Một người quản gia trung niên giúp Poirot cởi chiếc mũ và cầm cây gậy. Một người hầu xuất hiện mang chúng đi và người quản gia thì thầm một cách kính cẩn:
‘ Mời ông đi lối này, thưa ông. ‘
Poirot đi theo ông ta dọc sảnh và xuống bậc tam cấp. Một cửa lớn mở ra, người quản gia phát âm tên ông đúng từng âm tiết một.
Rồi cánh của đóng sau lưng ông và một người đàn ông cao gầy đứng dậy từ một chiếc ghế gần lò sưởi và tiến về phía ông.
Ngài Dittisham là một người chưa đến bốn mươi tuổi. Anh ta không chỉ là khanh tướng của vương quốc mà còn là một nhà thơ. Hai vở kịch tuyệt vời đầy thi vị đã được trình diễn với phí tổn cực lớn và đạt được thành công vang dội. Anh có vầng trán cao, cái cằm háo hức, mắt và miệng đẹp một cách bất ngờ.
Anh nói:
‘ Ngồi đi, ông Poirot. ‘
Poirot ngồi xuống và nhận một điếu thuốc từ người chủ nhà. Ngài Dittisham đóng hộp thuốc lại, đốt một que diêm và đưa nó cho Poirot để mồi thuốc, rồi chính anh ta ngồi xuống và suy tư nhìn người khách của mình.
Đoạn anh nói:
‘ Tôi biết ông đến để gặp vợ tôi. ‘
Poirot trả lời:
"Quý bà Dittisham đã quá tử tế khi dành cho tôi một cuộc hẹn. ‘
‘ Vâng. ‘
Có một khoảng im lặng. Poirot đánh bạo hỏi:
"Tôi hi vọng là ngài không phản đối chứ, thưa ngài Dittisham?
Khuôn mặt gầy mơ màng biến đổi bởi một nụ cười nhanh, đột ngột.
‘ Những sự phản đối của những người chồng, ông Poirot, không bao giờ là quá nghiêm trọng trong thời đại hiện nay. ‘
‘ Nhưng ngài có phản đối không? ‘
‘ Không. Tôi không thể nói như vậy. Nhưng tôi... tôi phải thú nhận điều này, một chút lo lắng vì những ảnh hưởng tác động lên vợ tôi. Hãy để tôi nói thẳng. Khá nhiều năm về trước, khi vợ tôi chỉ mới là một cô gái trẻ, cô ấy đã trải qua một thử thách khủng khiếp. Cô ấy đã, tôi hi vọng, bình tĩnh lại sau cú sốc. Tôi tin chắc rằng cô ấy đã quên nó. Giờ ông xuất hiện và những câu hỏi tất yếu của ông sẽ gợi lại những kí ức xưa cũ này. ‘
‘ Thật đáng tiếc ‘, Hercule Poirot lịch sự nói.
‘ Tôi không biết rõ kết quả sẽ như thế nào. ‘
‘ Tôi có thể cam đoan với ngài, ngài Dittisham, rằng tôi sẽ thận trọng hết sức có thể và làm mọi việc có thể để không làm bà Dittisham đau buồn. Bà ấy, tôi tự hỏi, có một tính khí yếu ớt và hay hoang mang không? ‘
Rồi đột ngột và bất ngờ, người kia cười lớn. Ông nói:
‘ Elsa ư? Elsa mạnh mẽ như một kỵ binh ấy! ‘
‘ Rồi - ‘ Poirot ngừng lại bằng biện pháp ngoại giao. Tình huống này kích thích ông.
Ngài Dittisham nói:
‘ Vợ tôi đủ sức chịu bất cứ cú sốc nào. Tôi tự hỏi ông có biết lí do cô ấy chịu gặp ông không? ‘
Poirot đáp một cách điềm tĩnh: ‘ Sự tò mò? ‘
Một sự tôn trọng hiện ra trong đôi mắt của người đàn ông kia.
‘ A, ông nhận ra điều đó ư? ‘
Poirot nói:
‘ Nó chắc chắn xảy ra. Phụ nữ sẽ luôn luôn gặp một thám tử tư! Đàn ông sẽ nói với ông ta: Quỷ tha ma bắt ông đi. ‘
‘ Vài phụ nữ cũng có thể nói ông ta: Quỷ tha ma bắt ông đi, sau khi gặp ông ta chứ không phải trước khi gặp. ‘
‘ Có lẽ vậy. ‘ Ngài Dittisham ngừng lại. ‘ Cái ý tưởng đằng sau quyển sách này là gì? ‘
Hercule Poirot nhún vai.
