Năm Chú Heo Con Truyện Trinh Thám

CHƯƠNG 6

Philip Blake có thể được nhận ra như lời Montague Depleach đã miêu tả với ông. Một người đàn ông thành đạt, khôn ngoan, vui vẻ, người béo tốt.

Hercule Poirot sắp xếp thời gian cho cuộc hện của ông vào sáu giờ ba mươi chiều thứ bảy. Philip Blake vừa chơi xong mười tám lỗ gôn và ông vẫn đang trong cuộc chơi-đang thắng đối thủ năm ván. Anh đang trong trạng thái thân thiên và cởi mở.

Hercule Poirot giải thích về bản thân và mục đích của mình. Nhân dịp này ít nhất ông không thể hiện sự say mê thái quá cho cái sự thực không một vết nhơ. Nó là một câu hỏi của một chuỗi những quyển sách liên quan đến những tội ác nổi tiếng, Blake kết luận.

Philip Blake nhíu mày, ông nói:

‘ Ôi trời ơi, tại sao lại tạo ra những thứ này? ‘

Hercule Poirot nhún vai. Hôm nay ông tỏ ra lạ lùng vô cùng. Bề ngoài thì ông bị xem thường nhưng lại đối xử với thái độ kẻ cả.

Ông thì thầm:

‘ Đó là công chúng. Họ ngốn nó, ngấu nghiến nó. ‘

‘ Một lũ hút máu ‘, Philip Blake nói.

Nhưng anh ta nói với sự vui vẻ- không phải là sự khó chịu và sự chán ghét đó phô bày thêm sự nhạy cảm của người đàn ông.

Hercule Poirot nói với một cái nhún vai:

‘ Đó là bản chất con người. Ông và tôi, ông Blake, người hiểu biết về thế giới, không hề có ảo tưởng về đồng loại của chúng ta. Phần lớn họ không phải những người xấunhưng chắc chắn không bị lí tưởng hóa.:

Blake thành thật nói:

‘ Cách đây lâu rồi tôi đã từ bỏ những ảo tưởng của mình. ‘

‘ Thay vào đó anh kể một câu chuyện rất hay, vì tôi đã được nghe nói như vậy. ‘

‘ A! ‘ Mắt Blake sáng lên. ‘ Nghe chuyện này ư? ‘

Tiếng cười của Poirot đến đúng chỗ. Nó không phải là một câu chuyện có tính giáo dục, nhưng nó buồn cười.

Philip Blake ngã người ra chiếc ghế của anh ta, các cơ bắp giãn ra, mắt híp lại với tâm trạng vui vẻ.

Hercule Poirot đột nhiên nghĩ rằng anh ta trông khá giống một con lơn thỏa mãn.

Một con lợn. Con lợn nhỏ này đi đến chợ.

Anh ta là người như thế nào, người đàn ông này, Philip Blake này? Một người đàn ông, dường như không có sự bận tâm nào. Thành đạt, mãn nguyện. Không có những ý nghĩ ăn năn, không có sự băn khoăn, lo lắng, cắn rứt lương tâm về những việc trong quá khứ, không có những kí ức ám ảnh ở đây. Không, một con lợn béo tốt được mang ra chợ- và được bán với giá cao...

Nhưng trước kia, có lẽ, Philip Blakecó nhiều hơn thế. Anh ta hẳn là một người đàn ông điển trai khi còn trẻ. Hai mắt như hai chấm nhỏ gần nhau, có lẽ- nhưng mặt khác lại là một người đàn ông cân đối. Áng chừng giữa năm mươi và sáu mươi. Gần bốn mươi tuổi lúc Crale chết. Không làm cho mình trở nên lố bịch cũng không để mất giá trị của sự hài lòng trong chốc lát. Đòi hỏi nhiều ở cuộc sống và có lẽ nhận được ít hơn.

Poirot thì thầm một cụm từ thoáng qua trong đầu:

‘ Anh đã hiểu rõ vị trí của tôi. ‘

‘ Không, thật sự, ông biết đó, tôi sẽ bị treo lên nếu tôi biết. ‘

Người môi giới chứng khoanslaij ngồi ngồi thẳng lên, một lần nữa sắc sảo liếc mắt:

‘ Tại sao ông? Ông không phải là một nhà văn ư? ‘

‘ Không đúng, không. Thật ra tôi là một thám tử. ‘

Tính khiêm tốn của lời nhận xét này hầu như chắc chắn không ngang nhau trước khi bước vào cuộc trò nói chuyện của Poirot.

