Tiếng Toàn cất lên bên tai cùng với vòng tay ôm choàng phía sau làm Vân Quỳnh giật mình. Cô ngước lên nũng nịu:
- Anh làm người ta hết hồn à!
Đi vòng ra phía trước, Toàn ngồi xuống bên cạnh Vân Quỳnh trên chiếc băng đá và cười cười trêu cô:
- Liệu có cần anh gọi ba hồn chin vía của em về hay không?
Vân Quỳnh dài giọng:
- Hứ! Lại còn trêu em nữa hở? – Rồi như sực nhớ ra, cô trợn mắt nhìn anh – Tại sao anh lại qua đây giờ này? Bộ không biết là bị cấm hở?
Toàn ngạc nhiên:
- Cấm cái gì?
- Thì em … em nghe mẹ nói là theo phong tục buổi tối trước ngày đám cưới, cô dâu chú rể không được gặp nhau. Như thế sẽ không hên đâu.
Toàn cười xòa:
- Thôi đi cô ơi. Bây giờ là thời đại nào rồi mà cô còn tin dị đoan như thế? Hiên hay không là do mình nè! Ngày xưa, các cụ cấm đoán như thế là bởi vì các cụ sợ rằng trai gái yêu nhau sẽ không giữ gìn cho nhau được khi nghĩ là chỉ ngày mai thôi là họ sẽ thuộc về nhau. Như thế mới là không nên đó, chứ còn tụi mình thì có gì đâu mà em phải ngại – Toàn nháy mắt với Vân Quỳnh một cái, anh thầm thì – Hay là em sợ tụi mình cũng như thế?
- Á! Anh nói bậy bạ quá chừng!
Vân Quỳnh ré lên, cô đấm túi bụi vào ngực vào tay Toàn khiến anh vừa cười vừa đỡ. Một lúc sau, Toàn giữ chặt hai bàn tay Vân Quỳnh lại, anh nghiêm chỉnh nói:
- Thôi, không giỡn nữa, để anh nói chuyện này cho nghe. Nghe giọng nói của Toàn, Vân Quỳnh biết là anh có chuyện muốn nói. Cô ngồi ngay lại và nhìn anh chờ đợi. Toàn thong thả nói:
- Hồi trưa, Mạnh Kha có ghé anh.
Vân Quỳnh thản nhiên:
- Anmh và anh ấy là bạn bè mà, gặp nhau thì có gì là lạ?
- Có đấy. Kha nói với anh là không dự đám cưới của tụi mình được. Nó chỉ gửi quà mừng thôi. Có lẽ nó cũng cảm thấy xấu hổ với em và mọi người đấy.
Vân Quỳnh nhẹ nhàng:
- Có gì đâu mà xấu hổ, không phải duyên phải nợ thì thôi, mỗi người có một cuộc sống riêng của mình mà. Mà chẳng phải là anh ấy đã đi du học rồi hay sao?
Toàn lắc đầu:
- Kế hoạch ấy bị hủy bỏ rồi, chẳng là bố vợ nó cho rằng ngay ở đây mà nó còn có cuộc sống bê tha như vậy. Qua tới bên đó rồi, không có ai kiềm giữ nó thì nó còn tệ bạc với con gái ông ấy đến đâu. Vì vậy, ông ấy không lo cho hai vợ chồng đi nữa, mà bắt nó vào làm việc trong ngân hàng của ông ấy luôn.
Vân Quỳnh kêu lên:
- Anh Kha là kiến trúc sư, biết gì về ngân hàng mà làm?
- Vậy mới nói! Nó bây giờ chỉ là anh thư ký không hơn không kém. Nó cũng buồn lắm nhưng không biết làm sao. Vì khi nó ra ngoài tìm việc thì thế lực của ông bố vợ nó làm không ai dám nhận nó cả, tuy họ đều biết là nó có tài.
Nghe Toàn nhắc đến Kha, Vân Quỳnh lại nhớ lại chuyện hôm đám cưới của Kha. Cô thắc mắc:
- Không biết hôm cưới, anh Kha giải quyết cách nào với cô gái đến quậy phá ấy nhỉ?
Toàn bật cười:
- Thằng Kha mà làm được gì? Hôm đó đích thân ông bố vợ của nó phải đứng ra thương lượng để cho đám cưới được tiến hành vì cô này cứ đề quyết là cái bào thai mà cô ta đang mang là của nó nên bắt thằng Kha phải chịu trách nhiệm. Nghe đâu cuối cùng thi cô ta cũng phải chịu vậy thôi khi mà ông Phan chi cho cô ta một số tiền khá lớn. Nhưng mà mới chỉ tạm thời thế thôi, chứ khi nào sinh xong thằng Kha lại phải chu cấp tiếp:
Vân Quỳnh kêu lên:
- Vậy thì tại sao cô vợ anh ta chịu? Tự nhiên mỗi tháng phải mất một số tiền cho người khác, có phải là oan uổng cho cô ấy không? Thế mà cha cô ấy chấp nhận anh Kha, chắc là cô ấy yêu anh Kha ghê lắm.
