“Anh Cốc.”
Đối tượng xem mắt lần này là một cô gái nhu mì dịu dàng.
Cốc Ngôn gật đầu với cô ấy rồi ngồi xuống, ánh mắt vừa như để ý vừa chẳng lưu tâm quét qua cửa ra vào nhưng chẳng thấy cô bé Khúc Tích ồn ào náo nhiệt thường ngày đâu. Không có cô quấy rối, Cốc Ngôn cảm thấy lần xem mắt ngày chán phèo. Nhìn cô gái đối diện mỉm cười khách sáo, lời nói cử chỉ e dè, anh nghĩ, thật ra Khúc Tích nói cũng đúng, kiểu con gái như vậy thật sự không hợp với anh.
Cuộc sống của anh đã buồn tẻ lắm rồi, nửa còn lại của anh phải hoạt bát một chút, giống như Khúc Tích vậy.
Anh bỗng phát hiện bây giờ mình đã quen với sự có mặt của Khúc Tích, tự nhiên cô biến mất, anh lại tự thấy xấu hổ vì nhớ cô.
Cốc Ngôn bắt đầu suy nghĩ lan man. Hôm nay cô nhóc kia đi đâu mất rồi? Sao lại lỡ hẹn? Có khi nào... cô bé gặp chuyện gì trên đường đến không?
Nghĩ đến đây, Cốc Ngôn chợt cảm thấy nóng ruột.
“Xin lỗi.” - Cốc Ngôn đột ngột đứng dậy - “Tôi có việc đột xuất, xin phép đi trước.” - Không thèm đếm xỉa tới ánh mắt sửng sốt của cô gái, Cốc Ngôn vội vàng cầm áo khoác bỏ đi.
Mẹ Khúc Tích tái hôn, cô là người biết sau cùng. Trước hôn lễ một ngày, mẹ cô gọi điện ngập ngừng úp mở nói với cô tin bà sẽ tái hôn. Khúc Tích không nhận được thiệp mời, vì bên nhà trai cũng có chút tiền của, mấy đứa con bên chồng sợ Khúc Tích sẽ chia mất phần của chúng nên không muốn cô xuất hiện dù chỉ là nửa phút. Cô hiểu nỗi khổ tâm của mẹ nên đã chủ động nói không đi.
Ngày mẹ tái hôn, Khúc Tích đứng trước cửa khách sạn, sững sờ nhìn chữ Hỷ màu đỏ rất lâu, rồi cô lặng lẽ bỏ đi.
Buổi tối cả phòng tổ chức liên hoan, Khúc Tích không cẩn thận uống quá chén. Mấy đồng nghiệp muốn đưa cô về nhưng Khúc Tích nhất quyết không chịu, tự mình gọi taxi về, mục đích không phải để về nhà, mà để tới công ty.
Lúc Khúc Tích bước xuống taxi, Cốc Ngôn cũng vừa tìm tới. Anh thấy cô lảo đảo bước về phía tòa cao ốc, bèn dừng xe, nhìn qua cửa kiếng ô tô, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của cô.
Bình thường Khúc Tích rất ghét mang giày cao gót, nhưng công việc yêu cầu, cô cũng không còn cách nào khác. Giờ cô say rượu, rốt cuộc cũng hiện nguyên hình, đi ba bước té hai bước, lúc bước lên bậc tam cấp thì té chỏng gọng.
Cốc Ngôn cảm thấy buồn cười, thấy hồi lâu mà Khúc Tích chưa đứng dậy, sợ cô bị thương ở đâu nên anh vội vàng mở cửa xe đi về phía cô. Dè đâu anh chưa kịp lại gần thì Khúc Tích sấp người nằm trên bậc thềm mà cười lớn.
Lúc đầu cô cười vì cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, nhưng toét miệng một hồi, miệng cô cong lên cay đắng. Tiếng cười khô khốc, cộng thêm vẻ mặt cay đắng, Khúc Tích làm cho người ta thấy chua xót lạ lùng.
Ấn tượng của Cốc Ngôn về Khúc Tích lúc nào cũng là một cô bé giản đơn và thẳng thắn, coi trời bằng vung. Trước mặt anh, cô lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, ngay cả Cốc Ngôn cũng không thể phủ nhận hơi ấm lan tỏa từ nụ cười của cô. Vậy nên anh chưa bao giờ nghĩ rằng, hóa ra khuôn mặt tươi tắn thuần khiết kia lại có thể biểu lộ nét mặt trái nghịch như vậy.
Cốc Ngôn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ xa. Anh nhíu mày, bước tới vỗ nhẹ vào má Khúc Tích: “Cháu uống mấy ly rồi?”
Khúc Tích giơ hai ngón tay huơ trước mặt. Cốc Ngôn cười chế nhạo: “Mới có hai chai mà say tới mức này, giỏi nhỉ.”
Khúc Tích nhăn mặt bất mãn: “Thật đó.”
Cốc Ngôn im lặng đúng lúc. Anh kéo Khúc Tích đứng dậy, hỏi: “Còn nhớ nhà mình ở đâu không?”
Khúc Tích suy nghĩ một hồi lâu: “Làm sao tôi biết ở đâu được.” Cô lớn tiếng nói: “Ba ở một nhà, mẹ ở một nhà, chỗ nào tôi cũng không nên ở hết.”
Nghe thế, Cốc Ngôn không khỏi thầm kinh ngạc. Anh cứ tưởng ắt hẳn Khúc Tích phải sống trong một gia đình rất hạnh phúc, có cha mẹ bảo bọc cho nên mới không sợ đất không sợ trời, dám liều mạng theo đuổi sếp.
“Cháu muốn ở đâu?” - Cốc Ngôn đổi câu hỏi.
Khúc Tích im lặng một hồi rồi nói: “Ở nhà chú Ngôn.”
Cốc Ngôn liền nhăn mặt: “Tôi đưa cháu tới khách sạn.”
Khúc Tích nhếch miệng cười: “Tôi biết chắc chắn chú Ngôn không cho tôi ở nhà chú ấy đâu. Chú ấy không thích tôi...” Cô nắm tay Cốc Ngôn như muốn năn nỉ “Nghe tôi nói đi mà”, “Nhưng mà tôi rất thích chú ấy, thích vô cùng, vô cùng luôn...”
Cô cứ lặp đi lặp lại hai chữ “vô cùng”, cứ như có nói hàng trăm lần cũng không đủ để bày tỏ tình cảm của mình vậy.
Cốc Ngôn nhìn hai má Khúc Tích đỏ ửng vì say rượu, lần đầu tiên anh thẳng thắn đối mặt với tình cảm của cô gái này. Anh hỏi: “Tại sao?”
“Không biết.” Khúc Tích nói. “Thích sáu năm trời, chắc thành thói quen rồi.”
Cốc Ngôn ngẩn người. Anh chẳng nhớ nổi sáu năm trước mình đã làm gì mà khiến cô gái này thích anh đến thế. Sáu năm trước, cô bé chỉ mới mười sáu tuổi thôi.
“Tôi đã đọc những cuốn sách chú ấy đọc, nghe từng buổi diễn thuyết của chú ấy, làm những việc chú ấy từng làm, là kính trọng, ngưỡng mộ hay là yêu, tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi biết là tôi rất thích chú ấy. Rất thích.”
Anh thấy trái tim mình đập loạn nhịp vì những lời nói bừa kia. Nhìn cô gái mắt sắp khép lại nằm trong lòng mình, Cốc Ngôn phải thừa nhận, trái tim đầy sĩ diện của anh giờ ngập tràn xấu hổ.