nghĩ này đang lướt qua đầu người đối diện.
Ông cảm thấy sự thích thú của chính mình trỗi dậy đáng kể khi chuyến xe lửa mang ông đến với vùng nông thôn miền Tây. Giờ đây ông có thể thấy tận mắt cái nơi mà những sự việc xưa cũ kia đã xảy ra.
Nó ở đây, tại điền trang Handcross, nơi mà hai anh em trẻ tuổi đã sống và đi qua Alderbury nô đùa và chơi tennis rồi kết thân với cậu bé Amyas Crale và một cô bé có tên Caroline. Từ nơi này mà Meredith đã bắt đầu đi qua Alderbury vào cái buổi sáng định mệnh đó. Đã mười sáu năm trôi qua. Hercule Poirot thích thú nhìn người đàn ông mà ông đang đương đầu với một chút lịch sự không thoải mái.
Ông mong đợi rất nhiều. Bè ngoài Meredith Blake giống với các quý tộc nông thôn người Anh khác, túng thiếu tiền bạc và thú vui bên ngoài.
Một chiếc áo khoác cũ, sơn bằng vải tuýt Harris mà sương gió đã bào mòn, gương mặt trung niên dễ chịu với đôi mắt xanh nhạt, một cái miệng yếu ớt, một nửa ẩn dưới bộria khá lộn xộn. Poirotkhám phá ra rằng Meredith Blake vô cùng tương phản với người em của ông ta. Ông ta có một thái độ do dự, tinh thần rõ ràng khá ung dung. Như thể nhịp độ của ông đã chậm lại theo năm tháng trong khi em ông lại có nhịp độ nhanh hơn.
Như Poirot vừa tiên đoán, ông ta là người đàn ông mà bạn không thể hối thúc được. Cuộc sống nhàn nhã của vùng nông thôn nước Anh đã ăn sâu vào xương ông ta rồi.
Ông nhìn, cái ý nghĩ trinh thám, một phi vụ ngon lành xưa cũ hơn em ông ta, mặc dù, từ những điều ông Jonathan đã nói thì dường như chỉ đôi ba năm chia cách họ.
Hercule Poirot lấy làm kiêu hãnh vì biết cách xử ký một ‘ kẻ độc tài trường học ‘. Không có một khoảnh khắc nào cố làm ra vẻ người Anh. Không, một người có thể là người ngoại quốc-và sẽ tha thứ một cách hào hiệp cho việc này. Dĩ nhiên những người nước ngoài không biết rõ lắm về những sợi dây thừng. Sẽ bắt tay trong bữa điểm tâm. Vẫn là một người bạn thật tử tế.
Poirot bắt đầu tạo ấn tượng của chính mình. Hai người đàn ông được kể, một cách thận trọng, của quý bà Mary Lytton-Gore và của Admiral Cronshaw. Những cái tên khác đã được đề cập đến. May mắn là Poirot đã biết anh họ của một người nào đó và đã gặp lại chị dâu của một người khác nữa. Ông có một thứ bình minh ấm áp trong mắt của Squire. Anh bạn này dường như biết đúng người.
Duyên dáng và lẳng lặng, Poirot lướt nhanh vào mục đích của chuyến viếng thăm. Ông nhanh nhẹn chống lại sự lùi bước chắc chắn xảy ra. Quyển sách này, ô la la! sắp được viết. Cô Crale-cô Lemarchant như tên gọi của cô bây giờ- đã lo lắng cho ông về việc sử dụng sáng suốt cách thu thập thông tin. Những sự việc này, thật không may đã trở thành sở hữu của mọi người. Nhưng nhiều thứ đã kết thúc trong sự trình bày của họ để tránh làm tổn thương lòng tự ái. Poirot thì thầm rằng trước giờ ông đã có khả năng sử dụng uy thế kín đáo để tránh những đoạn văn hoa mỹ nào đó trong cuốn sách kí ức.
Meredith đỏ bừng mặt giận dữ. Tay ông khẽ run lên khi nhồi tẩu thuốc. Ông ta nói với một sự lắp bắp nhẹ trong giọng của mình:
‘ Thật là-Thật là cực kì ghê tởm cái cách họ đào xới những chuyện này lên. M-mười sáu năm rồi. Tại sao họ không thể mặc kệ nó? ‘
Poirot nhún vai nói:
‘ Tôi đồng ý với ông. Nhưng ông sẽ làm gì? Có một yêu cầu cho những chuyện như vậy. Và bất cứ ai cũng có quyền tự do để dựng lại một tội ác đã được chứng minh và bình luận về nó. ‘
‘ Dường như thật nhục nhã cho tôi. ‘
Poirot thì thầm:
‘ Chao ôi-chúng ta không sống trong một thời đại dễ chịu... Ông sẽ ngạc nhiên, ông Blake, nếu ông biết những sự công bố khó chịu rằng tôi đã thành công trong-chúng ta sẽ nói là-sự mềm mỏng. Tôi lo âu làm tất cả những việc có thể để cứu lấy cảm xúc của cô Crale về vấn đề này. ‘
Meredith Blake thì thầm: ‘ Carla bé nhỏ! Đứa trẻ đó! Một phụ nữ trưởng thành. Người ta có thể khó mà tin được. ‘
‘ Tôi biết. Thời gian trôi qua nhanh quá, phải không? ‘
Meredith Blake thở dài. Ông nói: ‘ Thật quá nhanh. ‘
Poirot nói:
‘ Rồi ông sẽ thấy trong bức thư tôi mang đến cho ông từ cô Crale, cô ấy rất lo lắng muốn biết mọi chuyện có thể về những sự kiện đau buồn trong quá khứ này. ‘
Meredith Blake nói với sự châm chọc:
‘ Tại sao? Tại sao lại khơi lại mọi chuyện? Tốt hơn hết là để tất cả chuyện này chìm vào quên lãng. ‘
‘ Ông nói như vậy, ông Blake, bởi vì ông biết tất cả chuyện quá khứ rất rõ. Cô Crale không nhớ, không biết gì cả. Điều đó nói lên rằng cô ấy chỉ biết câu chuyện này khi cô hiểu nó từ những bản báo cáo chính thức. ‘
Meredith Blake nhăn mặt. Ông nói:
‘ Vâng, tôi đã quên. Tội nghiệp đứa trẻ. Thật là một địa vị đáng ghê tởm cho cô gái. Cú sốc khi biết được sự thật. Và rồi những bản báo cáo vô hồn, nhẫn tâm đó của phiên xử. ‘
‘ Sự thật ‘, Hercule Poirot nói, ‘ có thể không bao giờ kết thúc công bằng với sự thuật lại hợp pháp chẳng đáng kể gì. Những thứ bị bỏ sót là những thứ có vấn đề. Sự xúc đọng, những cảm xúc-những tính cách của các diễn viên trong vở kịch. Những tình tiết giảm nhẹ - ‘
Ông ngừng lời và người đàn ông kia hăm hở nói như một diễn viên vừa nhận được lời nhắc tuồng.
‘ Tình tiết giảm nhẹ! Chính là nó. Nếu mà có một tình tiết giảm nhẹ thì nó nằm ở vụ này. Amyas Crale là một người bạn cũ-gia đình anh ấy và gia đình tôi là bạn bè nhiều thế hệ, nhưng người ta phải thú nhận rằng tư cách đạo đức của anh ta thì khá thẳng thắn và tàn bạo. Anh ta là một họa sĩ, dĩ nhiên, và có lẽ điều đó giải thích nó. Nhưng đó là-anh ta đã để cho một loạt vụ việc lạ lùng xảy ra. Cái địa vị mà không một người đàn ông bình thường đứng đắn nào có thể suy ngẫm trong chốc lát. ‘
Hercule Poirot đáp:
‘ Tôi thích thú khi nghe ông nói điều đó. Nó làm cho tôi bối rối, tình huống đó. Không phải là một người đàn ông tốt bụng, một người đàn ông của thế giới, đi khắp nơi với những chuyện yêu đương của cậu ta. ‘
Khuôn mặt gầy, do dự của Blake sang lên với sự hào hứng. Ông đáp:
‘ Vâng, nhưng điểm mấu chốt đó là Amyas không bao giờ là một người đàn ông bình thường! Cậu ấy là họa sĩ, ông thấy đó, và với việc vẽ tranh được cậu ta đặt lên hàng đầu-thật sự đôi khi trong một cách thức lạ thường nhất! Tôi không hiểu những cái gọi là người có năng khiếu nghệ thuật mà chính tôi không bao giờ có. Tôi đã hiểu Crale chút ít bởi vì, dĩ nhiên, cả đời tôi biết cậu ta. Người nhà cậu ta giống như người nhà tôi. Và về nhiều mặt, Crale thuộc đúng nòi giống-nó là ở chỗ nghệ thuật đã đến mà cậu ấy không tuân theo chuẩn mực thông thường. Ông thấy đó, dù gì cậu ấy cũng không phải là một kẻ nghiệp dư. Cậu là hạng nhất-thật sự là hạng nhất. Vài người nói cậu ta là thiên tài. Họ có thể đúng. Nhưng kết quả là cậu ấy luôn là cái người mà tôi mô tả là không bình thường. Khi cậu ta vẽ một bức tranh-không có điều gì khác thành vấn đề, không gì có thể xen vào. Cậu ấy giống như người đang mơ. Hoàn toàn bị ám ảnh bởi những gì mình đang làm. Khi bức tranh sơn dầu được hoàn thành thì cậu ấy mới ra khỏi sự say mê này và bắt đầu tìm lại cuộc sống thường ngày. ‘
Ông nhìn Poirot vẻ dò hỏi và người kia gật đầu.
