Đứng lặng lẽ bên cạnh Vân Quỳnh, Toàn cũng phóng tầm mắt nhìn thật xa vào dòng song. Anh đứng im để lắng nghe hồn mình đang êm ả, một cảm giác diệu kỳ mà anh chỉ mới có được trong những ngày gần đây.
Từ hôm kéo được Vân Quỳnh ra khỏi cái thế giới âm u của cô, Toàn đã thường xuyên đi ra ngoài. Và những buổi rong chơi như thế này đã dần dần đưa Vân Quỳnh trở lại với niềm vui, với sự yêu đời ngày trước. Tuy cũng có những lúc cô thờ thẫn như để hồn lạc vào một cõi vô thức nào đó, và Toàn vẫn tôn trọng phút giây riêng tư đó của cô.
Nhưng Vân Quỳnh tuy trông yếu đuối như thế, nhưng lại là một cô gái có cá tính mạnh. Cô đã để hồn mình nhớ về kỷ niệm, nhưng rồi những giây phút yếu lòng đó chỉ là một thoáng vụt qua và cô lại trở về với hiện tại của mình.
Có được dũng cảm như thế, Vân Quỳnh đã phải cố gắng rất nhiều. Nhưng cạnh sự cố gắng của cô, còn có sự tiếp sức của Toàn, người đã luôn bên cạnh cô từ đó đến nay. Và dần dần, Toàn đã trở lên cần thiết cho Vân Quỳnh từ bao giờ không biết. Những lúc bên anh, cô thấy hồn mình êm ả quá, và khi anh ấy chậm đến, cô thấy một chút gì nhung nhớ đang len lỏi trong từng ý nghĩ của cô.
Một cái gì đó mềm mại chạm nhẹ vào má khiến Toàn rời khỏi những ý nghĩ của mình, anh nhing sang bên cạnh. Thì ra, Vân Quỳnh đang giơ tay gom gọn những sợi tóc dài của mình. Nắm nhẹ bàn tay Vân Quỳnh, Toàn dịu dàng:
- Cứ để cho tóc bay, Vân Quỳnh ạ!
Vân Quỳnh cười e ấp:
- Em sợ nó cứ quấn vào anh làm anh khó chịu đấy chứ.
Toàn lắc đầu:
- Không những không khó chịu mà anh lại còn rất thích đấy chứ.
Xoay người lại đối diện với Vân Quỳnh, Toàn hỏi:
- Em thích không hở Quỳnh?
Vân Quỳnh ngạc nhiên:
- Thích gì hở anh?
Toàn giơ tay chỉ một vòng thật rộng:
- Thích khung canhe như thế này, thích không khí thoáng đãng, và nhất là những buổi đi chơi ra ngoài...
Vân Quỳnh gật đầu:
- thích chứ anh, em rất thích – nghiêng nghiêng mái tóc dài, Vân Quỳnh nhìn Toàn bằng ánh mắt long lanh – em rất ít đi chơi, lại chưa bao giờ đi chơi trên du thuyền như thế này, cho nên hôm nay được đi em rất thích. Cám ơn anh, anh Toàn.
Toàn chăm chú nhìn Vân Quỳnh:
- Tại sao em lại cảm ơn anh?
- Vì anh đã giúp em rất nhiều, vì anh đã lỗi em ra khỏi những ngày tháng buồn rầu đó. Và nhất là bên anh, em lại có được những ngày vui như thế này.
Toàn tìm bàn tay Vân Quỳnh, anh ủ ấp bàn tay nhỏ nhắn của cô trong hai bàn tay mạnh mẽ của mình. Giọng anh ấm áp:
- Anh còn, muốn làm thật nhiều điều nữa, không biết em có chịu nhận hay không?
Vân Quỳnh khép nhẹ hai hàng mi cong cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Toàn. Ánh mắt anh như muốn soi rọi tận trong tâm linh cô để tìm kiếm những gì cô không. Nhưng ánh mắt anh đã làm hồn cô có một chút bang khuâng.
