Đứng sát vào bức tường xây cao, đối diện với công ty xây dựng Vinh Quang, Nguyệt Hương cứ nhóng mắt vào bên trong cánh cổng còn đóng kín. Cô biết là mình đã đến sớm, nhưng cô không thể nào bắt mình trở về nhà để chờ đợi được. Phải đứng đây để đón Mạnh Kha mới được.
Chốc chốc lại nhìn đồng hồ, Nguyệt Hương càng lúc càng thấy bồn chồn khi mà giờ về đã gần tới. Không biết khi cô báo cho Mạnh Kha cái tin đặc biệt mà cô vừa được thông báo, anh ấy sẽ như thế nào nhỉ?
Nguyệt Hương mong muốn được gặp Mạnh Kha biết bao. Cô cũng lấy làm ngạc nhiên cho chính mình khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Mạnh Kha. Cô mà còn yêu được nữa hay sao? Đã bao nhiêu lần Nguyệt Hương tự hỏi mình như thế, và lần nào thì Nguyệt Hương cũng khẳng định với mình là trái tim cô đã thuộc về Mạnh Kha mất rồi.
Lăn lóc với cuộc sống từ khi mới mười lăm tuổi, Nguyệt Hương cứ ngỡ mình đã chai sạn với đời sau bấy nhiêu năm vất vả. Không ngờ mới chỉ gặp Mạnh Kha vài lần, cô đã thấy mình rung động vì anh tràng nai tơ này rồi. Và bằng mọi cách có được, cô thấy mình phải ràng buộc được anh chàng này mới thôi.
Cánh cổng của công ty xây dựng Vinh Quang đã mở rộng ra, và Nguyệt Hương đã thấy người từ trong đó ra về. Cô chú ý nhìn thật kỹ để tìm Mạnh Kha. Không hiểu tại sao mà anh ta vắng bóng cả tháng nay rồi, và Nguyệt Hương không còn cách nào khác là phải tới đây.
Nguyệt Hương đợi mãi mà không thấy bóng dáng Mạnh Kha đâu, cô nhìn cánh cổng đang từ từ khép lại mà lo lắng. Không lẽ Mạnh Kha không còn làm ở đây nữa? Hay là cô đã nghe lầm nơi làm việc của anh? Nguyệt Hương tin rằng mình không thể nào lầm được, vì hôm nọ cô còn đọc kỹ tấm carte visite của Mạnh Kha kia mà.
Không thể dằn được nỗi bồn chồn trong lòng, Nguyệt Hương quyết định thật nhanh. Cô băng qua đường và tiến thẳng tới công ty Vinh Quang. Cô hỏi vội người gác cổng khi ông ta đang chuẩn bị khóa cổng:
- Bác ơi, cho cháu hỏi thăm một chút … Bữa nay anh Kha có đi làm không ạ?
Ngừng công việc lại, người gác cổng nhìn cô gái mặt đầy son phấn đang hỏi mình với ánh mắt không mấy thiện cảm. Ông ta hỏi lại:
- Kha nào?
Nguyệt Hương trả lời với vẻ hãnh diện:
- Thì là anh Kha kỹ sư đó, chứ còn ai vào đây nữa.
Nhìn Nguyệt Hương bằng ánh mắt soi mói, ông ta hỏi lại:
- Cô là gì của kỹ sư Kha?
Lung túng mất một giây, Nguyệt Hương nhanh trí trả lời:
- Là em gái của anh ấy, có được hay không?
Nhìn từ đầu xuống chân Nguyệt Hương, ông bảo vệ lắc đầu, chịu thua cô gái đang đứng trước mặt mình, mà trước hết là cách ăn mặc. Cái cách ăn mặc hở hang như thế mà đi ra đường trông thật chướng mắt. Cô ta mà là em gái của cậu Kha thì cũng thật là lạ, nếu như cậu ta chấp nhận chuyện ăn mặc như thế của em gái mình.
Thầm chê trong lòng về quần áo của cô gái, ông bảo vệ lại lắc đầu với gương mặt thật đậm phấn son của cô ta. Cô ta đang hát Hồn Quảng trên đường phố đấy chắc? Và lại còn cách ăn nói nữa chứ,cứ cộc lốc như đấm vào tai người ta vậy.
Đã ghét ai thì không muốn làm gì cho người ấy. Ông bảo vệ của công ty Vinh Quang cũng thế. Ông thầm ghét Nguyệt Hương, dù ông ta không có quan hệ gì và cũng chẳng biết cô là ai. Thế nhưng ghét thì cứ ghét. Đã là thành kiến ngay cái nhìn đầu tiên thì làm sao mà xóa bỏ được. Vì thế, trong mắt ông bảo vệ này thì Nguyệt Hương chẳng là cái thớ gì cả.