‘ Ông hiểu, tôi thấy mà. À, những lời giải thích đó, tôi nghĩ tại sao tình huống đặc biệt này lại xảy ra. Cậu ấy đang trong tình yêu với cô gái này. Và cậu ấy muốn cưới cô ta. Cậuta chuẩn bị bỏ vợ con để đến với cô ta. Nhưng cậu ấy bắt đầu vẽ cô ta ở dưới vườn kia và muốn hoàn thành bức tranh đó. Không có gì khác thành vấn đề với cậu ta. Cậu ấy không thấy bất cứ thứ gì khác. Và sự thật là cái tình huống đó hoàn toàn không thể nào với hai người phụ nữ có liên quan, dường như không thể xảy ra với cậu ta. ‘
‘ Cả hai người đó đều không hiểu quan điểm của ông ấy phải không? ‘
‘ Ồ vâng- ở một mặt nào đó. Elsa hiểu, tôi cho là như vậy. Cô ấy cực kỳ nhiệt tình với công việc vẽ tranh của cậu ấy. Nhưng đó tất nhiên là một địa vị khó khăn cho cô ấy. Và cho Caroline - ‘
Ông ngừng lại. Poirot nói:
‘ Cho Caroline-vâng, thật vậy. ‘
Meredith Blake nói, với một chút khó khăn:
‘ Caroline-Tôi đã luôn-à, tôi đã rất mến Caroline. Đó là thời gian khi-khi tôi hi vọng sẽ lấy cô ấy. Nhưng điều đó đã sớm bị bóp chết khi còn trong trứng nước. Mặc dù vậy, tôi vẫn, nếu tôi có thể nói rằng, hết lòng với sự tận tụy của cô ấy. ‘
Poirot trầm tư gật đầu. Cụm từ đó được biểu lộ với một chút cổ hủ, ông cảm thấy người đàn ông trước mặt mình rất điển hình. Meredith Blake là loại người sẵn sàng dâng hiến hết mình cho sự tận tụy lãng mạn và xứng đáng. Ông ta sẽ phục vụ người phụ nữ của ông một cách chung thủy và không hi vọng sự đền đáp. Vâng, nó nằm cả trong tính cách.
Ông nói, cân nhắc cẩn thận từng từ ngữ:
‘ Ông hẳn phải bực tức thái độ của bà ấy? ‘
‘ Phải. Ồ, tôi đã tức giận-Tôi-thật ra tôi khuyên can Crale về điều này. ‘
‘ Chuyện này là khi nào? ‘
‘ Thật ra một ngày trước-trước khi mọi chuyện xảy ra. Họ đã qua đây dùng trà, ông biết đó. Tôi đã kéo Crale sang một bên và tôi-tôi nói chuyện với cậu ta. Thậm chí tôi còn nói rằng, tôi nhớ là, điều này là không công bằng đối với cả hai người phụ nữ. ‘
‘ À, ông đã nói vậy ư? ‘
‘ Vâng, tôi đã không suy nghĩ rằng-ông thấy đó, cậu ấy đã nhận ra. ‘
‘ Có thể là không. ‘
‘ Tôi nói với cậu ấy rằng điều đó đang đặt Caroline vào một vị trí hoàn toàn không thể chịu đựng nổi. Nếu cậu ấy có ý muốn cưới cô gái này, cậu ấy không thể để cô gái ở trong ngôi nhà này được và-à- ít nhiều khoe khoang cô ta trước mặt Caroline. Nó là, tôi đã nói, một lời lăng mạ không thể chịu đựng nổi. ‘
Poirot tò mò hỏi: ‘ Ông ta đã trả lời ra sao? ‘
Meredith Blake đáp với sự chán ghét:
‘ Cậu ta nói: Caroline phải cam chịu chuyện này. ‘
Hercule Poirot nhướng cặp lông mày.
‘ Không ‘, cậu ta nói, ‘ một sự đáp lại đầy thông cảm. ‘
‘ Tôi đã nghĩ điều đó thật tồi tệ. Tôi đã mất bình tĩnh. Tôi đã nói không nghi ngờ gì nữa, không quan tâm vợ mình nữa, cậu ta không để tâm rằng mình đã làm cô ấy chịu đựng nhiều như thế nào, nhưng tôi đã nói gì về cô gái? Anh ấy đã không nhận ra đó là một vị trí khá tồi tệ cho cô gái sao? Câu trả lời của cậu ta là Elsa cũng phải cam chịu nốt! ‘
‘ Rồi cậu ta nói tiếp: ' Dường như anh không hiểu, Meredith, rằng cái mà tôi đang vẽ là cái đẹp nhất mà tôi từng vẽ. Tôi nói với anh là nó đẹp. Và một cặp phụ nữ đang cãi nhau vì ghen tị sẽ không làm đảo lộn nó, chết tiệt, họ không thể. ' ‘
‘ Thật là vô vọng khi nói chuyện với cậu ta. Tôi đã nói là cậu ta dường như định rời bỏ tất cả những phép tắc thông thường. Vẽ tranh, như tôi đã nói, không là tất cả mọi thứ. Cậu ta ngưng ở đó. Cậu nói: ' À, đó là do tôi. ' ‘
‘ Tôi vẫn còn rất tức giận. Tôi đã nói hoàn toàn nhục nhã với cái cách mà cậu ta luôn đối xử với Caroline. Cô ấy đã có một cuộc sống khổ sở với anh ta. Cậu ta nói rằng mình biết và rất tiếc về điều đó. Rất tiếc! Cậu ta nói: 'Tôi biết, bạn thân ơi, anh không tin điều đó-nhưng nó là sự thật. Tôi đã mang đến cho Caroline địa ngục của cuộc đời và để cho cô ấy bước vào đó. Tôi đã nói thẳng với cô ấy cái kẻ ích kỉ đáng nguyền rủa, sống phóng đãng chính là tôi. ' ‘
‘ Tôi đã nói với cậu ta rất kiên quyết rằng cậu ấy không thể phá vỡ cuộc sống hôn nhân của mình. Còn có đứa trẻ phải được cân nhắc kĩ và mọi thứ nữa. Tôi đã nói tôi có thể hiểu rằng một cô gái như Elsa có thể cưa đổ một người đàn ông, nhưng thậm chí vì lợi ích của cô ta, cậu ấy có thể cắt đứt hoàn toàn những mối quan hệ. Cô ta còn rất trẻ. Cô ta sắp lao vào việc này, nhưng có thể cô ta sẽ hối tiếc trong cay đắng về sau. Tôi đã nói cậu ta không thể bình tĩnh lại, dứt khoát từ bỏ và trở về với vợ mình hay sao? ‘
‘ Và ông ta nói thế nào? ‘
Blake nói: ‘ Cậu ta chỉ trông có vẻ bối rối. Cậu vỗ vai tôi và nói: 'Anh là một người tốt, bạn thân ạ. Nhưng anh quá đa cảm. Anh hãy đợi cho tới khi bức tranh được vẽ xong và anh sẽ thú nhận rằng tôi đã đúng. ' ‘
Tôi nói: ‘ 'Bức tranh chết tiệt của cậu. ' Và cậu ta cười toe toét và nói tất cả những người phụ nữ loạn thần ở nước Anh không thể làm điều đó. Rồi tôi nói rằng cần phải đứng đắn hơn để giữ tất cả chuyện này khỏi Caroline cho đến khi bức tranh được hoàn thành. Cậu ta nói rằng đó không phải là lỗi lầm này. Đó là Elsa, người mà khăng khăng để lộ bí mật. Tôi nói: 'Tại sao? ' và cậu ta nói rằng cô ấy có vài ý tưởng rằng nó không thẳng thắn. Cô ta muốn mọi chuyện phải rõ ràng và cởi mở. À, dĩ nhiên, ở một mặt nào đó, người ta có thể hiểu điều đó và tôn trọng cô gái về việc này. Tuy nhiên, cô ta cư xử rất tệ. Ít nhất cô ấy đã hành động vì muốn được thành thật. ‘
‘ Nhiều nỗi đau buồn cộng thêm gây ra bởi tính trung thực ‘, Hercule Poirot nhận xét.
