Một Cõi Trịnh Công Sơn

Ca Từ Trịnh Công Sơn (4)

Em Còn Nhớ Hay Em Đã Quên 

 

Em còn nhớ hay em đã quên.

Nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng

Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân.

Nhớ đèn đường từng đêm thao thức,

Sáng cho em vòm lá me xanh.

 

Em còn nhớ hay em đã quên,

Bên hàng xóm đôi khi ghé thăm

có hai mùa vẫn đi về,

Có con đường nằm nghe nắng mưa.

 

Em ra đi nơi này vẫn thế,

Lá vẫn xanh trên con đường nhỏ.

Vườn xưa vẫn có tiếng mẹ ru,

Có tiếng em thơ,

Có chút nắng trong tiếng gà trưa.

 

Em còn nhớ hay em đã quên.

Nhớ đường dài qua cầu lại nối,

Nhớ những con sông nối bao dòng kinh.

Nhớ ngựa thồ ngoại ô xa vắng,

Nhớ xôn xao hàng quán đêm đêm.

 

Em còn nhớ hay em đã quên,

Trong lòng phố mưa đêm trói chân,

Dưới hiên nhìn nước dâng tràn,

Phố bỗng là dòng sông uốn quanh.

 

Em còn nhớ hay em đã quên.

Nhớ Sài Gòn mỗi chiều gặp gỡ.

Nhớ món ăn quen nhớ ly chè thơm,

Nhớ bạn bè chào nhau quen tiếng,

Phố em qua gạch ngói quen tên.

 

Em còn nhớ hay em đã quên,

Khi chiều xuống bên sông nước lên

Én nô đùa giữa phố nhà,

Có nắng vàng lạc trên lối đi.

 

Em ra đi nơi này vẫn thế,

Vẫn có em trong tim của mẹ.

Thành phố vẫn có những giấc mơ,

Vẫn sống thiết tha,

Vẫn lấp lánh hoa trên đường đi.

 

Em còn nhớ hay em đã quên.

Nhớ Sài Gòn những chiều lộng gió,

Lá hát như mưa suốt con đường đi.

Có mặt đường vàng hoa như gấm

Có không gian màu áo bay lên.

 

Em còn nhớ hay em đã quên,

Quê nhà đó năm xưa có em,

Có bóng dừa, có câu hò

Có con đò chở mưa nắng đi. 

 

Đời Gọi Em Biết Bao Lần 

 

Đi về đâu hỡi em

Khi trong lòng không chút nắng,

Giấc mơ đời xa vắng,

Bước chân không chờ ai đón.

Một đời em

 

Mãi lang thang,

Lòng lạnh băng giữa yêu thương,

Em về đâu hỡi em?

Hãy lau khô dòng nước mắt.

Đời gọi em biết bao lần.

 

Đời gọi em về giữa đau thương,

Để trả em ngày tháng êm đềm.

Trả lại nắng trong tim,

Trả lại thoáng hương thơm.

 

Em về đâu hỡi em?

Có nghe tình yêu lên tiếng?

 

Hãy chôn vào quên lãng

Nỗi đau hay niềm cay đắng.

Đời nhẹ nâng bước chân em,

Về lại trong phố thênh thang.

Bao buồn xưa sẽ quên,

Hãy yêu khi đời mang đến

Một cành hoa giữa tâm hồn. 

 

Xin Trả Nợ Người 

 

Hai mươi năm xin trả nợ người

Trả nợ một thời em đã bỏ ai

Hai mươi năm xin trả nợ dài

Trả nợ một đời em đã phụ tôi.

 

Bao nhiêu năm em nợ ngọt ngào

Trả nợ một đời chưa hết tình sâu.

Bao nhiêu năm em nợ bạc đầu

Trả nợ một đời không hết tình đâu.

 

Em phụ tôi một thời bé dại

Thơ dại ra đi không nhớ gì tôi

Thơ dại ra đi quên hết tình tôi.