‘ Dĩ nhiên ông là thám tử. Tất cả chúng tôi đều biết Hercule Poirot nổi tiếng! ‘

Nhưng giọng anh ta chứa đựng một vẻ chế nhạo khôn khéo. Thực chất, Philip Blake mang quá nhiều bản chất của người Anh khi đặt nặng thái độ tự phụ lên một người nước ngoài.

Anh nói về người bạn nối khố:

‘ Một kẻ cổ lỗ sĩ khoác lác. Ôi, tôi mong những thứ của hắn sẽ đi xuống dưới cùng những người đàn bà như ý muốn. ‘

Và mặc dù thái độ chế nhạo, ra vẻ kẻ cả kia chính là của người mà Hercule Poirot nhắm tới để thuyết phục, tuy nhiên ông vẫn thấy bực bội bởi nó.

Người đàn ông này, người đàn ông thành đạt trong công việc, không cảm động được Poirot! Nó là một vụ tai tiếng.

‘ Tôi được trả thù lao, ‘ Poirot nói một cách không đúng sự thật, ‘ vì tôi nổi tiếng đối với anh. Thành công của tôi, để tôi kể anh nghe, tôi đã tìm thấy trong tâm lý sự tồn tại của hành vi con người. Điều đó, anh Blake, là cai làm cho thế giới tội phạm quan tâm hiện nay. Nó đã từng là chuyện tình cảm lãng mạn. Những tội ác nổi tiếng đã được kể theo góc độ mà duy nhấy chỉ có chuyện tình yêu liên quan đến chúng. Ngày nay thì rất khác biệt.người ta say mê đọc vụ tiến sĩ Crippen mưu sát vợ mình bởi vì cô ta là người phụ nữ to khỏe sung sức và ông ta thì nhỏ thó và tầm thường và vì lẽ đó cô ta làm cho ông cảm thấy thua kém. Họ đọc về một nữ tội phạm nổi tiếng rằng ả ta đã giết người vì bị hắt hủi bởi cha mẹ mình ở độ tuổi lên ba. Nó là, như tôi nói, lí do của tội ác được quan tâm hiện nay. ‘

Philip Blake nói, với một cái ngáp nhẹ:

‘ Cái lí do của phần lớn tội ác đã đủ rõ ràng, có thể nói, thường là vì tiền. ‘

Poirot la lên ‘

‘ A, nhưng quý ông của tôi ơi, cái lí do không bao giờ là rõ ràng. Đó là điểm mấu chốt! ‘

‘ Và đó là nơi mà ông bắt đầu? ‘

‘ Và đó, như anh nói, là điểm mà tôi bắt đầu! Có đề nghị viết lại câu chuyện về những tội ác trong quá khứ- dưới góc độ tâm lí học. Tâm lí học tội phạm, nó là sở trường của tôi. Tôi vừa nhận nhiệm vụ. ‘

Philip Blake cười toe toét.

‘ Tôi tin là khá sinh lợi đấy! ‘

‘ Tôi hi vọng là vậy-Tôi tất nhiên là hi vọng như vậy. ‘

‘ Xin chúc mừng. Giờ thì, có lẽ, ông sẽ nói là tôi nên bắt đầu từ đâu? ‘

‘ Hầu như chắc chắn là vụ của nhà Crale, Monsieur (quý ông). ‘

Philip Blake trông không có vẻ giật mình. Nhưng trông anh suy tư. Anh nói:

‘ Vâng, dĩ nhiên, vụ nhà Crale... ‘

Hercule Poirot lo lắng nói:

‘ Nó không làm anh khó chịu chứ, anh Blake? ‘

‘ Ồ, về chuyện đó ‘. Philip Blake nhún vai. ‘ Thật vô ích khi bực tức một chuyện mà ông không có khả năng ngừng nó lại. Phiên tòa xử Caroline Crale được mọi người biết đến. Ai cũng có thể tiến tới và viết nó ra. Thật không đáng để tôi quan tâm. Mặt khác-Tôi không ngại nói với ông-Tôi rất ghét phải thỏa thuận nó. Amyas Crale là một trong những người bạn tốt nhất của tôi. Tôi rất tiếc cả câu chuyện nhạt nhẽo này phải bị khơi lại lần nữa. Nhưng những việc này đã xảy ra. ‘

