Một đời có nhau

Phần 10

Chặn tay lên cây bút, Vân Quỳnh nũng nịu:

- Nghỉ một chút đi anh à. Em tới đây mà anh cứ mải lo làm việc không hà.

Mạnh Kha nhìn Vân Quỳnh:

- Anh phải nói sao em mới chịu hiểu cho anh đây. Việc này gấp lắm em à.

- Gấp thì gấp chứ, có phải gấp thì anh phải làm bán mạng như vậy hay sao?

- Có gì đâu mà bán mạng? Anh chỉ làm nốt một vài vấn đê nữa thôi.

Vân Quỳnh chỉ tay lên chiếc đồng hồ treo tường:

- Nhưng mà anh có thấy không, đã quá giờ ăn chưa rồi.

Mạnh Kha lắc đầu:

- Cũng chưa muộn lắm, có khi anh mãi tới hai giờ anh mới được ăn cơm đó.

Vân Quỳnh la lên:

- Thôi đi như thế là không được đâu. Công việc thì làm tới bao giờ mới hết? Làm việc là làm việc, nhưng trước hết là phải giữ gìn sức khỏe của mình đã chứ. Nếu như anh bệnh thì phải tính sao đây.

Mạnh Kha cười nhẹ:

- Làm sao mà bệnh được, anh khỏe như voi mà.

Vân Quỳnh lườm Mạnh Kha một cái:

- Thôi đi, đừng có mà tự tin như vậy. Đúng là bây giờ anh khỏe thật đấy nhưng lúc mà anh ngã khụy một cái thì sẽ không cứu vãn được đâu.

Mạnh Kha thu dọn giấy tờ, anh lắc đầu:

- Thôi thôi, anh sợ em quá rồi, không cãi với em nữa đâu. Bây giờ có hứng thú đi dạo một vòng với anh không?

Vân Quỳnh hưởng ứng ngay:

- Đi chứ. Chiều nay em cũng rảnh lắm.

Mạnh Kha đứng lên:

- Vậy thì đi! Em muốn đi đâu?

Ngẫm nghĩ một chút, Vân Quỳnh đề nghị:

- Mình đến quán ăn nhỏ ở ngoại ô mà anh đã đưa em đi một lần rồi đó, có được không anh?

Mạnh Kha lắc đầu:

- Đi tới đó xa quá, anh sợ về làm việc không kịp. Mình tới một tiệm ăn nào gần đây có được không em?

Vân Quỳnh miễn cưỡng gật đầu:

- Thì phải chịu thôi, anh không chịu đưa em đi thì em biết đo với ai bây giờ. Chỉ hơn tiếc một chút là ăn ở đó thì ngon hơn.

Mạnh Kha trợn mắt nhìn Vân Quỳnh:

- Nè! Em đừng có nói với anh là em chưa ăn cơm trưa đó nha?

Vân Quỳnh gật đầu:

- Thì đúng là như vậy mà, em tới nãy giờ nhưng phải đợi anh đó chứ. Bây giờ thì em đói tới nỗi run cả tay chân rồi đây nè.

- Vậy thì đi lẹ lên, anh sẽ đưa em ra đó ăn. Mau lên, kẻo em đói quá lại xỉu ra đây thì to chuyện đó.

Vòng tay ôm ngang lưng Vân Quỳnh dìu đi, Mạnh Kha vừa đi vừa nói:

- Cứ kiểu này chắc là anh sẽ bị ba em đuổi việc quá Vân Quỳnh à.

Vân Quỳnh ngạc nhiên:

- Tại sao vậy?

- Thì đó đi với em tới đó thì sẽ trễ giờ làm vào buổi chiều là cái chắc. Như vậy thì ba em đâu có bằng lòng.

Vân Quỳnh nhìn Mạnh Kha một thoáng rồi cô bật cười:

- Tóm lại một câu là tuy anh chịu chiều theo ý em tới đó ăn, nhưng là miễn cưỡng phải không? Nhưng mà anh đừng lo, có gì em sẽ năn nỉ với ba. Ba không la đâu.

Mạnh Kha trợn mắt:

- Cái gì? Mạnh Kha này mà phải nhờ tới em sao? Không giám đâu cô nhỏ! Anh có làm thì anh dám chịu, không làm phiền đến em đâu cưng. Nhưng mà em đừng lo, tuy thời gian anh không bảo đảm trăm phần trăm, nhưng mọi việc anh làm thì không bao giờ ba em có thể chê trách anh được một điều gì.