 

Hai mươi năm em trả lại rồi

Trả nợ một đời xa vắng vòng tay.

Hai mươi năm vơi cạn lại đầy

Trả nợ một thời môi vắng vòng môi.

 

Bao nhiêu năm bỗng lại nhiệm mầu

Trả nợ một lần quên hết tình đau.

Hai mươi năm vẫn là thuở nào

Nợ lại lần này trong cõi đời nhau. 

 

Con Mắt Còn Lại 

 

Còn hai con mắt khóc người một con.

Còn hai con mắt một con khóc người.

Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi.

Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp.

Con mắt còn lại nhìn cuộc tình phai.

Tình trong hai tay một hôm biến mất.

Con mắt còn lại là con mắt ai.

Con mắt còn lại nhìn tôi thở dài.

 

Còn hai con mắt khóc người một con

Còn hai con mắt một con khóc người.

Con mắt còn lại nhìn một thành hai

Nhìn em yêu thương nhìn em thú dữ.

Con mắt còn lại ngờ vực tình tôi.

Cuồng điên yêu thương cuồng điên nỗi nhớ.

Con mắt còn lại nhìn mây trắng bay

Con mắt còn lại nhìn tôi bùi ngùi.

 

Còn hai con mắt khóc người một con

Còn hai con mắt một con khóc người.

Con mắt còn lại nhìn đời là không

Nhìn em hư vô nhìn em bóng nắng

Con mắt còn lại nhẹ nhàng từ tâm.

Nhìn em ra đi lòng em xa vắng.

Con mắt còn lại là đêm tối tăm

Con mắt còn lại là đêm nồng nàn.

Còn Ai Với Ai 

 

Không có em còn tôi với ai,

Không có em lạnh giá đường vui.

Không có em ngồi đứng nơi này.

Không có em còn ai với ai.

 

Em đã đi chìm khuất đã theo.

Em đã như ngọn gió quạnh hiu,

Không có em đường cũ tiêu điều.

Em đã xa lìa trong nỗi đau.

 

Em đi biền biệt muôn trùng quá,

Từng cơn gió và từng cơn gió.

Em đi gió lạnh bến xa bờ.

Từng nỗi nhớ trùng trùng nỗi nhớ.

 

Không có em đường xa quá xa.

Em đã thôi cười giữa chiều mưa

Em đã đi đời có đâu ngờ.

Mang trái tim mùa xuân héo khô.

 

Không có em buồn vui với ai

Không có em lụa gấm nhạt phai.

Ai đã chia người mãi xa người

Ai giết đi tình đang lứa đôi . 

 

Tình Nhớ 

 

Tình ngỡ đã quên đi,

Như lòng cố lạnh lùng.

Người ngỡ đã xa xăm

Bỗng về quá thênh thang.

Ôi áo xưa lồng lộng,

Đã xô dạt trời chiều,

Như từng cơn nước rộng

Xóa một ngày đìu hiu.

 

Tình ngỡ đã phôi pha,

Nhưng tình vẫn còn đầy.

Người ngỡ đã đi xa,

Nhưng người vẫn quanh đây.

Những bước chân mềm mại,

Đã đi vào đời người,

Như từng viên đá cuội

Rớt vào lòng biển khơi.

Khi cơn đau chưa dài

Thì tình như chút nắng,

Khi cơn đau lên đầy

 

Thì tình đã mênh mông.

Một người về đỉnh cao

Một người về vực sâu,

Để cuộc tình chìm mau,

Như bóng chim cuối đèo.

 

Tình ngỡ chết trong nhau,

Nhưng tình vẫn rộn ràng.

Người ngỡ đã quên lâu

Nhưng người vẫn bâng khuâng.

Những ngón tay ngại ngùng,

Đã ru lại tình gần

Như ngoài khơi gió động

Hết cuộc đời lênh đênh.

 

Người ngỡ đã xa xưa

Nhưng người bỗng lại về.

Tình ngỡ sóng xa đưa,

Nhưng còn quá bao la.

