Ngày 12 tháng 3 là ngày lễ hội trồng cây hàng năm, cũng là ngày sinh nhật của Trần tiên sinh, và là ngày kết hôn của hai người.
Ngày kết hôn là do Trần tiên sinh quyết định, trước đây khi anh cùng Trình tiểu thư bàn bạc, anh nói “Không thể tổ chức lễ cưới vào ngày lễ tình nhân, cũng không thể tổ chức vào ngày sinh nhật em.”
Trình tiểu thư ngạc nhiên, cô hỏi “Tại sao?”
“Bởi vì vào ngày kỷ niệm kết hôn anh phải tặng em một món quà, mà năm nào cũng vậy, nếu gộp hai ngày làm một thì sau này anh chỉ có thể tặng em một món quà mà thôi, em thiệt thòi đấy.”
Trình tiểu thư suy nghĩ một lát, hài lòng gật đầu đồng ý, “Vậy cũng không thể tổ chức vào ngày Lễ Tình Nhân trắng và ngày sinh nhật của anh đó”.
“Không, chúng ta chọn một trong hai ngày này.” Trình tiên sinh quả quyết, “Như vậy em sẽ chỉ phải tặng anh một món quà, anh vừa hay có thể tiết kiệm tiền cho em. Em xem anh quản việc chi tiêu trong nhà có lợi biết bao.”
Trình tiểu thư bày tỏ sự khen ngợi xoa xoa đầu anh, Trần tiên sinh cũng cọ đầu vui sướng.
Song vào ngày hôn lễ của họ xảy ra chút việc ngoài ý muốn, dựa theo tập tục, trước tiên chú rể Trần Hữu Lâm tiên sinh phải đến nhà cô dâu Trình Y Nhiên tiểu thư để đón dâu, bị các bạn của cô dâu chế nhạo và chòng ghẹo một trận trước cửa sau đó anh mới có thể cõng cô dâu xuống lầu, đặt vào xe hoa.
Nhưng sau khi Trần tiên sinh bị đám bạn của cô dâu xâu xé một phen ra trò, đám bạn gái rảnh rỗi kia được một phen hí hửng thì lúc đó họ mới chịu thả bà xã của anh ra. Ổ khóa nhà Trình tiểu thư cả năm không bôi trơn dầu vào đúng giờ phút trọng đại này đã phản bội lại cô.
Cửa không mở ra được.
Dù là người ở bên trong đẩy hay cạy thế nào, người ở ngoài đập hay kéo đến đâu, cánh cửa sắt vẫn y như cũ không mảy may nhúc nhích, đứng sừng sững ở vị trí chính giữa khoảng cách anh và bà xã của mình, tựa như cây trâm bạc của Vương Mẫu nương nương đem hai người ngăn cách ở hai bờ xa thẳm.
Mọi người hoảng sợ đầu toát đầy mồ hôi, nhao nhao kêu gào công ty mở khóa đến. Trình tiểu thư ở bên trong cửa đặt tay lên trán thở dài, Trần tiên sinh ở ngoài cửa không chịu buông tha ôm chầm cái khóa: “Mày thả bà xã của tao ra ngoài đi mà, thả ra mau thả ra! Mau trả bà xã lại cho tao! Trả lại cho tao mà, mày là tên khốn kiếp!”
Song trên thực tế, chỉ có tác giả mới có thể cho nam chính ngón tay vàng mà thôi, cuộc sống sẽ không thể nào như vậy được…
Cho nên mặc cho nam chính uất ức vì bị hành hạ đến đâu, cuối cùng thì anh vẫn phải chờ đến lúc nhân viên của công ty mở khóa đến, bà xã của anh rốt cuộc khi ấy mới được trả ra…
Lẽ đương nhiên tiệc cưới bị trễ tròn một tiếng đồng hồ so với dự tính ban đầu.
Những người đã kết hôn tại Trung Quốc đều biết, đây thật ra là một trận lao lực, bận rộn một ngày mới về đến nhà, chú rể và cô dâu sau khi tắm rửa xong lập tức lên giường mạnh ai nấy ngủ.
Sáng ngày thứ hai Trình tiểu thư dậy sớm hơn so với Trần tiên sinh, cô bò xuống giường đi đun sôi cháo, quét dọn phòng mới, bày biện bàn ăn rồi đi xốc Trần tiên sinh ra khỏi chăn, đạp anh xuống giường đi rửa mặt.
Khi cùng nhau ăn điểm tâm sáng Trình Y Nhiên nhìn thấy tay Trần Hữu Lâm có chút run run, cô nắm tay anh nhìn, mới biết được anh chồng ngốc này hôm qua do vặn chiếc chìa khóa quá mạnh nên bị tróc mất một lớp da, cô thở dài giúp anh dán băng cứu thương, xoa xoa đầu anh bảo:
“Ngày thứ nhất kết hôn em đã dùng hết băng cứu thương trong nhà để dán cho anh đấy, tối hôm nay khi anh trở về, nhiệm vụ chính của anh là mua một hộp băng cứu thương để dự phòng biết không?”
Trần tiên sinh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi làm…