Meredith Blake nghi ngại nhìn ông. Meredith không giống người quá đa cảm. Ông ta thở dài:
‘ Đó là khoảng thời gian buồn nhất của tất cả chúng tôi. ‘
‘ Người duy nhất dường như không giả tạo trong chuyện này là Amyas Crale ‘, Poirot nói.
‘ Và tại sao? Bởi vì hắn là người ích kỉ trắng trợn. Giờ tôi còn nhớ hắn. Cười toe toét với tôi trước khi bỏ đi: 'Đừng lo, bạn ơi. Mọi chuyện sẽ có kết quả tốt thôi mà. ' ‘
‘ Một người lạc quan hết thuốc chữa ‘, Poirot thì thầm.
Meredith Blake nói:
‘ Hắn ta là loại người mà không lấy phụ nữ làm trọng. Tôi có thể nói với cậu ta rằng Caroline đã tuyệt vọng. ‘
‘ Bà ấy kể với ông như vậy ư? ‘
‘ Cô ấy không nói nhiều. Nhưng tôi sẽ luôn luôn thấy khuôn mặt cô ấy vào buổi chiều hôm đó. Trắng bệch và căng thẳng giống như là sự vui vẻ không còn hi vọng gì. Cô ấy nói cười rất nhiều. Nhưng đôi mắt cô ấy-có một thứ như nỗi đau khổ trong đó, đó là điều thương tâm nhất mà tôi biết. Thật cũng là một người hiền lành. ‘
Hercule Poirot nhìn ông ta trong giây lát mà không nói gì. Rõ ràng người đàn ông trước mặt ông đã cảm thấy không phi lí trong lời nói về người đàn bà mà ngày hôm sau đã cố ý giết chồng mình.
Meredith tiếp tục. Giờ ông đã hoàn toàn chiến thắng thái độ nghi ngờ thù địch ban đầu. Hercule Poirot lắng nghe như được quà. Người như Meredith Blake, sự hồi tưởng về quá khứ rõ ràng có một sự lôi cuốn. Giờ đây chính ông ta hầu như nói nhiều hơn cả người khách của ông.
‘ Tôi phải hoài nghi về thứ gì đó, tôi cho là vậy. Đó là Caroline, người mà chuyển cuộc nói chuyện sang-sang sở thích nho nhỏ của tôi. Nó là, tôi phải thú nhận rằng, một sự yêu thích của tôi. Các nhà thảo dược Anh quốc, ông biết đó, là một ngành học rất thú vị. Có rất nhiều cây trước đây được dùng trong y học và hiện nay chúng đã biến mất trong dược điển chính thức. Và nó làm ngạc nhiên, thật sự, làm thế nào mà những thứ thuốc sắc từ thứ cây này hay thứ cây kia lại hiệu quả tuyệt vời. Không cần tới bác sĩ trong một nửa trường hợp. Người Pháp hiểu những điều này-một vài trong số những thuốc sắc của họ là loại nhất. ‘ Giờ ông đã đi quá xa với sở thích của mình.
‘ Trà Dandelion chẳng hạn ; một thứ kì diệu. Và một thứ thuốc sắccủa quả cây tầm xuân-Tôi đã thấy vào một ngày khác ở đâu đó rằng nó đã trở thành thời trang với các chuyên gia y tế một lần nữa. Ồ, vâng, tôi phải thú nhận, tôi đã nhận được nhiều niềm vui thú từ những sự bào chế thuốc của mình. Thu thập những cây cỏ đúng thời điểm, phơi khô chúng-ngâm chúng cho mềm-tất cả những phần còn lại. Thỉnh thoảng tôi còn rơi vào sự mê tín và thu thập những rễ cây của mình đầy đến tận mặt trăng hoặc bất kể cái gì mà người La Mã và Hy Lạp cổ đại khuyên bảo. Vào ngày hôm đó tôi đã trình bày với những vị khách của mình về, tôi nhớ là, một tài liệu nghiên cứu đặc biệt công phu về cây độc cần đốm. Nó nở hoa hai năm một lần. Ông thu hái những quả khi chúng đang chín, chỉ trước khi chúng chuyển sang màu vàng. Coniine, ông biết đó, là chất dùng làm thuốc được chiết xuất ra-tôi không tin có bất cứ chất được điều chế chính thức nào của nó trong cuốn dược điển mới nhất-nhưng tôi vừa chứng minh sự hữu ích của nó đối với bệnh ho gà-và cả bệnh hen suyễn, vì vấn đề đó - ‘
‘ Ông đã nói về những điều này trong phòng thí nghiệm của ông à? ‘
‘ Vâng, tôi chỉ cho họ thấy-giải thích những loại thuốc khác nhau với họ- cây nữ lang và cách nó thu hút những con mèo-chỉ cần ngửi một lần vào đó là đủ cho chúng! Rồi họ hỏi về cây ớt ma chết người và tôi kể cho họ nghe về cây cà dược và chất Atropin. Họ đã rất thích thú. ‘
‘ Họ ư? Cái từ đó bao gồm những ai? ‘
Meredith Blake trông có vẻ hơi ngạc nhiên như thể ông ta quên mất rằng người nghe của ông không được thấy tận mắt cảnh đó.
‘ Ồ, cả bữa tiệc. Để tôi xem, Philip ở đó và Amyas và Caroline, dĩ nhiên có Angela. Và Elsa Greer. ‘
‘ Đó là tất cả à? ‘
‘ Vâng-tôi nghĩ vậy. Vâng, tôi chắc chắn về điều này. ‘ Blake nhìn ông một cách tò mò. ‘ Còn ai khác có thể ở đó được chứ? ‘
‘ Tôi đã nghĩ có lẽ là người gia sư - ‘
‘ Ồ, xem nào. Không, cô ấy không có ở đó buổi chiều hôm đó. Tôi tin rằng giờ tôi đã quên tên cô ấy rồi. Người phụ nữ tốt bụng. Thực hiện những bổn phận của mình rất nghiêm chỉnh. Tôi nghĩ cô ta là mối lo lớn của Angela. ‘
‘ Tại sao lại như vậy? ‘
‘ À, cô bé là một đứa trẻ dễ thương, nhưng em có khuynh hướng làm những việc thiếu suy nghĩ. Luôn tự ý làm việc này việc kia. Đặt một con sên hay thứ gì đó xuống lưng Amyas vào một ngày cậu ấy vẽ tranh mệt nhọc. Cậu ấy không để bụng. Chỉ mắng ra mắng vào cô bé thôi. Đó là sau khi cậu ấy khăng khăng ý định về cái trường học này. ‘
‘ Gửi cô bé vào trường học ư? ‘
‘ Vâng. Tôi không có ý nói là cậu ấy không thích cô bé nhưng cậu ấy thấy rằng cô bé thỉnh thoảng gây ra một chút phiền toái. Và tôi nghĩ-Tôi đã luôn nghĩ là - ‘
‘ Vâng? ‘
‘ Rằng cậu ấy có một chút ghen tị. Caroline, ông thấy đó, là nô lệ của Angela. Một mặt, có lẽ, Angela là nhất với cô ấy-và Amyas không thích điều đó. Dĩ nhiên có một lí do cho điều này. Tôi sẽ không đi sâu vào đó, nhưng - ‘
Poirot ngắt lời.