‘ Có người phục hồi lại những giai điệu xưa, những tiết mục sân khấu xưa, những lối ăn mặc xưa. Cũng có người muốn làm sống lại những những vụ mưu sát xưa cũ. ‘
‘ Khiếp ‘, ngài Dittisham nói.
‘ Khiếp! Nếu ông thích. Nhưng ông sẽ không thay đổi được bản chất con người bởi việc nói ra từ ‘ khiếp ‘ đâu. Vụ mưu sát là một vở kịch. Sự mong muốn vở kịch rất mãnh liệt ở loài người. ‘
Ngài Dittisham thì thầm ‘
‘ Tôi biết-Tôi biết... ‘
‘ Vậy thì ông thấy đó, ‘ Poirot nói, ‘ cuốn sách sẽ được viết.nó là phần mà tôi muốn chắc chắn rằng sẽ không có hàng tá lỗi trình bày, không có sự xáo trộn những sự kiện đã được biết. ‘
‘ Những sự kiện này là sở hữu chung, tôi phải nghĩ như thế. ‘
‘ Vâng. Nhưng không phải là sự giải thích của chúng. ‘
Dittisham gắt gỏng nói:
‘ Vậy thì ý ông là gì, ông Poirot? ‘
‘ Huân tước Dittisham kính mến của tôi, có nhiều cách để xem xét, một sự kiện lịch sử chẳng hạn. Lấy một ví dụ: nhiều quyển sách đã viết về hoàng hậu Mary xứ Scots của ông, bà ấy được miêu tả như một người chết vì nghĩa, như là một người vô lương tâm và là một phụ nữ lố lăng, như là một vị thánh có đầu óc giản đơn, như là một phụ nữ giết người và là người mưu mô, hay một lần nữa như là một nạn nhân của hoàn cảnh và số phận! Người ta có thể giữ lấy cho mình một sự lựa chọn. ‘
‘ Và trong vụ này? Crale bị giết bởi vợ mình-điều đó, dĩ nhiên, không thể chối cãi. Trong thời gian xét xử vụ án vợ tôi đã đến tòa vì, theo ý kiến của tôi, những lời vu khống không công bằng. Người ta phải lén đưa cô ấy ra khỏi tòa sau đó. Dư luận rất căm ghét cô ấy. ‘
‘ Người Anh:, Poirot nói, ‘ là những người rất đạo đức. ‘
Huân tước Dittisham nói: ‘ Họ là lũ người chết tiệt! ‘
Ông nhìn Poirot nói thêm: ‘ Còn ông? ‘
‘ Tôi ‘, Poirot nói. ‘ Tôi sống một cuộc sống rất đạo đức. Điều đó không hoàn toàn giống như việc có những ý kiến đạo đức. ‘
Huân tước Dittisham đáp:
‘ Thỉnh thoảng tôi tự hỏi bà Crale thật sự là người như thế nào? Tất cả những viiecj làm tổn thương vợ tôi này-Tôi có một cảm giác rằng có thứ gì đằng sau nó. ‘
‘ vợ ông có lẽ biết đấy ‘, Poirot tán thành.
‘ Vợ tôi ‘, huân tước Dittisham nói, ‘ không bao giờ chú ý đến vụ này một lần nào. ‘
Poirot nhìn ông ta với sự thích thú tăng lên. Ông nói:
‘ A, tôi bắt đầu thấy - ‘
Người kia nói gay gắt:
‘ Ông thấy cái gì chứ? ‘
Poirot đáp với một sự cúi đầu:
‘ Trí tưởng tượng sáng tạo của nhà thơ... ‘
Huân tước Dittisham đứng dậy và rung chuông. Ông nói một cách cộc cằn:
‘ Vợ tôi đang đợi ông. ‘
Cánh cửa mở ra.
‘ Ông rung chuông phải không, thưa huân tước? ‘
‘ Dẫn ông Poirot lên gặp phu nhân. ‘
Lên hai dãy cầu thang, chân ngặp trong những lớp thảm mềm mại. Ánh sáng dịu tỏa ra ngập tràn. Tiền, tiền ở khắp nơi. Của khiếu thẩm mỹ ư? Không nhiều lắm. Chỉ có sự mộc mạc chân phương đến ảm đạm trong phòng của huân tước Dittisham. Nhưng ở đây, trong căn nhà này, chỉ có rặc một sự phung phí. Thứ tốt nhất. Không cần phô trương lòe loẹt hay là thứ đáng chú ý nhất. Chỉ đơn thuần ' tiêu xài không cần quan tâm', là đồng minh với sự thiếu tưởng tượng.