Vân Quỳnh liếc Mạnh Kha một cái:

- Vậy thì anh ráng đi nha, đừng để ba em đuổi việc rồi khóc với em là được rồi.

Nói xong, Vân Quỳnh nghiêng người thoát ra khỏi vòng tay của Mạnh Kha và chạy nhanh tới trước. Mạnh Kha cũng rảo bước theo sau.

Ngồi đối diện với Mạnh Kha trước những món ăn hợp khẩu vị, Vân Quỳnh nũng nịu:

- Lâu lắm em mới được trở lại đây, vậy mà anh hứa là sẽ thường xuyên đưa em đến đây.

Mạnh Kha trợn mắt:

- Anh hứa bao giờ?

Đôi môi Vân Quỳnh cong lên:

- Anh còn hỏi nữa? Chứ ai nói với em lần đó là nếu em thích thì sẽ đưa em tới đây?

Mạnh Kha nhíu mày rồi anh gật đầu:

- Anh nhớ rồi, đúng là anh có hứa với em như vậy. Nhưng từ hôm được ăn bữa cơm thật ngon ở nhà em, anh nghĩ là mình không cần phải đưa em tới đây nữa.

Nuốt miếng cơm đang nhai trong miệng, Vân Quỳnh lắc đầu:

- Cũng không thể nói như vậy được, mỗi nơi có một khung cảnh khác nhau mà. Ở nhà thì không khí đầm ấm, nhưng ở những nơi như thế này thì lại có tính cách thơ mộng. Phải thay đổi không khí thì mới thấy cuộc sống của mình có nhiều thú vị chứ.

Mạnh Kha cười cười, anh trêu Vân Quỳnh:

- Em nói phải có thay đổi mới thú vị, vậy thì anh cũng thay đổi nha?

- Thay đổi cái gì?

- Thì hôm nay anh ăn cơm với em, ngày mai anh lại đi cùng với cô khác, như vậy là thay đổi rồi.

Vân Quỳnh mở to hai mắt nhìn Mạnh Kha, miếng cơm đang nhai suýt nữa làm cô mắc nghẹn. Cô lắp bắp:

- Anh nói …nói …

Phản ứng của Vân Quỳnh làm Mạnh Kha hết hồn. Anh vội vàng nắm tay cô:

- Quỳnh à! Anh chỉ nói chơi thôi. Em đừng có giận nữa nha.

Vân Quỳnh đã bình tĩnh lại, cô giận dỗi buông đũa:

- Nói chơi gì kỳ vậy? Em không ăn nữa đâu. Em về, để anh kiếm cô khác ngồi với anh.

Mạnh Kha vội nắm tay Vân Quỳnh kéo lại khi cô vừa đứng lên và bước ra ngoài. Sẵn trớn, anh kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình:

- Quỳnh a! Anh xin lỗi. Anh không dám giỡn như vậy nữa đâu. Đừng giận anh nữa mà.

Nước mắt đã long lanh trên hai khóe mắt Vân Quỳnh:

- Em không dám giận anh đâu. Anh có quyền thay đổi người bên cạnh anh mà. Em làm gì mà có quyền giận anh chứ?

- Đương nhiên là em có quyền rồi vì em là người yêu của anh mà.

Vân Quỳnh quay mặt sang một bên:

- Anh còn nhớ em là người yêu của anh hay sao?

Mạnh Kha cười mơn:

- Đương nhiên là anh nhớ rồi. Chuyện quan trọng như vậy làm sao mà anh có thể quên được.

Choàng tay qua vai Vân Quỳnh, Mạnh Kha nhẹ giọng.

- Quỳnh nè! Bỏ qua mọi chuyện nói chơi vừa rồi đi nhé. Quay lại đây anh nói cái này cho nghe.

Vân Quỳnh ngúng nguẩy:

- Có chuyện gì nữa đâu mà nói, em không nghe.

Mạnh Kha dọa:

- Em không nghe thì thiệt thòi ráng chịu, mai mốt đừng có khóc đó nha.

Vân Quỳnh quay lai, cô hất cằm lên:

- Tại sao em lại khóc? Anh đừng có mơ.

Mạnh Kha cười cười:

- Ừ nhỉ! Đúng là em sẽ không khóc vì chuyện này là của anh chứ không phải là của em.

Vân Quỳnh tò mò:

- Chuyện gì mà anh phải phân biệt dữ vậy? Mạnh Kha lấp lửng:

- Chuyện không có gì, em đừng bận tâm.

Vân Quỳnh không chịu:

- Dù là chuyện không có gì, nhưng anh đã đề cập tới rồi thì phải nói cho em nghe mới được.

