Một Cõi Trịnh Công Sơn

Ca Từ Trịnh Công Sơn (6)

Huyền Thoại Mẹ 

 

Đêm chong đèn ngồi nhớ lại

Từng câu chuyện ngày xưa.

Mẹ về đứng dưới mưa,

Che đàn con nằm ngủ

Canh từng bước chân thù.

Mẹ ngồi dưới cơn mưa.

 

Mẹ lội qua con suối,

Dưới mưa bom không ngại.

Mẹ nhẹ nhàng đưa lối,

Tiễn con qua núi đồi.

Mẹ chìm trong đêm tối,

Gió mưa tóc che lối con đi.

 

Đêm chong đèn ngồi nhớ lại

Từng câu chuyện ngày xưa.

Mẹ về đứng dưới mưa,

Che từng căn hầm nhỏ

Xoá sạch vết con về

Mẹ ngồi dưới cơn mưa

 

Mẹ là gió uốn quanh,

Trên đời con thầm lặng

Trong câu hát thanh bình.

Mẹ là gió mong manh.

Mẹ là nước chứa chan,

Trôi dùm con phiền muộn

Cho đời mãi trong lành.

Mẹ chìm dưới gian nan. 

 

Hãy Cứ Vui Như Mọi Ngày 

 

Hãy cứ vui chơi cuộc đời

Đừng cuồng điên mơ trăm năm sau

Còn đây em ngọt ngào

Đứng bên ngày yêu dấu

Nhìn mây trôi đang tìm về núi cao.

 

Hãy cứ vui chơi cuộc đời

Dù ngày mai em như chim bay,

Bỏ quên đây một người,

Hát bên trời gian dối.

Dù ta như con đường dài vắng người

 

Hãy cứ vui như mọi ngày

Dù chiều nay không ai qua đây

Hỏi thăm tôi một lời

Vẫn yên trời đêm tối

Lòng ta trăm con hạc gầy vút bay

 

Hãy cứ vui như mọi ngày

Nhìn người đi như mây vô danh

Dù chân xưa dặm nghìn

 

Vẫn như còn thấp thoáng

Dù trong ta đêm thì thầm tiếng buồn

 

Hãy cứ vui chơi cuộc đời

Hãy cứ vui như mọi ngày

Bên trời còn nắng

Lá trời còn xanh,

Phố còn người đông

Rồi quên, rồi quên.

 

Hãy cứ vui như mọi ngày.. .

 

Một Lần Thoáng Có 

 

Một lần bóng núi in bên sông dài

Một lần thấy bóng tôi

Một ngày có đóa hoa lan trong vườn

Một ngày thấy dáng em

Một chiều bỗng thấy hoa lan úa tàn

Vườn chiều vừa mất dáng em

Một chiều núi bỗng mang thân cánh đồng

Thì cùng dòng nước khóc giùm

 

Một lần thấy bóng em qua nơi này

Một lần với bóng tôi

Một ngày đã có em xa nơi này

Một ngày với vắng tôi

Một chiều có bóng chim âu bay về

Cùng dòng nước đã đi

 

Một lần có bóng chim quyên bên nhà

Cùng lời hót đã xa

Một ngày tiếng nói âu lo ra đời

 

Nụ cười vội cất cánh bay

Một đời với những chen đua lâu dài

Người người còn tiếp nối người

 

Một lời nói với bông hoa trên đồi

Một lời nói đã phai

Một điều giấu kín trong tim con người

Là điều giấu kín thôi.

 

Sóng Về Đâu 

 

Biển sóng biển sóng đừng xô tôi

Đừng xô tôi ngã dưới chân người

Biển sóng biển sóng đừng xô nhau

Ta xô biển lại sóng về đâu

 

Sóng bạc đầu và núi chìm sâu

Ta về đâu đó về chốn nào mây phủ chiêm bao

Cạn suối nguồn bốn bề nương dâu

Ta tìm em nơi đâu?

 

Biển sóng biển sóng đừng xô nhau

Ta xô biển lại sóng nằm đau

Biển sóng biển sóng đừng xô tôi

Đừng xô tôi ngã giữa tim người

 

Biển sóng biển sóng đừng xô tôi

Đừng cho tôi thấy hết tim người

Biển sóng biển sóng đừng xô nhau

Ta xô biển lại sóng về đâu.

 

Giấc ngủ nào giường chiếu quạnh hiu

Trăng mờ quê cũ

Người đứng chờ gió đồng vi vu

Vạt nắng vàng nhắc lời thiên thu

Nhớ ngàn năm trôi qua

 

Biển sóng biển sóng đừng trôi xa

Bao năm chờ đợi sóng gần ta

Biển sóng biển sóng đừng âm u

Đừng nuôi trong ấy trái tim thù.

 

Biển sóng biển sóng đừng xô nhau.

