Mười Năm Không Xa

Mười Năm Không Xa Chương 6

Giữa tháng tư, Cốc Ngôn nhận được thư mời từ trường học cũ, mời anh đến diễn thuyết nhân dịp kỷ niệm 100 năm thành lập trường. Dĩ nhiên là anh đã vui vẻ nhận lời.

 

Đứng trên bục giảng, Cốc Ngôn lướt mắt nhìn những khuôn mặt nét xuân phơi phới, lòng anh chợt nhớ đến một cô gái từng nói cô đã dự hết những buổi diễn thuyết của anh. Có lẽ lần nào cô cũng đứng ở góc nào đó dưới sân khấu, nuốt từng câu từng chữ thốt ra từ miệng anh một cách đầy ngưỡng mộ.

 

Vậy còn hôm nay thì sao? Cô ấy có đến không...

 

Nhiều người như vậy, Cốc Ngôn làm sao có thể tìm thấy hình bóng của cô, nhưng Khúc Tích đã đến. Đứng ở hàng sau cùng, dõi theo bóng dáng vẫn phong độ như ngày nào của anh.

 

Trường học này không những là trường cũ của Cốc Ngôn, mà cũng là trường cũ của Khúc Tích. Cô tiếp bước Cốc Ngôn ăn học ở đây suốt bốn năm. Cuối cùng thì bây giờ cũng phát hiện có những mục tiêu có lẽ sẽ mãi chỉ là mục tiêu mà thôi.

 

Ngắm nhìn Cốc Ngôn dường như đã trở thành thói xấu của Khúc Tích. Cô nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ quên được Cốc Ngôn, nhưng ngày đó không phải là hôm nay. Vậy nên cô vẫn đến.

 

Lúc buổi diễn thuyết sắp kết thúc, Khúc Tích lặng lẽ bỏ đi. Cô đi chào hỏi các giảng viên cũ trong trường. Cô gặp thầy cũ của mình trong văn phòng. Hai người đã nói chuyện rất vui vẻ. Giáo sư Trịnh quan tâm hỏi về công việc hiện giờ của cô. Khúc Tích im lặng hồi lâu rồi chỉ nói mình vừa mới từ chức.

 

“Thanh niên phải biết nếm mật nằm gai mới trưởng thành được.” Giáo sư Trịnh nói vậy, Khúc Tích cũng chẳng buồn thanh minh. Ngồi thêm một lát, Khúc Tích đứng dậy xin phép ra về, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người bước vào. Cô sững người.

 

Cốc Ngôn cũng không nghĩ mình sẽ gặp Khúc Tích ở nơi này. Anh cũng ngớ người, lòng dậy lên niềm vui sướng khó gọi tên, khóe miệng anh khẽ cong lên thành nụ cười, nhưng nó xẹp xuống khi thấy vẻ mặt lạnh băng của Khúc Tích.

 

Không muốn gặp anh sao... Cốc Ngôn tức tối nghĩ thầm. Mới xa cách chẳng bao lâu mà ngay cả nhìn anh một cái cũng không thèm sao?

 

Hai người đều từng là học trò cưng của giáo sư Trịnh. Người thầy già mừng rỡ giới thiệu hai người với nhau rồi nói với Cốc Ngôn: “Con bé này là fan của em đó, vừa nhập học ngày đầu tiên đã tuyên bố là sẽ trở thành người như Cốc Ngôn.”

 

“Thầy ơi.” Khúc Tích đột ngột lên tiếng. “Bây giờ em không còn nghĩ như thế nữa.”

 

Cốc Ngôn ngẩn người, mắt anh lạnh lẽo nhìn cô. Anh thấy, đôi mắt cô không còn vẻ hoạt bát như ngày xưa nữa. Cốc Ngôn thấy lòng đau nhói lạ lùng, giống như cảm giác ngày đó nhìn Khúc Tích bước xuống xe bỏ đi, một mình lẻ loi ngồi trên xe bus.

 

Giáo sư Trịnh cũng ngơ ngác. Đúng lúc đó có sinh viên đến tìm ông, ông cùng học trò ra ngoài, văn phòng chỉ còn lại Cốc Ngôn và Khúc Tích. Không khí trở nên nặng nề và bối rối.

 

Không biết hai người đã ngồi như vậy bao lâu. Khúc Tích đứng dậy như không thấy ai trong phòng, không nói không rằng xoay người đi thẳng.

 

Cốc Ngôn không rõ anh đang cảm thấy đau đớn hay tức giận. Trước khi anh ý thức được mình đang làm gì, tay của Khúc Tích đã bị anh nắm chặt lại rồi. Khúc Tích cúi đầu nói: “Chú Cốc, chú định làm gì đây?”

 

Cốc Ngôn cũng không biết mình định làm gì, trong bụng rủa thầm bản thân thật ngu ngốc, nhưng mặt mũi vẫn giả vờ một màu lạnh ngắt. Anh kẻ cả hỏi cô: “Từ chức? Cháu tưởng đây là trò chơi dành cho con nít hả? Công việc mà có thể dễ dàng bỏ bê như vậy à?”

 

Khúc Tích im lặng rất lâu. Cuối cùng cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Cốc Ngôn: “Tôi thích chú sáu năm, coi chú là mục tiêu để phấn đấu, nhưng cuối cùng tôi phát hiện, thứ tôi theo đuổi là một ngôi sao mà tôi có kiễng chân, có giơ hết cả hai tay ra cũng không thể nào chạm tới được. Chú Ngôn... Chú Cốc, tôi không dễ dàng từ bỏ công việc, chỉ có điều, chú không biết chú quan trọng với tôi đến mức nào.”

 

Cốc Ngôn sững sờ. Khúc Tích lại nói: “Chú Cốc, chú không thích tôi thì đừng có kéo tay tôi như vậy.” Cô nói. “Tôi sẽ hiểu lầm đó.” Giọng nói bình thản nhưng khó mà che giấu nỗi uất ức của cô.

 

Khúc Tích gỡ từng ngón tay Cốc Ngôn ra. Lúc đó anh mới biết trước kia mình đã làm nhiều điều khiến cho cô đau đớn tới mức nào.

 

Nhìn Khúc Tích chầm chậm bước đi, Cốc Ngôn cảm thấy lòng mình trống rỗng. Anh nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tôi thích em... Thật ra tôi đã bắt đầu thích em rồi...”

 

Nhưng em lại bỏ cuộc mất rồi.

 

Đứng lặng trong phòng một lúc lâu, Cốc Ngôn bực bội vò đầu bứt tai rồi cuối cùng cũng bước ra ngoài.

 

Khi đi tới một ngã rẽ, anh thấy một cô gái mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi đang nhìn anh.

 

Tim Cốc Ngôn đập mạnh.

 

Khúc Tích nói: “Chú... chú theo đuổi tôi, thì tôi sẽ suy nghĩ lại.”

 

“Tôi sẽ theo đuổi em.”