Toàn cũng lặng thinh, anh như không muốn phá đi giây phút hạnh phúc hiếm hoi này. Một thoáng tĩnh lặng chợt làm không khí giữa hai người chìm hẳn xuống. Qua rồi phút sao xuyến, Vân Quỳnh lên tiếng:
- Bên kia là nơi nào vậy anh Toàn?
Toàn nhìn theo hướng tay chỉ của Vân Quỳnh:
- À! Bên đó là Thủ Thiêm. Em đã qua đó lần nào chưa hả Quỳnh?
Vân Quỳnh lắc đầu:
- Chưa. Em dở quá phải không anh Toàn? Chỗ nào cũng không biết hết.
Toàn cười cười:
- Vì em là tiểu thư kín cổng cao tường nên chỗ của em là ở khuê môn, chứ có phải là cứ đi lang thang ngoài đường đâu mà em biết.
Vân Quỳnh liếc Toàn một cái, cô nũng nịu:
- Anh ngạo em há! Cái gì mà tiểu thư kín cổng cao tường? Em cũng ra ngoài đi chơi với bạn chứ, chỉ có điều là em chưa đến đây thôi. Còn anh, anh biết nơi này thì anh cũng thuộc loại người lang thang hay sao?
Nhìn Vân Quỳnh cong môi hờn dỗi, Toàn thấy lòng mình ấm lại. Anh say đắm ngắm nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình mà thấy tình yêu càng thêm đầy trong tim mình. Anh âu yếm nói:
- Anh chỉ true em một tý thôi mà, chứ có dám ngạo em đâu nào. Đừng có nói oan cho anh như thế chứ! Nào còn thắc mắc fid nữa thì cứ hỏi đi, anh giải đáp luôn một thể.
Giọng nói của Toàn ấm quá, Vân Quỳnh quên ngay hờn giận. Cô lại tíu tít hỏi:
- Chiếc du thuyền này sẽ đưa mình tới đâu hở anh?
- À! Nó sẽ đưa mình ra đến Cần Giờ rồi quay trở vào. Mỗi hành trình như thế của nó mất khỏng hai tiếng đồng hồ. Vì thế, cứ tám giờ thì du thuyền bắt đầu khởi hành, đến khoảng mười giờ thì nó sẽ trả mình về chỗ cũ.
- Anh Toàn có thường chơi ở đây không?
Toàn lắc đầu:
- Anh biết những nơi này lâu rồi, nhưng hầu như anh rất ít đi chơi nên anh chưa tới đây lần nào. Lần này đi cùng với em là lần đầu tiên đấy.
- Vậy mà trông anh có vẻ rành rẽ quá, làm em cứ tưởng anh Toàn là khách hàng trung thành của họ chứ.
Toàn búng nhẹ vào chop mũi Vân Quỳnh, cử chỉ của anh thật tự nhiên và thân mật:
- Lại truê anh nữa phải không? Em làm anh như là dân chơi thứ thiệt vậy, đâu đâu cũng có anh hay sao?
Vân Quỳnh nghiêng đầu cười:
- Thì em cũng chỉ nói thế thôi, tại vì em thấy nơi này cũng thú vị ghê lắm. Ở ngay trong thành phố là có được một nơi giải trí thoáng đang như thế này thì thật là hay. Ngày nào nghĩ ra kể cũng là giỏi đấy anh nhỉ?
Toàn gật đầu:
- Thời buổi kinh tế thị trường mà, người ta rất nhanh nhậy trong việc kinh doanh, chứ có ai khờ như anh và em đâu. Có cơ hội là họ chụp ngay lấy. Còn anh em mình lại chui vào hai cái nghề đói nhất trong thiên hạ.
Vân Quỳnh bật cười:
- Em thấy có nhiều ông bác sĩ cũng giàu ghê lắm chứ. Mai mốt, anh Toàn cũng vậy thôi.
