Xách Khúc Tích xỉn quắc cần câu về nhà, Cốc Ngôn nghĩ chắc mình điên rồi. Anh biết rõ mình không nên yếu lòng với Khúc Tích, không thì con bé này sẽ càng lún càng sâu, nhưng nhìn cô rũ rượi như vậy, làm sao Cốc Ngôn có thể yên tâm để cô một mình ở khách sạn được.
Vả lại, cô cũng chỉ là một cô gái, mà lại là một cô gái cũng xinh xắn ra trò.
Cốc Ngôn để Khúc Tích nằm trên giường, vừa nhổm dậy định bỏ đi thì bị một bàn tay túm áo. Khúc Tích lấy hết sức ghì chặt, suýt tí nữa thì lôi Cốc Ngôn té xuống giường.
Cốc Ngôn nhăn mặt, lạnh lùng nói: “Bỏ ra.”
“Chú Cốc.” Khúc Tích hé mắt, mặt mũi nhìn lười biếng như mèo, nhưng sức ghì ở đôi tay thì không giảm chút nào, “Nhìn chú... đẹp trai quá.”
Giọng cô khàn khàn, bỗng nhiên gợi cảm lạ lùng. Cốc Ngôn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, nhìn Khúc Tích như vậy, cảm giác như trong bụng có lửa đốt.
Khúc Tích gắng sức ngồi dậy, nhẹ nhàng ghé sát đôi môi của Cốc Ngôn.
Cốc Ngôn có thể né ra, nhưng anh lại để mặc Khúc Tích tùy ý liếm mút trên môi mình. Đôi mày anh nhíu lại đầy mâu thuẫn nhưng rốt cuộc anh chẳng làm gì cả.
“Tôi thích chú, chú Ngôn...”
Cách xưng hô đó dường như làm Cốc Ngôn bừng tỉnh. Anh thô lỗ đẩy Khúc Tích ra, nín thinh đóng cửa bỏ đi.
Trời sáng.
Khi Khúc Tích tỉnh dậy, bất ngờ phát hiện đây không phải là phòng mình, cô hốt hoảng tung chăn kiểm tra quần áo trên người, thấy mình vẫn mặc bộ đồ cũ, cô mới nhẹ nhõm thở phào. Cô vò đầu bứt tóc, chẳng nhớ vì sao cô lại ở chỗ này.
Khúc Tích mang dép lê bước ra cửa, đúng lúc gặp Cốc Ngôn vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông rồi đi ra... Ôi, quyến rũ chết người!
Khúc Tích hết hồn vịn khung cửa. Mới sáng sớm mà đã thế này thì hơi quá sức chịu đựng của cô.
Khúc Tích tự cấu mình một cái mới trấn tĩnh lại được. Cô hắng giọng: “Chú Ngôn... Mới sáng sớm... gặp... gặp chú, thật trùng hợp!”
Cốc Ngôn nhướng mày, thờ ơ đáp: “Đi rửa sạch máu mũi đi rồi nói chuyện tiếp.”
Khúc Tích đưa tay sờ mũi, toàn máu tươi. Cô hét toáng lên rồi vọt thẳng vào nhà vệ sinh.
Đôi mắt lạnh lùng của Cốc Ngôn ánh lên một nét cười, song khi nụ hôn suýt làm anh mê muội đêm qua lướt qua tâm trí thì nụ cười trong mắt anh dần lụi tắt.
Khúc Tích rất muốn biết rốt cuộc đêm qua cô đã làm gì mà Cốc Ngôn lại đưa cô về nhà anh, nhưng mỗi lần dợm hỏi, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Cốc Ngôn, cô lại chùn bước.
Chuyện ngủ ở nhà Cốc Ngôn một đêm nhanh chóng bị Khúc Tích quên béng. Những ngày sau đó, Khúc Tích xưa giờ làm việc thế nào thì vẫn làm việc thế đó, Cốc Ngôn vẫn lạnh lùng với cô như mọi ngày, nhưng trà cô pha mỗi tối, thỉnh thoảng anh cũng hớp vài ngụm.
Thật ra Khúc Tích cảm thấy bọn họ như vậy cũng chẳng có gì là không tốt. Cốc Ngôn không chấp nhận tình cảm của cô nhưng cũng không nhẫn tâm xua đuổi cô. Khúc Tích theo đuổi anh, chẳng qua là để vẹn toàn giấc mộng thời niên thiếu lông bông. Cô nghĩ, sau này trái tim không còn thổn thức vì anh nữa thì ít nhất cô cũng không còn gì để hối tiếc.
Tập thể nhân viên công ty đi nghỉ mát, Khúc Tích không ngờ lại gặp phải người yêu cũ của Cốc Ngôn cùng người yêu mới của cô ta ở quán bar trong làng du lịch. Nhìn bọn họ có vẻ ngọt ngào lắm.
Khúc Tích lặng lẽ dò xét thái độ trên khuôn mặt Cốc Ngôn, cô chỉ thấy anh bình thản đến mức thờ ơ đi về phía họ. Lúc đi ngang qua, không ngờ cô gái ấy lại chủ động chào hỏi Cốc Ngôn.
