Cốc Ngôn vẫn thường xuyên đi xem mắt, nhưng anh không còn tiết lộ thời gian và địa điểm để cho Khúc Tích tới làm náo loạn nữa. Dường như anh đã hạ quyết tâm không để Khúc Tích xuất hiện ở không gian riêng tư của mình nữa.
Khúc Tích án binh bất động quan sát một thời gian, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội lén chui vào xe của Cốc Ngôn. Mai phục cả ngày trời ở trong đó, cô muốn đợi tới khi Cốc Ngôn đi một mình thì nói chuyện rõ ràng, dè đâu cô lại ngủ quên dưới gầm ghế.
Cốc Ngôn ăn tối cùng cô gái xem mắt xong, định lái xe chở cô ấy về. Đi được một đoạn tới khúc đường vắng, Khúc Tích tỉnh dậy. Cô nửa tỉnh nửa mê từ ghế sau nhổm dậy.
Cô gái ngồi ở ghế lái phụ nhìn thấy trong gương chiếu hậu có một người đầu tóc rối bù nhổm lên trong xe, hết hồn hét toáng lên. Cốc Ngôn vội vàng dừng xe. Sau tiếng phanh gấp chói tai, mọi thứ lại trở nên im lặng lạ lùng.
Cô gái xem mắt Cốc Ngôn nhát như cáy, xỉu luôn rồi, còn anh thì tức giận nhìn Khúc Tích trừng trừng không nói nên lời.
Mặt Khúc Tích đập vào lưng dựa của ghế lái phụ, đau điếng người. Cô xoa xoa mũi thật tội nghiệp: “Chú Ngôn, lái xe phải cẩn thận chứ.”
Tuy thường ngày Cốc Ngôn vô cùng lạnh lùng nhưng bây giờ mặt anh cũng nổi hết cả gân xanh lên. Anh xuống xe, mở cửa sau ô tô lôi Khúc Tích ra. Anh quát: “Cháu muốn gì?”
“Tới phá buổi xem mắt của chú.” Cô nói cứng. Thế là Cốc Ngôn lại nhíu mày. Khúc Tích lớn giọng: “Chú không thích tôi, cũng không thích đối tượng xem mắt của chú, nhưng tại sao bọn họ được hẹn hò với chú còn tôi thì không?”
Cốc Ngôn ngẩn người, trả lời như cái máy: “Cháu còn nhỏ quá.”
Khúc Tích moi chứng minh thư ra, chỉ ngày tháng trên đó rồi nói: “Năm nay tôi hai mươi hai tuổi, tuổi mụ là hai mươi ba, đã tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định, có thể kết hôn sinh con, lại thích chú, có chỗ nào chưa ổn?”
Cốc Ngôn cứng họng trước lời trách móc của Khúc Tích. Anh lặng im nhìn cô, lòng anh dậy sóng. Dường như anh cảm thấy mười năm không phải là khoảng cách không thể nào vượt qua như anh tưởng tượng.
Khúc Tích kiên trì theo đuổi anh như vậy, mà anh bây giờ thì cũng...
Anh cũng... Cốc Ngôn kinh ngạc khi nghĩ tới điều đó.
“Chú Ngôn.” Khúc Tích kéo tay áo anh năn nỉ: “Chú thử cho tôi một cơ hội đi.”
Cốc Ngôn không hiểu nổi sau mỗi lần anh lạnh lùng từ chối cô, rốt cuộc Khúc Tích đã làm gì để lấy lại dũng khí để lại nói với anh câu này, vứt bỏ hết mọi niềm kiêu hãnh con gái, gần như trở nên tầm thường. Giờ đây lòng anh đầy hỗn loạn, không biết rốt cuộc anh có tình cảm gì với Khúc Tích. Anh vô tình giằng tay Khúc Tích ra, nhưng lần này cô kiên quyết nhìn anh chằm chằm, nhất định không chịu buông tay.
Cô gái hoảng sợ ngất xỉu trong xe đã tỉnh lại. Cô nhìn trước nhìn sau, thấy Cốc Ngôn đang đứng ngoài nói chuyện với người khác bèn tò mò bước xuống xe, thấy cô gái ban nãy nhổm dậy từ ghế sau đang túm chặt lấy Cốc Ngôn, cô có vẻ không vui: “Anh Cốc Ngôn.”
