7
Phòng ốc trên lầu tối đen như mực, chưa kịp lên tới là đã thấy hơi lạnh thấu xương.
“Tên đại phu này rất thích ngươi.”
Nhẫn Đông bước lên bậc thang cuối cùng, chợt người nửa nằm nửa ngồi phía sau mành trúc lên tiếng, giọng giễu cợt: “Đáng tiếc…” Giọng của hắn chẳng biết là của nam hay nữ, kẻ nghe được chỉ thấy lạnh thấu tận tim.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua bức mành trúc, rơi xuống mặt đất. Nhẫn Đông cung kính quỳ một gối, ánh nắng nhấp nhô theo thân hình nàng.
“Diện kiến giáo chủ.”
“Ừ, lâu rồi không gặp, chắc còn nhớ mình là người của Vu giáo chứ hả?”
Sống lưng lạnh toát, Nhẫn Đông cụp mắt lặng thinh.
“Lúc nãy đại phu kia đòi ta gả ngươi cho hắn. Ta đã đồng ý.” Hắn từ tốn nói, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như đang bị lăng trì, “Nhưng chắc ngươi cũng biết, xưa nay chưa có kẻ nào bước ra khỏi Vu giáo mà còn sống sót.”
Lông mi dài che khuất cảm xúc biểu lộ trong đôi mắt Nhẫn Đông. Nhìn nàng giờ đây như con rối vô hồn.
“Niệm tình đại phu đã cứu mạng ta, ta đã đồng ý thả ngươi đi. Nhưng mà…”
Một tia nắng bỗng chốc xuyên qua khe hở của mành trúc, phá vỡ làn khói xanh dâng lên từ lư hương trong phòng, chiếu thẳng vào giữa hai đầu lông mày Nhẫn Đông.
Nàng rên lên một tiếng, bủn rủn cả tay chân, nằm liệt dưới đất, tay ôm chặt lồng ngực đang nhói lên từng cơn, càng ngày càng đau dữ dội như bị kim đâm vào. Lúc đầu Nhẫn Đông cắn răng liều mạng chịu đựng, nhưng sau đó thì, nàng đau đớn tới mức cử động cũng là đòi hỏi khó mà đáp ứng.
“Bùa cắn tim ta đã phát, sau này, đêm đêm con sâu độc sẽ cắn vào tim ngươi. Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng thì ta sẽ cho ngươi thuốc giải, trả tự do cho ngươi.”
Nhẫn Đông nghĩ, nếu như lần này moi được tim mình ra thì hay biết mấy. Như vậy, nàng không cần phải chịu đau đớn vì bùa ngải, không cần phải làm chuyện trái với lương tâm, không bị mất tự do, không bị kẻ nào thao túng.
“Lúc nãy tên đại phu đó đã nhìn thấy mặt ta khi bắt mạch. Đã thế thì, ta không thể để cho hắn sống. Ta biết hắn không phải người thường, người ngoài giết hắn ắt không hề dễ dàng, nhưng hắn rất coi trọng ngươi, không hề đề phòng ngươi. Người như vậy, trái tim là nhược điểm lớn nhất. Giết hắn đi. Đem đầu hắn về đây.”
Thế giới của Nhẫn Đông giờ đây chỉ còn vang vọng giọng nói âm dương khó phân biệt kia. Sự đau đớn dần biến mất, Nhẫn Đông ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Nàng biết, nam nhân tính tình như trẻ nít kia bây giờ ắt hẳn đang lo sốt vó.
Ánh nắng bên ngoài chiếu thẳng vào mắt Nhẫn Đông làm nàng chói mắt.
Nàng nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn khó lẫn vào đâu được.
“Nhẫn Đông lãnh mệnh.”
8
“Nương tử xinh đẹp, bọn chúng có ăn hiếp nàng không?” – Vừa ra khỏi nhà trúc, Quy Ngôn nóng ruột nắm tay Nhẫn Đông, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới. Nhẫn Đông thẫn thờ để hắn chọc ghẹo một hồi, rồi đột nhiên, nàng nắm chặt lấy tay Quy Ngôn.
Quy Ngôn mất hồn, thấy Nhẫn Đông tái mét, nhưng đôi mắt lại lấp lánh nắng mai, khóe miệng nhoẻn lên thành nụ cười: “Quy Ngôn, rời khỏi đây, chàng sẽ lấy ta thật chứ?”
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Nhẫn Đông mỉm cười lặng lẽ như một thiếu nữ bình thường, và cũng là lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra lúc Nhẫn Đông cười, má nàng lúng liếng hai lúm đồng tiền xinh xắn. Hắn ngây người gật đầu.
“Vậy thì ta sẽ là Thái tử phi của Trần quốc cổ đại.” – Nhẫn Đông cụp mắt, nàng nhỏ giọng, không rõ là vui hay buồn. “Oai quá.”
Nhẫn Đông nói: “Quy Ngôn, ta lấy chàng thì phải theo chàng trở về. Ta thấy ngôi nhà ở Lạc Dương cũng không tệ. Chúng ta về nhà thôi.”