 

Cúi Xuống Thật Gần

Cúi xuống cho máu ngược dòng

Cho nước sông cạn nguồn

Cho cây khô trên cành trút lá bơ vơ

Cúi xuống cho bóng đổ dài

Cho xót xa mặt trời

Cho da thơm trên người nay cũng phôi pha

Cúi xuống nghe đời nhấp nhô

Nghe tim rạn vỡ

Nghe trong tuổi nhỏ khóc òa

Cúi xuống bên bờ xót xa

Trên cơn lửa đỏ

Trên khuôn mặt đã im lìm

Cúi xuống nhìn sâu trong mắt

Và nghe mưa bão tan đi trong đại dương

Cúi xuống cúi xuống thật buồn

Cho nước sông cuồn cuộn

Hai mươi năm no tròn tuổi biết đau thương

Cúi xuống cho tắt nụ cười

Cho chút da thịt người

Trong tan hoang vẫn còn bóng mát che ngang.

Hoa Vàng Mấy Độ

Em đến bên đời

Hoa vàng một đóa

Một thoáng hương bay

Bên trời phố hạ

Nào có ai hay

Ta gặp tình cờ

Nhưng là cơn gió

Em còn cứ mãi

Bay đi

Em đến bên đời

Hoa vàng rực rỡ

Nào dễ chóng phai

Trong lòng nỗi nhớ

Ngày tháng trôi qua

Cơn đau mịt mù

Xin cho bốn mùa

Đất trời lặng gió

Đường trần em đi

Hoa vàng mấy độ

Những đường cỏ lá

Từng giọt sương thu

Yêu em thật thà

Em đến nơi này

Bao điều chưa nói

Lặng lẽ chia xa

Sao lòng quá vội

Một cõi bao la

Ta về ngậm ngùi

Em cười đâu đó

Trong lòng phố xá

đông vui

Em đến nơi này

Vui buồn đi nhé

Đời sẽ trôi xuôi

Qua ghềnh qua suối

Một vết thương thôi

Riêng cho một người.

Du Mục

Đàn bò vào thành phố

Đếm buồn vắng buồn hơn

Đàn bò vào thành phố

Không còn ai hỏi thăm

Đàn bò tìm dòng sông

Nhưng dòng nước cạn khô

Đàn bò bỗng thấy buồn

Bỗng thấy buồn

Rồi một hôm đứng mơ mây ngàn

Một người vào thành phố

Đếm từng bước buồn tênh

Một người vào thành phố

Không còn ai người quen

Người tìm về đồng xanh

Nhưng đồng đã bỏ không

Rồi người bỗng thấy buồn

Bỗng thấy buồn

Người chợt nghe xót xa đất mình

Ôi quê hương đã lầm than

Sao còn còn chiến tranh

Mẹ già hết chờ mong đã ngủ yên

Mẹ già mãi ngủ yên

Buông lời ru cho muôn năm

Buông vòng nôi cho hư không

Cho hư không

Buông bàn tay con đi hoang

Con đi hoang một đời

Con đi hoang phận này

Đàn bò vào thành phố

Reo buồn tiếng hạc chuông

Một người vào thành phố

Nghe hồn giá lạnh băng

Người tìm về đầu non

Nhưng rừng đã bỏ không

Rồi người bỗng hết buồn

Đã hết buồn

Người lặng nghe đá lên trong mình

Cho Người Nằm Xuống

Anh nằm xuống

Sau một lần đã đến đây

Đã vui chơi trong cuộc đời này

Đã bay cao trong vòm trời đầy

Rồi nằm xuống

Không bạn bè

Không có ai

Không có ai từng ngày

Không có ai đời đời

Ru anh ngủ

Mùa mưa tới trong nghĩa trang này

Có loài chim thôi

Anh nằm xuống

Cho hận thù vào lãng quên

Tiễn đưa nhau trong một ngày buồn

Đất ôm anh đưa về cội nguồn

Rồi từ đó trong trời rộng đã vắng anh

Như cánh chim bỏ rừng

Như trái tim bỏ tình

Nơi đây một lần nhìn anh đến

Những xót xa đành nói cùng hư không

Bạn bè còn đó

Anh biết không anh

Người tình còn đây

Anh nhớ không anh

Vườn cỏ còn xanh

Mặt trời còn lên

Khi bóng anh

Như cánh chim chìm xuống

Vùng trời nào đó anh đã bay qua

Chỉ còn lại đây những sáng bao la

Người tình rồi quên

Bạn bè rồi xa

Ôi tháng năm

Những dấu chân người cũng bụi mờ

Anh nằm xuống

Như một lần vào viễn du

Đứa con xưa đã tìm về nhà

Đất hoang vu khép lại hẹn hò

Người thành phố trong một ngày đã nhắc tên

Những sớm mai lửa đạn

Những máu xương trập trùng

Xin cho một người vừa nằm xuống

Thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang

Huế Sài Gòn Hà Nội 

 

Huế Sài Gòn Hà Nội

Quê hương ơi sao vẫn còn xa

Huế Sài Gòn Hà Nội

Bao nhiêu năm sao vẫn thờ ơ

Việt Nam ơi còn bao lâu

Những con người ngồi nhớ thương nhau

Triệu chân em triệu chân anh

Hỡi ba miền vùng lên cách mạng

Đã đến lúc nối tấm lòng chung

Tuổi thanh niên hãy đi bằng

Những bước tiền phong

Từ Trung Nam Bắc

Chờ mong nung đốt

Những bó đuốc reo vui tự do

Đường đi đến những nơi lao tù

Ngày mai sẽ xây trường hay họp chợ

Dân ta về cày bừa đủ áo cơm no

Bàn tay giúp nước

Bàn tay kiến thiết

Những dấu căm hờn xưa nhạt mờ

Nhà ta xây mái

Vườn ta thêm trái

Cho em ra đầu núi ca tình vui.