‘ Anh là một nhà triết học, anh Blake à. ‘

‘ Không, không, tôi chỉ hiểu biết đủ để bắt đầu chống lại những sự uy quyền. Tôi dám nói ông sẽ làm nó ít khó chịu hơn người khác. ‘

‘ Tôi hi vọng, ít nhất, để viết với sự tinh tế và khiếu thẩm mỹ cao. ‘ Poirot nói.

Philip Blake bật cười ha hả nhưng không có một sự thích thú nào. ‘ Nghe ông nói tôi buồn cười quá. ‘

‘ Tôi cam đoan với anh, anh Blake, tôi thật sự quan tâm. Với tôi nó không chỉ là vấn đề tiền bạc. Tôi thành thật muốn dựng lại quá khứ, cảm nhận và nhìn thấy những sự kiện đã diễn ra, nhìn thấy đằng sau của sự hiển nhiên và mường tượng những ý nghĩ và cảm giác của những diễn viên trong vở kịch này. ‘

Philip Blake nói:

‘ Tôi không biết rằng đã có nhiều sự huyền ảo về nó. Nó là chuyện khá rõ ràng. Sự ghen tuông thô bạo của đàn bà, đó là tất cả về nó. ‘

‘ Tôi sẽ vô cùng thích thú, anh Blake, nếu tôi biết được những phản ứng của anh trước vụ án này. ‘

Philip Blake đáp với sự nổi nóng đột ngột, sắc mặt anh trở nên tối sầm.

‘ Phản ứng! Phản ứng! Đừng nói kiểu thông thái rởm. Tôi không chỉ chịu đựng và phản ứng lại! dường như ông không hiểu rằng đó là bạn tôi-bạn của tôi, tôi nói cho ông biết, đã bị giết-bị đầu độc! Và nếu tôi hành động nhanh hơn tôi có thể cứu được anh ấy. ‘

‘ Làm thế nào anh hiểu ra chuyện đó, anh Blake? ‘

‘ Là thế này. Tôi biết là ông đã nghiên cứu kĩ những sự việc của vụ án này rồi đúng không? ‘

Poirot gật đầu.

‘ Rất kĩ. Giờ thì trong buổi sáng hôm đó anh trai Meredith đã gọi điện cho tôi. Anh ấy đang khá lo lắng. Một trong những thảo dược đã được pah chế của anh ấy bị mất-và nó hoàn toàn là một chất làm chết người. Tôi phải làm gì đây? Tôi bảo anh ấy đến nhanh và chúng tôi sẽ bàn bạc chuyện này. Quyết định xem điều gì là tốt nhất. Giờ tôi không biết làm sao mà tôi có thể là một tên do dự ngu xuẩn như thế! Tôi phải nhận ra rằng không còn thời gian để mất. Tôi phải đến thẳng chỗ Amyas và cảnh báo anh ấy. Tôi phải nói: 'Caroline vừa trộm một trong những chất độc được quyền bào chế của Meredith và anh cùng Elsa tốt nhất hãy đề phòng. ' ‘

Blake bật dậy. Anh sục sôi trong sự kích động.

‘ Chúa ơi. Ông cho rằng tâm trí tôi sẽ không vượt qua được chuyện này mãi mãi ư? Tôi đã biết rồi. Tôi có cơ họi để cứu anh ta-và tôi đã lần lữa-đợi chờ Meredith! Tại sao tôi lại không có khả năng nhận ra rằng Caroline sẽ không có bất cứ một sự e ngại hay do dự nào. Cô ta đã lấy đi những thứ đó để sử dụng-và thề có Chúa, cô ta đã sử dụng ngay cơ họi đầu tiên. Cô ta đã không đợi cho đến khi Meredith tìm ra chỗ thuốc bị mất. Tôi biết-dĩ nhiên-rằng Amyas đang gặp nguy hiểm chết người-và tôi đã không làm gì cả! ‘