‘ Cái lí do mà Caroline Crale trách cứ bản thân mình cho một hành động đã làm biến dạng khuôn mặt cô bé phải không? ‘
Blake kêu lên: ‘ Ồ, ông biết điều đó ư? Tôi không định nhắc đến nó. Tất cả đã qua rồi. Nhưng vâng, đó là nguyên nhân cho thái độ của cô ấy, tôi nghĩ vậy. Cô ấy luôn cảm thấy mình không thể làm được gì nhiều-để trang điểm, như nó vốn có. ‘
Poirot trầm tư gật đầu. Ông hỏi:
‘ Và Angela? Cô bé có ôm mối thù hằn với chị mình không? ‘
‘ Ồ, không, đừng thừa nhận ý kiến đó một cách vội vã. Angela đã hết lòng với Caroline. Cô bé không bao giờ có một ý nghĩ nào về chuyện cũ đó. Tôi chắc chắn. Chỉ là Caroline không thể tha thứ cho bản thân. ‘
‘ Angela có sẵn lòng chấp nhận cái ý kiến đi học ở trường nội trú không? ‘
‘ Không, cô bé không chấp nhận. Em nổi điên với Amyas. Caroline đứng về phía cô bé, nhưng Amyas đã hoàn toàn định đoạt chuyện này. Mặc dù nóng tính, Amyas là một người đễ dàng trong hầu hết các khía cạnh, nhưng khi cậu ta thật sự đã quyết định, mọi người đều phải nhượng bộ. Cả Caroline và Angela đều phải chịu khuất phục. ‘
‘ Cô bé đã đi học vào lúc nào? ‘
‘ Học kì mùa thu-họ chuẩn bị đồ đạc cho cô bé mang theo. Tôi nhớ là, tôi cho rằng nếu không xảy ra bi kịch đó thì cô bé sẽ được nghỉ thêm một vài ngày sau đó. Có một cuộc bàn luận về việc đóng gói hành lí của cô bé vào buổi sáng hôm đó. ‘
Poirot nói: ‘ Và người gia sư thì sao? ‘
‘ Ý ông là gì-người gia sư ư? ‘
‘ Cô ấy có thích cái ý kiến đó không? Nó lấy đi công việc của cô ấy phải không? ‘
‘ Vâng, à, tôi cho là vậy ở một mặt nào đó. Carla bé nhỏ đã quen với các bài học, nhưng dĩ nhiên cô bé chỉ mới-gì nhỉ? mới gần sáu tuổi. Cô bé có một y tá. Họ sẽ không giữ cô Williams lại cho cô bé. Vâng đó là cái tên Williams. Buồn cười làm sao khi những thứ trở lại với mình khi mình nói chúng ra. ‘
‘ Vâng, chắc rồi. Giờ ông đã trở lại, phải không, với quá khứ? Ông sống lại những khung cảnh đó-những từ ngữ mọi người nói, những cử chỉ- nét mặt của họ? ‘
Meredith Blake chậm chạp nói:
‘ Ở một mặt nào đó-vâng... Nhưng có những khoảng trống, ông biết đó... Những đoạn hay nhất thì bị bỏ lỡ. Tôi nhớ, ví dụ như, cú sốc mà nó gây ra cho tôi khi tôi lần đầuhiểu rằng Amyas sắp rời bỏ Caroline-nhưng tôi không nhớ được người kể cho tôi nghe là cậu ấy hay là Elsa. Tôi còn nhớ đã tranh cãi với Elsa về vấn đề này-cố gắng chỉ cho cô ta thấy, ý tôi là, đó là một việc khác vô ích để làm. Và cô ta chỉ cười vào mặt tôi với cái cách thờ ở của cô ta và nói tôi thật cổ hủ. À, tôi dám nói là mình cổ hủ, nhưng tôi vẫn nghĩ là tôi đã đúng. Amyas có vợ con-anh ta phải gắn bó với họ. ‘
‘ Nhưng cô Greer đã nghĩ rằng quan điểm đó đã lỗi thời phải không? ‘
‘ Vâng. Nhắc với ông rằng cách đây mười sáu năm li hôn không bị săm soi nhiều như bây giờ. Nhưng Elsa là kiểu cô gái ham thích sống hiện đại. Quan điểm của cô ta là khi hai người không hạnh phúc với nhau nữa thì tốt hơn nên chia tay. Cô ấy nói rằng Amyas và Caroline không bao giờ ngừng cãi vã và tốt hơn nên để đứa trẻ tránh khỏi điều này. Con bé nên được nuôi dưỡng trong bầu không khí hòa thuận. ‘
‘ Và lí lẽ của cô ta không gây ấn tượng với ông sao? ‘
Meredith Blake chậm rãi nói:
‘ Tôi đã cảm thấy rằng cô ta không thật sự biết những gì mình đang nói tới-cô ta đang đọc thẳng một mạch những chuyện này-những thứ mà cô ta đọc được trong sách vở hay nghe được từ bạn bè-giống như một con vẹt. Nó là một điều kì lạ để nói-không hiểu tại sao cô ta thật đáng thương. Quá trẻ và quá tự tin. Ông ngừng lại. ‘ Có một điều gì đó về những người trẻ, ông Poirot, đó là - có thể là quá đáng thương. ‘
Hercule Poirot đáp, nhìn ông ta với một chút thích thú: ‘ Tôi hiểu ý ông... ‘
Blake tiếp tục, nói nhiều về bản thân mình hơn là Poirot.
‘ Đó là một phần, tôi nghĩ, tại sao tôi lại nói thẳng với Crale. Cậu ấy lớn hơn cô gái gần hai mươi tuổi. Nó thật không công bằng. ‘
Poirot thì thầm ‘
‘ Ô la la-thật hiếm có làm sao khi một người tạo ra bất cứ ấn tượng nào. Khi một người đã xác định một sự giải quyết chắc chắn-thì không dễ để họ hồi tâm chuyển ý. ‘
Meredith Blake nói:
‘ Điều đó đúng thật. ‘Giọng ông có một chút cay đắng. ‘ Tất nhiên tôi đã can thiệp không hiệu quả. Nhưng rồi, tôi không phải là một người quá thuyết phục. Tôi chưa bao giờ là người như vậy. ‘
Poirot ném cho ông ta cái liếc nhanh. Ông đọc được trong cái giọng hơi chua chát đó là sự không hài lòng của một con người nhạy cảm với sự thiếu cá tính của mình. Và ông ta phải thừa nhận với mình rằng sự thật là những gì mà Blake đã nói. Meredith Blake không phải là người có thể thuyết phục người khác chấp nhận hay không chấp nhận bất cứ cách giải quyết nào. Sự cố gắng có thiện chí của ông ta sẽ luôn bị gạt sang một bên một cách khoan dung-không giận dữ, nhưng dứt khoát gạt sang một bên. Chúng không có ảnh hưởng sâu sắc. Ông ta về bản chất là một người đàn ông không làm được trò trống gì.
Poirot nói, với một thay đổi bề ngoài về một chủ đề buồn đau: ‘ Ông vẫn còn phòng thí nghiệm dược phẩm và rượu thuốc chứ? ‘
‘ Không. ‘
Cái từ nhữ trở nên gay gắt-với một nỗi đau đớn đến nhanh, Meredith Blake nói, mặt ông đỏ lên:
‘ Tôi đã từ bỏ tất cả mọi thứ- tôi đã tháo dỡ nó. Tôi không thể tiếp tục với nó-làm sao tôi có thể- sau những gì đã xảy ra. Tất cả chuyện này, ông thấy đó, có thể nói là lỗi của tôi. ‘
‘ Không, không, ông Blake, ông quá nhạy cảm rồi. ‘
‘ Nhưng ông không thấy sao? Nếu tôi không sưu tầm những thứ thuốc chết tiệt đó? Nếu tôi không nhấn mạnh chúng-khoác lác về chúng-thúc đẩy sự chú ý của những người đó đến chúng vào buổi chiều hôm đó? Nhưng tôi không bao giờ suy nghĩ-Tôi không bao giờ mơ đến-tôi có thể ra sao - ‘
‘ Sự thật như thế nào? ‘
‘ Nhưng đã vụng về với chúng. Hài lòng với hiểu biết nhỏ bé của mình. Kẻ ngu ngốc đui mù, kiêu ngạo. Tôi đã chỉ ra cái chất Coniine chết tiệt đó. Tôi thậm chí, tôi thật ngu xuẩn, dẫn họ trở lại thư viện và đọc cho họ nghe đoạn văn từ tác phẩm Phaedo miêu tả cái chết của Socrates. Một đoạn văn hoa mĩ-tôi luôn ngưỡng mộ nó. Nhưng nó đã ám ảnh tôi suốt từ đó. ‘
Poirot nói:
‘ Họ có tìm thấy dấu vân tay nào trên chai Coniine không?
‘ Của cô ta. ‘
‘ Của Caroline Crale à? ‘
‘ Vâng. ‘
‘ Không có của ông sao? ‘
‘ Không. Tôi không cầm cái chai đó, ông thấy đó. Tôi chỉ chỉ ra nó thôi. ‘
‘ Nhưng trước đó, chắc chắn là, ông đã sờ vào nó phải không? ‘
‘ Ô, dĩ nhiên, nhưng tôi, đã quét bụi định kì liên tục-Dĩ nhiên tôi không bao giờ cho phép mấy người giúp việc vào đó-và tôi đã quét bụi xong khoảng bốn, năm ngày trước đó. ‘
‘ Ông có khóa căn phòng lại không? ‘
‘ Lúc nào cũng khóa. ‘
‘ Caroline Crale đã lấy chất Coniine từ cái chai khi nào? ‘
Meredith Blake đáp một cách miễn cưỡng:
‘ Cô ấy là người cuối cùng rời căn phòng. Tôi đã gọi cô ấy, tôi nhớ, và cô ấy hối hả trở ra. Hai má cô hơi ửng hồng-và mắt cô sâu, phấn khích. Ôi, Chúa ơi, tôi có thể thấy cô ấy ngay lúc này. ‘
Poirot nói: ‘ Ông đã có cuộc nói chuyện nào với bà ấy vào buổi chiều đó không? Ý tôi là, ông có thảo luận về tình hình giữa bà ta và chồng không? ‘
Blake chậm rãi nói:
‘ Không phải ngay lập tức. Như tôi đã nói với ông, cô ấy đang trông có vẻ- rất buồn. Tôi nói với cô ấy vào khoảnh khắc khi chúng tôi có một chút cơ hội bên nhau: 'Có vấn đề gì sao, cô gái thân mến? ' ‘
‘ Cô đáp: 'Mọi chuyện đều có vấn đề... ' ‘ Tôi ước ông có thể nghe được sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô ấy. Những từ ngữ đó hoàn toàn đúng sự thật. Không thể thoát khỏi nó-Amyas Crale là cả thế giới của Caroline. Cô ấy nói: 'Tất cả đã xong. Tôi đã xong rồi, Meredith ạ. ' Và sau đó cô ấy cười to và quay sang những người khác rồi đột nhiên trở nên vui vẻ một cách nồng nhiệt và không tự nhiên. ‘
Hercule Poirot chậm rãi gật đầu. Trông ông rất giống một người Trung Hoa. Ông nói:
‘ Vâng-tôi thấy-nó giống như thế... ‘
Meredith Blake đột ngột nện nắm tay xuống. Giọng ông rít lên. Nó gần như là một tiếng thét.
