Ngắm nhìn thêm một lần nữa, Vân Quỳnh thấy không còn gì để sửa chữa, cô với tay lấy chiếc ví nhỏ và tung tăng xuống lầu. Chắc hẳn là Toàn đang chờ cô dưới nhà, và Vân Quỳnh cũng chắc chắn thêm một điều nữa là anh sẽ bằng lòng với cô tối nay.
Vân Quỳnh đang chuẩn bị để dự đám cưới của Mạnh Kha đó! Buổi sáng! Khi Toàn đến tìm cô, anh đã ngập ngừng mãi mà không nói tròn câu. Vân Quỳnh lấy làm lạ, có khi nào Toàn lại lung túng như thế này bao giờ. Cô đã gợi ý cho anh:
- Toàn có chuyện gì muốn nói với em hở?
Toàn gaic đầu một cử chỉ thật quen thuộc của anh mà Vân Quỳnh đã biết được mỗi khi anh có điều gì khó nói cùng cô:
- Anh có chuyện này muốn rủ Quỳnh, nhưng không biết em có chịu đi không?
Vân Quỳnh ngạc nhiên, chuyện gì mà trông anh có vẻ căng thẳng như thế nhỉ? Và cô hỏi tới:
- Chuyện gì thì anh phải nói ra em mới biết được chứ cứ úp úp mở mở như thế thì em chịu thua.
- Chuyện là vậy... hôm nay thằng Kha đãm cưới...
Toàn ngừng lại một chút, anh nhìn Vân Quỳnh như để dò xét thái độ của cô. Thấy cô vẫn thản nhiên như không, anh yên tâm nói tiếp:
- Hồi rồi, nó tới gặp anh, nó năn nỉ anh đi dự đám cưới của nó. Vì anh và thằng Thắng là bạn thận với nó, chẳng lẽ đám cưới nó mà hai thằng anh không có dự. Vì thế anh thấy khó nghĩ quá...
Vân Quỳnh suy nghĩ một chút rồi nói với Toàn
- Thì anh cứ đi dự có sao đâu! Các anh đã từng làm bạn than mà.
Toàn lại gãi đầu:
- Biết là như vậy, nhưng thật lòng thì anh không muốn đi dự cho lắm. Anh đã hỏi Thắng rồi, nó cũng phân vân như anh, Vì thật ra, thì hai thằng anh còn giận nó ghê lắm. Thậm chí đã có một lúc bọn anh không them nhìn mặt nó, nhưng mà nó năn nỉ anh ghê quá, nó nói nó sắp đi rồi.
Biết là Toàn muốn nói đến thời gian vừa qua,và việc Mạnh Kha phản bội mình. Nhưng giờ đây, cô không thấy mình giận hờn gì nữa, vì đã qua rồi chuyện của hôm nào. Nỗi đau đã lắng xuống, thậm chí mỗi khi nhớ đến, cô chỉ thấy đó là một kỷ niệm buồn mà thôi. Giờ đây, cô lại có được tình yêu của Toàn.Và tình yêu của anh đã giúp cô quên lãng đi chuyện của ngày nào. Vậy thì cô còn nhớ tới mà chi?
Nghĩ thế, Vân Quỳnh thành thật nói với Toàn:
- Vậy thì anh lại càng nên đi, em không cản anh đâu. Anh cũng không cần phải nói với em như vậy.
Toàn lại gãi đầu:
- Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, vì anh không muốn giấu em một chuyện gì hết, dù cho đó là chuyện thật nhỏ. Vả lại, anh muốn rủ em...
Vân QUỳnh cawtsngang lời Toàn:
- Anh rủ em đi mua quà mừng hở?
Toàn lắc đầu:
- Chuyện đó không quan trọng, anh đưa tiền mừng là được rồi, nhưng anh muốn rủ em cùng đi dự đám cưới với anh.
Vân Quỳnh thoảng thốt
- Cái gì? Đi đám cưới với anh ư? Thôi, em không đi đâu!
Toàn vẫn điềm đạm, hình như anh đã đoán trước được phản ứng của Vân Quỳnh nên anh đã chuẩn bị trước những câu nói để nói với cô:
- Từ từ đã Quỳnh, em nghe anh nói đây. Không phải anh muốn em đi dự đám cưới vì tôn trọng thằng Kha đâu. MÀ vì anh muốn cho nó thấy nó chẳng là gì để cho em phải đau khổ vì nó hết. Không có nó, em vẫn vui sống được. Và nhất là em đã có được cho mình một tình yêu tuyệt vời hơn tình yêu nó dành cho em rất nhiều.