‘ Tôi nghĩ anh đã trách bản thân quá mức rồi, quý ông ạ. Anh không có thời gian- ‘

Người kia ngắt lời ông:

‘ Thời gian ư? Tôi đã có cả khói thời gian. Cơ hội rộng mở trước mắt tôi. Tôi có thể chạy đến chỗ Amyas, như tôi nói-dĩ nhiêncó cơ hội, nhưng mà anh ấy chắc sẽ không tin tôi. Amyas không phải là người mà dễ dàng tin rằng mình đang gặp nguy hiểm. Anh ta sẽ nhạo báng cái ý kiến kì quặc này. Và anh ấy không bao giờ hoàn toàn hiểu được cái loại người quỷ quyệt như Caroline. Nhưng tôi đã có thể đến chỗ cô ta. Tôi có thể nói: 'Tôi bieeta những gì mà cô là. Tôi biết những gì mà cô đang lên kế hoạch. Nhưng nếu Amyas hay Elsa chết vì bị đầu độc bởi chất Coniine, cô sẽ bị treo cổ! ' điều đó có thể ngừng cô ta lại. Hay tôi có thể gọi cho cảnh sát. Ôi, đó là những việc có thể làm được-và thay vì làm tôi đã để mình bị chi phối bởi cách làm chậm chạp, thận trọng của Meredith. 'Chúng ta phải chắc chắn rằng-bàn bạc nó-phải hoàn toàn chắc chắn rằng ai đã lấy nó... ' Lão ngốc chết không bao giờ đưa ra một quyết định nhanh chóng trong cuộc đời hắn! Một điều tốt cho hắn là: vì là con trai trưởng và có một điền trang để sinh sống. Nếu hắn ta thử cố kiếm tiền xem, hắn sẽ mất mỗi đồng xu hắn có. ‘

Poirot hỏi

‘ Bản thân anh không nghi ngờ về người đã lấy chất độc ư? ‘

‘ Dĩ nhiên là không. Tôi biết ngay lập tức người đó là Caroline. Ông thấy đó, tôi biết Caroline rất rõ. ‘

Poirot nói:

‘ Điều đó thật thú vị. Tôi muốn biết, anh Blake, Caroline Crale là loại phụ nữ như thế nào? ‘

Philip Blake nói gay gắt:

‘ Cô ta không phải là cái người vô tội bi tổn thương như người ta đã nghĩ lúc phiên tòa diễn ra! ‘

‘ Vậy cô ta như thế nào? ‘

Blake lại ngồi xuống. Anh nghiêm giọng nói:

‘ Ông thật sự muốn biết sao? ‘

‘ Tôi thật sự rất muốn biết. ‘

‘ Caroline là một kẻ vô tích sự. Cô ta là người hoàn toàn vô dụng. Cho ông biết, cô ta có sức quyến rũ. Cô ta có cái thứ dáng vẻ ngọt ngào đánh lừa người ta hoàn toàn. Cô ta có cái vẻ mỏng manh, không tự bảo vệ được mình để được kháng cáo tới Hội những người yêu cầu đối xử lịch sự với phụ nữ. Thỉnh thoảng, khi tôi đọc đôi chút về lịch sử, tôi nghĩ hoàng hậu Mary ở xứ Scots có một chút gì đó giống với cô ta. Luôn luôn ngọt ngào, đáng thương và có sức hấp dẫn-và thật ra là một người phụ nữ lạnh lùng, toan tính. Và cô ta có tính tình độc ác. ‘

Tôi không biết họ có kể với ông hay không-Nó không phải là điểm sống còn của phiên tòa, nhưng nó làm lộ mặt cô ta-cô ta đã làm gì với em gái bé bỏng của mình? Cô ta đã ghen tị, ông biết đó. Mẹ cô ta đã tái giá và tất cả sự chú ý, sự yêu mến đều dành cho Angela bé nhỏ. Caroline không thể chịu đựng được điều đó. Cô ả đã cố giết chết đứa bé bằng một cái xà beng-đập mạnh một đầu xà beng vào. May mắn là cú đánh không chí mạng. Nhưng nó là một chuyện khá rùng rợn để làm. ‘

