Tôi gả cho một người đàn ông, anh không thông minh tột đỉnh, không quá mức điển trai. Anh rất bình thường, biết phạm lỗi, nhưng không biết giải quyết thế nào nên tay chân luống cuống. Anh rất tốt bụng, gặp chó con lang thang thì nhặt về nhà, sau đó cúi thấp đầu chờ nghe vợ mắng.
Chính vì anh là một người đàn ông như vậy, nên tôi có thể ngồi chồm hổm trên bồn cầu khi anh đứng bên cạnh thoải mái đánh răng, có thể cùng tôi gác chân lên nhau dang thành hình chữ “Đại - 大” trên giường ngủ, có thể thản nhiên khi thấy tôi bày ra bộ dạng xấu xí lúc ngoáy tai, xỉa răng, móc mũi. Khi tôi và anh bên cạnh nhau, rất hiếm khi mọi thứ đều tốt đẹp, thi thoảng cũng lãng mạn, nhưng những điều này không làm suy giảm tình yêu anh dành cho tôi, và tình yêu tôi dành cho anh.
Có lẽ, đấy mới chính là những trải nghiệm đích thực của tình yêu trong cuộc sống. Gập ghềnh, bình thường mà rất đỗi chân thật.