Mọi khi vào giờ này thì Mạnh Kha đang ngồi bên Vân Quỳnh. Thời khóa biểu của anh hầu như không thay đổi bao giờ, trừ khi có việc gì cần thiết. Thời gian này Mạnh Kha chỉ còn lo hoàn tất những công trình tại thành phố này trong khi chờ đợi sự thỏa thuận với khách hàng về các khách sạn mà Ông Quang đã nói vì thế, mỗi ngày anh đều đến đưa Vân Quỳnh đi học và đón cô về. Sau bữa cơm chiều, Mạnh Kha lại đến nhà cô, và hai đứa đã thủ thỉ với nhau biết bao điều mơ ước trong tương lai.
Hôm nay, Vân Quỳnh cần phải ôn bài để ngày mai cô thi. Vì thế, không giám làm phiền cô nên anh đành phải ra về sớm hơn mọi ngày. Nghĩ tới một buổi tối dài lê thê mà không có việc gì để làm trong căn phòng trống vắng Mạnh Kha lại càng thấy ngán ngẩm. Anh nghĩ, mình phải đi đến một nơi nào đó mới được.
Nghĩ là làm, Mạnh Kha quay xe trở lại để đến nhà Toàn. Nhưng lại cũng một lấn xui xẻo, Toàn phải đi trực trong bệnh viện mất rồi. Mạnh Kha lại cho xe chạy đến nhà Thắng, lần này thì gặp may vì Thắng hiện có mặt ở nhà.
Vừa xuống hết cầu thang, trông thấy Mạnh Kha đang ngồi chờ nơi phòng khách, Thắng đã cười thật ồn ào:
- Ủa! Bữa nay cậu không bận rộn gì sao?
Mạnh Kha ngạc nhiên hỏi lại:
- Cậu hỏi gì lạ vậy? Giờ này mà còn bận rộn cái gòi nữa?
Ngồi xuống trước mặt bạn, mồi một điếu thuốc và thong thả thở ra một hơi khói. Rồi Thắng mới thủng thỉnh nói:
- Vậy chứ không phải mọi ngày cứ giờ này cậu bận trực ở nhà ông cậu của tôi hả.
Mạnh Kha nhăn mặt:
- Cậu nói gì mà khó nghe vậy? Cái gì mà trực ở đây nữa?
Thắng cười lớn:
- Còn chối nữa hở? Có buổi tối nào cậu vắng mặt ở đó đâu. Nhưng mà này, tôi hỏi cậu nhé …
- Cậu cứ hỏi đi.
- Cậu có tính chuyện thành thật với nhỏ em tôi không đấy?
- Cậu hỏi gì lạ vậy? Tại sao tôi lại không thành thật?
- Thì đó, cậu vừa quen với em tôi, vừa quen với Nguyệt Hương. Cậu bảo tôi làm sao mà tin cậu được?
Mạnh Kha chợt thấy lo lắng
- Cậu đã nói gì với Vân Quỳnh rồi?
Thắng ngạc nhiên:
- Nói gì?
Mạnh Kha lung túng:
- Thì … Chuyện tôi quen với Nguyệt Hương đó.
Thắng nhìn Mạnh Kha lom lom.
- Cậu đừng nghĩ là tôi “bà Tám “ như vậy chứ.
Mạnh Kha thở ra:
- Cảm ơn cậu. Thật ra, tôi quen với Nguyệt Hương cũng chỉ là qua đường thôi. Còn với Vân Quỳnh thì tôi yêu cô ấy thật.
Thắng trầm ngâm:
- Cậu phải nghiêm chỉnh lại, chuyện đó không đùa được đâu. Vân Quỳnh là một cô gái yếu đuối, tâm hồn nó lại trong sáng và đơn giản. Cậu nhớ phải thành thật với nó và không được làm tổn thương tới nó đo.
Mạnh Kha gật đầu:
- Cậu cứ yên tâm, tôi yêu Vân Quỳnh và rất trân trọng cô ấy. Tôi không làm điều gì có hại cho cô ấy đâu.
Thắng tỏ ra hài lòng:
- Vậy thì được, cậu nói vậy là tôi yên tâm rồi nhưng tôi cũng phải nói, kẻo mai mốt cậu lại nói tôi không nhắc cậu. Nguyệt Hương không phải là một cô gái đơn giản đâu. Cậu phải lo dứt khoát cho sớm đó.
- Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.