Không muốn trả lời với Nguyệt Hương, cách nói của ông bảo vệ trở nên cộc cằn.
- Được hay không thì mặc xác cô, hôm nay cậu Kha không đi làm. Có muốn tìm thì ngày khác đến.
Nguyệt Hương như bị hẫng, cô lườm lườm nhìn ông bảo vệ:
- Tại sao hôm nay lại không đi làm?
Ông bảo vệ cười khẩy:
- Đó không phải là chuyện của tôi, cô có muốn biết thì đi tìm người có thẩm quyền mà hỏi. Bây giờ thì cô đi về cho tôi đóng cổng, tôi không có thì giờ nói chuyện với cô.
Không còn cách nào hơn, Nguyệt Hương đành phải ra về. Cô không biết làm thế nào để tìm Mạnh Kha bây giờ, vì ngoài nơi làm việc của anh ra, cô không còn biết gì về Mạnh Kha hết. Khi nào anh đến vũ trường tìm cô thì Nguyệt Hương mới gặp, ngoài ra thì cô đành phải chịu thua mà thôi.
Trở về vũ trường, Nguyệt Hương ngồi vào chỗ quen thuộc mọi khi của mình mà mắt thì cứ nhìn chăm chăm vào cửa ra vào, tưởng như cô chỉ cần lơi lỏng một chút thì Mạnh Kha sẽ bước vào và biến mất.
Nguyệt Hương ngồi mãi mà vẫn không thấy bóng dáng Mạnh Kha đâu. Càng lúc, nỗi nhớ cộng với sự bực tức càng dâng cao trong lòng khiến cô không muốn làm một điều gì khác ngoài việc ngồi thừ ra đó mà quên cả thời gian. Buổi chiều đã trôi qua, bóng tối đã bắt đầu ngự đến và người người đã bắt đầu kéo nhau vào vũ trường.
Một nhóm người kéo vào, Nguyệt Hương cũng không thèm để ý dù họ không im lặng một chút nào. Dường như là họ đã uống ở đâu đó và bây giờ họ đến đây với trạng thái rất phấn khích.
Đi ngang qua bàn Nguyệt Hương, một người đứng lại chứ không cùng bước với những người bạn của mình. Nghiêng đầu nhìn xoáy vào mặt Nguyệt Hương, anh ta hỏi to:
- Phải Nguyệt Hương không vậy?
Nguyệt Hương đã nhận ra người hỏi mình là Hải, một gã thanh niên con nhà giàu thuộc loại cậu ấm, đốt tiền như đốt giấy và ăn chơi thì thuộc vào hàng cao thủ.
Không thèm để ý đến anh ta, Nguyệt Hương thản nhiên đưa ly bia lên miệng. Anh ta lại nói tiếp:
- Hương nè! Em có biết thằng kép của em đâu rồi không.
Không chịu được với sự quấy rầy đến lố bịch như thế, Nguyệt Hương quắc mắt lên nhìn kẻ lắm chuyện miệng cô rít lên:
- Cút đi!
Gã thanh niên tên Hải cười phá lên:
- Anh còn bạn của anh, anh đâu có rảnh đâu mà nói mãi với em. Anh chỉ có lòng tốt muốn báo cho em biết một tin thôi …
Nguyệt Hương lại cau mặt:
- Anh làm ơn biến đi với cái tin chết tiệt của anh đi.
Hải cười hô hố:
- Vậy hả! Tin chết tiệt hả? Chết tiệt vậy mà đáng giá lắm đó cô em. Nhưng mà thôi, em không muốn nghe thì thôi, anh có lòng tốt mà em không nhận thì thôi vậy. Chào em nhé.
Nói xong Hải lại cười thêm một hồi rồi mới khệnh khạng bỏ đi. Nguyệt Hương nhìn theo hắn ta với anh mắt căm ghét.
Cô không lạ gì gã thanh niên này, vì một thời hắn ta đã theo đuổi cô. Nhưng vì ghét cái tính càn rỡ côn đồ của hắn ta mà cô đã từ chối thẳng thừng. Căm lắm, nhưng Hải không giám làm gì động đến Nguyệt Hương, vì hắn ta biết rất rõ vị trí của cô nơi vũ trường này.
Hải vừa đi được hai bước, không hiểu sao Nguyệt Hương bỗng buột miệng gọi hắn ta:
- Anh Hải, khoan đi đã!