Vân Quỳnh nhìn Toàn chăm chú, cô suy nghĩ và biết là Toàn đã vì cô rất nhiều. Cô cũng hiểu ý Toàn khi anh muốn cô cùng anh dự đám cưới của Mạnh Kha. Có lẽ đó cũng là một điều hay khi mà đối diện với cô, chắc hẳn Mạnh Kha sẽ phải hổ thẹn vì những điều anh ta đã làm.
Vân Quỳnh xét kỹ lòng mình. Chuyện Mạnh Kha đám cưới giờ đây đối với cô chỉ là chuyện của một người xa lạ mà thôi. Vậy thì cô có đi dự đám cưới của anh ta thì cũng chỉ là một buổi tiệc xã giao mà thôi. Nhưng Vân Quỳnh vẫn hỏi lại Toàn:
- Anh đưa em đến đó mà không ngại à?
Toàn ngạc nhiên hỏi lại Vân Quỳnh “:
- Sao anh lại phải ngại? Ngại chuyện gì:
Vân Quỳnh ngập ngừng:
- Thì chuyện.. em và anh Kha trước kia, nếu có người biết, họ đàm tiếu thì sao?
Toàn lại càng ngạc nhiên:
- Đàm tiếu chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện em chia tay với thằng Kha là sai hay sao? Tại nó chứ em có lỗi gì đâu. Còn chuyeenjj anh yêu em và có được tình yêu của em là hạnh phuc của anh. Ai nói gì mặc họ chứ - Toàn thấp giọng – Thôi, không bàn cãi nữa nhé. Chiều nay, em sửa soạn cho thật đẹp rồi năm giờ anh đến đón nghe không?
Vân Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu. Cô không còn thấy e ngại khi đối mặt với Mạnh Kha. Có lẽ tình yêu của Toàn đã tiếp thêm cho cô sức mạnh đó.
- Con gái ba đẹp quá!
Mải nghĩ ngợi, Vân Quỳnh đã xuống đến phòng khách bằng những bước chân quen thuộc mà không nhận ra nơi mình đang đứng. Nghe tiếng ông Quang, cô mới giật mình ngước lên nhìn,. Thì ra ba mẹ cô và Toàn đang ngồi nơi phòng khách và ba cô đã lên tiếng khen ngợi cô rồi đó. Nhưng Vân Quỳnh thấy lời khen của ba cô vẫn chưa đủ, cô cần một lời khen từ người khác cơ.
Vân Quỳnh uyển chuyển tiến đến bên Toàn, cô điệu đàng nghiêng đầu hỏi anh:
- Em mặc áo này có đẹp không hở anh? Toàn gật đầu không đáp, Vân Quỳnh nũng nịu:
- Vậy sao anh không phê bình câu nào hết vậy? Chỉ gật đầu thôi thì em biết ý anh là sao?
Toàn lên tiếng:
- Anh không nói gì vì trông em hôm nay tuyệt vời quá, anh còn mải chiêm ngỡng em mà. Trông em hôm nay như một cô công chúa đi dự vũ hội vậy đó Quỳnh ạ. Em làm cho anh có một cảm giác anh chỉ là một kẻ tùy tùng của em thôi. Quỳnh ạ.
Vân Quỳnh hóm hỉnh cười:
- Vậy thì công chúa Vân Quỳnh sẽ cùng với người tùy tùng đến vũ hội để chọn cho mình một hoàng tử, phải không?
Nắm tay Vân Quỳnh, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, Toàn nghiến răng:
- Anh giết chết bây giờ, chứ ở đó mà đi tìm hoàng tử, bỏ anh ở đây hả?
Vân Quỳnh nghiêng đầu:
- Anh nói, anhlaf tùy tùng của em mà.
- Là anh nói ví dụ như thế thôi chứ...
Bà Quang can thiệp:
- Thôi nào, hai đứa có đi thì đi đi kẻo muộn. Cứ ngồi đó mà cãi nhau mãi hay sao?
Toàn lắc đầu:
- Chưa tới giờ mà. Không muộn đâu bác.
Quay sang Vân Quỳnh, Toàn nói nhỏ:
- Thấy người ta đám cưới mà anh cũng nôn ghê.
Vân Quỳnh cũng nói thật nhỏ:
- Nôn chuyện gì?
- Thì chuyện cưới vợ đó. Lại thêm em đẹp suất sắc như thế này, anh lại càng thấy lo.
- Lo chuyện gì?
- Thì lo mất em chứ còn lo chuyện gì nữa. Điệu này, anh phải nói ba mẹ sang bàn bạc với ba mẹ em thật sớm để anh còn rước nàng về dinh cho chắc ăn.
Vân Quỳnh đỏ mặt, cô hấm hứ nhìn Toàn nhưng không nói gì thêm, vì ông Quang đã lên tiếng:
- Người ta đám cưới liên mien, còn hai cô cậu thì định chừng nào đây?
Vân Quỳnh nũng nịu với cha:
- Ba! Đang nói chuyện với người khác sao lại lôi con vào?
