Rừng núi dang tay nối lại biển xa
Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà
Mặt đất bao la anh em ta về
Gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng
Bàn tay ta nắm nối trọn một vòng Việt Nam
Cờ nối gió đêm vui nối ngày
Dòng máu nối con tim đồng loại
Dựng tình người trong ngày mới
Thành phố nối thôn xa vời vợi
Người chết nối linh thiêng vào đời
Và nụ cười nối trên môi
Từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay
Ta đi từ đồng hoang vu vượt hết núi đồi
Vượt thác cheo leo tay ta vượt đèo
Từ quê nghèo lên phố lớn nắm tay nối liền
Biển xanh sông gấm nối trọn một vòng tử sinh
Ca Dao Mẹ
Mẹ ngồi ru con
Đong đưa võng buồn
Đong đưa võng buồn
Mẹ ngồi ru con
Mây qua đầu ghềnh
Lạy trời mưa tuôn
Lạy trời mưa tuôn
Cho đất tơi mềm
Hạt mầm vun lên
Mẹ ngồi ru con
Nước mắt nhục nhằn
Xót xa đời mình
Mẹ ngồi ru con
Đong đưa võng buồn
Năm qua tuổi mòn
Mẹ nhìn quê hương
Nghe con mình buồn
Giọt lệ ăn năn
Giọt lệ ăn năn
Đưa con về trần
Tủi nhục chung thân
Một dòng sông trôi
Cuốn mãi về trời
Bấp bênh phận người
Mẹ ngồi ru con
Tiếng hát lênh đênh
Mẹ ngồi ru con
Ru mây vào hồn
Mẹ dạy con tiếng nói quê hương
Mẹ nhìn con đi phút giây bàng hoàng
Mẹ ngồi ru con
Đong đưa võng buồn
Đong đưa phận mình
Mẹ ngồi ru con
Nghe đất gọi thầm
Trọn nợ lưu vong
Mẹ ngồi trăm năm
Như thân tượng buồn
Để lại quê hương
Tuổi còn bơ vơ
Thế giới hận thù
Chiến tranh ngục tù
Ướt Mi
Ngoài hiên mưa rơi rơi
Lòng ai như chơi vơi
Người ơi nước mắt hoen mi rồi
Đừng khóc trong đêm mưa
Đừng than trong câu ca
Buồn ơi trong đêm thâu
Ôm ấp giùm ta nhé
Người em thương mưa ngâu
Hay khóc sầu nhân thế
Tình ta đêm về
Có ấm từng cơn mưa em chưa
Mưa lạnh lùng rơi rớt giữa đêm về
Nghe não nề
Mưa kéo dài lê thê những đêm khuya
Lạnh ướt mi
Ai còn nhìn mưa mãi rớt bên sông
Thêm lạnh lùng
Ai còn buồn khi lá rớt rơi trong một cuối đông.
Ngoài hiên mưa rơi rơi
Buồn dâng lên đôi môi
Buồn đau hoen ướt mi ai rồi
Buồn đi trong đêm khuya
Buồn rơi theo đêm mưa
Còn mưa trong đêm nay
Lòng em buồn biết mấy
Trời sao chưa thôi mưa
Để mắt người em ấy
Từ nay thôi mờ
Nước mắt buồn mi em ngây thơ.
Giọt Nước Mắt Cho Quê Hương
Giọt nước mắt thương con
Con ngủ mẹ mừng
Giọt nước mắt thương sông
Ấp ủ rêu rong
Giọt nước mắt thương đất
Đất cằn cỗi bao năm
Giọt nước mắt thương dân
Dân mình phận long đong
Giọt nước mắt thương mây
Mây ngủ trên ngàn
Giọt nước mắt thương cây
Cây ngả trên non
Giọt nước mắt thương anh
Khô dòng máu châu thân
Giọt nước mắt quê hương
Ôi còn chảy miên man
Ôi dòng nước mắt chảy hoài
Dòng nước mắt đời đời
Dòng nước mắt thương ai
Ôi dòng nước mắt trong tim
Chảy lai láng vào hồn
Nửa đêm gọi đến mình
Giọt nước mắt thương chim
Chim bỏ xa rừng
Giọt nước mắt thương đêm
Đêm đẩy xe tang
Giọt nước mắt thương em
Trên vận nước điêu linh
Giọt nước mắt không tên
Xin để lại quê hương
Đóa Hoa Vô Thường
Tìm em tôi tìm
Mình hạc xương mai
Tìm trên non ngàn
Một cành hoa khôi
Nụ cười mong manh
Một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm
Một hồn giấy mới
Tìm em tôi tìm
Nhủ lòng tôi ơi
Tìm đêm chưa từng
Tìm ngày tinh khôi
Tìm chim trong đàn
Ngậm hạt sương bay
Tìm lại trên sông
Những dấu hài
Tìm em xa gần
Đất trời rộn ràng
Tìm trong sương hồng
Trong điều bạc mệnh
Trăng tàn nguyệt tận
Chưa từng tuyệt vọng
Đâu em
Tìm trong vô thường
Có đôi dòng kinh
Sấm bay rền vang
Bỗng tôi thấy em
Dưới chân cội nguồn
Tôi mời em về
Đêm gội mưa trong
Em ngồi bốn bề
Thơm ngát hương trầm
Trong vườn mưa tạnh
Tiếng nhạc hân hoan
Trăng vàng khai hội
Một đóa hoa quỳnh
Từ nay tôi đã có người
Có em đi đứng bên đời líu lo
Từ nay tôi đã có tình