Vũ trường ồn ào là thế vậy mà Hải nghe tiếng Nguyệt Hương gọi ngay. Hắn ta đứng ngay lại quay đầu nhìn Nguyệt Hương:
- Em chịu nghe rồi sao?
Nguyệt Hương ra vẻ hờ hững, dù rằng trong lòng cô rất muốn nghe Hải nói ra điều hắn muốn nói. Vì dù sao, được nghe nói về Mạnh Kha cũng vẫn hơn là không được nghe gì cơ mà. Cô hất cằm:
- Nói đi!
Hải ỡm ờ:
- Nói cái gì?
Nguyệt Hương muốn tát cho gương mặt đang nhơn nhon trước mắt cô vài cái, nhưng rồi cô đành phải làm ngơ. Cô chỉ còn biết cáu kỉnh:
- Nói cái điều mà anh muốn nói ấy:
Sà xuống bên Nguyệt Hương, Hải bong lơn:
- Muốn nói với em thì anh có nhiều điều lắm, vì vậy mà anh không biết em muốn nghe điều gì đây?
Không còn chịu nổi nữa, Nguyệt Hương quát to:
Hải cười hề hề:
- Em muốn anh nói chuyện về thằng Kha cho em nghe, mà lại đối xử với anh tệ như thế thì hơi khó đấy em ạ. Chuyện này bảo đảm không có giá trị không ăn tiền.
Nguyệt Hương lai quắc mắt lên:
- Anh muốn nói thì nói, còn không thì cút xéo đi. Tôi không cần nghe nữa.
Hải đưa tay xoa cằm, đầu gật gù:
- Anh vẫn muốn nói cho em nghe đấy chứ, kẻo em cứ mãi ảo tưởng về cái thằng đó. Anh khó chịu lắm.
- Anh khó chịu thì mặc kệ anh, tại sao phải nói với tôi. Chuyện của chúng tôi thì dính dáng gì tới anh?
- Có chứ, sao lại không? Này nhé, anh rất yêu em và sẵn sàng dâng tặng em mọi thứ. Mà em thì lại cứ hững hờ với anh và lại chết mê chết mệt vì cái thằng khố rách áo ôm đó.
Nguyệt Hương quắc mắt lên nhìn Hải:
- Anh mà còn nói thêm một tiếng làm nhục anh Kha là tôi không tha cho anh đâu.
Hải vội vàng xua tay:
- Thôi thôi, anh không giám nói động đến cái thằng kép của em nữa đâu. Nhưng có một chuyện này anh cần nói cho em biết, mấy hôm nay không có nó ở đây phải không?
Nguyệt Hương gật đầu chứ không đáp, trong lòng cô vẫn bừng bừng cơn giận. Hải như không chú ý đến thái độ của Nguyệt Hương, anh cứ tỉnh bơ và nói tiếp:
- Vì mấy hôm nay nó bận cho lễ đính hôn của nó. Và lễ đính hôn đã được tổ chức hết sức tốt đẹp vào chiều hôm qua rồi.
Sét đánh bên tai cũng không làm Nguyệt Hương hoảng hốt bằng kết quả của câu Hải vừa nói. Nguyệt Hương trợn tròn hai mắt nhìn hắn ta mà miệng thì lăp bắp:
- Anh …nói …nói cái gì?
Hải nhìn Nguyệt Hương với anh mắt thương hại:
- Té ra em không biết gì hết à? Mà cũng phải, ngu gì mà nó khai với em. Lỡ em nổi điên tới quậy nó thì sao? Đây là cơ hội bằng vàng để nó đổi đời mà.
Nguyệt Hương đã lấy được phần nào bình tĩnh, cô nhìn Hải:
- Anh nói rõ ra xem nào.
Hải nhăn nhở:
- Chuyện cũng đơn giản thôi mà. Gia đình thằng kép của em là một gia đình nghèo rớt mùng tơi ở một tỉnh tít dưới miền Tây. Cũng may mà nó học giỏi nên đã có cơ hội chen chân nơi Sài Gòn này. Thế là cái tài năng của nó đã lọt vào mắt của một ông chủ ở đây. Và ông ấy đã không ngại ngùng gì mà không chọn nó cho con gái rượu của mình. Ngày hôm qua một cái đám hỏi linh đình không thua gì đám cưới đã được diễn ra ở Omi, và nghiễm nhiên thằng kép của em đã là con rể của một ông chủ lớn. Nguyệt Hương nhìn Hải nghi ngờ:
- Tại sao anh lại biết rõ ràng như thế?
