Một Cõi Trịnh Công Sơn

Ca Từ Trịnh Công Sơn (3)

Rồi Như Đá Ngây Ngô 

 

Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ

Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó của em.

Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng.

Ngày nào vừa đi lạnh lùng bước chân.

Đôi khi thấy trong gió bay lời em nói

Đôi khi thấy trên lá cây ngày em đã xa tôi.

Đôi khi nắng lên phố xưa làm tôi nhớ.

Đôi khi có mưa giữa khuya hồn tôi bỗng vu vơ.

Đôi khi thấy trên lá khô một dòng suối.

Đôi khi nhớ trong mắt em một bóng tối nhỏ nhoi.

 

Từng ngày tình đến thiết tha ân cần.

Từng ngày tình đi một vùng vắng im.

Đôi khi thấy trong cánh chim từng đêm tối.

Đôi khi nhớ trong tóc em mùi cây trái thơm tho.

Đôi khi bước qua phố xưa lòng tôi nhớ.

Đôi khi thấy trăm vết thương

Rồi như đá ngây ngô.

Như Một Lời Chia Tay 

 

Những hẹn hò từ nay khép lại

Thân nhẹ nhàng như mây

Chút nắng vàng giờ đây cũng vội

Khép lại từng đêm vui.

 

Đường quen lối từng sớm chiều mong.

Bàn chân xưa qua đây ngại ngần.

Làm sao biết từng nỗi đời riêng

Để yêu thêm yêu cho nồng nàn.

 

Có nụ hồng ngày xưa rớt lại

Bên cạnh đời tôi đây.

Có chút tình thoảng như gió vội

Tôi chợt nhìn ra tôi.

 

Muốn một lần tạ ơn với đời

Chút mặn nồng cho tôi.

Có những lần nằm nghe tiếng cười

Nhưng chỉ là mơ thôi.

 

Tình như nắng vội tắt chiều hôm

Tình không xa nhưng không thật gần.

Tình như đá hoài những chờ mong

Tình vu vơ sao ta muộn phiền.

 

Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại

Ngỡ chỉ là cơn say.

Đoá hoa vàng mỏng manh cuối trời

Như một lời chia tay.

Yêu Dấu Tan Theo 

 

Thôi em đừng bối rối

Trong ta chiều đã tàn

Thôi em đừng khóc nuối

Cho môi còn chút thanh tân.

 

Tóc em cười trong gió

Trong ta giọt máu mù

Khô theo ngày thương nhớ,

Vết buồn khắc trên da.

 

Em theo đời cơm áo.

Mai ra cùng phố xôn xao.

Bao nhiêu ngày yêu dấu tan theo

Ta ôm tình nặng trĩu

Nghe quanh đời mưa bão,

Ôi những ngày yêu dấu bọt bèo.

 

Bên sông chiều mưa tới

Bên ta cụm khói rời

Nghe bên ngày nắng mới

Em đi bằng bước chân vui

Sau lưng ngày con gái

Môi son đừng biếng lười

Cho ta còn mãi mãi

Chút mùi phấn hương bay.

Lặng Lẽ Nơi Này 

 

Tình yêu mật ngọt,

Mật ngọt trên môi.

Tình yêu mật đắng,

Mật đắng trong đời.

 

Tình yêu như biển,

Biển rộng hai vai,

Biển rộng hai vai,

Tình yêu như biển,

Biển hẹp tay người

Biển hẹp tay người lạc lối.

 

Em đi về nơi ấy,

Nơi đâu nơi đâu

Sông cạn đá mòn.

Trăng treo đầu con sóng,

Tan theo tan theo

Chút tình xa vắng.

Làm sao ru được tình vơi

À... ơi nỗi đau này người.

 

Tình yêu vô tội

Để lại cho ai,

Buồn như giọt máu,

Lặng lẽ nơi này.

 

Trời cao đất rộng

Một mình tôi đi,

Một mình tôi đi.

Đời như vô tận

Một mình tôi về,

Một mình tôi về với tôi .. .

Ru Đời Đã Mất 

 

Ta thấy em đi quanh từng giọt nước mắt.

Ta thấy em đi quanh từng ngọn nến tắt.

Nghe tiếng em kêu tên một ngày xa lắc muôn trùng.

 

Ta biết em đêm đêm chờ đợi tiếng hát

Ta biết em đêm đêm ru đời đã mất.

Nghe tiếng em run theo từng ngọn gió bấc sang mùa.

 

Ngủ đi em và ngủ đi em.

Những con mắt bình minh tắt trên dòng sông

Những con mắt mùa đông tắt trong hoàng hôn.

 

Ta thấy em bâng khuâng vì ngọn lá úa

Ta thấy em lênh đênh trên dòng nước lũ,

Nghe tiếng em vang trong một ngày bão tố ra đời

 

Ta biết em đêm đêm đòi lại tiếng nói.

Ta biết em đêm đêm đòi lại bóng tối.

Ta biết riêng em thôi buồn vì gian dối con người

Này Em Có Nhớ 

 

Chúa đã bỏ loài người

Phật đã bỏ loài người.

Này em xin cứ phụ người.

Này em xin cứ phụ tôi,

Đời sống quanh đây có vạn lời mời,

Đời sống quanh đây tiếng người mừng gọi em vào.

Đời đã quen với những kiếp xa nhau.

 

Chúa đã bỏ loài người

Phật đã bỏ loài người.

Này em xin cứu một người.

Này em hãy đến tìm tôi,

Vì những con sông đã cạn nguồn rồi,

Vì gió đêm nay hát lời tù tội quanh đời

Về cùng tôi đứng bên âu lo này.

 

Chúa đã bỏ loài người.

Phật đã bỏ loài người,

Này em có nhớ cuộc đời.

Này em có biết loài người.

Này em có nhớ gì tôi.

Ru Đời Đi Nhé! 

 

Có khi mưa ngoài trời

Là giọt nước mắt em

Đã nương theo vào đời

Làm từng nỗi ưu phiền.

Ngoài phố mùa đông

Đôi môi em là đốm lửa hồng.

 

Ru đời đi nhé

Cho ta nương nhờ lúc thở than.

Chân đi nằng nặng hoang mang

Ta nghe tịch lặng rơi nhanh

Dưới khe im lìm.

 

Ru đời đi nhé

Ôi môi ngon này giữa trần gian.

Ru từng chiếc bóng

Lênh đênh vào giấc ngủ ngon.

Cho tôi tay gối mong manh.

Cho tôi ôm lấy vai thon. 

 

Vẫn Có Em Bên Đời 

 

Vẫn thấy bên đời còn có em.

Tấm lòng em như lá kia còn xanh.

Rừng ơi hãy giữ cho bền nhé.

Những cành hoa phai quá không đành.

 

Em đã đến nơi này tựa như cánh én.

Dịu dàng trao chút hương hoa mùa xuân.

Nhớ gì mà nắng vàng cánh rừng.

Thương ai mà sương khuya vội vàng buông.

Chiều nay bên trời xao xuyến,

 

Còn em trong từng nhớ thương.

Vẫn thấy em cười đùa đó đây.

Mái nhà năm xưa tóc em còn bay.

Gặp nhau giây phút trong đời ấy.

Nỗi gì bâng khuâng vướng chân hoài.

 

Mỗi vết thương lành một nỗi vui.

Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay.

Dù em khẽ bước không thành tiếng.

Cõi đời bao la vẫn ngân dài.