Poirot nói với bản thân: ‘ Thịt bò nướng ư? Vâng, thịt bò nướng! ‘
Nó không phải là một căn phòng lớn mà ông đã được dẫn vào. Cái phòng khách lớn nằm ở tầng một. Đây là phòng tiếp khách cá nhân của phu nhân ngôi nhà này và người phu nhân của ngôi nhà đang đứng dựa vào bệ lò sưởi khi Poirot được thông báo sự có mặt và được dẫn vào.
Một cụm từ lướt qua tâm trí hoảng hốt và từ chối ra khỏi.
Cô ấy chết trẻ...
Đó là ý nghĩ của ông khi ông trông thấy Elsa Dittisham, người đã từng là Elsa Greer.
Ông sẽ không bao giờ nhận ra cô ta từ bức tranh Meredith Blake đã cho ông xem. Hơn hết, đó từng là một bức tranh của tuổi trẻ, một bức tranh của sức sống. Ở đây đã không còn tuổi trẻ- có lẽ chưa bao giờ trải qua tuổi trẻ. Và rồi ông nhận ra, khi ông chưa nhận ra từ bức tranh của Crale, rằng Elsa thật đẹp. Vâng, đó là một người phụ nữ đẹp, người mà đang bươc đến gặp ông. Và dĩ nhiên là không già nua. Sau tất cả, cô ta như thế nào? Giờ đây không hơn ba mươi sáu tuổi nếu cô hai mươi tuổi vào thời gian của tấn bi kịch. Mái tóc đen của cô được chải hoàn hảo quanh chiếc đầu đẹp đẽ, dáng vẻ cô gần như cổ điển, cách trang điểm cực kì đẹp và tinh tế.
Ông cảm thấy một cơn đau nhói lạ lùng. có lẽ, nó là sai lầm của ông già Jonathan khi nói về Juliet... Không có Juliet ở đây-trừ khi có lẽ người ta có thể tưởng tượng Juliet là một người đang sống, thiếu đi Romeo... Không phải cách trang điểm của Juliet là một phần cốt yếu làm cho cô ấy chết trẻ hay sao?
Elsa Greer vẫn còn sống...
Cô ấy đang chào ông với giọng khá là buồn tẻ.
‘ Tôi rất vui, ông Poirot. Ngồi xuống và kể tôi nghe những gì ông muốn tôi làm. ‘
Ông nghĩ:
‘ Nhưng cô ta không thích thú. Không có gì khiến cô ta thích thú. ‘
Đôi mắt xám to-giống như hai hồ nước chết chóc.
Poirot trở nên, như cái cách của ông, có một chút ngoại quốc rõ ràng.
Ông kêu lên:
‘ Tôi bối rối quá, thưa bà, thực sự tôi rất bối rối. ‘
‘ Ồ không, tại sao? ‘
‘ Bởi vì tôi nhận ra rằng sự dựng lại những sự kiện quá khứ xúc động này sẽ làm bà đau khổ quá chừng! ‘
Cô ta trong có vẻ thích thú. Vâng, nó là một sự thích thú. Một sự hoàn toàn thích thú.
Cô ta nói:
‘ Tôi cho rằng chồng tôi đã đặt cái ý tưởng kia vào đầu ông phải không? Anh ấy thấy ông khi ông đến. Dĩ nhiên anh ấy không hiểu một chút nào. Anh ấy chưa bao giờ hiểu. Tôi hoàn toàn không phải là kiểu người nhạy cảm mà anh ấy tưởng tượng. ‘
Sự thích thú vẫn còn trong giọng cô ta. Cô nói:
‘ Cha tôi, ông biết đó, là một công nhân nhà máy. Ông làm việc tiến triển dần lên và trở nên giàu có. Ong không thể làm được như vậy nếu ông là người dễ chạm tự ái. Tôi cũng vậy. ‘
Poirot nghĩ bụng: Vâng, điều đó đúng. Một người dễ chạm tự ái sẽ không đến ở nhà Caroline Crale.