Ôi trái tim phiền muộn,

Đã vui lại một giờ,

Như bờ xa nước cạn

Đã chìm vào cơn mưa. 

 

Mưa Hồng 

 

Đời ươm nắng cho mây hồng

Mây qua mau, em nghiêng sầu,

Còn mưa xuống như hôm nào

Em đến thăm mây âm thầm mang gió lên.

 

Người ngồi đó trong mưa nguồn

Ôi yêu thương nghe đã buồn,

Ngoài kia lá như vẫn xanh

Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng.

 

Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao.

Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu.

Em đi về cầu mưa ướt áo

Đường phượng bay mù không lối vào,

Hàng cây lá xanh gần với nhau.

Người ngồi xuống mây ngang đầu.

 

Mong em qua bao nhiêu chiều,

Vòng tay đã xanh xao nhiều,

Ôi tháng năm, gót chân mòn trên phiếm du.

Người ngồi xuống xin mưa đầy

Trên hai tay cơn đau dài.

Người nằm xuống nghe tiếng ru

Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ. 

 

Tuổi Đá Buồn 

 

Trời còn làm mưa mưa rơi mênh mang

Từng ngón tay buồn em mang em mang

Đi về giáo đường

Ngày chủ nhật buồn còn ai còn ai

Đóa hoa hồng cài lên tóc mây,

Ôi đường phố dài

Lời ru miệt mài ngàn năm ngàn năm

 

Ru em nồng nàn,

Ru em nồng nàn.

 

Trời còn làm mây mây trôi lang thang

Sợi tóc em bồng trôi nhanh trôi nhanh

Như dòng nước hiền

Ngày chủ nhật buồn còn ai còn ai

Đóa hoa hồng vùi quên trong tay

Ôi đường phố dài

Lời ru miệt mài ngàn năm ngàn năm

Ru em giận hờn

Ru em giận hờn.

 

Trời còn làm mưa mưa rơi mưa rơi

Từng phiến băng dài trên hai tay xuôi

Tuổi buồn em mang đi trong hư vô

Ngày qua hững hờ.

 

Trời còn làm mưa mưa rơi mưa rơi

Từng phiến mây hồng em mang trên vai

Tuổi buồn như lá gió mãi cuốn đi

Quay tận cuối trời.

 

Trời còn làm mưa mưa rơi thênh thang

Từng gót chân trần em quên em quên

Ôi miền giáo đường

Ngày chủ nhật buồn còn ai còn ai

Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi

Em gầy ngón dài

 

Lời ru miệt mài ngàn năm ngàn năm

Ru em muộn phiền

Ru em bạc lòng.

Tình Xa 

 

Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại

Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây.

Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ

Ôi những dòng sông nhỏ

Lời hẹn thề là những cơn mưa.

 

Khi bước chân ta về

Đêm khuya nhìn đường phố

Thành phố hoang vu

Như một lần qua cuộc tình

Làm sao em biết đời sống buồn tênh.

 

Đôi khi ta lắng nghe ta

Nghe sóng âm u dội vào đời buốt giá

Hồn ta gió cát phù du bay về.

 

Đôi khi trên mái tình ta nghe những giọt mưa.

Tình réo tình âm thầm,

Sầu réo sầu bên bờ vực sâu.

 

Còn thấy gì sáng mai đây thôi ta còn bạn bè

Giọt rượu nào mãi chua cay trong tình vẫn u mê.

Từ một ngày tình ta như núi rừng cúi đầu

Ôi tiếng buồn rơi đều,

Nhìn lại mình đời đã xanh rêu. 

 

Gọi Tên Bốn Mùa 

 

Em đứng lên gọi mưa vào hạ

Từng cơn mưa,

Từng cơn mưa,

Từng cơn mưa,

Mưa thì thầm dưới chân ngà.

Em đứng lên mùa thu tàn tạ,

Hàng cây khô cành bơ vơ,

Hàng cây đưa em đi về giọt nắng nhấp nhô.

