Một Cõi Trịnh Công Sơn

Ca Từ Trịnh Công Sơn (5)

Nắng Thủy Tinh 

 

Màu nắng hay là màu mắt em

Mùa thu mưa bay cho tay mềm,

Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm.

Rồi có hôm nào mây bay lên.

 

Lùa nắng cho buồn vào tóc em.

Bàn tay xanh xao đón ưu phiền.

Ngày xưa sao lá thu không vàng

Và nắng chưa vào trong mắt em.

Em qua công viên bước chân âm thầm

Ngoài kia gió mây về ngàn.

Cỏ cây chợt lên màu nắng.

 

Em qua công viên mắt em ngây tròn

Lung linh nắng thủy tinh vàng,

Chợt hồn buồn dâng mênh mang.

 

Chiều đã đi vào vườn mắt em.

Mùa thu qua tay đã bao lần.

Ngàn cây thắp nến lên hai hàng,

Để nắng đi vào trong mắt em

Màu nắng bây giờ trong mắt em. 

 

Biển Nhớ 

 

Ngày mai em đi

Biển nhớ tên em gọi về

Gọi hồn liễu rủ lê thê

Gọi bờ cát trắng đêm khuya.

 

Ngày mai em đi

Đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ,

Sỏi đá trông em từng giờ

Nghe buồn nhịp chân bơ vơ.

 

Ngày mai em đi

Biển nhớ em quay về nguồn,

Gọi trùng dương gió ngập hồn

Bàn tay chăn gió mưa sang.

 

Ngày mai em đi

Thành phố mắt đêm đèn vàng

Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn,

Nghe ngoài biển động buồn hơn.

 

Hôm nao em về

Bàn tay buông lối ngỏ,

Đàn lên cung phím chờ,

Sầu lên đây hoang vu.

 

Ngày mai em đi

Biển nhớ tên em gọi về,

Chiều sương ướt đẫm cơn mê

Trời cao níu bước sơn khê.

 

Ngày mai em đi

Cồn đá rêu phong rủ buồn,

Đèn phố nghe mưa tủi hờn,

Nghe ngoài trời giăng mây luôn.

 

Ngày mai em đi

Biển có bâng khuâng gọi thầm,

Ngày mưa tháng nắng còn buồn,

Bàn tay nghe ngóng tin sang.

 

Ngày mai em đi

Thành phố mắt đêm đèn vàng

Nửa bóng xuân qua ngập ngừng,

Nghe trời gió lộng mà thương.

Như Cánh Vạc Bay 

 

Nắng có hồng bằng đôi môi em

Mưa có buồn bằng đôi mắt em

Tóc em từng sợi nhỏ

Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh.

 

Gió sẽ mừng vì tóc em bay

Cho mây hờn ngủ quên trên vai

Vai em gầy guộc nhỏ

Như cánh vạc về chốn xa xôi.

 

Nắng có còn hờn ghen môi em

Mưa có còn buồn trong mắt trong

Từ lúc đưa em về

Là biết xa nghìn trùng.

 

Suối đón từng bàn chân em qua

Lá hát từ bàn tay thơm tho

Lá khô vì đợi chờ

Cũng như đời người mãi âm u.

 

Nơi em về ngày vui không em

Nơi em về trời xanh không em

Ta nghe nghìn giọt lệ

Rớt xuống thành hồ nước long lanh.

Diễm Xưa 

 

Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ.

Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao.

Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ

Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu.

Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ.

Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua...

Trên bước chân em âm thầm lá đổ

Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa.

 

Chiều này còn mưa sao em không lại

Nhớ mãi trong cơn đau vùi

Làm sao có nhau

Hằn lên nỗi đau,

Bước chân em xin về mau.

 

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động

Làm sao em biết bia đá không đau.

Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng

Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.

Để người phiêu lãng quên mình lãng du.

Nhìn Những Mùa Thu Đi 

 

Nhìn những mùa thu đi

Em nghe sầu lên trong nắng,

Và lá rụng ngoài song

Nghe tên mình vào quên lãng,

Nghe tháng ngày chết trong thu vàng.

 

Nhìn những lần thu đi

Tay trơn buồn ôm nuối tiếc.

Nghe gió lạnh về đêm,

Hai mươi sầu dâng mắt biếc,

Thương cho người rồi lạnh lùng riêng.

 

Gió heo may đã về

Chiều tím loang vỉa hè,

Và gió hôn tóc thề,

Rồi mùa thu bay đi.