Quý bà Dittisham nói:
‘ Ông muốn tôi làm gì? ‘
‘ Bà chắc chứ, thưa bà, rằng việc ôn lại quá khứ sẽ không gây đau khổ cho bà? ‘
Cô ta đắn đo trong giây lát và nó đột nhiên làm Poirot chú ý rằng quý bà Dittisham là người thẳng thắn. Cô ta có lẽ chỉ nói dối vì hoàn cảnh bắt buộc chứ không bao giờ vì sự lựa chọn.
Elsa Dittisham chậm rãi nói:
‘ Không, không đau buồn gì cả. Mặt khác, tôi ước nó như vậy. ‘
‘ Tại sao? ‘
Cô ta nóng vội nói:
‘ Thật là ngu ngốc khi không bao giờ cảm thấy điều gì... ‘
Và Hercule Poirot nghĩ:
‘ Vâng, Elsa Greer đã chết... ‘
Ông nói rõ to:
‘ Với tất cả những sự kiện, bà Dittisham, nó làm cho nhiệm vụ của tôi dễ hơn rất nhiều. ‘
Cô ta phấn khởi nói:
‘ Ông muốn biết điều gì? ‘
‘ Bà có một trí nhớ tốt chứ, thưa bà? ‘|
‘ Tạm gọi là tốt, tôi nghĩ vậy. ‘
‘ Và bà chắc là sẽ không gây buồn phiền buồn phiền cho bà khi ôn lại những ngày đó một cách chi tiết chứ? ‘
‘ Nó sẽ không làm tôi đau buồn chút nào. Những thứ có thể làm ông đau buồn khi chúng đang xảy ra. ‘
‘ Nó có liên quan tới vài người, tôi biết. ‘
Quý bà Dittisham đáp:
‘ Đó là những gì Edward-chồng tôi-không thể hiểu được. Anh ấy nghĩ phiên tòa và tất cả những sự việc đó là một thử thách ghê gớm đối với tôi. ‘
‘ Không phải như vậy ư? ‘
Elsa Dittisham đáp:
‘ Không, tôi thích nó. ‘ Có một âm sắc thỏa mãn trong giọng cô ta. Cô tiếp tục: ‘ Chúa ơi, cái lão Depleach tàn bạo đó đã công kích tôi như thế nào. Hắn ta là một con quỷ, nếu ông cho là vậy. Tôi thích đương đầu với hắn ta. Hắn ta không thể hạ gục tôi. ‘
Cô nhìn Poirot với một nụ cười.
‘ Tôi hi vọng tôi không làm đảo lộn những ảo tưởng của ông. Một cô gái hai mươi tuổi, lẽ ra tôi phải qui phục, tôi cho là, chịu đau đớn với sự tủi nhục hay thứ gì đó. Tôi thì không. Tôi không quan tâm những gì họ nói với tôi. Tôi chỉ muốn một điều. ‘
‘ Điều gì? ‘
‘ Treo cổ bà ta lên, dĩ nhiên. ‘ Elsa Dittisham đáp.
Ông chú ý hai bàn tay cô ta-đôi tay đẹp đẽ nhưng với những móng dài và cong. Một đôi tay cướp bóc.
Cô ta nói:
‘ Ông đang nghĩ là tôi hận thù ư? Vậy thì tôi hận thù đó-với bất cứ ai làm tổn thương tôi. Người đàn bà đó đối với tôi là hạng đàn bà thấp kém nhất trong các hạng đàn bà. Mụ ta biết rằng Amyas quan tâm tôi-rằng anh ấy sắp bỏ mụ và mụ ta giết anh ấy để cho tôi không có được anh ấy. ‘
Cô ta nhìn sang Poirot.
‘ Ông không nghĩ rằng điều đó khá là có ý nghĩa sao? ‘
‘ Bà không hiểu hay là đồng cảm với lòng ghen tị? ‘
‘ Không, tôi không nghĩ là tôi hiểu. Nếu ông thua cuộc thì là thua cuộc. Nếu ông không thể giữ được chồng mình, hãy để anh ta ra đi với sự vui lòng. Đó là sự chiếm hữu tôi không thể hiểu được. ‘
‘ Bà lẽ ra đã hiểu nó nếu bà cưới được ông ta. ‘
‘ Tôi không nghĩ vậy. Chúng tôi đã không làm vậy - ‘. Cô đột nhiên cười với Poirot. Nụ cười của cô, ông cảm thấy, có một chút sợ hãi. Nó quá xa và khác biệt với bất cứ cảm xúc thật nào. ‘ Tôi mong ông hiểu đúng chuyện này ‘, cô nói. ‘ Đừng nghĩ rằng Amyas Crale quyến rũ một cô gái trẻ thơ ngây. Nó không giống như vậy một chút nào! Trong chuyện hai chúng tôi, tôi có trách nhiệm. Tôi đã gặp anh ấy tại một bữa tiệc và tôi đã phải lòng anh ấy-Tôi biết tôi sẽ có được anh ấy - ‘
Một trò đùa nhại-một trò đùa nhại lố bịch
Mọi vận may em đặt dưới chân người
Theo anh đi khắp cuối đất cùng trời.