Toàn cười chẹ:
- Chuyện đó thì anh không biết, nhưng có một điều chắc chắn là cô vợ thằng Kha cũng lỡ mang bầu trước rồi. Không lấy nó thì lại để con mình không cha à. Vì thế mà cô ta đành phải ngậm đắng nuốt cay cho êm chuyện.
- Vậy gia đình còn gì là hạnh phúc nữa?
- Đúng thế, Thằng Kha vừa mới than với anh khi nãy là cô vợ của nó bây giờ khó chịu kinh khủng. Cô ta đày đọa nó tới nơi tới chốn, mà vì biết lỗi của mình, nó không dám hé môi. Gia đình của nó bây giờ chỉ là một địa ngục đối với nó mà thôi. Nhưng tất cả đề do nó tạo ra, nên nó đành phải gánh chịu chứ không biết kêu ai được.
Vân Quỳnh trầm ngâm:
- Thế mới biết là chỉ vì một phút thiếu suy nghĩ mà hỏng cả cuộc đời. Anh Kha vì tính toán quá mà bây giờ không ra gì cả.
- Cũng chính vi thế mà Kha nó đang tìm cách để thoát ra. Hồi nãy, nó có nhờ anh một việc...
Toàn buông lửng câu nói Vân Quỳnh hỏi tới:
- Việc gì? Anh có giúp không?
- Để anh nói cho em biết yêu cầu của Kha, rồi em nói coi là anh có nên giúp nó không nhé? Nó nhờ anh xin với ba cho nó chở về công ty để tiếp tục làm việc như xưa. Bởi vì chỉ có ba không có quan hệ với ông bố vợ của nó nên mới giúp được cho nó thôi.
Vân Quỳnh kêu lên:
- Anh ấy không còn biết gì đến sỹ diện nữa hay sao? Anh ấy đã làm ra bao nhiêu chuyện như thế mà bây giờ lại dám nhờ anh chuyện đó. Thế anh có nhận lời không?
Toàn lắc đầu:
- Anh nói là không bao giờ anh dính dáng đến chuyện làm ăn của ba. Vì thế, anh không thể giúp cho Kha được.
Vân Quỳnh tán thành ngay ý kiến của Toàn:
- Anh nói vậy là phải. Vì em biết dù anh có nói với ba thì ba cũng không nhận đâu. Mất công ba giận luôn anh nữa đó.
- Anh biết điều gì nên làm chứ. Mà thôi, bỏ chuyện của Kha đi, nói chuyện của mình kìa.
- Chuyện của mình thì có gì đâu để nói?
Toàn nheo mắt nhìn Vân Quỳnh:
- Em nói gì lạ vậy? Tại sao lại không có gì để nói? Thiếu gì chuyện?
- Chuyện gì?
- Toàn choàng tay qua vai Vân Quỳnh, anh đột ngột cúi xuống:
- Chuyện này nè!
Bất ngờ, Vân Quỳnh không tránh được bờ môi đam mê của Toàn, và dường như cô cũng không có ý tránh né. Vì hai tay của Vân Quỳnh đã âu yếm choàng qua cổ Toàn để đón nhận những yêu thương anh đang gửi cho cô.
Thật lâu, toàn mới ngẩn lên. Anh nhìn cô ngập tràn say đắm:
- Anh yêu em, Vân Quỳnh! Cứ nghĩ đến ngày mai em sẽ thuộc về anh vĩnh viễn thì anh lại mong cho thời gian trôi qua thật nhanh.
Vân Quỳnh cười thật ngọt:
- Thời gian có chạy chậm đến đâu chăng nữa thì cũng chẳng còn bao lâu nữa mà anh, anh nôn nóng làm gì?
Toàn cười nhẹ:
- Phải ha! Có chờ đợi mong ngóng thì khi đó hạnh phúc mới tăng thêm phải không? – Vòng tay Toàn chợt siết chặt Vân Quỳnh – Dù có thế nào chăng nữa thì anh cũng mong thời gian trôi qua thật mau, em có biết không?
Vân Quỳnh không trả lời, bởi vì chẳng phải trong lòng cô cũng đang mong như anh đó sao. Hạnh phúc đã đến với vô, và Vân Quỳnh tin rằng suốt cuộc đời này, hạnh phúc của cô sẽ luôn luôn tràn đầy. Vì cô biết, Toàn yêu cô biết bao...
Tháng 8 năm 2001
Hoàng Kim