Toàn lắc đầu, ánh mắt anh lấp lánh dưới ánh đèn:
- Khi nào anh cũng chạy theo lợi nhuận như họ kìa. Nhưng mà có lẽ điều đó anh không làm được đâu, Quỳnh ạ!
Vân Quỳnh gật đầu:
- Mình cũng không đành lòng khi nhìn thấy bệnh nhân nghèo khó phải đau đớn vì không có tiền lo thuốc thang, phải không anh? Em cũng nghĩ như anh vậy, chẳng thà mình sống nghèo một tý mà tâm hồn mình thanh thản thì vẫn hơn, phải không anh?
- Nhưng mà như vậy thì người ta gọi mình là cù lần đó, Quỳnh có biết không?
Toàn mỉm cười, Vân Quỳnh cong môi:
- Ai muốn gọi gì thì gọi, miễm mình không thẹn với mình là được rồi. Anh quan trọng làm chi cái tiếng người ta nói, vì thiên hạ thì thiếu gì chuyện để người ta nói!
Toàn nghiêng đầu ngắm Vân Quỳnh, nụ cười ý nhị nở trên môi anh:
- Không ngờ cô giáo nhỏ của anh cũng ý nhị ghê nhỉ? Anh nghĩ là em chỉ biết nhõng nhẽo thôi chứ!
Quỳnh lườm Toàn thật dài:
- Hứ! Anh làm như em là một con poupee không biết gì hết vậy! Em cũng có nhận xét của mình chứ bộ, có điều là em không thích tranh luận mà thôi – Hai má Vân Quỳnh chợt hồng lên dưới ánh đèn cao áp mà chiếc tàu vừa chạy qua – Mà anh vừa gọi em là gì vậy?
Toàn đăm đắm nhìn Vân Quỳnh:
- Là “ cô giáo nhỏ của anh ”. Em có chịu để cho anh gọi như thế không?
Vân Quỳnh cúi mặt, cô ấp úng:
- Anh muốn gọi gì thì là quyền của anh, em không biết đâu.
Toàn nâng mặt Vân Quỳnh lên, anh tha thiết:
- Vẫn biết là quyền của anh, nhưng anh muốn có sự đồng ý của em thì tiếng gọi đó mới có ý nghĩa chứ.
Vân Quỳnh khép hai hàng mi lại, cô không nói gì thêm nhưng chỉ nhìn cử chỉ luống cuống của cô, Toàn cũng biết là cô không phản đối. Tình yêu cứ cuồn cuộn dâng lên trong tim và trong óc anh khiến Toàn không kiềm được nữa, anh vòng tay ôm bờ vai nhỏ nhắn của Vân Quỳnh thật chặt. Ép đầu cô vào sát ngực mình, Toàn êm đềm gọi:
- Quỳnh ơi!
- Dạ!
Vân Quỳnh dạ thật ngoan. Toàn bồi hồi hỏi tiếp:
- Em có chịu làm cô giáo nhỏ của anh không?
Vân Quỳnh úp mặt vào ngực Toàn, cô lí nhí:
- Em... không biết...
- Em không biết thì anh biết, để anh nói cho em nghe nhé!
- Anh nói điều gì?
- Anh chỉ muốn nói một điều thôi, đó là... anh yêu em!
Vân Quỳnh sững người trong vòng tay Toàn. Anh cảm nhận thật rõ sự súc động của cô khi toàn thân cô run nhẹ trong tay anh, dù Vân Quỳnh lặng thinh không nói một tiếng nào. Toàn nâng mặt cô lên, anh soi mắt mình trong đôi mắt nhung huyền:
- Quỳnh ơi! Em có nhận lời anh không?
Vân Quỳnh ấp úng:
- Em... em... không sứng đáng với anh đâu.
Toàn cau mày:
- Tại sao em lại nói như thế? Trong tình yêu thì làm gì có chuyện sứng đáng hay không, chỉ có sự cảm thông giữa hai người mà thôi.