Thắng chuyển hướng câu chuyện:
- À! lúc này công việc của cậu ra sao rồi?
Mạnh Kha vui vẻ:
- Công việc thì tốt lắm, không có thời gian mà thở đó. Mấy hôm nay thì tôi có chút thới gian để nghỉ ngơi, vì còn đợi chủ đầu tư đồng ý với bản thiết kế của tôi.
- Thế cậu Quang nói sao?
- Đương nhiên là ông chủ rất hài lòng với bản thiết kế ấy như moị khi rồi.
Thắng gật đầu:
- Phải rồi. Cậu Quang luôn luôn hài lòng về cậu. Phải công nhận cậu tài giỏi thật đấy. Tôi chưa nghe ông ấy kêu ca một tiếng nào về cậu hết.
Mạnh Kha khiêm tốn:
- Chỉ là tôi hết sức cố gắng thôi. Dĩ nhiên là vẫn còn những sai sót nhưng do ông chủ rộng lượng không chấp nhất mà thôi.
- Rồi chuyện của cậu với Vân Quỳnh chừng nào mới tính đây?
Mạnh Kha trầm ngâm:
- Tôi cũng đang tính mời ba mẹ tôi lên ; nhưng mà tôi cũng thấy ngại …
- Cậu ngại điều gì? Chẳng phải là hai người rất yêu nhau hay sao?
Mạnh Kha gật đầu:
- Chuyện đó thì đương nhiên rồi.
- Vậy thì còn chuyện gì cho cậu ngại nữa?
- Thế cậu không thấy là giữa gia đình tôi và gia đình Vân Quỳnh là một khoảng cánh rất xa hay sao? Tôi thật không biết ba mẹ Vân Quỳnh sẽ có thái độ như thế nào khi gặp ba mẹ tôi, những người nông dân chân lấm tay bùn.
Thắng nhìn Mạnh Kha với ánh mắt lạ lùng:
- Cậu nghĩ đi đâu vậy? Cậu mợ tôi không là những người chỉ biết đánh giá con người qua cái bề ngoài hay là qua nghề nghiệp của họ đâu. Nếu mà họ là những người háo danh như thế thì cậu không có cửa bước vào nhà họ và quen với Vân Quỳnh đâu.
- Cậu nói như thế thì tôi cũng thấy yên tâm phần nào. Nhưng nòi thật với cậu, trong lòng tôi vẫn còn lo lắng nhiều lắm.
Thắng an ủi bạn:
- Cậu cứ yên tâm, tôi biết rõ tính ông cậu tôi mà. Chuyện đó không quan trọng với đối với ông đâu, nhưng riêng bản thân cậu thì phải khác đó.
- Khác như thế nào?
- Thì cậu phải xứng đáng với lòng tin của cậu Quang, có nghĩa là cậu phải luôn cố gắng làm việc, và đôi với Vân Quỳnh thì phải thương yêu nó hết lòng.
Mạnh Kha gật đầu:
- Những điều đó thì cậu yên tâm, bổn phận tôi là phải như thế mà.
- Vậy thì không có gì phải lo nữa, mau đưa ông bà cụ lên để hai nhà gặp nhau đi. Cậu không nghe ông bà ta đã nói:” cưới vợ phải cưới liền tay” à? Nhỏ Quỳnh vậy mà nhiều người theo đuổi ; lắm đó.
Mạnh Kha tự tin:
- Nhưng tôi dám chắc với cậu là không có ai yêu cô ấy bằng tôi đâu.
- Chuyện đó thì không biết được, vì có ai theo đuổi một người mà lại nói là không yêu người đó đâu. Nhưng mà cậu thì được một điều hơn người ta là được nhỏ Quỳnh yêu, và gia đình nó chấp nhận.
- Tôi biết, và tôi luôn trân trọng tình cảm đó của gia đình Vân Quỳnh. Nhưng mà cậu thấy không, riêng bản thân Vân Quỳnh không thôi thì cũng đủ đẻ cho người ta yêu mến rồi.
- Cậu biết vậy là tốt. Thôi đừng có chần chừ nữa, mau tiến hành đi thôi.
Mạnh Kha nhìn đồng hồ:
- Còn sớm quá, bây giờ mà về ngủ thì cũng phí một buổi tối đẹp như thế này. Tụi mình tới một chỗ nào đó chơi đi.
Thắng ngần ngại:
- Đi đâu bây giờ?