Bắc Nam Trung mới đoàn kết một miền

Phá biên thùy mở rộng đường

thêm dựng nước bình yên

 

Huế Sài Gòn Hà Nội

Hai mươi năm tiếng khóc lầm than

Huế Sài Gòn Hà Nội

Trong ta đau trái tim Việt Nam

Đạn bom ơi lầm than ơi

Khí giới nào diệt nổi dân ta

Việt Nam ơi bừng cơn mơ

Cho mắt nhìn sạch tan căm thù

Hãy xóa hết dấu tích buồn xưa

Ngày mai đây những con đường Nam Bắc nở hoa

 

Bàn tay thân ái lòng không biên giới

Anh em ơi lắng nghe tình nhau

Ngày vui lớn sẽ qua trăm cầu

Mẹ dâng miếng cau rồi dâng ngọn trầu

Cho hai miền trùng phùng lòng thấy nao nao

Ngày Nam đêm Bắc

Tình tràn trong mắt

Sẽ thấy trăm bình minh ngọt ngào

Ngựa bay theo gió

Lòng reo muôn vó

Cho dân ta bừng lớn trong tự do

Bắc Nam Trung ơi tình nghĩa mặn nồng

Bước ra ngoài một lần diệt vong

Dựng mái nhà chung 

 

Người Con Gái Việt Nam Da Vàng 

 

Người con gái Việt Nam da vàng

Yêu quê hương như yêu đồng lúa chín

Người con gái Việt Nam da vàng

Yêu quê hương nước mắt lưng dòng

Người con gái Việt Nam da vàng

Yêu quê hương nên yêu người yêu kém

Người con gái ngồi mơ thanh bình

Yêu quê hương như đã yêu mình

Em chưa biết quê hương thanh bình

Em chưa thấy xưa kia Việt Nam

Em chưa hát ca dao một lần

Em chỉ có con tim căm hờn

Người con gái một hôm qua làng

Đi trong đêm đêm vang ầm tiếng súng

Người con gái chợt ôm tim mình

Trên da thơm vết máu loang dần

 

Người con gái Việt Nam da vàng

Mang giấc mơ quê hương lìa kiếp sống

Người con gái Việt Nam da vàng

Yêu quê hương nay đã không còn

Ôi cái chết đau thương vô tình

Ôi đất nước u mê ngàn năm

Em đã đến quê hương một mình

Riêng tôi vẫn âu lo đi tìm

 

Tiến Thoái Lưỡng Nan 

 

Tiến thoái lưỡng nan đi về lận đận

Tình tôi ngập ngừng tiến thoái lưỡng nan

Mây bay khắp xứ chân mờ cõi xa

Vàng phai nhè nhẹ chiều hôm cửa nhà

Tiến thoái lưỡng nan đi về lận đận

Ngày xưa lận đận không biết về đâu

Về đâu cuối ngõ về đâu cuối trời

Xa xăm tôi ngồi tôi tìm giấc mơ

Xa xăm tôi ngồi tôi tìm lại tôi

Tiến thoái lưỡng nan đi về lận đận

Ngày nay lận đận là giọt hư không.

 

Chưa Mất Niềm Tin 

 

Dù hôm nay tôi chưa nhìn Hà Nội

Dù hôm nay em chưa thấy Sài Gòn

Nhưng sao lòng tôi vẫn chưa mất niềm tin

Vì quê hương sẽ có ngày hòa bình

Cố nuôi vững bền những tình thương lớn

Dù hôm nay tôi chưa nhìn Hà Nội

Dù hôm nay em chưa thấy Sài Gòn

Nhưng em và tôi còn nói tiếng Việt Nam

Lòng ta ơi hãy biến tan thù hận

Đón nghe tiếng cười trên đất nước nát tan

 

Dù trong tôi đã héo hon chờ đợi

Dù môi em đã héo hắt nụ cười

Nhưng ta bền gan chờ đón những ngày mai

Vì quê hương sẽ có ngày gặp lại

Máu xương hai miền rung lòng thế giới

Dù hôm nay tôi chưa về Hà Nội

Dù hôm nay em chưa đến Sài Gòn

Nhưng trong lòng nhau

thấp thoáng bóng cờ chung

Ngày mai đây bước chân qua mọi miền

Trái tim dân tộc còn đâu những vết thương