Cốc Ngôn mím miệng, mắt anh lại càng lạnh lùng hơn.
“Cốc Ngôn.” Cô gái cười nói, “Trùng hợp quá, giới thiệu với anh, đây là chồng sắp cưới của em.”
Khúc Tích thấy hai tay Cốc Ngôn co lại thành nắm đấm. Cô chợt nhớ lại dáng vẻ âu sầu cô độc của Cốc Ngôn hôm đó, trong lòng tự nhiên cảm thấy bất bình. Cô giật tay Cốc Ngôn về, nắm chặt, nhảy ra đứng trước anh như một dũng sĩ. Cô cười: “Chào chị, đây là chồng sắp cưới của tôi.”
Cô gái nhìn Cốc Ngôn, cười nhạt: “Cốc Ngôn, hóa ra anh cũng chỉ có vậy thôi.”
Cốc Ngôn nhíu mày, cuối cùng cũng để rơi ánh mắt lên cô gái kia. Anh là người tình cảm rạch ròi, nhưng một khi đã yêu ai, thì sẽ nói không với những thứ tình cảm không rõ ràng khác. Cô gái đó nói như vậy, chẳng khác nào phủ định sạch trơn những cố gắng của Cố Ngôn đối với chuyện tình trước đây giữa hai người.
Một tiếng “bốp” vang lên khô khốc khi chưa ai kịp phản ứng gì.
Khúc Tích giận run người. Cô kéo Cốc Ngôn đi: “Cô gái này tìm mọi cách để làm khó chú, chú cũng đừng để ý tới cô ta làm gì.”
Mọi người ai cũng há mồm vì cơn nóng giận bất thình lình của Khúc Tích, còn Cốc Ngôn thì ngoan ngoãn theo Khúc Tích rời khỏi quán bar.
Ra ngoài, gió đêm thổi mát rượi, Khúc Tích cũng nguội bớt lửa giận, vội vàng thả tay Cốc Ngôn ra. Cô lấm lét liếc anh, giống như một đứa bé vừa mắc lỗi, bối rối xoắn mấy ngón tay trước mặt anh.
Tình yêu của Khúc Tích đối với Cốc Ngôn thật ra lẫn giữa ngưỡng mộ và kính sợ. Lần nào cũng mặt dày bám theo anh nhưng lại không dám làm gì quá đáng. Lần này cô đánh người yêu cũ của anh, lại còn lôi anh ra ngoài, Khúc Tích cảm thấy hành vi đó đúng là... đại bất kính, cô sợ Cốc Ngôn sẽ nổi khùng trách mắng cô.
Nào ngờ, hai người đứng hóng gió đêm mát rượi cả buổi trời, Cốc Ngôn lại chầm chậm lên tiếng trước: “Sao tự nhiên lại nổi giận?”
Mặt mũi Khúc Tích nhăn nhó thật tội nghiệp: “Tôi thấy bất công thay cho chú.”
Bởi vì cô thích anh, cho nên cô cảm thấy bất bình. Biết anh đang đau lòng, cô cảm thấy bất công cho anh...
Cốc Ngôn thấy cô cúi đầu nhận lỗi, tự nhiên anh cảm thấy bứt rứt trong lòng, cầm lòng không đặng đưa tay lên xoa đầu cô. Cốc Ngôn xúc động, anh cảm thấy từ sau nụ hôn phớt đêm hôm đó, thái độ của anh đối với Khúc Tích ngày càng mơ hồ.
Cô nhỏ hơn anh mười tuổi. Anh nghĩ, tình cảm của của cô ấy chẳng qua chỉ là phút bồng bột tuổi trẻ thôi, không thể cho là thật. Một ngày nào đó, khi thật sự trưởng thành cô sẽ phát hiện thế giới này vẫn còn rất nhiều điều thú vị. Lúc đó, cô sẽ hối hận vì thời tuổi trẻ bướng bỉnh ngang ngạnh. Bây giờ tình cảm của cô chỉ là rung động nhất thời, không phải tình yêu, không phải hôn nhân. Còn Cốc Ngôn, anh đã qua tuổi ba mươi, anh không có bụng dạ nào mà chờ đợi một cô bé từ từ lớn lên.
Anh nhắc lại lập trường của mình: “Đừng làm những chuyện vô vị đó nữa.”
Nghe vậy, ánh sao lấp lánh trong mắt Khúc Tích tắt lịm. Cốc Ngôn nén dạ nói: “Đừng lãng phí thời gian ở tôi nữa. Không đáng đâu.”
Khúc Tích bướng bỉnh nói: “Đáng chứ. Chú Ngôn, chú nói vậy chỉ vì không biết tôi đã tốn biết bao tâm tư vì chú đâu.” Cốc Ngôn đối với Khúc Tích mà nói cũng giống như độc dược, từ ngày bị nhiễm tới giờ vẫn chưa giải được. Cô cúi đầu nhìn xuống mũi chân, năn nỉ yếu ớt: “Chú thử thích tôi một chút thôi... không được sao?”
“Không được.”