‘ Vâng, đúng vậy. ‘

‘ À, đó là con người thật của Caroline. Cô ta phải là nhất. Đó là việc cô ta đơn giản không thể chịu đựng-không được ở vị trí đầu tiên. Có một con quỷ lạnh lùng, tự cao tự đại ở trong cô ta có khả năng bị kích động để giết người. ‘

Hóa ra cô ta có tính bốc đồng, ông biết đó, nhưng cô ta đã thật sự toan tính. Khi cô ta đến ở Alderbury lúc còn con gái, cô ta gặp chúng tôi và đã lên kế hoạch. Cô ta không có tiền. Tôi chưa bao giờ ở trong cuộc chạy đua đó-một người con trai nhỏ hơn với cách làm của riêng mình (Buồn cười ; rằng, tôi hầu như chắc chắn có thể mua toàn bộ tài sản của Meredith và Crale, nếu anh ta còn sống, vào lúc này đây! ) Cô ta đã xem xét Meredith một chút, nhưng cuối cùng đã chọn Amyas, Amyas sẽ được Alderbury và mặc dù anh ta sẽ có nhiều tiền với nó, cô ta nhận ra tài năng của anh ấy như là một họa sĩ là một điều gì đó hơi nằm ngoài dự tính. Cô ta cược rằng anh ấy không chỉ là một thiên tài mà còn là một người thành công cả về mặt tài chính.

Và cô ta đã thắng. Amyas sớm được thừa nhận. Chính xác thì anh ta không phải là một họa sĩ sang trọng-nhưng tài năng của anh ta đã được nhận ra và tranh của anh ta đã được mua. Ong đã thấy bức tranh nào của anh ấy chưa? có một bức ở đây. Đến đây và ngắm nó đi. ‘

Anh dẫn đường đến phòng ăn và chỉ lên bức tường bên tay trái.

‘ Nó đây. Đó là Amyas. ‘

Poirot ngắm nhìn trong im lặng. Nó đến với ông bằng một sự kinh ngạc mới mẻ rằng một người đàn ông thấm nhuần đề tài theo lối cổ với sức lôi cuốn đặc biệt của chính anh ta.

Một lọ hoa hồng trên một chiếc bàn gỗ gụ bóng loáng. Tác phẩm được vẽ theo phong cách cổ điển. Làm thế nào mà Amyas Crale lại sáng tạo ra những bông hoa hồng rực lửa và nóng bỏng thế kia với một cuộc đời phóng đãng và hầu như bẩn thỉu. Chất gỗ sáng loáng của chiếc bàn như đang rung lên và mang đến cảm giác như thật. Làm sao có thể giải thích được sự kích thích mà bức tranh đánh thức người xem? Nó thật thú vị. Sự cân xứng của chiếc bàn chắc sẽ làm đau lòng thanh tra Hale, ông ta sẽ phàn nàn rằng không thể nhận ra chính xác hình dáng và màu sắc của những bông hồng. Và sau đó ông ta sẽ rời đi với một câu hỏi mơ hồ rằng tại sao những bông hồng anh ta đã thấy thật là không vừa ý, vẫn chiếc bàn tròn bằng gỗ gụ sẽ làm ông ta khó chịu mà không có lí do.

Poirot khẽ thở dài.

Ông thì thầm:

‘ Vâng-Đó là tất cả. ‘

Blake dẫn đường trở ra. Anh lầm bầm:

‘ Bản thân tôi không bao giờ hiểu bất cứ điều gì về nghệ thuật. Nhưng không biết tại sao tôi lại thích ngắm nhìn cái thứ đó đến thế. Nó thì-ô, tất cả những thứ chết tiệt đó, nó rất đẹp. ‘

Poirot gật đầu một cách dứt khoát.

Blake mời người khách của anh một điếu thuốc và lấy một điếu cho mình. Anh nói ‘

‘ Và đó là người đàn ông-người đàn ông đã vẽ những đóa hồng kia-người đàn ông đã vẽ bức ‘ Ngươi phụ nữ với ly cốc tai ‘- người đàn ông đã vẽ bức tranh đau đớn đáng ngạc nhiên ‘ Sự sinh nở ‘, đó là người đàn ông đã bị cắt mất thời kì sung sức nhất, tù túng trong cuộc sống chói sáng, sôi động của mình tất cả bởi vì một người đàn bà bản năng, ích kỉ và đầy thù hận! ‘