Quy Ngôn thích nhất là khi Nhẫn Đông nói chữ “nhà”, vừa ấp ủ kỳ vọng, vừa mang ý hướng về, lại mang ý gì đó mà hắn tạm thời chưa kịp nghĩ ra, khiến hắn cảm thấy mình đã là một tướng công thật sự, có một nương tử thật sự, có một trách nhiệm thật sự.
Dù lúc ban đầu, hắn nói hai chữ “nương tử” cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi. Nhưng bây giờ, không biết từ khi nào, hắn cũng lún sâu vào trò chơi này, không thoát ra được nữa.
Bọn họ trở về Lạc Dương an toàn. Cả hai người đều không có bạn bè thân hữu gì. Ngày thành thân, hai người mắt to mắt nhỏ ngồi trong nhà nhìn nhau. Cuối cùng, nhá nhem hôm đó họ ra ngoài mua vài món ăn và mấy cây đèn cầy, về nhà bày biện lên bàn, cắm vào màn thầu rồi cùng nhau bái lạy, coi như đã thành thân xong.
Nghi thức đơn giản, lúc về phòng ngủ, Nhẫn Đông cắn răng nhào vào lòng Quy Ngôn, ôm chặt lấy Quy Ngôn đang thất kinh hồn vía. Lúc thả hắn ra, Nhẫn Đông nói: “Chúng ta như thể là coi như đã đụng chạm xác thịt, đã thành phu thê rồi.”
Quy Ngôn còn đang ngớ người ra thì Nhẫn Đông đã kiễng chân lên hôn vào môi hắn.
“Nương tử ai cũng yêu tướng công của mình hết.”
Dứt lời, nàng quay người chạy đi, bỏ lại một mình Quy Ngôn ngơ ngẩn sờ lên môi mình.
9
Cuộc sống cứ yên bình trôi đi. Điều này làm cho hai con người phải chạy trốn khắp nơi từ lúc mới gặp cảm thấy không quen. Thế nhưng, lần đầu tiên Nhẫn Đông cảm thấy mình sống như một con người, nụ cười cũng nở trên mặt nàng thường xuyên hơn. Tuy nhiên, nàng chưa từng ngủ chung giường với Quy Ngôn đêm nào, thậm chí có lúc, nàng không hề có mặt ở nhà.
Nhẫn Đông không nói, Quy Ngôn coi như không biết. Hai người sống với nhau rất hòa thuận vui vẻ. Ai cũng nói tình cảm giữa họ thắm thiết vô cùng. Song, không hiểu tại sao, nụ cười của Quy Ngôn thấm thoát ít dần đi.
Cho đến một đêm, Quy Ngôn nghe ngoài sân có tiếng nôn mửa. Hắn cũng không vờ ngủ được nữa. Hắn bước xuống giường, vừa bước ra ngoài thì thấy Nhẫn Đông ói máu tươi đỏ cả góc sân.
“Về Nam Cương đi.”
Nhẫn Đông hoảng hốt lau miệng, sửng sốt nhìn Quy Ngôn.
“Chàng…”
“Hắn muốn gì thì nàng cứ cho hắn cái đó.” Quy Ngôn nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà nàng chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhẫn Đông ôm ngực lắc đầu: “Thiếp đã lấy chàng thì đây là nhà của thiếp. Thiếp không đi đâu hết.”
“Ta đuổi nàng về. Nàng về Nam Cương đi.”
Nhẫn Đông vẫn lắc đầu. Quy Ngôn nổi giận: “Ta tốt ở chỗ nào? Ta làm gì mà đáng để nàng quên mình vì ta?”
“Chàng đã cứu thiếp.” Có lẽ Quy Ngôn không bao giờ biết tất cả những gì hắn làm với nàng, đối với một tử sĩ Vu giáo như nàng mà nói, là ân huệ lớn đến nhường nào, khiến nàng cảm động đến mức nào.
“Ta chưa từng cứu nàng. Lần đầu tiên là do nhất thời nổi hứng, lần thứ hai hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.”
Nhẫn Đông im lặng không nói. Nàng biết, dù chuyện cứu nàng là giả, nhưng che chở cho nàng là thật lòng. Đưa nàng đi ngắm hoa đào, cưới nàng về nhà, bây giờ lại đuổi nàng đi, chuyện gì hắn làm cũng là muốn tốt cho nàng.
Quy Ngôn thấy Nhẫn Đông cụp mắt, đứng vô hồn trong góc, lẻ loi đến độ dường như sắp bị bóng đêm nuốt mất, khóe miệng còn vương vết máu chưa lau sạch. Lúc đó, tim hắn đau nhói.
“Phải làm sao hắn mới bằng lòng giải bùa cho nàng?”
Nhẫn Đông không đáp.
“Hắn muốn gì?”
“Đầu của chàng.”
Quy Ngôn nhíu mày. Hắn ngoác miệng rủa: “Tên này bệnh à!”
Trong tình cảnh này, Nhẫn Đông cũng bật cười vì câu rủa của Quy Ngôn: “Ừ, hắn bị bệnh đó.”