‘ Và tôi sẽ nói với ông điều này ông Poirot-khi Caroline Crlae nói tại tòa rằng cô ấy lấy cái thứ đó cho chính mình. Tôi thề rằng cô ấy đang nói sự thật! Không có ý nghĩ giết người nào trong đầu cô ấy vào lúc đó. Tôi thề là không có. Điều đó đã đến sau đó. ‘
Hercule Poirot hỏi:
‘ Ông có chắc chắn là nó đến sau đó không? ‘
Blake nhìn chằm chằm, nói:
‘ Xin lỗi ông nói gì cơ? Tôi không hiểu hết - ‘
Poirot nói:
‘ Tôi hỏi ông, ông có chắc hay không rằng cái ý nghĩ giết người đã đến? Ông có hoàn toàn bị thuyết phục trong tâm trí mình rằng Caroline Crale đã cố ý phạm tội giết người? ‘
Hơi thở Meredith Blake trở nên hổn hển. Ông nói: ‘ Nhưng nếu không-nếu không-ông có nghĩ là một-à, một dạng tai nạn chẳng hạn? ‘
‘ Không nhất thiết. ‘
‘ Đó là một điều rất lạ lùng để nói. ‘
‘ Có phải là nó không? Ông gọi Caroline là người dịu dàng. Một người dịu dàng có phạm tội giết người không? ‘
‘ Cô ấy là một người dịu dàng-nhưng cũng vậy mà thôi-à, có một trận cãi nhau dữ dội, ông biết đó. ‘
‘ Không phải là một người dịu dàng sao? ‘
‘ Nhưng cô ấy là người dịu dàng-Ô, những chuyện này thật khó giải thích làm sao. ‘
‘ Tôi đang cố gắng để hiểu. ‘
‘ Caroline mau miệng-một cách nói chuyện dữ dội. Cô ấy có thể nói: 'Tôi ghét anh. Tôi ước anh chết đi. ' Nhưng không có nghĩa là nó sẽdẫn tới hành động. ‘
"Vậy theo ý kiến ông việc bà Crale phạm tội giết người rất không điển hình sao?"
"Ông có những cách kì lạ nhất để đặt vấn đề, ông Poirot ạ. Tôi chỉ có thể nói rằng-vâng-dường như đối với tôi cô ấy rất không điển hình. Tôi chỉ có thể giải thích nó khi nhận ra rằng sự khiêu khích đã lên tới tột đỉnh. Cô ấy yêu thương chồng mình. Nhưng dưới những hoàn cảnh đó thì một người phụ nữ có thể sẽ giết người."
Poirot gật đầu. "Vâng, tôi đồng ý..."
"Lúc đầu tôi đã chết lặng đi. Tôi đã không cảm thấy nó là sự thật. Và nó không là sự thật-nếu ông hiểu những gì tôi muốn nói-không phải con người thật của Caroline làm chuyện đó."
"Nhưng ông khá chắc chắn điều đó-trong cái cảm giác hợp pháp-Caroline Crale đã làm việc đó?"
Một lần nữa Meredith Blake nhìn chằm chằm vào ông.
"Ông bạn thân ơi-nếu cô ta không làm thì-"
"À, nếu bà ta không làm ư? ‘
‘ Tôi không thể tưởng tượng ra bất cứ đáp án nào khác. Tai nạn ư? Chắc chắn là không thể. ‘
‘ Hoàn toàn không thể, tôi dám chắc. ‘
‘ Và tôi không thể tin vào cái giả thuyết tự sát. Nó có thể được đặt ra trước tiên, nhưng hoàn toàn không thuyết phục bất cứ ai quen biết Crale. ‘
‘ Đúng ‘
‘ Vậy thì điều còn lại là gì? ‘Meredith Blake hỏi.
Poirot thoải mái nói: ‘ Còn một khả năng là Amyas Crale đã bị giết bởi một người khác. ‘
‘ Nhưng điều đó vô lý! ‘
‘ Ông nghĩ vậy ư? ‘
‘ Tôi chắc chắn về việc này. Ai muốn giết cậu ấy chứ? Ai có thể giết cậu ấy đây? ‘
‘ Có thể ông biết nhiều hơn tôi đấy. ‘
‘ Nhưng tôi không thật sự tin - ‘
‘ Có lẽ không. Nó làm tôi quan tâm đến việc kiểm tra khả năng có thể. Hãy cho tôi sự suy xét thành thật của ông. Hãy kể tôi nghe những gì ông suy nghĩ. ‘
Meredith nhìn ông chằm chằm trong giây lát. Rồi ông ta nheo mắt. Sau một lúc ông lắc đầu. Ông nói:
‘ Tôi không thể hình dung ra khả năng nào khác có thẻ. Tôi nên làm vậy thôi. Nếu có bất cư lí do nào để nghi ngờ bất cứ người nào khác tôi sẽ sẵn sàng tin Caroline vô tội. Tôi không muốn nghĩ rằng cô ấy đã làm điều đó. Lúc đầu tôi đã không thể tin điều đó. Nhưng có ai khác nữa chứ? Một ai khác đã ở đó. Philip-bạn thân nhất của Crale ư? Hay Elsa? Thật nực cười. Chính tôi ư? Tôi có trông giống một tên giết người không? Hay là người gia sư đáng kính? Hay cặp người hầu già trung thành? có lẽ ông cho rằng cô bé Angela đã làm việc đó? Không, ông Poirot, không có một khả năng nào, không ai có thể giết Amyas Crale ngoài vợ cậu ta. Nhưng cậu ta đã dồn cô ấy đến chuyện này. Và như thế, ở một mặt nào đó, nó là một vụ tự tử sau tất cả, tôi cho là vậy. ‘
‘ Nghĩa là ông ta chết bởi kết quả của những hành động của chính mình nhưng không phải bởi chính tay mình ư? ‘
‘ Vâng, có lẽ nó là một quan điểm không có thật.nhưng-a- nguyên nhân và kết quả, ông thấy đó. ‘
Hercule Poirot nói:
‘ Ông có từng suy nghĩ sâu, ông Blake, rằng lí do giết người gần như luôn luôn được tìm ra bằng việc nghiên cuus người bị sát hại không? ‘
‘ Chính xác là tôi đã không nghĩ tới-vâng, tôi cho rằng tôi hiểu ý ông.
Poirot nói:
‘ Cho đến khi ông biết chính xác nạn nhân là hạng người nào, ông không thể bắt đầu thấy tình huống của tội ác một cách rõ ràng. ‘
Ông nói thêm:
‘ Đó là những gì tôi đang tìm kiếm-và là những gì ông và em trai ông đã giúp tôi tìm ra-sự dựng lại con người Amyas Crale. ‘
Meredith Blake bỏ qua điểm chính của lời nhận xét. Sự chú ý của ông ta bị thu hút chỉ bởi một từ. Ông ta nói nhanh:
‘ Philip ư? ‘
‘ Vâng. ‘
‘ Ông cũng đã nói chuyện với nó sao? ‘
‘ Đúng vậy. ‘
Meredith Blake nói gay gắt:
"Ông nên đến gặp tôi trước."
Hơi mỉm cười, Poirot thể hiện một cử chỉ lịch sự.
"Theo luật con trai trưởng là như thế", ông nói, "tôi biết rằng ông là anh lớn. Nhưng ông hiểu rằng khi em ông sống gần Luân Đôn thì thăm anh ta trước dễ hơn."
Meredith Blake vẫn còn cau mày. Ông bứt rứt mím môi, lặp lại:
"Ông nên đến gặp tôi trước."
Lần này, Poirot không trả lời. Ông chờ đợi. Và ngay sau đó Meredith nói tiếp:
"Philip", ông nói, "có thành kiến."
"Vâng?"
"Thật ra, nó có thành kiến rất lớn-luôn luôn như vậy." Ông phóng một cái liếc nhanh bực bội về phía Poirot. "Nó sẽ cố gắng làm cho ông chống lại Caroline."
"Có vấn đề gì sao, sau một thời gian quá dài ư?"
