− Giỏi lắm. Xem ai giáo huấn ai?
Lời chưa dứt, đôi bên đã qua lại năm chiêu.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn, thấy hai người động thủ thập phần kịch liệt, thủ pháp bên nào cũng không nương tay, toàn nhắm vào yếu huyệt của đối phương, chàng lập tức quát:
− Hổ đệ dừng tay.
Vương Phi Dương cũng đồng thời nói to:
− Biểu muội mau dừng tay.
Lý Tiểu Hổ nghe tiếng quát của Lãnh Như Băng thì lập tức dừng lại, nhưng thanh y thiếu nữ đang cao hứng phóng tiếp một chưởng.
Lý Tiểu Hổ không ngờ nàng lại tiếp tục động thủ nên tránh không kịp, bị chưởng của nàng đánh trúng vào vai hữu. Chưởng này khá mạnh khiến Lý Tiểu Hổ bị đẩy văng đi ba bước mới trụ lại được.
Lời vừa dứt Vương Phi Dương hữu thủ chộp ngay lấy cổ tay của thanh y thiếu nữ.
Thanh y thiếu nữ vội xoay cổ tay, điểm vào «Khúc trì huyệt» ở khuỷu tay hữu của Vương Phi Dương.
Nàng tựa hồ đột nhiên cảm thấy mình sai, ngón tay sắp tới huyệt vội thụt lại, chau mày thoái lui năm bước, ủ dột nói:
− Biểu ca định đánh muội thật ư?
Vương Phi Dương thở dài, quay sang hỏi Lý Tiểu Hổ:
− Tiểu huynh đệ thụ thương rồi chăng?
Lý Tiểu Hổ đáp:
− Không sao, khí lực như thế, đệ có đứng im cho đánh mười quyền cũng không chết.
Thanh y thiếu nữ nổi giận nói:
− Hừ! Ngươi lộng ngôn gì vậy? Đứng nói mười quyền, ta chỉ giáng một quyền ngươi cũng hết chịu nổi.
Lý Tiểu Hổ nói:
− Ngươi chẳng vừa đánh ta một chưởng đó sao? Hiện tại ta vẫn còn đứng vững đây.
Thanh y thiếu nữ nói:
− Chưởng vừa rồi ta chưa dụng lực, nếu dụng lực hẳn ngươi đã ngã lăn ra bất tỉnh rồi.
Thiếu niên, thiếu nữ đều là những kẻ hiếu thắng, trong khi tranh cãi chẳng ai chịu ai, tuy ác khẩu nhưng thâm tâm chẳng có gì.
Lãnh Như Băng thở dài:
− Hổ đệ hãy chịu nhịn một câu đi.
Lý Tiểu Hổ nhún vai, chau mày nói:
− Đệ thật không bằng lòng khi đại ca xử sự như thế. Nếu không phải sợ đại ca nổi giận, hôm nay đệ đã đã giáo huấn cho ả kia một trận.
Thanh y thiếu nữ đối lại:
− Ai sợ ngươi? Hừ, không có biểu ca ta ngăn cản, hôm nay ta đã cho ngươi một trận thừa sống thiếu chết.
Lần này Lý Tiểu Hổ quả nhiên không nói nữa, nhưng vẻ mặt hầm hầm tức giận.
Vương Phi Dương cung tay nói với Lãnh Như Băng:
− Lãnh huynh đừng cười, biểu muội của tại hạ vốn được gia mẫu nuông chiều từ ấu thơ.
Lãnh Như Băng nói:
− Tuổi mười ba mười bốn đều hay giận hờn như thế, tiểu đệ của tại hạ cũng vậy thôi.
Vương Phi Dương quay sang nói với Tiêu Dao Tử:
− Thỉnh đạo trưởng nghĩ kỹ xem, ngoài «Thiên niên Sâm hoàn» ra còn dược vật gì khả dĩ cứu được tính mạng của Trần đại hiệp hay không?
Tiêu Dao Tử trầm ngâm một hồi đáp:
− Dược vật tuy có, nhưng tìm chẳng được.
Vương Phi Dương hỏi:
− Đạo trưởng có thể nói tên dược vật ấy là gì, để tại hạ nhớ lại xem có tìm được chăng?
Tiêu Dao Tử mắt bỗng sáng lên, cả cười:
− Bần đạo quên biến đi mất, Hoàng Sơn Thế Gia cất giữ vô số kỳ dược quý hiếm.
Vương Phi Dương nói:
− Tổ tiên đã có công sưu tầm vô số kỳ trân dược phẩm nhưng không phải thứ gì cũng có, thương thế của Trần đại hiệp quá trầm trọng, không biết cần đến thứ dược vật gì?
Tiêu Dao Tử nói:
− «Vạn niên Tuyết liên tử»...
Vương Phi Dương nói:
− Thứ này tệ xá có một ít.
Tiêu Dao Tử nói:
− «Thiên niên Linh chi dịch».
Vương Phi Dương đăm chiêu nghĩ một lát, rồi nói:
− Thứ này dường như gia mẫu có lần nhắc đến, đại khái cũng có.
Tiêu Dao Tử cả mừng nói:
− Còn một vị nữa, nếu quí phủ có, thì không dùng «Thiên niên Sâm hoàn» cũng khả dĩ cứu được Trần đại hiệp.
Vương Phi Dương hỏi:
− Là vị gì?
Tiêu Dao Tử đáp:
− Vị này khó tìm nhất, quí phủ rất có thể tàng giữ nó, chắc chắn là thế.
Vương Phi Dương nói:
− Sự đời thường ở ngoài dự liệu của con người, đạo trưởng chớ vội mừng.
Tiêu Dao Tử nói:
− Vị thứ ba là «Thiên niên Độc mãng đàm», đem hòa với hai vị trước.