- Tại vì anh cũng đã có mặt trong buổi đính hôn đó mà. Anh thấy rõ cha mẹ của hắn, đúng là những ông nông dân chân chính.
Hải mỉa mai. Nhưng Nguyệt Hương không chú ý gì vì cô đang lo đến chuyện khác. Vì thế cô lắc đầu:
- Tôi không tin đâu, đời nào Mạnh Kha lại mời anh.
Hải bật cười:
- Anh có nói là nó mời đâu, mà là anh đi theo người khác đó chứ, Chẳng là ba anh có quan hệ làm ăn với ông già vợ của thằng kép của em, vì thế anh có một tấm thiệp mời. Hôm qua, anh đã tháp tùng ông già để đến đó. Vì thế, anh mới biết rành mọi chuyện đấy chứ.
Hải nói tới đây thì Nguyệt Hương không còn nghi ngờ về tính chất trung thực trong câu chuyện của hắn ta nữa, mà cô biết là hắn ta nói thật. Trong lòng Nguyệt Hương bây giờ cũng bùng lên một cơn giận khủng khiếp, hay nói đúng hơn là cô đang ghen với một cô gái nào đó đến cháy lòng. Vì sao Mạnh Kha lại nhẫn tâm với cô như vậy? Cô đã chẳng đối xử rất thật lòng với anh ta đó sao? Và cô nào có tiếc gì với anh ta đâu? Thế mà giờ đây, anh lại lỡ lòng đi cưới vợ thế là sao?
Nguyệt Hương hỏi Hải:
- Cô gái đính hôn anh Kha là ai?
- Là con gai của Ông Quang, giám đốc một công ty xây dựng lớn nhất nhì ở thành phố này.
Nguyệt Hương gật đầu:
- Cám ơn anh.
Hải nhìn Nguyệt Hương lom lom:
- Em định làm gì cô ấy?
Nguyệt Hương cười lạnh:
- Chuyện đó thì tôi chưa tính, nhưng nhất định là sẽ có một phần thưởng xứng đáng dành cho nó.
Hải vội vàng nói:
- Cô ấy có thù oán gì với em mà em lại tính chuyện trả thù cô ấy? Đừng có làm bậy đó nha!
- Sao lại lại không trả thù? Cô ấy dám lấy Mạnh Kha là có thù với tôi rồi. Làm sao tôi tha thứ cho cô ta được?
Hải lắc đầu, anh cũng chịu thua cái lý luận ngang ngược của Nguyệt Hương. Nhưng anh ta vẫn cố gứng can gián:
- Nhưng lỗi đâu phải do cô ấy, vì cô ấy nào biết quan hệ của em và tên kia đâu. Lỗi là do thằng kép của em lừa dối cả em và cô gái ấy chứ. Nếu em có trả thù thì phai trả thù thằng kép của em mới phải chứ,
- Tôi yêu anh ấy thì sao lại phải trả thù anh ấy? Tôi chỉ trừng phạt những cô gái nào mon men lại gần anh Kha thôi. Nhưng mà anh cứ yên tâm, tôi cũng biết phải trái lắm, tôi sẽ đến nói chuyện với cô ấy. Nếu như cô ấy biết điều thì sẽ tránh xa anh Kha ra, khi đó thì cô ấy sẽ được an toàn.
Hải đứng lên:
- Chuyện đó thì anh không can dự vào,vì anh thấy cô ấy hoàn toàn vô tội. Em hại người hiền thì em sẽ bị quả báo đó.
Nguyệt Hương gật đầu:
- Anh không phải lo, tôi biết mình phải làm gì mà. Tuy cuộc sống của tôi không nghiêm chỉnh, nhưng tôi cũng biết lý lẽ chứ. Tôi sẽ nói chuyện với cô ta, chỉ cần cô ta không làm đám cưới với anh Kha thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.
Hải rủ rê:
- Hôm nay hắn không tới đâu. Em tới chơi với bọn anh đi Hương.
Nguyệt Hương lắc đầu:
- Cám ơn anh, hôm khác tôi sẽ tới. Còn bây giờ tôi chỉ muốn ngồi một mình thôi. Hải biết tâm trạng của Nguyệt Hương hiện giờ nên anh gật đầu:
- Vậy thì anh không ép.
Hải đi với đám bạn của mình rồi, Nguyệt Hương ngồi lại một mình. Trong không khí ồn ào sôi động của vũ trường, cô lại thấy trong lòng mình bừng lên cơn ghen giận. Sắp xếp trong đầu mình một kế hoạch, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho mình.