‘ Dù cho ông ta đã kết hôn ư? ‘
‘ Cấm vào, trái lệnh sẽ bị truy tố à? Nó còn hơn là một thông cáo được in ra để ngăn ông đến với thực tại. Nếu anh ấy không hạnh phúc với vợ mình và có thể hạnh phúc với tôi, thì tại sao không? Chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống. ‘
‘ Nhưng người ta nói ông ấy hạnh phúc với vợ mình. ‘
Elsa lắc đầu.
‘ Không. Họ cãi nhau như chó với mèo ấy. Mụ ta đay nghiến anh ấy. Mụ, ồ, mụ ta là một người đàn bà kinh khủng! ‘
Cô lấy một điếu thuốc và châm lửa. Cô nói nói với một nụ cười nhỏ:
‘ Chắc chắn tôi không công bằng với bà ta. Nhưng tôi thật sự có nghĩ rằng bà ta khá là đáng ghét. ‘
Poirot chậm rãi nói: ‘ Đó là một bi kịch khủng khiếp. ‘
‘ Vâng, nó là một bi kịch khủng khiếp. ‘ Cô đột ngột quay sang ông, trên khuôn mặt đơn điệu tỏ ra mệt mỏi chết người kia của cô ta có cái gì đó đang run rẩy một cách sống động.
‘ Nó đã giết chết tôi, ông hiểu không? Nó đã giết chết tôi. Suốt từ đó đã không còn gì-không còn gì cả. ‘ Giọng cô chùng xuống. ‘ Sự trống rỗng! ‘. Cô vẫy tay một cách thiếu kiên nhẫn. ‘ Như một con cá nhồi trong bể kiến! ‘
‘ Có phải Amyas Crale có ý nghĩa rất lớn với bà? ‘
Cô ta gật đầu. Nó là một cái gật đầu nhẹ cả tin đáng ngờ cảm động một cách kì quặc. Cô nói:
‘ Tôi nghĩ tôi luôn có một đầu óc thiển cận. ‘ Cô mơ màng một cách ủ rũ. ‘ Tôi cho rằng-thật sự- người ta phải đặt một con dao trong người-như Juliet. Nhưng-nhưng làm việc đó là tự thừa nhận rằng ông đã kết thúc cho cái cuộc sống đang hành hạ ông. ‘
‘ Và thay vì? ‘
‘ Phải có được mọi thứ- cũng chỉ vậy mà thôi-một khi một người vượt qua được nó. Tôi đã vượt qua được. Nó không có nghĩa lý gì đối với tôi nữa. Tôi đã nghĩ tôi sẽ tiếp tục đi tới việc tiếp theo. ‘
‘ Vâng, việc tiếp theo. ‘ Poirot thấy rõ rằng cô ta đang cố gắng hết sức để hoàn thành cái quyết định lỗ mãng đó. Nhìn thấy sự đẹp đẽ và giàu có của cô ta, sức quyến rũ đàn ông, tìm kiếm với đôi bàn tay cướp bóc ích kỷ để lấp đầy cuộc sống trống rỗng đó. Sự sùng bái anh hùng-một cuộc hôn nhân với một người phi công nổi tiếng-sau đó là một nhà thám hiểm, người đàn ông to lớn phi thường đó-Anord Stevenson-có thể không khác Amyas Crale về mặt thể chất-một sự trở lại với những nhà sáng tạo nghệ thuật: Dittisham!