Mạnh Kha ra vẻ miễn cưỡng, anh gật đầu:

- Được rồi, nói cho em nghe cũng chẳng hại gì. Anh đang định cưới vợ.

Chỉ một câu nói bình thường của Mạnh Kha cũng làm cho Vân Quỳnh choáng váng. Nhưng cô vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:

- Vậy hả? Vậy thì em chúc mừng anh.

Mạnh Kha xua tay:

- Em khoan chúc mừng anh đã vì anh chưa biết là cô ấy có bằng lòng lấy anh không nữa?

- Sao anh không hỏi người ta?

Mạnh Kha gật đầu:

- Anh cũng muốn hỏi lắm chứ? Nhưng mà cô ấy không cho anh cơ hội. Anh buồn lắm mà không biết phải làm sao ?

Vân Quỳnh thấy tim mình nhói lên một cái. Kha yêu cô gái nào đó nhiều đến vậy hay sao? Anh có biết gì đến tình cảm của cô hay không nhỉ? Tại sao anh lại nỡ nói với cô về tình cảm của anh dành cho một người con gái khác một cách thản nhiên như vậy.

Vân Quỳnh che dấu nỗi đau của mình bằng cách thản nhiên nói với Mạnh Kha:

- Cơ hội là do anh tự tạo ra. Dù cô ấy không khuyến khích anh nhưng mà anh phải tìm cách chứ.

- Thì anh cũng đang tìm cách đây.

- Thế nhưng người ta có dành tình cảm cho anh không?

Vân Quỳnh hỏi dò, Mạnh Kha gật đầu một cách tự tin:

- Anh tin là có, nhưng chắc là vì e thẹn nên cô ấy không chịu nói với anh.

- Vậy thì anh hãy mạnh dạn lên, anh cứ phải nói thì người ta mới biết chứ. Chẳng lẽ anh bắt người ta phải nói với anh à?

Mạnh Kha gật gù như lời khuyên của Vân Quỳnh như vừa mở ra cho anh một con đường:

- Em nói đúng, Anh phải nói thật lòng mình thì mới có cơ hội được. Cám ơn em, Vân Quỳnh.

Vân Quỳnh thấy tim mình thắt lại, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh:

- Vậy sao anh không đến với người ta mà nói đi, còn ở lại đây làm gì? Em sẽ tự về một mình được, anh không cần bận tâm về em đâu.

Mạnh Kha ngạc nhiên:

- Sao anh lại phải đi?

- Không đi thì làm sao nói với người ta được?

- Nhưng mà người ta đang ở bên cạnh anh đây này. Anh chỉ cần nói cho người ta biết là anh rất yêu người ta thôi chứ cần gì anh phải đi đâu? – Mạnh Kha nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của Vân Quỳnh, anh tha thiết – Quỳnh này, chúng mình cưới nhau nhé?

Vân Quỳnh sững sờ nhìn Mạnh Kha trân trối, như không tin những lời anh nói là sự thật. Biết là cô bất ngờ, Mạnh Kha nắm tay cô, dịu dàng nhắc lại:

- Nhé, Quỳnh nhé? Chúng mình cưới nhau nhé?

Vân Quỳnh vẫn im lặng. Mạnh Kha ngỡ là cô không chấp nhận, anh buồn rầu nói:

- Em không bằng lòng ư? Em không nói gì thì anh đã hiểu rồi, em không chấp nhận anh. Lẽ ra anh phải tự hiểu điều đó, là anh không xứng đáng với em. Hãy quên những gì anh đã nói, coi như anh chưa nói gì nhé, Vân Quỳnh.

Vân Quỳnh như người sực tỉnh một cơn mê, cô nhìn Mạnh Kha với hai mắt long lanh:

- Anh nói lại đi, anh Kha.

Đến lượt Mạnh Kha ngơ ngác:

- Nói gì hở em?

Vân Quỳnh thì thầm:

- Nói đi anh hãy nói là anh muốn chúng ta làm gì?

Mạnh Kha ngẩn ra nhìn Vân Quỳnh. Nhưng chỉ một thoáng thôi, rồi anh hiểu ngay được điều Vân Quỳnh muốn anh nói. Mừng rỡ, Mạnh Kha siết chặt vai Vân Quỳnh

- Anh yêu em, Vân Quỳnh ạ.Anh muốn cưới em.