Ông Quang cười ha hả:
- Thì nói đến chuyện người ta lại lân la đến chuyện của mình là vậy mà. Nhưng mà chuyện này thì ba hỏi thật đps, hai đứa có tính chuyện gì chưa?
Vân Quỳnh chưa kịp nói gì thêm, Toàn đã nhanh nhẹn nói trước:
- Cháu cũng đang định xin phép hai bác để đưa ba mẹ cháu thưa chuyện với hai bác. Quỳnh cũng đã ra trường rồi, cháu muốn lo chuyện hai đứa để rồi còn xin trương cho Quỳnh đi dạy ạ.
Bà Quang ngạc nhiên hỏi Toàn:
- Cháu định cho Quỳnh đi dạy à?
Toàn gật đầu:
- Cháu đã bàn bạc với Quỳnh rồi, chúng cháu còn rảnh rang thì để cho cô ấy đi dạy ít giờ cho vui. Khi nào có con thì sẽ tính lại. Công trình Quỳnh học hành bao nhiêu năm, mà bây giờ không đi dạy thì thật là đáng tiếc.
Ông Quang tỏ ra hài lòng:
- Cháu biết nghĩ cho em nó như vậy là rất tốt, hai bác cũng không có lý do gì để phản đối cả. Vậy thì cháu liệu chừng hôm nào thuận tiện thì đưa ông bà bên nhà sang chơi, chỉ cần cháu báo cho chúng tôi biết trước một ngày thôi.
Bà Quang nhìn đồng hồ rồi nói:
- Nào hai đứa đi sớm một chút cho thong thả, chuyện đó để rồi bàn bạc sau.
Toàn đứng lên:
- Vậy cháu xin phép hai bác, chúng mình đi em.
Khi Toàn đưa Vân Quỳnh đến nhà hàng thì khách khứa đã đến đông đủ. Mạnh Kha đang cùng Ngọc Nga uống rượu mừng nên không trông thấy hai người bước vào. Toàn cũng không vội vã gì, anh tìm một bàn khuất rồi đưa Vân Quỳnh đến đó.
Ngồi bên Toàn, Vân Quỳnh nhìn thẳng đến chỗ Mạnh Kha làm lễ mà thấy lòng vẫn còn vương vương một nỗi buồn. Thì ra dù trong tim cô đã có hình bóng của Toàn chiếm ngự, nhưng Vân Quỳnh vẫn dành cho Mạnh Kha một góc nhỏ trong trái tim mình.
Nhìn thấy Vân Quỳnh lặng lẽ hẳn đi, Toàn dường như cũng cảm nhận thấy tâm tư của cô. Anh không thấy hờn ghen, vì Toàn biết, không thể một sơm một chiều mà Vân Quỳnh có thể xóa hết đi tình yêu ngày nào cô đã dành cho Mạnh Kha. Nhưng anh tin là với tình yêu chân thành của mình, rồi thì trái tim của Vân Quỳnh sẽ dành hết cho anh.
Đám cưới đột nhiên nhốn nháo ngay cửa vào làm Toàn và Vân Quỳnh chú ý. Hình như có ai đó muốn gây sự thì phải! Vân Quỳnh nhìn kỹ thì ra có một cô gái nào đó đang la lối ngoài đó. Cô quay sang Toàn:
- Có chuyện gì kìa anh!
Toàn cũng đã nhận ra người mới đến, anh lắc đầu và tỏ rõ sự lo lắng cho Mạnh Kha:
- tại sao cô này lại đến gây sự ở đây vậy kìa? Chẳng lẽ thằng Kha còn dan díu với cô này hay sao?
Vân Quỳnh ngạc nhiên hỏi Toàn:
- Anh cũng biết cô đó à? Cô đó là gì của anh Kha vậy?
Toàn lung túng:
- À... đó chỉ là một người quen thôi mà...
Ngay khi đó, tiếng la lớn của cô gái đã vang lên khắp phòng, hầu như ai cũng nghe được những điều cô ta nói. Vân Quỳnh hốt hoảng nhìn Toàn:
- Cái gì vậy anh Toàn? Tại sao cô ta lại nói có con với anh Kha? Hai người họ là gì của nhau vậy?
Toàn tìm cách giải thích cho Vân Quỳnh:
- À! Cô ta là vũ nữ ở một vũ trường lớn. Hình như thằng Kha có dính dáng gì với cô ta đó.
Vân Quỳnh nghi ngờ nhìn Toàn:
- Sao anh biết cô ta là vũ nữ? Anh cũng đi chơi với anh Kha phải không? Anh cũng quen với cô ta phải không?
Toàn vội nắm chặt bàn tay Vân Quỳnh:
- Anh chỉ đến đó có một lần với thằng Kha và Thắng. Nhưng anh chỉ biết cô ta vì cô tar a với thằng Kha thôi chứ không quen với cô ta...