Elsa Dittisham nói: ‘ Tôi không bao giờ là một kẻ đạo đức giả. Có một câu tục ngữ Tây Ban Nha mà tôi luôn yêu thích. Chúa nói: Lấy những gì bạn muốn và trả giá cho nó. À, tôi đã làm như vậy. Tôi đã lấy cái tôi muốn-nhưng tôi luôn sẵn sàng để trả giá. ‘
Hercule Poirot nói:
‘ Những gì bà không hiểu là có những thứ không thể mua được. ‘
Cô ta nhìn ông chằm chằm và nói:
‘ Tôi không có ý chỉ nói đến tiền mà thôi. ‘
Poirot nói:
‘ Không, không, tôi hiểu những gì bà muốn nói. Nhưng không phải mọi thứ trên đời này có chiếc vé của nó, quá nhiều.có những thứ không dành để bán. ‘
‘ Xằng bậy! ‘
Ông cười yếu ớt. Trong giọng cô ta có tính kiêu ngạo của người công nhân nhà máy thành đạt, người đã trỗi dậy để được giàu có.
Hercule Poirot bỗng cảm thấy một làn sóng của sự thương hại. Ông nhìn khuôn mặt không tuổi, mịn màng, đôi mắt chán chường và ông nhớ lại cô gái mà Amyas Crale đã vẽ...
Elsa Greer nói:
‘ Kể tôi nghe tất cả về quyể sách này. Mục đích của nó là gì? Ai là người lên ý tưởng cho nó? ‘
‘ Ồ! Quý bà của tôi ơi, còn mục đích nào khác ngoài phục vụ cái cảm giác của ngày xưađến với thị hiếu của ngày hôm nay. ‘
‘ Nhưng ông không phải là nhà văn mà? ‘
‘ Không, tôi là một nhà chuyên môn trong lĩnh vực tội phạm. ‘
‘ Ý ông là họ hỏi ý kiến ông về các cuốn sách về tội phạm ư? ‘
‘ Không phải luôn là vậy. Trong vụ này, tôi có một nhiệm vụ. ‘
‘ Từ người nào? ‘
‘ Tôi là-nói như thế nào nhỉ- hiệu đính cho sự xuất bản này đại diện cho quyền lợi bên có liên quan. ‘
‘ Bên có liên quan nào? ‘
‘ Cô Carla Lemarchant. ‘
‘ cô ta là ai? ‘
‘ Cô ấy là con gái của Amyas và Caroline Crale. ‘
Elsa nhìn trân trân trong giây lát. Rồi cô nói:
‘ Ô, dĩ nhiên, có một đứa trẻ. Tôi nhớ. Tôi cho rằng cô bé giờ đã trưởng thành phải không? ‘
‘ Vâng, cô ấy hai mươi mốt tuổi. ‘
‘ Cô ấy trông như thế nào? ‘
‘ Cô ấy cao, da ngăm và, tôi nghĩ, xinh đẹp nữa. Và cô ấy can đảm và cá tính. ‘
Elsa trầm ngâm nói ‘
‘ Tôi muốn gặp cô ấy. ‘
‘ Cô ấy có lẽ không quan tâm việc gặp bà. ‘
Elsa trông có vẻ ngạc nhiên.
‘ Tại sao? Ồ, tôi thấy rồi.nhưng thật quá vô lý! Cô ấy nhớ bất cứ điều gì về chuyện đó. Cô bé không quá sáu tuổi. ‘
‘ Cô ấy biết rằng mẹ mình đã bị xét xử vì tội giết cha cô. ‘
‘ Và cô bé nghĩ đó là lỗi của tôi ư? ‘
‘ Nó là một sự giải thích có thể chấp nhận được. ‘
Elsa nhún vai. Cô nói:
‘ Thật ngu ngốc làm sao! Nếu Caroline đã cư xử như một người biết điều - ‘
‘ Và bà không chịu trách nhiệm sao? ‘
‘ Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm? Tôi không có gì phải hổ thện cả. Tôi yêu anh ấy.tôi sẽ làm anh ấy hạnh phúc. ‘
Cô nhìn sang Poirot. Khuôn mặt cô đột ngột suy sụp không thể tin được, ông đã thấy cô gái trông bức tranh. Cô nói: ‘ Nếu tôi có thể làm cho ông thấy. Nếu ông có thể thấy nó từ góc độ của tôi. Nếu ông biết - ‘
Pirot đổ người về phía trước.