Vân Quỳnh im lặng, nhưng mắt cô nhìn Mạnh Kha mênh mông quá. Trong ánh mắt đó như chứa đựng cả một trời yêu thương. Mạnh Kha thúc hối:

- Em nói đi, Vân Quỳnh! Em hãy nói là em yêu anh và bằng lòng làm vợ anh đi.

Vân Quỳnh thì thầm:

- Có cần em phải nói ra điều đó hay không?

Mạnh Kha gật đầu:

- Cần chứ, Vân Quỳnh. Tuy rằng anh đã cảm nhận bằng trái tim anh là em cũng yêu anh. Nhưng anh vẫn muốn nghe từ em những lời nói yêu thương đó.

Vân Quỳnh lonh lanh hai mắt nhìn Mạnh Kha:

- Em yêu anh, và em rất muốn được làm vợ anh.

Vòng tay Mạnh Kha siết chặt bờ vai mảnh mai của Vân Quỳnh, anh tha thiết:

- Cám ơn em, Vân Quỳnh

- Sao anh lại cám ơn em?

- Vì em đã chấp nhận anh, đã yêu anh.

Vân Quỳnh nhìn Mạnh Kha bằng ánh mắt thật ngọt:

- Em yêu anh vì trái tim em bảo thế, chứ em có làm gì đâu mà anh phải cám ơn em. Nếu nói như anh thì em cũng phải cám ơn anh hay sao?

Mạnh Kha bật cười, nhưng rồi anh trầm giọng nói với Vân Quỳnh:

- Quỳnh này! Anh sẽ thưa với ba mẹ em để xin ba mẹ em cho chúng mình cưới nhau nhé?

Vân Quỳnh lắc đầu:

- Em còn đang học mà anh. Phải đợi cho em học xong đã chứ?

- Chúng mình cưới nhau thì cứ cưới, còn chuyện học hành của em thì em cứ học có sao đâu.

Vân Quỳnh nũng nịu:

- Ai mà đang học lại lấy chồng, bạn bè cười cho thì ngượng chết. Đợi cho em ra trường đã anh.

Mạnh Kha rên lên:

- Làm sao anh có thể đợi được? Anh yêu em quá mất rồi. Với lại, anh lo lắm Quỳnh à …

Vân Quỳnh ngạc nhiên:

- Anh lo chuyện gì?

- Thì em đáng yêu như thế này, nếu như anh không mau mau rước em về dinh, lỡ có anh chàng nào lại cướp em mất thì sao?

Vân Quỳnh nhăn mặt:

- Anh chỉ nói gì đâu không à, làm gì có anh chàng nào. Chẳng lẽ anh không tin em hay sao?

- Sao anh lại không tin em? Đó là anh chỉ phòng xa như thế thôi mà. Vì vậy mà anh muốn chúng mình mau mau đám cưới đó.

Vân Quỳnh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:

- Em chỉ còn có nửa năm học nữa thôi. Em nghĩ là thời gian qua rất mau nên chúng mình không cần phải vội vã. Chỉ cần chúng mình tin nhau đủ rồi.

Mạnh Kha đành phải gật đầu:

- Anh phải chịu nghe theo lời của em rồi; Nhưng anh không muốn giấu giếm chuyện của chúng mình.

- Anh nói vậy nghĩa là sao?

- Và chúng mình sẽ thưa chuyện cho ba mẹ em biết và anh sẽ ưu tiên đưa đón em mỗi ngày.

Vân Quỳnh kêu lên:

- Làm gì mà anh phải đưa đón em, em vẫn tự đi học một mình được mà.

Mạnh Kha lắc đầu:

- Đó là khi chúng mình chưa yêu nhau. Còn bây giờ có anh rồi, anh muốn gặp em mỗi ngày.

Vân Quỳnh nhìn Mạnh Kha, anh cũng đang nhìn cô với ánh mắt chờ đợi. Cô lắc đầu:

- Nhưng còn công việc của anh thì sao?

Mạnh Kha cương quyết:

- Anh tự biết sắp xếp, em khỏi lo. Chỉ cần em không phản đối là được rồi.

Vân Quỳnh bật cười:

- Có tài xế riêng đưa đón mỗi ngày, ai ngu gì mà phản đối.

Mạnh Kha gật đầu:

- Em đã hứa rồi đó nha. Anh tình nguyện làm tài xế riêng cho em suốt đời mà.

Vân Quỳnh ngả đầu vào vai Mạnh Kha, cô không nói gì thêm nữa mà chỉ lặng im để lắng nghe niềm hạnh phúc đang tràn ngập trong hồn. Cô ước sao từ nay trở đi cuộc sống của cô luôn là những giây phút hạnh phúc như thế này …