- Nhưng mà em …
Vân Quỳnh nghẹn ngào không nói được, nước mắt đã dâng ngập bờ mi. Toàn biết là cô đang mặc cảm về chuyện đã qua, nhưng đó đâu phải là chuyện quan trọng. Vì Toàn biết, Vân Quỳnh là một cô gái ngây thơ, và rất đỗi thanh khiết. Mạnh Kha đã làm cho cô sợ tình yêu, và giờ đây cô không dám đối mật với tình yêu của anh vì mặc cảm mà thôi. Nhưng Toàn thấy trái tim mình đã chứa đầy hình bóng của cô, và anh không thể không có cô trong cuộc sống của mình.
Toàn cúi xuống, anh tha thiết:
- Quỳnh à, em đừng nghĩ đến những chuyện đã qua. Tất cả hãy coi như một giấc mơ, và chúng ta sẽ bắt đầu lại nghe em!
Vân Quỳnh ngước lên, cô mở to hai mắt nhìn Toàn:
- Anh... anh... không nói dối em chứ?
Toàn gật đầu:
- Anh không hề gian dối với em một chút nào hết. Anh yêu em, và sẽ yêu em đến hết cuộc đời này.
Vân Quỳnh nhìn sững Toàn, cô như không tin những điều anh vừa nói là sự thậy. Chắc là cô đang nằm mơ đấy thôi! Nhưng thực tai vẫn là thực tại, Toàn đang đứng trước mặt cô với ánh mắt chờ đợi. Đúng là anh không đùa với cô rồi! Một cảm súc thật lạ tràn ngập trong lòng Vân Quỳnh, hạnh phúc dâng đầy tim Vân Quỳnh làm cô choáng váng.
Vân Quỳnh níu chặt tay Toàn, cô ngước mắt lên nhìn snh với ánh mắt mênh mông. Toàn ôm chặt cô vào lòng, anh thì thầm:
- Nhận lời anh nhé, Vân Quỳnh! Anh yêu em và muốn cưới em làm vợ.
Vân Quỳnh cũng nói thật nhỏ, dường như cô sợ âm thanh mình thốt ra sẽ làm tan đi những giây phút tuyệt vời này:
- Anh có thực sự muốn có em bên cạnh trong suốt cuộc đời này hay không?
Toàn gật đầu:
- Anh rất muốn điều đó với tất cả lòng trân thành của mình, Vân Quỳnh ạ. Anh không bao giờ nói dối em đâu, bây giờ và mãi mãi sau này cũng thế.
Vân Quỳnh bang khuâng:
- Sao anh lại có thể yêu một con bé vụng về như em được nhỉ?
Toàn mỉm cười:
- Em mà vụng về? Thế thì anh xin nhận cái vụng về đó làm của riêng cho anh vậy. Nhưng còn em hỏi anh yêu em từ bao giờ ư? – Toàn trầm ngâm – Biết nói thế nào cho em biết được nhỉ? Vì anh cũng không biết là anh đã yêu em từ lúc nào. Ngay từ khi nhìn thấy em, anh đã quý mến em rồi. Nhưng khi đó thì anh đâu được quyền nói tiếng yêu em, chỉ nghĩ mà mơ ước thôi. Nhưng bây giờ thì anh đã có em trong phần đời còn lại rồi, anh không còn ao ước gì hơn.
Úp mặt vào ngực Toàn, Vân Quỳnh nói trong nỗi xúc động ngút ngàn:
- Em hạnh phúc quá, Toàn ạ!
Lại nâng mặt Vân Quỳnh lên, Toàn khẽ khàng cúi xuống:
- Anh cũng thế, Vân Quỳnh! Em chính là hạnh phúc của anh.
Nhắm nghiền mắt lại, Vân Quỳnh đón nhận nụ hôn tình yêu của Toàn. Anh mê mải hôn cô. Cả hai như quên hết đất trời, quên hết thực tại quanh mình, bởi vì đối với họ, giờ đây không còn gì tồn tại ngoài họ và tình yêu cháy bỏng trong tim.