Cách giải thích ngắc ngứ của Toàn không làm cho Vân Quỳnh hài lòng. Cô gặng lại:
- Tại sao lại chỉ là biết chứ không quen? Anh nói rõ ra coi nào! Hay là anh còn dấu em những điều khác nữa?
Biết là không thể trối quanh với Vân Quỳnh, Toàn đành “ Thành thật khai báo ”::
- Em đừng nóng, để anh nói cho mà nghe. Chuyện là vầy, hôm anh tốt nghiệp thì Thắng và Kha đòi anh phải khao một chầu. Ăn xong Kha cao hứng đưa anh và Thắng tới chơi ở một vũ trường định uống thêm một hồi nữa. Anh biết cô này vì hôm đó, cô ta tới ngồi với thằng Kha than mật lắm, nếu không nói là rất gần gũi nữa kìa. Anh thấy vậy nên ra về ngay, vì anh không chịu được cách sống như vậy. Anh cam đoan với em là anh không hề có mối quan hệ nào với cô ta đâu, thậm chí nói chuyện cũng không cơ mà.
Vân Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Toàn, anh cũng nhìn thẳng vào mắt cô bằng ánh mắt thẳng thắn. Cuối cùng Vân Quỳnh gật đầu:
- Em tin anh. Nhưng nếu như mà sau này em lại biết được là anh phản bội hay gian dối với em thì anh đừng trách là em cứng lòng đấy nhé!
Toàn gật đầu lia lịa:
- Anh không phản bội cũng như không bao giờ gian dối em một điều gì. Em cứ yên tâm.
Vân Quỳnh lại nói:
- Chúng mình về đi anh, em không muốn chứng kiến cảnh này đâu anh.
Vừa nói Vân Quỳnh vừa chỉ vào đám đông đang xúm quanh cửa ra vào. Hình như ở đó không còn là sự đôi co nữa, mà đã là một cuộc xô xát thì phải. Mạnh Kha đã có mặt ở đó và ngay cả Ngọc Nga cũng đang chỉ tay la hét điều gì mà trong sự hỗn độn đó, Toàn không thể nào nghe được.
Toàn nắm tay Vân Quỳnh kéo cô đứng lên, anh cũng đồng tình với cô:
- Mình về thôi em, tình hình này thì còn cưới xin gì nữa.
Vân Quỳnh hỏi lại:
- Có cần phải nói với anh Kha một tiếng không hở anh?
Toàn lắc đầu:
- Bây giờ còn nói năng gì nữa, nó có tâm trí đâu mà nghe. Để mai mốt nó coi tấm vải ký tên cũng biết là mình có đến dự mà.
Vân Quỳnh theo Toàn lách người ra ngoài, đi ngang qua đám cưới đang láo nháo, một vài câu nói lọt vào tai cô làm cô bang hoàng.
Trên đường về, Vân Quỳnh hỏi Toàn:
- Hồi nãy anh có nghe họ cãi nhau không? Thật tội cho cô vợ của anh ấy, không biết rồi cô ấy phải làm sao?
Toàn gật đầu:
- Anh không ngờ thằng Kha lại tệ như thế. Nó mới kiếm được chút tiền mà đã sống buông thả như thế. Hồi còn đi học thì nó là thằng nghiêm chỉnh nhất đấy. Có lẽ vì hồi đó nó quá nghèo chăng?
- Nhìn cô kia cũng thấy là sắp sanh rồi. Nếu như những lời cô ta nói là thật thì anh Kha đã có quan hệ với cô ấy từ khi còn quen em kìa. Thật là may mắn khi anh Kha thay lòng đổi dạ, em mới thoát khỏi cái cảnh nhục nhã hôm nay. Cứ nghĩ nếu như em là cô vợ của anh Kha thì em thật không biết tính sao!
Ngỡ là Vân Quỳnh còn vương manh một chút tình với Mạnh Kha, Toàn nhỏ giọng:
- Em còn nhớ đến những ngày tháng đó à?
Vân Quỳnh biết ngay là Toàn đang hiểu lầm mình, cô ngồi xích qua ngả đầu vào vai anh, thủ thỉ:
- Hết rồi anh ạ, em như người vừa được mở mắt ra để nhìn thấy hết những mặt trái của cuộc đời. Nhờ đó mà em có thể quên hết được những ngày tháng đã qua để mà toàn tâm toàn ý cho cuộc sống sau này. Kể từ hôm nay, em sẽ không còn buồn nữa đâu.
Toàn siết nhẹ tay Vân Quỳnh. Anh không nói gì thêm, nhưng cô hiểu, từ hôm nay trở đi những áng mây mờ luôn đe dọa hạnh phúc của cô đã tan biến mất.