Mạnh Kha vung tay:
- Thiếu gì chỗ để đi, cứ ra ngoài rồi tính.
Ngần ngừ một chút, rồi Thắng gật đầu:
- Cũng được, cậu chờ tôi thay quần áo một chút.
Thấy Thắng dắt xe ra, Mạnh Kha nói với bạn:
- Cậu cất xe vào trong nhà đi, đẻ tooi6 chở cậu.
Thắng lắc đầu:
- Thôi, để tôi chạy xe theo. Khi nào tôi muốn về thì về, khỏi mất công cậu chở tôi.
Hai người bạn chạy hai chiếc xe song song nhau. Mạnh Kha hỏi:
- Mình đi đâu bây giờ?
- Tùy cậu
- Vậy thì tụi mình tới … sao xanh nhé? Thắng nhìn bạn:
- Cậu không ngại tới đó sẽ gặp Nguyệt Hương à?
Mạnh Kha tỉnh bơ trả lời:
- Có gì đâu? Tụi này chỉ quen chơi thôi mà.
Thắng nhún vai:
- Thì tôi cũng nói thế thôi chứ còn tùy cậu. Chỉ cần cậu thật lòng với Vân Quỳnh và đừng làm nó bị tổn thương là được rồi.
Mạnh Kha và Thắng vừa ngồi xuống ghế thì hai cô gái đã xà xuống bên cạnh. Nguyệt Hương nũng nịu:
- Mấy bữa nay anh đi đâu mà không tới đây vậy. Em mong anh quá chừng
Mạnh Kha cười:
- Anh theo công trình dưới tỉnh mới về hồi chiều thì làm sao tới đây được? Nhưng mà bây giờ thì anh đã có mặt ở đây rồi, em thưởng anh cái gì nào?
Nguyệt Hương liếc Mạnh Kha một cái thật dài:
- Anh muốn gì em cũng chiều hết, chịu chưa?
Mạnh Kha nựng má Nguyệt Hương một cái:
- Chuyện đó thì còn phải xét lại coi em sẵn sàng tới đâu. Còn bây giờ thì ra nhảy nhót cái đã. Mấy bữa nay không được nhót anh nhớ tới piste quá rồi.
- Vậy thì ra.
Mạnh Kha và Nguyệt Hương dìu nhau ra piste. Thắng nhìn theo hai người thấy vòng tay Mạnh Kha thật nồng ấm và Nguyệt Hương thì theo cứng anh ta không dời. Anh lắc đầu chán ngán cho thằng bạn của mình. Nêu như mà gia đình Ông Quang nhìn thấy cảnh này thì sẽ có thái độ như thế nào nhỉ?
Thấy Thắng ngồi trầm tư, cô gái ngồi bên cạnh anh khẽ hỏi:
- Anh có chuyện gì lo nghĩ phải không?
Giật mình, Thắng quay lại nhìn cô gái. Anh lắc đầu:
- Không có gì đâu.
- Vậy anh có nhảy không?
- Hôm nay anh không có hứng, em có ngồi đây chơi với anh thì ngồi. Còn không thì em đi bàn khác cũng được.
- Nếu anh không đuổi thì em ngồi đây chơi với anh. Đằng nào thì anh cũng mua ticket cho em rồi mà.
- Vậy thì em cứ ngồi chơi, anh cũng thích có người nói chuyện.
Cô gái gợi chuyện:
- Anh với anh kia là bạn à?
Thắng gật đầu:
- Phải
- Bạn như thế nào hở anh? Bạn cùng cơ quan hay là bạn học?
- Là bạn hồi trung học.
- Vậy mà bây giờ các anh vẫn còn đi chơi chung với nhau, thật là đáng quý.
Tự nhiên Thắng thấy mình muốn tâm sự dù cho cô gái đang ngồi cạnh anh không hề có một ấn tượng nào đối với anh. Anh kể:
- Bọn tôi chơi thân với nhau từ năm đầu của bậc trung học. Lên đại học thì mỗi đứa một trường nhưng vẫn thường gặp nhau.
- Chỉ có hai anh chơi thân với nhau thôi ạ?
- Không phải. Bọn anh có ba thằng cơ. Nhưng hôm nay có một thằng bận trực trong bệnh viện rồi.
- Anh bạn của anh chắc cũng là bác sĩ?
- Không phải, nó là kiến trúc sư.