Tiếng gọi đó dường như đã đánh thức tâm trí của Cốc Ngôn. Anh gỡ từng ngón tay của Khúc Tích ra, đi như chạy về xe.
Cô gái ngơ ngác nhìn Khúc Tích một lúc rồi cũng quay trở vào xe. Cửa xe khóa lại, Khúc Tích nghe cô gái kia nói: “Cô ấy là ai vậy?”
“Nhân viên trong công ty.”
Khúc Tích khẽ run rẩy. Cô chần chừ một lát rồi lấy hết dũng khí cuối cùng, gõ cửa kính ô tô: “Chú Ngôn, đừng bỏ rơi tôi.”
Giọng cô nhỏ xíu, cách một lớp cửa kính, Cốc Ngôn chẳng nghe thấy gì. Chiếc xe bóng lộn lao vút vào đêm.
Khúc Tích đứng bên vệ đường, gió khuya lạnh ngắt thổi vào mắt cay xè. Cô hết nhìn lòng bàn tay trống trơn, rồi lại nhìn con đường vắng hoe không một bóng người: “Tôi sợ bóng tối lắm. Cho dù chỉ là nhân viên trong công ty thì cũng đừng có bỏ lại như vậy chứ. Mà...”
Mà, tôi thích chú thì có gì sai...
Bỗng dưng Khúc Tích nghĩ, tại sao cô cứ một mực yêu Cốc Ngôn chứ? Rõ ràng tình yêu không phải là thứ có thể đạt được chỉ bằng sự cố gắng.
Cốc Ngôn đưa cô gái kia về nhà rồi mới chợt nhớ lại đoạn đường mà anh thả Khúc Tích xuống rất ít người qua kẻ lại. Đêm hôm khuya khoắt, ở đó khó mà đón xe. Cô bé thân gái một mình làm sao mà về nhà được đây? Lúc nãy anh bị câu hỏi của Khúc Tích làm cho rồi hết cả tâm trí, hoàn toàn chẳng nhớ tới chuyện này. Bây giờ nghĩ lại, nóng ruột lo lắng cho cô, mặt Cốc Ngôn trắng bệch.
Khi anh lái xe quay lại, Khúc Tích vẫn ngồi xổm bên vệ đường giống như một chú cún con bị bỏ rơi.
Cốc Ngôn tiến lại dìu cô đứng dậy, sờ thấy tay cô lạnh ngắt như đá, lòng anh bỗng dậy lên một thứ cảm giác khó gọi tên, vừa như chán ghét chính bản thân mình, vừa như dao cứa vào tim. Anh dìu Khúc Tích lên xe. Cô lặng im chẳng nói câu nào, chỉ ngoan ngoãn thắt dây an toàn rồi ngẩn ngơ nhìn bàn tay trống rỗng.
“Ở đâu?” Lái xe một hồi lâu, Cốc Ngôn mới nghĩ ra một câu nên hỏi.
Khúc Tích im lặng thật lâu, cuối cùng trả lời một câu chẳng liên quan chút nào: “Chú Ngôn, sau này tôi không bám theo chú nữa đâu.”
Tự nhiên nghe câu nói này, Cốc Ngôn cảm thấy cằm anh co rút lại. Anh không trả lời, để câu nói vừa rồi của Khúc Tích như hòn đá rơi tõm xuống biển sâu, chẳng để lại dấu vết gì.
“Chú dừng đại ở trạm xe bus nào đó đi.” Khúc Tích nói. “Không phải chỉ có thể dựa vào chú tôi mới về nhà được.”
Cốc Ngôn vẫn hoàn toàn lặng thinh, nhưng sắc mặt anh tái nhợt. Khúc Tích xuống xe. Cô khom lưng cúi chào anh rồi quay người bỏ đi, một tiếng chào tạm biệt cũng không nói.
Hôm sau, Cốc Ngôn đi làm chẳng thấy Khúc Tích đâu, hỏi mới biết cô đã nghỉ việc rồi.
Đêm hôm đó, anh lại làm thêm giờ như bình thường, nhưng chín giờ chẳng nghe tiếng gõ cửa nữa, cũng chẳng thấy hương trà nóng lan tỏa làm tỉnh táo trí óc đã có phần mơ màng của anh. Khoảnh khắc đó, Cốc Ngôn buông bút, thất thần nhìn bàn làm việc toàn giấy là giấy.