Meredith đột ngột thở dài:
"Ông biết đó. Tôi đã quên rằng thời gian qua lâu rồi-rằng chuyện đó đã kết thúc. Caroline vượt khỏi sự tổn hại. Nhưng cũng vậy mà thôi, tôi không muốn ông có một ấn tượng xấu."
"Và ông nghĩ em ông có thể cho tôi một ấn tượng xấu sao?"
"Thành thật mà nói, tôi nghĩ như vậy. Ông thấy đó, tôi nên nói thế nào nhỉ, luôn có một sự đối lập nào đó giữa nó và Caroline."
"Tại sao?"
Câu hỏi dường như chọc tức Blake. Ông nói:
"Tai sao ư? Làm sao mà tôi biết tại sao? Việc này là như thế. Philip luôn luôn gắt gỏng với cô ấy bất cứ lúc nào có thể. Nó đã bực bội, tôi nghĩ, khi Amyas cưới cô ấy. Nó đã không đến gần họ trong hơn một năm. Và vì Amyas gần như là bạn tốt nhất của nó. Đó là lí do thật sự, tôi cho là vậy. Nó cảm thấy rằng không có một người phụ nữ nào đủ tốt. Và nó chắc hẳn cảm thấy rằng ảnh hưởng của Caroline sẽ phá hỏng tình bạn của chúng. ‘
‘ Và nó đã như thế? ‘
‘ Không, dĩ nhiên là không như thế, Amyas luôn yêu mến Philip-cho đến cuối cùng. Đã từng đùa cợt rằng nó là người chỉ chực vồ lấy tiền và rằng phát triển cả một cái tập đoàn và là một người phàm phu tục tử tầm thường. Philip không quan tâm. Nó chỉ cười toét miệng và nói đó là một điều tốt Amyas có một người bạn đáng xem trọng. ‘
‘ Em trai ông đã phản ứng như thế nào trước vụ Elsa Greer? ‘
‘ Ông biết không, tôi thấy hơi khó nói. Thái độ của nó thật sự không dễ để xác định. Nó bực bội, tôi nghĩ, với Amyas vì đã biến mình thành thằng ngốc trước cô gái. Hơn một lần nó nói rằng việc này sẽ không đi đến đâu và rằng Amyas sẽ sống trong hối tiếc vì việc này. Cùng lúc đó tôi có một cảm giác-vâng, rất rõ ràng tôi có cảm giác rằng nó chỉ vui vẻ chút ít khi thấy Caroline suy sụp. ‘
Poirot nhướng cặp lông mày. Ông nói:
‘ Anh ta thật sự cảm thấy như thế sao? ‘
‘ Ồ, đừng hiểu lầm ý tôi, tôi sẽ không đi xa hơn để nói rằng tôi tin vào cảm giác đó nằm ở trong thâm tâm nó. Tôi không biết rằng chính nó có hoàn toàn nhận ra rằng đó là những gì nó cảm thấy không. Philip và tôi không có nhiều điểm chung, nhưng có một sự liên kết, ông biết đó, giữa những người cùng chung dòng máu. Một người an hem thường biết những gì người kia đang suy nghĩ. ‘
‘ Và sau cái thảm kịch đó? ‘
Meredith Blake lắc đầu. Một cơn đau đi qua khuôn mặt ông. Ông nói:
‘ Tội nghiệp Phil. Nó cực kì bị cô lập. Suy sụp bởi chuyện đó. Nó luôn luôn hết lòng với Amyas, ông thấy đó. Tôi nghĩ có một yếu tố của sự tôn sùng anh hùng trong chuyện này. Amyas Crale và tôi tuổi tác ngang nhau. Philip trẻ hơn hai tuổi. Và nó luôn tôn kính Amyas. Vâng-chuyện đó là một đòn giáng mạnh vào nó. Nó-nó cực kì cay đắng chống lại Caroline. ‘
‘ Anh ta, ít nhất, không có sự nghi ngờ nào sao? ‘
Meredith Blake đáp:
"Không ai trong số chúng tôi có bất cứ sự ngờ vực nào..."
Có một khoảng im lặng diễn ra. Rồi Blake nói với một sự than vãn cáu kỉnh của một người đàn ông yếu đuối:
‘ Tất cả đã qua rồi-đã chìm vào quên lãng-và giờ ông đến-bới tung cả lên... ‘
‘ Không phải tôi. Caroline Crale."
Meredith nhìn ông chằm chằm: "Caroline ư? Ý ông là gì?"
Poirot đáp, quan sát ông ta:
‘ Caroline Crale đời thứ hai."
Khuôn mặt Meredith giãn ra.
"À, vâng, đứa trẻ. Carla bé nhỏ. Tôi-tôi đã không hiểu ý ông lúc nãy. ‘
‘ Ông nghĩ tôi đã nói đến Caroline Crale nguyên bản ư? Ông nghĩ rằng đó là bà ta người mà sẽ không-tôi phải nói thế nào nhỉ- yên nghỉ dễ dàng trong nấm mồ của mình à? ‘
Meredith Blake rùng mình.
"Không, ông ơi."
"Ông có biết rằng bà ta đã viết thư cho con gái mình-những từ cuối cùng mà bà viết-là bà vô tội không?"
Meredith nhìn ông chằm chằm. Ông ta nói-và giọng ông nghe như hoài nghi tột độ:
"Caroline đã viết như thế sao?"
"Vâng."
Poirot ngừng lại rồi tiếp tục nói:
"Điều đó làm ông ngạc nhiên ư?"
"Nó sẽ làm ông ngạc nhiên nếu ông thấy cô ấy ở phiên tòa. Một kẻ đáng thương, bị săn đuổi, không có khả năng tự vệ. Thậm chí không hề đấu tranh."
"Một người theo tư tưởng thất bại?"
"Không, không. Cô ấy không như vậy. Đó là, tôi nghĩ, sự hiểu rằng cô ấy đã giết người đàn ông cô yêu-hoặc tôi nghĩ nó là như vậy."
"Giờ thì ông không quá đoan chắc sao?"
"Để viết ra một điều như vậy-một cách nghiêm túc-khi cô ấy sắp chết."
Poirot nhận xét:
‘ Một lời nói dối đạo đức giả, có lẽ vậy. ‘
"Có lẽ". Nhưng Meredith không chắc chắn. "Điều đó không-điều đó không giống Caroline..."
Hercule Poirot gật đầu. Carla Lermachant đã nói như vậy. Carla chỉ có một kí ức dai dẳng của trẻ con. Nhưng Meredith Blake biết rõ Caroline. Nó là lời xác nhận đầu tiên Poirot có được, rằng lòng tin của Carla là đáng tin cậy.
Meredith Blake ngước nhìn ông. Ông ta chậm rãi nói:
‘ Nếu-nếu Caroline vô tội-tại sao, tất cả chuyện này thật điên rồ! Tôi không thấy-bất cứ đáp án nào khác có thể... ‘
Ông đột ngột quay sang Poirot.
"Và ông? Ông nghĩ gì? ‘
Có một sự im lặng.
‘ Cho đến bây giờ ‘, rốt cuộc Poirot nói, ‘ tôi không nghĩ gì cả. Tôi chỉ thu thập những ấn tượng. Caroline Crale là người như thế nào. Amyas Crale là người như thế nào. Những người khác ở tại đó vào thời gian đó là người như thế nào. Chính xác cái gì đã xảy ra trong hai ngày đó. Đó là những điều tôi cần. Chăm chỉ em xét kĩ lưỡng từng sự kiện một. Em trai ông sẽ giúp tôi điều đó. Anh ta đang gởi cho tôi một bản tường thuật các sự kiện mà mình nhớ được. ‘
Meredith Blake nói gay gắt:
"Ông sẽ không có được nhiều từ đó đâu. Philip là một người bận rộn. Những thứ trôi qua trong trí nhớ của nó đều là quá khứ và đã xong xuôi. Hầu như chắc chắn nó sẽ nhớ sai tất cả mọi chuyện. ‘
‘ Dĩ nhiên sẽ có những khoảng trống. Tôi nhận ra điều đó. ‘
‘ Tôi kể ông nghe những gì - ‘ Meredith đột ngột ngừng lại, rồi tiếp tục, hơi đỏ mặt khi ông nói. ‘ Nếu ông thích, tôi-tôi có thể làm điều tương tự. Ý tôi, nó là một dạng kiểm tra, đúng không? ‘
Hercule Poirot nồng nhiệt đáp:
‘ Nó sẽ cực kì có giá trị. Một ý tưởng xuất sắc đầu tiên! ‘
‘ Đúng. Tôi sẽ làm. Tôi có vài cuốn nhật ký cũ ở đâu đó. Xin nhắc ông là, ‘ ông cười ngượng nghịu, ‘ tôi không phải là một tay giỏi văn chương. Thậm chí tôi viết chính tả cũng không tốt. Ông-ông sẽ không trông đợi quá nhiều chứ? ‘
‘ A, nó không phải là kiểu mà tôi đòi hỏi. Chỉ là một sự thuật lại rõ ràng mọi chuyện ông có thể nhớ được. Những gì từng người nói, họ trông như thế nào-chỉ là những gì đã xảy ra. Đừng phiền lòng nếu nó dường như không có liên quan gì. Thật hữu ích với bầu không khí đó, vậy nên hãy nói đi. ‘
‘ Vâng, tôi có thể thấy điều đó. Thật khó hình dung con người và những nơi chốn mà ông chưa từng thấy. ‘
Poirot gật đầu.