Có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa
Từ em tôi đã đắp bồi
Có tôi trong dáng em ngồi trước sân
Mùa đông cho em nỗi buồn
Chiều em ra đứng hát kinh đầu sông
Tàn đông con nước kéo lên
Chút tình mới chớm đã viên thành
Từ nay anh đã có nàng
Biết ơn sông núi đáp đền tiếng ca
Mùa xuân trên những mái nhà
Có con chim hót tên là ái ân
Sen hồng một nụ
Em ngồi một thuở
Một thuở yêu nhau
Có vui cùng sầu
Từ rạng đông cao
Đến đêm ngọt ngào
Sen hồng một độ
Em hồng một thuở xuân xanh
Sen buồn một mình
Em buồn đến trọn mối tình
Một chiều em đứng cuối sông
Gió mùa thu rất ân cần
Chở lời kinh đến núi non
Những lời tình em trối trăn
Một thời yêu dấu đã qua
Gót hồng em muốn quay về
Dù trần gian có xót xa
Cũng đành về với quê nhà
Từ đó trong vườn khuya
Ôi áo xưa em là
Một chút mây phù du
Đã thoáng qua đời ta
Từ đó trong hồn ta
Ôi tiếng chuông não nề
Ngựa hí vang rừng xa
Vọng suốt đất trời kia
Từ đó ta ngồi mê
Để thấy trên đường xa
Một chuyến xe tựa như
Vừa đến nơi chia lìa
Từ đó ta nằm đau
Ôi núi cũng như đèo
Một chút vô thường theo
Từng phút cao giờ sâu
Từ đó hoa là em
Một sớm kia rất hồng
Nở hết trong hoàng hôn
Đợi gió vô thường lên
Từ đó em là sương
Rụng mát trong bình minh
Từ đó ta là đêm
Nở đóa hoa vô thường.
Từng Ngày Qua
Từng ngày qua bóng chim về ngoài dòng sông
Từng ngày qua nắng phơi trên đầu cỏ non
Đời tình nhân đã bao nhiêu lần giá rét
Đời quạnh hiu nghe chăn chiếu quá thênh thang.
Đời trần gian có môi hồng có mắt nhìn
Một ngày kia ôi thân thế lênh đênh
Từng chiếc bóng trăm năm đã về
Vây người giữa nến não nùng
Từng tiếng khóc trăm năm đã về
Vây người giữa chốn mông lung.
Từng ngày qua thấy mưa về miền phù du
Từng ngày qua thấy nắng tan vào lời ru
Đời nửa đêm có khi nghe lời trăn trối
Đời rộng thênh như im vắng tiếng rơi khô
Đời trần gian có tim người có tay chờ
Một ngày kia ôi thân thế vu vơ.
Chìm Dưới Cơn Mưa
Chìm dưới cơn mưa
Và chìm dưới đêm khuya
Trời đất bao la còn chìm đắm trong ta.
Hạt cát ngu ngơ nằm chìm dưới chân đi
Bờ bến thiên thu nằm chìm dưới hư vô.
Chìm dưới cơn mưa một ngàn năm trước
Mây qua mây qua môi em hồng nhạt.
Chìm dưới cơn mưa một ngàn năm nữa
Mây qua mây qua môi em hồng vừa.
Chìm dưới cơn mưa,
Một người chết đêm qua.
Chìm dưới đất kia,
Một người sống thiên thu,
Chìm khuất trong ta
Một lời nói vu vơ,
Chìm dưới sương thu
Là một đoá thơm tho.
Chìm dưới cơn mưa
Một dấu chân đi
Chìm dưới đất kia,
Hạt cát bao la.
Chìm dưới cơn mưa
Bàn chân nhỏ bé
Năm xưa năm xưa chung vui hội hè.
Chìm dưới cơn mưa
Bàn chân nhỏ bé
Năm nay năm nay đã quên đường về.
Có Một Dòng Sông Đã Qua Đời
Mười năm xưa đứng bên bờ dậu.
Đường xanh hoa muối bay rì rào.
Có người lòng như khăn mới thêu
Mười năm sau áo bay đường chiều.
Bàn chân trong phố xa lạ nhiều
Có người lòng như nắng qua đèo
Tóc người dòng sông xưa ấy đã phai,
Đã lênh đênh biển khơi
Có lần bàn chân qua phố thấy người
Sóng lao xao bờ tôi.
Mười năm chân bước trên đường dài
Gặp nhau không nói không nụ cười
Chút tình dường như hiu hắt bay
Mười năm khi phố khi vùng đồi.
Nhìn nhau ôi cũng như mọi người
Có một dòng sông đã qua đời...
Rừng Xưa Đã Khép
Ta thấy em trong tiền kiếp với cọng buồn cỏ khô
Ta thấy em đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa
Rừng thu lá úa em vẫn chưa về
Rừng đông cuốn gió em đứng bơ vơ
Ta thấy em trong tiền kiếp với mặt trời lẻ loi
Ta thấy em đang ngồi hát khi rừng về nhiều mây
Rừng thu thay lá mây bay buồn rầu
Rừng đông buốt giá mưa bay rạt rào
Ta vẫn mong ta chờ mãi trên từng ngày quạnh hiu
Ta vẫn mong em về đấy cho đời bày cuộc vui
Mùa xuân đã đến em hãy quay về
Rừng xưa đã khép em hãy ra đi
Hết