Anh ngừng lại:

‘ Chắc ông sẽ nói rằng tôi cay nghiệt-rằng tôi có thành kiến quá mức đối với Caroline. Cô ta quyến rũ-tôi cảm nhận được nó. Nhưng tôi biết-tôi luôn biết-sự thật đằng sau người đàn bà. Và người đàn bà đó, ông Poirot, thật ác độc. Ả ta tàn ác, thích làm hại người khác và là một kẻ thích chiếm đoạt! ‘

‘ Và cho đến giờ tôi được kể rằng bà Crale đã chịu đựng nhiều chuyện nặng nề trong cuộc sống hôn nhân của mình? ‘

‘ Vâng, và cô ta không để bất cứ ai biết điều đó! Luôn luôn là kẻ chịu đọa đầy! Lão Amyas taoij nghiệp. Cuộc sống hôn nhân của anh ấy như đã là một địa ngục thăm thẳm-hay đúng hơn sẽ là như vậy nếu anh ấy không có tài năng hiếm có. Nghệ thuật của anh ấy, ông thấy đó-anh ấy luôn có nó. Nó là sự giải thoát. Khi anh ấy vẽ anh không quan tâm, anh phủi sạch Caroline và những sự cằn nhằn của cô ta và tất cả những vụ om sòm, những trận cãi vã không ngừng. Chúng không có hồi kết, ông biết đó. Không có tuần nào trôi qua mà không có một trận cãi nhau đùng đùng về chuyện này hay chuyện khác. Cô ta thích thú nó. Cãi vã kích thích cô ta, tôi tin là vậy. Nó là một phương tiện thỏa mãn. Cô ta có thể nói ra tất cả những điều nặng nề, cay đắng, châm chọc ; cô ta muốn được nói ra. Cô ta rõ ràng sẽ gầm ghè sau khi một trong những cuộc ẩu đả nổ ra, trông mỡ màng và béo tốt như một con mèo. Nhưng anh ấy nằm ngoài những chuyện này. Anh ấy muốn nghỉ ngơi trong bình yên và một cuộc sống tĩnh lặng. Dĩ nhiên một người đàn ông như thế có thể sẽ không bao giờ kết hôn-anh ấy không nằm ngoài đời sống gia đình. Một người như Amyas sẽ phải có những cuộc tình nhưng không có sự ràng buộc. Họ đã trói buộc anh ấy đến trầy trụa. ‘

‘ Ông ta đã giãi bày tâm sự với anh à? ‘

‘ À, anh ấy đã biết rằng tôi là một người bạn khá là hết lòng. Anh ấy để cho tôi thấy mọi điều. Anh ấy đã không hề phàn nàn. Anh ấy không phải loại người đó. Thỉnh thoảng anh nói: ‘ Bọn đàn bà chết tiệt ‘ hay anh ấy sẽ nói ‘ đừng bao giờ kết hôn, chàng tai ơi. Hãy chờ địa ngục ở kiếp sau. ‘

‘Anh đã biết về sự gắn bó của ông ấy và cô Greer phải không? ‘

‘ Ồ, vâng-ít nhất tôi thấy nó xảy đến. Anh ấy nói với tôi anh đã gặp một cô gái tuyệt vời. Anh nói cô ấy khác biệt so với tất cả mọi thứ hay bất cứ ai anh ấy gặp trước đây. Không phải là tôi không chú ý nhiều đến việc đó. Amyas luôn gặp gỡ người đàn bà này hay người đàn bà khác hoặc những người đàn bà được gọi là ‘ khác biệt ‘. Thường một tháng sau anh ta sẽ nhìn chòng chọc vào ông nếu ông nhắc tới họ và tự hỏi ông đang nói về ai vậy! Nhưng Elsa Greer này thì thật sự khác biệt. Tôi nhận ra khi tôi đến Alderbury chơi. Cô ấy sẽ có được anh ta, ông biết đó, níu lấy anh ấy, vui vẻ và phù hợp. Cái con người ngu ngốc tội nghiệp kia hoàn toàn phục tùng cô ta. ‘