Em đứng lên mùa đông nhạt nhòa,

Từng đêm mưa,

Từng đêm mưa,

Từng đêm mưa,

Mưa lạnh từng ngón sương mù.

Em đứng lên mùa xuân vừa mở

Nụ xuân xanh, cành thênh thang

Chim về vào ngày tuổi em trên cành bão bùng.

Rồi mùa xuân không về,

 

Mùa thu cũng ra đi,

Mùa đông vời vợi,

Mùa hạ khói mây.

 

Rồi từ nay em gọi

Tình yêu dấu chim bay,

Gọi thân hao gầy,

Gọi buồn ngất ngây.

 

Ôi tóc em dài đêm thần thoại,

Vùng tương lai chợt xa xôi,

Tuổi xuân ơi sao lạnh dòng máu trong người.

Nghe xót xa hằn lên tuổi trời

Trẻ thơ ơi, trẻ thơ ơi,

Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người. 

 

Tưởng Rằng Đã Quên 

 

Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên.

Tưởng rằng đã quên nhưng tim yếu mềm,

Một ngày thấy em là đời bỗng đêm vây khốn.

 

Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên.

Tưởng rằng đã quên thân đau muốn nằm,

Vì từng bước em là từng mũi đinh cuồng điên.

 

Còn gì đâu nhưng đóa hoa hồng

Vì trái tim tội lỗi lưu vong.

Còn gì đâu những má xưa nồng

Dù xác thân còn chút ăn năn.

 

Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên.

Tưởng rằng đã quên em qua phố rộng

Một lời trối trăn còn tìm thấy trong đôi mắt.

 

Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên

Tưởng rằng đã quên tay em vẫn còn

Dựng đời bão lên

Làm từng vết thương hồn nhiên

 

Còn lại đây những sớm mai buồn

Vì phố xưa cỏ lá mong manh.

Còn lại đây những bến hoang tàn

Vì xác thân đã quá lênh đênh. 

 

Tình Sầu 

 

Tình yêu như trái phá, con tim mù lòa.

Một mai thức dậy

Chợt hồn như ngất ngây,

Chợt buồn trong mắt nai.

Rồi tình vui trong mắt,

Rồi tình mềm trong tay.

 

Tình yêu như vết cháy trên da thịt người.

Tình xa như trời,

Tình gần như khói mây,

Tình trầm như bóng cây

Tình reo vui như nắng

Tình buồn làm cơn say.

 

Tình yêu như trái chín trên cây rụng rời.

Một mai thức dậy

Chuyện trò với lá cây,

Rồi buồn như lá bay.

Một dòng sông nước cuốn,

Mọi cuộc tình không may.

 

Tình yêu như thương áo quen hơi ngọt ngào.

Rời nhau hôm nào

Hồn mình như vá khâu

Buồn mình như lũng sâu.

Rồi tình trong im tiếng,

Rồi tình ngoài hư hao

 

Tình yêu như nỗi chết cơn đau thật dài.

Tình khâu môi cười

Hình hài xưa đã thay,

Mặn nồng xưa cũng phai

 

Tình chia nhau gian dối,

Tình đày tình đôi nơi.

 

Tình yêu như cơn bão đi qua địa cầu.

Tình thắp cơn sầu,

Tình dìu qua hố sâu

Tình vời lên núi cao

Rồi trong cơn yêu dấu

Tình đày tình xa nhau.

 

Cuộc tình lên cao vút

Như chim mỏi cánh rồi

Như chim xa lìa bầy

Như chim xa lìa trời

Như chim bỏ đường bay.

 

Tình yêu cho anh đến bên cơn muộn phiền.

Tình đi âm thầm

Nghìn trùng như vết sương

Lạnh lùng như dấu chim.

Tình mong manh như nắng,

Tình còn đầy không em?

 

Tình yêu như đốt sáng con tim tật nguyền.

Tình lên êm đềm,

Vội vàng nhưng chóng quên,

Rộn ràng nhưng biến nhanh.

Tình cho nhau môi ấm,

Một lần là trăm năm.