"Có một điều nữa tôi muốn hỏi ông. Alderbury là mảnh đất liền kề với khu này phải không? Có thể đi tới đó-để thấy tận mắt nơi mà tấn thảm kịch xảy ra được không? ‘
Meredith Blake chậm rãi nói:
"Tôi có thể dẫn ông tới đó ngay bây giờ. Nhưng, dĩ nhiên, nó đã thay đổi nhiều."
"Nó được xây dựng lại phải không?"
"Không, ơn Chúa-không quá tệ như thế. Nhưng bây giờ nó là một dạng nhà trọ- nó được mua lại bởi những người giàu có. Những đám người trẻ tuổi đi xuống đó vào mùa hè và dĩ nhiên tất cả các phòng đều được phân chia thành những phòng ngủ nhỏ và vườn tược được sửa sang lại khá đẹp."
"Ông phải tái hiện lại cho tôi bằng những sự giải thích của mình."
"Tôi sẽ cố hết sức. Tôi ước ông có thể nhìn thấy nó vào những ngày xưa. Nó là một trong những mảnh đất đẹp nhất mà tôi biết."
Ông dẫn đường ra ngoài đi qua cửa sổ và bắt đầu rảo bước xuống một triền dốc của bãi cỏ.
"Ai đã chịu trách nhiệm bán nó?"
"Người thực thi quyền lợi của đứa bé. Crale đã để lại mọi thứ cho đứa bé. Cậu ấy chưa lập di chúc, vì vậy tôi hình dung rằng nó được tự động chia ra cho vợ cậu ấy và đứa con. Di chúc của Caroline để lại những gì cô ấy có cho đứa bé. ‘
"Không để lại gì cho người em chùng mẹ khác cha của bà ta sao?"
"Angela có một khoản tiền nào đó của riêng mình do cha cô bé để lại."
Poirot gật đầu: "Tôi hiểu."
Rồi ông thốt kên một từ cảm thán.
"Nhưng ông đang dẫn tôi đi đâu vậy? Trước mặt chúng ta là bờ biển mà!"
‘ A, tôi phải giải thích địa lí của chúng tôi với ông. Trong chốc lát nữa đây chính ông sẽ thấy. Có một cái vũng biển, ông thấy đó, vũng Lạc Đà, họ gọi nó như vậy, chạy dài từ trong đất liền trông hoàn toàn giống như một cửa sông-mà nó lại là biển. Để đến được Alderbury bằng đất liền ông phải đi bên phải khu đất, vòng qua vũng biển, nhưng con đường ngắn nhất từ nhà này sang nhà kia là chèo thuyền qua vũng biển khá hẹp này. Alderbury chỉ ở phía đối diện-đằng kia thôi, ông có thể thấy ngôi nhà qua đám cây đó. ‘
Họ đã đến trên một bãi biển nhỏ xíu. Đối diện họ là mũi biển có nhiều cây và một ngôi nhà màu trắng biệt lập trên cao giữa những đám cây cối.
Có hai chiếc thuyền neo lại trên bãi biển. Meredith Blake, với sự giúp đỡ hơi vụng về của Poirot kéo một trong hai chiếc xuống nước và bây giờ họ đang chèo qua phía bên kia.
‘ Chúng tôi luôn đi theo cách này vào ngày xưa, ‘ Meredith giải thích, ‘ dĩ nhiên trừ khi có một cơn bão hay trời đang mưa thì chúng tôi sẽ đi xe hơi. Nhưng nó gần ba dặm nếu ông đi vòng con đường đó. ‘
Ông ta chèo con thuyền gọn gàng dọc theo một cảng đá ở phía bên kia. Ông ném ánh mắt xem thường lên một cụm lều bằng gỗ và vài chỗ bê-tông đắp cao.
‘ Tất cả đều mới, đây này. Đã từng là nhà thuyền - một nơi cũ kĩ, xiêu vẹo-và không có gì khác. Và người ta tản bộ dọc theo bờ biển và tắm biển bên những tảng đá ở đằng kia. ‘
Ông giúp người khách bước xuống, neo chặt con thuyền và dẫn lối lên con đường mòn trên dốc.
‘ Đừng cho rằng chúng ta sẽ gặp bất kỳ ai ‘, ông nói qua vai Poirot, ‘ không ai ở đây vào tháng tư-ngoại trừ vào lễ phục sinh. Không có vấn đề gì nếu chúng ta đi vào. Tôi rất thân thiết với những hàng xóm của mình. Hôm nay mặt trời thật rực rỡ. Có thể là vì mùa hè. Hôm đó là một ngày tuyệt vời. Gần giống tháng bảy hơn là tháng chín. Mặt trời chói chang-nhưng có một chút gió lạnh. ‘
Con đường mòn dẫn ra khỏi đám cây cối và đi men theo phần nhô lên của một tảng đá. Meredith chỉ tay.
"Đó là cái mà họ gọi là Battery. Giờ đây chúng ta gần như đã ở bên dưới nó-đi vòng theo nó. ‘
Họ chìm vào rặng cây lần nữa và rồi con đường mòn dẫn tới một chỗ rẽ ngoặt nữa và chúng hiện ra bởi một cái cửa được bố trí trên một bức tường cao. Con đường mòn chính nó lại tiếp tục với đường zích zắc hướng lên trên, nhưng Meredith mở cánh của và hai người đàn ông bước qua nó.
Trong một khoảnh khắc Poirot bị lóa mắt khi bước vào từ trong bóng râm bên ngoài. Vườn Battery là một khu đất bằng phẳng nhân tạo với những bức tường thành được bố trí súng thần công. Nó gây cho người ta ấn tượng như đang treo lơ lửng trên biển.có nhiều cây ở trên và đằng sau nó, nhưng phía bên biển đằng kia không có gì khác ngoài nước biển xanh lơ lấp lánh bên dưới.
‘ Một địa điểm hấp dẫn", Meredith nóiMeredith. Ông ta gật đầu khinh khỉnh hướng về một thứ nhà lều dựa vào bức tường phía sau. "Thứ kia không còn ở đó, dĩ nhiên chỉ là một nhà kho tồi tàn, cũ kĩ nơi mà Amyas chứa đồ nghề vẽ tranh lấm lem và vài chai bia và một vài chiếc ghế bố. Nó cũng không còn tồn tại ở đó nữa. Đã từng có một băng ghế dài và một cái bàn sắt phủ sơn. Đó là tất cả. Vẫn như thế- nó không thay đổi là mấy."
Giọng ông chất chứa một sự run rẩy.
Poirot nói: "Và đây là nơi chuyện đó xảy ra?"
Meredith gật đầu.
"Băng ghế dài ở đằng kia-gần với nhà kho. Cậu ta đã nằm dài lên nó. Thỉnh thoảng cậu ta thường nằm ườn ở đó khi cậu đang vẽ- chỉ buông mình xuống và nhìn chằm chằm, chằm chằm-và rồi cậu ta đột nhiên bật dậy và bắt đầu đặt thuốc màu lên vải bố vẽ như điên."
Ông ngừng nói.
"Đó là tại sao, ông biết đó, cậu ta hầu như trông có vẻ tự nhiên. Như thể cậu ta đang ngủ- chỉ vừa thiu thiu ngủ. Nhưng đôi mắt cậu ta mở- và cậu ta chỉ mới trở nên tê cứng lại. Một thứ làm ông tê liệt, ông biết đó, không hề đau đớn... Tôi-Tôi luôn cảm thấy an ủi về điều đó..."
Poirot hỏi một điều mà ông đã biết rồi.
"Ai đã tìm thấy ông ta?"
"Cô ấy. Caroline. Sau bữa trưa. Tôi và Elsa, tôi cho rằng, là những người cuối cùng thấy cậu ta còn sống. Nó hẳn xảy đến vào lúc đó. Cậu ta trông kì lạ. Tôi không muốn nói về nó. Tôi sẽ viết nó cho ông. Cách đó dễ hơn. ‘
Ông đột ngột quay lại và đi ra khỏi vườn Battery. Poirot theo sau ông mà không nói gì.
Hai người đàn ông tiếp tục lên con đường mòn zích zắc. Tại một bậc cao hơn vườn Battery có một mảnh đất nhỏ bằng phẳng nữa. Nó bị che khuất bởi những cái cây và có một băng ghế dài ở đó cùng một cái bàn.