 

Trong nắng vàng chiều nay

Anh nghe buồn mình trên ấy.

Chiều cuối trời nhiều mây

Đơn côi bàn tay quên lối

Đưa em về nắng vương nhè nhẹ.

 

Đã mấy lần thu sang,

Công viên chiều qua rất ngắn.

Chuyện chúng mình ngày xưa,

Anh ghi bằng nhiều thu vắng,

Đến thu này thì mộng nhạt phai. 

 

Hạ Trắng 

 

Gọi nắng trên vai em gầy đường xa áo bay.

Nắng qua mắt buồn lòng hoa bướm say.

Lối em đi về trời không có mây.

Đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy.

 

Gọi nắng cho cơn mê chiều nhiều hoa trắng bay

Cho tay em dài gầy thêm nắng mai

Bước chân em về nào anh có hay. . .

Gọi em cho nắng chết trên sông dài.

 

Thôi xin ơn đời trong cơn mê này gọi mùa thu tới.

Tôi đưa em về chân em bước nhẹ trời buồn gió cao.

Đời xin có nhau dài cho mãi sau

nắng không gọi sầu

Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu

gọi mãi tên nhau.

Gọi nắng cho tóc em cài loài hoa nắng rơi

Nắng đưa em về miền cao gió bay.

Áo em bây giờ mờ xa nẻo mây

Gọi tên em mãi suốt cơn mê này.

 

Đại Bác Ru Đêm 

 

Đại bác đêm đêm dội về thành phố

Người phu quét đường dừng chổi đứng nghe.

Đại bác qua đây đánh thức mẹ dậy

Đại bác qua đây con thơ buồn tủi,

Nửa đêm sáng chói

Hoả châu trên núi.

 

Đại bác đêm đêm dội về thành phố

Người phu quét đường dừng chổi đứng nghe

Từng chuyến bay đêm con thơ giật mình

Hầm trú tan hoang ôi da thịt vàng

Từng đêm chong sáng là mắt quê hương

Hằng vạn tấn bom trút xuống đầu làng

Hằng vạn tấn bom trút xuống ruộng đồng

Cửa nhà Việt Nam cháy đỏ cuối thôn

Hằng vạn chuyến xe Claymore lựu đạn

Hằng vạn chuyến xe mang vô thị thành

Từng vùng thịt xương có mẹ có em

 

Đại bác đêm đêm dội về thành phố

Người phu quét đường dừng chổi đứng nghe.

Đại bác đêm đêm tương lai rụng vàng

Đại bác như kinh không mang lời nguyện

Trẻ thơ quên sống, từng đêm nghe ngóng.

 

Đại bác đêm đêm dội về thành phố

Người phu quét đường dừng chổi đứng nghe

Đại bác đêm đêm ru da thịt vàng

Đại bác nghe quen như câu ca dao buồn

Trẻ con chưa lớn để thấy quê hương.

 

Ngụ Ngôn Mùa Đông 

 

Một ngày mùa đông

Một người Việt Nam

Ra bên dòng sông

Nhớ về cội nguồn

Nhớ về đoạn đường

Từ đó ra đi

Nhớ về biển rộng

Thuyền ghe lướt sóng

Nhớ về nghìn trùng

Nòi giống của chim

 

Một ngày mùa đông

Một người Việt Nam

Đi lên đồi non

Nhớ về cội nguồn

Nhớ về đoạn đường

 

Từ đó ra đi

Nhớ về đồng bằng

Loài chim muông hót

Nhớ rừng mịt mùng

Nòi giống của Tiên

 

Một ngày mùa đông

Trên con đường mòn

Một chiếc xe tang

Trái mìn nổ chậm

Người chết hai lần

Thịt da nát tan

 

Một ngày mùa đông

Một người Việt Nam

Thôi ra dòng sông

Súng nổ thật gần

Tiếng đạn đầy hồn

 

Từ đó bâng khuâng

Nhớ thuở mẹ bồng

Lời ru trong sáng

Nhớ mẹ hiền lành

Ngồi với đàn con.

 

Một ngày mùa đông

Một người Việt Nam

Thôi lên đồi non

Súng từ thị thành

Súng từ ruộng làng

Nổ xé da con

Phố chợ thật buồn

Cuộn giây gai chắn

Chắc mẹ hiền lành

Rồi cũng tủi thân.