‘ Nhưng đó là những gì tôi muốn.nhìn xem, ông Philip Blake, người đã ở đó vào lúc đó, ông ta đang viết cho tôi một bản miêu tả tỉ mỉ mọi thứ đã xảy ra. Ông Meredith Blake cũng vậy.giờ nếu bà - ‘
Elsa Dittisham hít một hơi dài. Cô nói với giọng khinh bỉ:
‘ Hai kẻ đó! Philip thì luôn ngu ngốc. Meredith thì luôn chạy lon ton theo sau Caroline-nhưng anh ta khá là đáng mến. Nhưng ông sẽ không có được bất cứ một ý niệm thật sự nào từ bảng miêu tả của họ đâu. ‘
Ông quan sát cô ta, nhìn sự hào hứng dâng trào trong đôi mắt cô, nhìn một phụ nữ đang sống trong hình hài của một người đã chết. Cô nói nhanh và gần như dữ dội:
‘ Ông muốn sự thật à? Ồ, không phải cho sự xuất bản mà là cho bản thân ông - ‘
‘ Tôi cam đoan sẽ không xuất bản khi không có sự đồng ý của bà. ‘
‘ Tôi muốn viết ra sự thật... ‘. Cô im lặng trong giây lát, suy nghĩ. Ông thấy đôi má mịn màng nhưng cứng rắn của cô dao động và cố lấy lại đường nét trẻ trung, ông thấy cuộc đời tàn tạ bên trong cô khi quá khứ đòi hỏi cô làn nữa.
‘ Ngược về quá khứ- viết tất cả chúng ra... Chỉ ra cho ông thấy mụ ta như thế nào - ‘
Mắt cô ánh lên. Lồng ngực cô phập phồng mạnh mẽ.
‘ Mụ ta đã giết anh ấy. Mụ giết Amyas. Anh muốn sống-một người ham sống. Sự căm ghét không thể mạnh hơn tình yêu-nhưng sự căm ghét của bà ta đã mạnh hơn và sự căm ghét của tôi dành cho mụ ta là-Tôi ghét mụ ta-tôi ghét mụ- tôi ghét mụ... ‘
Cô ta bên ông. Cô cúi xuống, tay cô nắm chặt lấy tay áo ông. Cô nói gấp gáp:
‘ Ông phải hiểu-ông phải-hiểu chúng tôi cảm thấy như thế nào về đối phương. Ý tôi là Amyas và tôi. Có một thứ- Tôi sẽ cho ông xem. ‘
Cô ta lao đi dọc căn phòng. Cô mở khóa một chiếc bàn giấy nhỏ, lôi ra một ngăn kéo được giấu kín trong một lỗ chuồng bồ câu.
Rồi cô ta trở lại. Trên tay cô là một lá thư nhàu nát, mực đã phai. Cô nhét nó cho ông và Poirot bỗng có một kí ức sâu sắc của một đứa trẻ mà ông biết, đứa trẻ đã dúi vào tay ông một mảnh kho báu của một cô bé-một chiếc vỏ sò đặc biệt nhặt được trên bãi biển thận trọng một cách hăng hái. Đứa trẻ đó chỉ đứng lại và quan sát ông. Tự hào, e ngại, nhiệt tình bình phẩm việc ông nhận lấy kho báu của mình.
Ông mở ngững trang giấy đã phai màu.
Elsa em, cô bé tuyệt vời! Không bao giờ có gì xinh đẹp bằng. Và lúc này đây anh e rằng-Anh quá già-một kẻ trung niên, xấu xí và tính khí thất thường. Đừng kỳ vọng vào anh, đừng tin tưởng anh-Anh sẽ không ổn khi rời xa công việc của mình. Anh giỏi nhất khi làm việc. Vì vậy, đừng nói anh không báo trước.
Ôi, cô gái đáng yêu của anh-Vậy là anh sắp có được em. Anh sẽ xuống địa ngục vì em và em biết điều đó. Và anh sẽ vẽ một bức tranh về em mà sẽ làm cho kẻ ngốc trên thế giới này phải giữ lấy nó và há hốc mồm! Anh đang điên lên vì em-Anh không thể ngủ- không thể ăn. Elsa-Elsa-Elsa-Anh là của em mãi mãi-của em cho tới chết Amyas.
Mười sáu năm rồi. Mực đã phai, giấy đã nhàu. Nhưng những từ ngữ vẫn còn giá trị- vẫn còn rộn ràng...
Ông nhìn sang người phụ nữ được viết trong thư.
Nhưng đó không còn là người phụ nữ mà ông đã thấy.
Đó là một cô gái trẻ đang yêu.
Ông nghĩ về Juliet một lần nữa...