Nguồn ebooks: http://www.dtv-ebook.com
Nhưng Quy Ngôn thì cười không nổi. Hắn dán mắt vào Nhẫn Đông, tựa như muốn nhìn xuyên qua nàng. Nhìn khuôn mặt bình thản ấy, đã ngàn năm nay, lần đầu tiên Quy Ngôn cảm thấy trái tim mình vừa đập, vừa đau.
“Từ nhỏ, thiếp đã được nuôi dạy như một tử sĩ. Không có tự do, không có tôn nghiêm, chỉ là một công cụ. Thiếp biết rồi một ngày nào đó thiếp sẽ chết vì người khác, có lẽ… chỉ vài giây nữa thôi… Nhưng ai cũng thế, biết mình sắp chết, nhưng vẫn muốn sống tiếp. Thiếp cũng vậy… Cho dù chỉ có thể sống thêm trong chốc lát, thiếp cũng nguyện vì những phút giây ngắn ngủi đó mà dốc hết toàn lực… Ít ra trước kia, thiếp cũng từng nghĩ như vậy.” Nhẫn Đông nói. “Nhưng Quy Ngôn chàng ơi, gặp chàng, thiếp mới thấy xưa nay mình chưa từng sống một cách đàng hoàng. Như chàng đã nói, thiếp sống, nhưng còn lạnh lẽo hơn cả người chết.”
“Giáo chủ bắt thiếp giết chàng. Thiếp nghĩ, nếu như thiếp làm thế thật thì sau này cho dù thiếp sống thêm hàng trăm hàng ngàn năm nữa thì cũng chẳng còn gì vui vẻ. Nhưng bây giờ, dù thiếp thổ huyết, ngực đau như cắt, nhưng thiếp lại cảm thấy cuộc đời vui vẻ hơn bao giờ hết. Quy Ngôn à, hạnh phúc thật sự không phải là sống lâu...”
Yết hầu Quy Ngôn khẽ giật. Làm sao mà hắn không hiểu điều đó chứ. Từ lâu hắn đã biết thân thể của Nhẫn Đông đã bị sâu độc đục khoét nặng nề rồi, cho dù có được giải độc cũng không thể nào hồi phục. Vậy nên hắn mới im lặng để cho Nhẫn Đông theo hắn về.
Sống đã ngàn năm, hắn biết mình lòng dạ sắt đá hơn bất cứ ai. Hắn cứ tưởng hắn có thể bình tĩnh nhìn Nhẫn Đông đau đớn từng đêm, cũng như hắn từng nhìn biết bao người đau đớn, rồi sau đó thản nhiên cùng nàng sinh ly tử biệt.
Nhưng, hắn đã đánh giá cao bản thân, và đánh giá thấp Nhẫn Đông.
Không biết tự lúc nào, cô gái mang sắc mặt lạnh lùng này đã không còn đơn giản chỉ là “khách qua đường” trong cuộc đời hắn.
“Thật ra sức khỏe của thiếp như thế nào, Quy Ngôn chàng rõ hơn ai hết. Chẳng phải chàng đã định đoạt thay thiếp rồi sao? Tại sao bây giờ lại muốn đuổi thiếp đi…”
“Nàng tưởng…” – Quy Ngôn nhíu mày, mở miệng một cách khó khăn – “Rằng ta không biết đau sao?”
Quan tâm tắc loạn. Cuối cùng hắn cũng đã động lòng.
Nhẫn Đông sững người. Trái tim dồn nén dòng máu vừa đau đớn vừa ấm áp chảy khắp cơ thể nàng. Nàng cúi đầu, cười như mếu: “Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, thiếp vẫn sẽ ở lại bên chàng.”
Yết hầu của Quy Ngôn khẽ giật: “Tùy nàng vậy…”
“Quy Ngôn… Xin lỗi.”
10
Cuối tháng ba, hương xuân bay hết.
Quy Ngôn xách ghế ra sân ngồi sưởi nắng, bên cạnh vẫn còn thừa một chỗ trống. Lát sau, Nhẫn Đông cũng khoác áo mỏng bước ra ngoài.
Họ sánh đôi tựa vào thành ghế, thoải mái tận hưởng ánh mặt trời ấm áp rực rỡ.
“Thoải mái dễ chịu quá đi thôi.”
“Ử.” – Tiếng Nhẫn Đông đáp nhỏ xíu – “Giống y như lúc ban đầu thiếp đã gặp, ánh nắng và chàng…”
Nàng mỉm cười nắm lấy tay Quy Ngôn. Hắn cũng nắm chặt lấy tay nàng. Dần dần, chỉ còn Quy Ngôn siết chặt lấy bàn tay nàng.
Đến khi bàn tay hắn nắm lấy dần lạnh đi, Quy Ngôn giơ tay che mắt. Giọt nước mắt phản chiếu ánh nắng lặng lẽ rơi ra từ khóe mi.
“Nương tử xinh đẹp, nắng chói quá đi.”
Nhưng lần này, Nhẫn Đông không còn đáp thêm lời nào nữa.
==Hết==