Hai người nói chuyện tới đây thì Mạnh Kha đưa Nguyệt Hương về bàn. Kha hỏi bạn:
- Cậu không nhảy à?
Thắng lắc đầu:
- Hôm nay, tôi không thấy hứng thú.
Bưng ly rượu lên uống một hơi, Mạnh Kha hỏi tiếp:
- Hai người nói chuyện gì mà có vẻ tâm đầu ý hợp thế?
Thắng cười:
- Tôi và cô ấy mới quen nhau, nói vài ba chuyện thì làm sao mà tâm đầu ý hợp bằng cậu và Nguyệt Hương được?
Nguyệt Hương xen vào, tiếng cô ta nhão nhoẹt:
- Thì hai người quen nhau lâu rồi thì cũng giống như bọn này thôi.
- Nhưng mà hồi nãy hai người nói chuyện gì vậy? Cho bọn tôi tham gia với có được không?
Tự dưng, Thắng thấy ghét thằng bạn mình vô kể, không biết tại vì anh bị thằng bạn hạch hỏi lôi thôi mà bực mình hay là ngứa mắt vì Nguyệt Hương cứ õng ẹo bên Mạnh Kha. Anh cười cười nói với vẻ nửa đùa nửa thật:
- Tôi vừa mới kể cho cô này nghe là cậu đang chuẩn bị cưới vợ.
Cô gái đang nói chuyện với Thắng tròn mắt lên nhìn anh.Nhưng anh đã nháy mắt ra hiệu nên cô ta lại im lặng để mặc anh nói chuyện. Mạnh Kha vội kêu lên:
- Nè, cậu định hại tôi hả? Tôi dự định cưới vợ bao giờ?
Thắng vẫn cười cười:
- Chứ không phải hồi nãy cậu đã nói với tôi như thế hay sao?
Mạnh Kha lại bưng ly rượu lên, lần này anh uống cạn ly rồi mới thủng thỉnh nói với Nguyệt Hương:
- Anh bạn của anh luôn luôn tung ra những tin vịt cồ. Chuyện đó không có đâu, em đừng có tin.
Nguyệt Hương ôm cổ Mạnh Kha nũng nịu:
- Chuyện anh cưới vợ thì có gì là lạ đâu, Chỉ có điều là anh cưới ai mới là quan trọng chứ.
Mạnh Kha hôn mạnh lên má Nguyệt Hương một cái:
- Em yên tâm đi. Khi nào anh cưới vợ thì người mà anh báo tin đầu tiên sẽ là em. Ẻm chịu không?
Nguyệt Hương ngả hẳn vào lòng Mạnh Kha,cô lả lơi:
- Vậy thì không còn gì để nói nữa rồi. Uống đi anh, rồi tụi mình lại ra nhảy nữa, piste trống rồi kìa.
Mạnh Kha choàng tay ôm chặt Nguyệt Hương, anh đã có vẻ hơi say:
- Ngồi đây một lát đã nào em. Bạn anh còn ngồi đây mà em cứ đòi bỏ ra nhảy hoài là sao?
Nguyệt Hương vít đầu Mạnh Kha xuống để hôn anh. Cô liếc sang phía Thắng:
- Thì anh ấy cũng có Như Vân làm bạn rồi, chứ có cô đơn đâu mà anh phải lo? Mà thôi, anh muốn ngồi đây thì em cũng ngồi với anh. Em chiều theo ý anh mà.
Mạnh Kha ngả ngớn:
- Vậy em có chiều anh chuyện gì không?
Nguyệt Hương cười một cách khiêu khích:
- Đã nói là em chiều anh tuyệt đối mà. Anh đòi gì thì em cũng chìu theo tất cả, chịu chưa?
Không còn chịu được cảnh tượng trái tay, gai mắt trước mặt nũa, Thắng xô ghế đứng lên:
- Cậu ở lại chơi nhé. Tôi thấy không khỏe. Tôi về trước đây.
Rồi không kịp cho bạn phản ứng, Thắng bước đi một mạch.
Ra đến ngoài, không khí thoáng mát làm Thắng thấy lòng dịu lại. Nhưng sự bực mình về thằng bạn thân thì không vơi đi chút nào. Đã biết chuyện của Mạnh Kha và Vân Quỳnh, nay lại chứng kiến cuộc sống trác táng của bạn, anh lại thấy lo ngại. Không biết nó sẽ làm những chuyện gì có thể tổn thương tới Vân Quỳnh nữa đây?