Meredith nói:
‘ Họ chẳng thay đổi nơi này nhiều. Nhưng băng ghế không còn là Ye Olde Rustic nữa.nó chỉ là một công ty sơn sắt. Hơi cứng để ngồi nhưng nhìn đáng yêu. ‘
Poirot đồng ý. Xuyên ra hàng cây, người ta có thể nhìn xuống khắp vườn Battery tới cửa vũng biển.
‘ Tôi đã ngồi đây một lúc vào buổi sáng đó ‘ Meredith giải thích. ‘ Lúc đó những cái cây không quá rậm rạp. Người ta có thể nhìn thấy những bức tường thành của vườn Battery khá rõ ràng. Đó là nơi Elsa đang tạo dáng, ông biết đó. Ngồi trên một bức tường thành, quay đầu lại. ‘
Ông khẽ co rúm hai vai lại.
‘ Cây cối lớn nhanh hơn người ta nghĩ ‘, ông thì thầm. ‘ Ô, à, tôi cho rằng mình trở nên già cả rồi. Nhanh đi lên ngôi nhà nào. ‘
Họ tiếp tục đi theo con đường mòn cho đến khi ngôi nhà gần hiện ra. Nó là một ngôi nhà cũ chắc chắn, xây theo kiểu thời kì các vua George. Nó nằm trên bãi cỏ và có một bãi cỏ xanh nữa ở gần đó, nó được bố trí khoảng năm mươi cái lều tắm nhỏ xíu bằng gỗ.
‘ Những chàng trai trẻ ngủ ở đó, các cô gái thì ở trong nhà ‘, Meredith giải thích. ‘ Tôi không cho rằng có bất cứ thứ gì ông muốn thấy ở đây. Tất cả các phòng đều đã được phân chia lại. Đã từng có một nhà kính được dựng ở đây. Những người này đã xây một cái hành lang ngoài. À-tôi cho rằng họ thích những ngày nghỉ của mình. Không thể giữ lại mọi thứ như nó trước đây-thật quá đáng tiếc. ‘
Ông bất ngờ quay lại.
‘ Chúng ta sẽ xuống đường khác. Nó-nó hầu như đang đến phía sau tôi, ông biết đó. Những hồn ma. Những hồn ma ở khắp nơi. ‘
Họ trở lại cảng đá bằng một tuyến đường dài và lê thê hơn. Không ai trong họ lên tiếng cả. Poirot tôn trọng tâm trạng người bạn của mình.
Khi họ về lại điền trang Handcross Meredith Blake đột ngột nói:
"Tôi đã mua lại bức tranh đó, ông biết đó. Cái bức mà Amyas đang vẽ. Chỉ là tôi không thể chịu đựng được cái ý tưởng của việc nó bị rao bán công khai cho thiên hạ- rất nhiều những kẻ cục súc có tâm hồn nhơ bẩn há hốc mồm nhìn nó. Nó là một mẩu nhỏ đẹp đẽ của sự nghiệp. Amyas nói rằng nó là cái tuyệt nhất mà cậu ấy từng vẽ. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cậu ta đúng. Nó gần như được vẽ xong. Cậu ấy chỉ muốn làm việc với nó trong một ngày nữa hoặc hơn. Ô-ông quan tâm đến việc xem nó chứ?"
Hercule Poirot nói nhanh: "Vâng, hẳn rồi."
Blake dẫn lối ngang qua sảnh lớn và lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi mình. Ông mở khóa một cánh cửa và họ vào trong vừa đủ rộng, đầy mùi bụi bặm. Nó là một của chớp được đóng kín. Blake đi tới các cửa sổ và mở những cánh cửa chớp bằng gỗ. Sau đó với một chút khó khăn ông bật tung một cửa sổ và bầu không khí đầy hương thơm mùa xuân nhẹ đưa vào phòng.
Meredith nói: ‘ Tốt hơn rồi. ‘
Ông đứng gần cửa sổ hít thở bầu không khí đó và Poirot đến bên ông. Không cần thiết phải hỏi đây là phòng gì. Những cái kệ trống rỗng nhưng có những dấu vết phía trên chúng nơi những cái chai đã từng ở đó. Dựa vào một bức tường là một vài bộ dụng cụ thí nghiệm hóa học bị bỏ phế và một bồn rửa. Căn phòng đóng dày những lớp bụi.
Meredith Blake đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông nói:
"Mọi thứ trở về thật dễ dàng làm sao. Đứng đây, ngửi hương hoa nhài và trò chuyện-trò chuyện-tôi giống như một thằng ngốc chết tiệt nói về những thứ thuốc độc quý giá và những cách chưng cất!"
Poirot lơ đãng duỗi một tay ra ngoài cửa sổ. Ông kéo một cành nhài nhỏ vừa bị gãy ra khỏi thân cây.
Meredith Blake di chuyển một cách cương quyết qua sàn nhà. Trên tường là một bức tranh được phủ một tấm che bụi. Ông giật tung tấm che bụi ra.
Poirot nín thở. Cách đây lâu rồi ông từng thấy bốn bức tranh của Amyas Crale: hai bức ở Tate, một bức tại Luân Đôn của một con buôn, bức còn lại: bức tranh tĩnh vật những đóa hoa hồng. Nhưng giờ đây ông đang nhìn ngắm cái mà chính người họa sĩ gọi là bức tranh đẹp nhất của mình và Poirot nhận ran gay lập tức người đàn ông quả là một họa sĩ xuất sắc.
Bức tranh có một sự bình lặng xưa cũ ở bề ngoài. Ở cái nhìn đầu tiên, nó có lẽ là một tấm áp phích. Những sự tương phản của nó có vẻ thô cứng. Một cô gái, một cô gái trong chiếc áo sơ mi màu vàng rượu vang và chiếc quần màu lam sẫm, đang ngồi trên một bức tường xám trong ánh nắng chói chang đối lập với biển xanh dữ dội ở phía sau lưng. Một thứ áp phích tuyệt vời.
Nhưng vẻ bề ngoài ban đầu dễ làm cho người ta nhầm lẫn; có một sự méo mó phảng phất-một sự rực rỡ làm sửng sốt và sự sang sủa dưới ánh đèn. Và cô gái-
Vâng, đây là cuộc sống. Nó là tất cả, tất cả những gì của cuộc sống, của tuổi trẻ, của sức sống hooanf toàn rực rỡ. Gương mặt thật sống động và đôi mắt...
Quá nhiều sự sống! Như là sự say mê của tuổi trẻ! Đó đúng là những gì Amyas Crale thấy ở cuộc sống Elsa Greer, mà đã làm ông mù và điếc với con người dịu dàng kia, vợ ông. Elsa là cuộc sống. Elsa là tuổi trẻ.
Một con người ngạo nghễ, mảnh mai, chân thật, kêu kỳ, cô ta quay đầu, đôi mắt xấc láo với niềm hân hoan. Đang nhìn vào bạn, nhìn bạn-và đợi...
Hercule Poirot duỗi hai tay. Ông nói:
‘ Nó thật tuyệt-vâng, nó tuyệt lắm - ‘
Meredith Blake nói, một sự nắm bắt đúng ý trong giọng nói của ông ta:
‘ Cô ta còn quá trẻ - ‘
Poirot gật đầu. Ông nghĩ bụng.
Người ta có ý gì khi họ nói điều đó? Quá trẻ. Một thứ gì đó ngây thơ, một thứ gì đó lôi cuốn, một thứ gì đó bất lực. Nhưng tuổi trẻ không phải là vậy! Tuổi trẻ tinh khôi, tuổi trẻ mạnh mẽ, tuổi trẻ sung sức-vâng và độc ác nữa! Và một điều nữa-tuổi trẻ dễ bị tổn thương. ‘
Ông theo chủ nhà của mình tới cửa. Bây giờ sự quan tâm của ông sôi nổi hơn với Elsa Greer người mà ông sẽ tới thăm tiếp theo đây. Thời gian đã có ảnh hưởng gì đến tuổi trẻ nồng nhiệt, hoan hỉ, tinh khôi đó?
Ông nhìn lại bức tranh.
Đôi mắt đó. Đang dõi theo ông... dõi theo ông... kể ông nghe chuyện gì đó...
Giả sử ông không thể hiểu những gì nó đang kể với ông thì người phụ nữ thật kia có thể kể với ông không? Hay là đôi mắt kia đang nói điều gì đó mà người phụ nữ ngoài đời không biết?
Như vẻ ngạo mạn, như là trạng thái đề phòng thắng lợi. Và khi thần chết bước vào và lấy nạn nhân ra khỏi bàn tay hăm hở, nắm chặt đó...
Và khi ánh sáng vụt tắt trên đôi mắt đề phòng mãnh liệt kia. Đôi mắt Elsa bây giờ trông như thế nào?
Ông ra khỏi phòng sau khi đã nhìn một lần cuối.
Ông nghĩ: ‘ Cô ấy quá sống động. ‘
Ông cảm thấy-một chút-sợ hãi...