‘ Anh cũng không thích Elsa Greer à? ‘

‘ Không, tôi không thích cô ta. Cô ta rõ ràng là một kẻ cướp. Cô ta cũng muốn làm chủ thân xác và tâm hồn Crale. Nhưng tôi nghĩ, cũng vậy mà thôi, rằng cô ta thì tốt cho anh ấy hơn Caroline. Có thể tin tưởng cô ta để Crale một mình một khi cô ta chắc chắn về anh ấy. Hoặc có thể cô ta chán anh ấy và chuyển sang người khác. Điều tốt nhất cho Amyas là được hoàn toàn tự do khỏi sự rối rắm của phụ nữ. ‘

‘ Nhưng rồi, nó dường như, không phải sở thích của ông ta? ‘

Philip Blake đáp với một tiếng thở dài:

‘ Gã ngốc chết tiệt đó luôn để bản thân dính dáng đến đàn bà, không người này thì người khác. Và rồi, một mặt đàn bà chỉ có một chút ý nghĩa với anh ta. Hai người phụ nữ duy nhất mà thật sự tạo được ấn tượng nào đó đối với anh ấy trong suốt cuộc đời là Caroline vàElsa. ‘

Poirot nói:

‘ Ông ấy có yêu quý đứa trẻ không? ‘

‘ Angela ư? Ồ, tất cả chúng tôi đều thích Angela. Cô bé đúng là một người dễ thương. Em luôn luôn liều lĩnh cho bất cứ thứ gì. Cách sinh hoạt mà cô bé chỉ huy đã làm khổ sở người gia sư của em. Vâng, đúng là Amyas yêu mến Angela-nhưng thỉnh thoảng cô bé đi quá xa và rồi anh ấy thường thật sự phát điên vì cô bé-và sau đó Caroline can thiệp vào-Caroline luôn theo sát Angela và Amyas không còn bận rộn nữa. Anh ấy ghét việc Caro cùng phe với Angela chống lại mình. Có một chút ghen tị toàn diện, ông biết đó. Amyas đã ghen tị cái cách mà Caro luôn đặt Angela lên hàng đầu và sẽ làm mọi thứ vì cô bé. Và Angela ghen tị với Amyas rồi nổi loạn chống lại các lề lối độc đoán của anh ta. Anh ta quyết định cô bé phải đi học vào mùa thu năm đó và cô bé đã điên tiết lên vì chuyện này. Tôi nghĩ không phải bởi vì cô bé không thích cái ý kiến đến trường học, em thực sự khá là muốn đi, tôi tin là vậy-nhưng đó là vì cái cách độc đoán của Amyas trong việc sắp đặt tất cả chuyện này mà không suy tính trước đã làm cô bé tức điên lên. Cô bé đã bày đủ mọi trò chơi khăm để trả thù anh ấy. Một lần cô bé đã đặt mười con sên lên giường anh ấy. Tóm lại, tôi nghĩ Amyas đã đúng. Đã đến lúc cô bé phải có tính kỷ luật. Cô Williams rất có năng lực nhưng thậm chí cô ấy đã thú nhận rằng mình không chịu nổi Angela. ‘

Anh ngừng lại. Poirot nói:

‘ Khi tôi hỏi rằng Amyas có yêu mến đứa bé hay không-tôi đang nói đến đứa con của ông ta, con gái ông ấy. ‘

‘ Ô, ông muốn nói đến Carla bé nhỏ? Vâng, cô bé được cưng chiều hết mực. Anh ấy thích chơi với con bé khi anh có tâm trạng vui vẻ. Nhưng sự yêu mến anh dành cho cô bé sẽ không cản trở anh cưới Elsa, nếu đó là những gì ông muốn hỏi. Anh ấy không có loại cảm xúc đó dành cho cô bé. ‘

‘ CarolineCaroline Crale có quá nhiệt tình với đứa bé không? ‘

Một thứ như cơn co cơ trên mặt Philip. Anh nói:

‘ Tôi không thể nói rằng cô ta không phải là một người mẹ tốt. Không, tôi không thể nói như vậy. Nó là một thứ - ‘

‘ Vâng, anh Blake? ‘

Philip chậm rãi và đau đớn nói:

‘ Nó là một điều tôi thật sự hối tiếc trong vụ này. Cái suy nghĩ về đứa trẻ đó. Thật là một quá khứ bất hạnh về cuộc sông thuở nhỏ của con bé. Họ gởi nó ra nươc ngoài tới chỗ người em họ của Amyas và chồng của cô ấy. Tôi hi vọng-Tôi thành thật hi vọng-họ xoay xở để giữ kín không cho con bé biết sự thật. ‘

Poirot lắc đàu nói:

‘ Sự thật, anh Blake, có một thói quen làm cho chính nó được tiết lộ ra. Thậm chí sau nhiều năm. ‘

Người môi giới chứng khoán thì thầm: ‘ Tôi lấy làm ngạc nhiên. ‘

Poirot tiếp tục:

‘ Với sự quan tâm về sự thật, anh Blake, tôi sẽ đề nghị anh làm điều gì đó. ‘

‘ Nó là gì? ‘

‘ Tôi xin anh hãy viết ra một bản miêu tả chính xác những gì xảy ra vào những ngày đó tại Alderbury. Điều đó nói lên rằng, tôi sẽ đề nghị anh viết ra cho tôi một bản miêu tả đầy đủ của vụ mưu sát và những tình huống kèm theo. ‘

‘ Nhưng, ông bạn tôi ơi, sau ngần ấy thời gian ư? Tôi sai trong vô vọng thôi! ‘

‘ Chưa chắc. ‘

‘ Chắc chắn. ‘

‘ Không, vì một điều với thời gian trôi qua, trí nhớ giữ lại những vấn đề chủ chốt và loại bỏ những vấn đề không sâu sắc. ‘

‘ Hô! Ý ông là những nét nhỏ bé không rõ ràng? ‘

‘ Không phải vậy. Ý tôi là một bản miêu tả tỉ mỉ từng chi tiết của mỗi sự kiện như nó đã xảy ra và mỗi cuộc nói chuyện anh có thể nhớ được. ‘

‘ Và ông cho rằng tôi sẽ nhớ sai chúng? ‘

‘ Anh có thể dùng cách diễn đạt nào mà thể hiện tốt nhất suy nghĩ của mình. Có thể có thiếu sót nhưng không thể tránh được. ‘

Blake nhìn ông tò mò:

‘ Nhưng cái ý tưởng đó là gì? Những hồ sơ của cảnh sát sẽ cho ông tất cả mọi thứ chính xác hơn nhiều. ‘

‘ Không, anh Blake. Giờ chúng ta đang nói quan điểm về tâm lý học. Tôi không muốn những sự kiện riêng lẻ. Tôi muốn những sự kiện ông tự chọn lọc. Có thể là những việc đã làm, những lời đã noisra, thế nên sẽ tìm kiếm trong vô vọng trong những hồ sơ của cảnh sát. Những việc, những lời nói mà ông không bao giờ nhắc tới bởi vì, có lẽ, ông đánh giá chúng không liên quan, hoặc bởi vì ông không muốn nói ra. ‘

Blake nói gay gắt:

‘Bản miêu tả này của tôi sẽ được công bố phải không? ‘

‘ Chắc chắn là không. Nó chỉ dành cho tôi xem thôi. Để giúp tôi rút ra những suy luận của riêng mình. ‘

‘ Và ông sẽ không trích dẫn nó mà không có sự đồng ý của tôi chứ? ‘

‘ Chắc chắn là không. ‘

‘ Hừm ‘, Philip đáp, ‘ tôi là người rất bận rộn ‘, ông Poirot ạ. ‘

‘ Tôi đánh giá cao điều đó, sẽ có thời gian và những vấn đề vây quanh. Tôi sẽ rất vui nếu anh đồng ý nhận một khoản thù lao hợp lí. ‘

Có một khoảng im lặng bao trùm. Rồi PhilipBlake đột nhiên nói:

‘ Không, nếu tôi làm việc này thì tôi sẽ làm không vì lí do gì cả. ‘

‘ Và anh sẽ làm chứ? ‘

Philip cảnh báo:

‘ Hãy nhớ là, tôi không thể cam đoan cho sự chính xác của kí ức mình. ‘

‘ Tôi hoàn toàn hiểu mà. ‘

‘ Rồi thì tôi nghĩ ‘, Philip nói, ‘ rằng tôi muốn làm việc này. Tôi cảm thấy tôi có được nó-bằng cách nào đó-cho Amyas Crale. ‘