Vương Phi Dương nói:
− Vật này tuy có, nhưng gia mẫu đã từng cho đi cứu người, chỉ e đã hết.
Tiêu Dao Tử sững sờ nói:
− Tuy đã có hai kỳ dược bách thế nan cầu, mà thiếu «Độc mãng đàm» hòa vào thì công hiệu bị chiết giảm đi rất nhiều.
Vương Phi Dương nói:
− Dù tệ phủ có còn «Độc mãng đàm» hay không, phải hỏi mới biết, nếu có thì khả dĩ bảo xá muội mang tới đây được.
Tiêu Dao Tử vỗ nhẹ tay mốt cái, một đồng tử chạy vào, nói:
− Sư phụ có gì phân phó?
Tiêu Dao Tử nói:
− Hãy mang văn phòng tứ bảo (giấy, bút, nghiên mực) lại đây.
Đồng tử kia vâng lời, lập tức chạy đi, lát sau đem giấy bút tới. Vương Phi Dương viết tên ba dược vật, rồi buộc thư vào chân sáo Tuyết Mị, nói:
− Con chim này cực kỳ thông minh, lại có sức bay kinh nhân, bất luận hành trình xa đến mấy, nó chỉ bay một mạch là đến.
Đoạn chàng tung nhẹ con Tuyết Mị, nó lập tức dang cánh bay xa.
Lý Tiểu Hổ chưa hết tính nhi đồng, chàng rất thích con chim này, liền chạy ra xem, chỉ thấy nó như một mũi tên lao vút lên tầng mây.
Thanh y thiếu nữ thấy Lý Tiểu Hổ như vậy, liền nói:
− Hừ, có gì lạ mà phải xem kia chứ?
Tiếng nàng nói nhỏ, nhưng thính giác của Lý Tiểu Hổ linh mẫn, nghe rành rọt từng chữ, bèn quay vào, lạnh lùng nhìn thanh y thiếu nữ một cái, rồi tới bên cạnh Lãnh Như Băng.
Vương Phi Dương nhìn thấy Lý Tiểu Hổ đỏ mặt, ngại rằng lại sắp sinh chuyện đấu khẩu, vội cung tay nói với Tiêu Dao Tử:
− Quán chủ cư trú ở Hàng Châu đã lâu, có biết bí mật của Đào Hoa Trang hay chăng?
Tiêu Dao Tử đáp:
− Nghe đã lâu, nhưng chưa từng mục kích.
Vương Phi Dương nói:
− Vãn bối tận mắt chứng kiến một số việc khả nghi...
Ngừng một chút, đoạn tiếp:
− Nhưng kẻ chủ sự là một nhân vật tâm cơ cực kỳ lợi hại, chẳng những đề phòng nghiêm mật, mà còn không để lộ bất cứ vết tích gì khiến người ngoài lưu tâm, cho nên rất khó phát giác.
Tiêu Dao Tử nói:
− Nói như thế thì «Thiên niên Sâm hoàn» của Lãnh công tử cũng là bị người của Đào Hoa Trang đánh cắp?
Vương Phi Dương trầm ngâm một lát, nói:
− Không phải thế, kẻ đánh cắp Sâm hoàn tựa hồ đã bám theo Lãnh công tử rất lâu, rồi khôn khéo hạ thủ ở Đào Hoa Trang mà thôi...
Đoạn thong thả nhìn Lãnh Như Băng nói tiếp:
− Do sự vô ý của Lãnh huynh mà an bài một trường hý kịch nhị hổ tương đấu, hơn nữa trường hý kịch này mới triển khai màn đầu, phải đợi sau khi xá muội tới đây chúng ta mới khả dĩ quyết định, liệu Sâm hoàn và trường ác đấu này có liên quan với nhau hay không?
Lãnh Như Băng đột nhiên phiêu động cặp mày u sầu, định nói lại thôi.
Chàng ít bôn tẩu giang hồ, đối với những trò gian trá, hiểm ác trên giang hồ chàng biết không nhiều, nghe Vương Phi Dương bảo rằng chàng đã vô tình mà sắp đặt nhị hổ tương đấu, tuy chưa hiểu, nhưng tánh ít nói nên cũng không hỏi.
Vương Phi Dương dường như nhìn rõ tâm lý của Lãnh Như Băng bèn mỉm cười nói:
− Lãnh huynh hồ nghi lời tại hạ thì phải?
Lãnh Như Băng nói:
− Tại hạ chỉ chưa hiểu huyền cơ.
Vương Phi Dương nói:
− Kẻ lấy cắp Sâm hoàn của Lãnh huynh có lưu lại một mảnh vải, trên mảnh vải lại cả gan lưu bút tích, chứng tỏ đối phương rất can đảm, dám làm dám chịu, hơn nữa đây là dự mưu có chuẩn bị.
Lãnh Như Băng gật đầu:
− Vương huynh thật cao minh.
Vương Phi Dương nói:
− Người của Đào Hoa Trang dường như sớm biết Lãnh huynh có mang Sâm hoàn bên người, nhưng chúng bị chậm một bước, bị người khác lấy đi trước. Kế sách ban đầu của chúng nhằm cướp Sâm hoàn của Lãnh huynh, cũng do Lãnh huynh đã mất Sâm hoàn mà phí cả tâm cơ, vượt ra ngoài dự liệu của chúng, lại xảy ra trước khi thủ lĩnh của chúng đến tụ hội, thiếu người chủ sự trở tay không kịp, tiện nghi thuộc về đôi nam nữ lấy cắp Sâm hoàn rồi cao chạy xa bay...
Lãnh Như Băng nói:
− Vương huynh kiến giải thật cao minh, khiến tại hạ thán phục.
Vương Phi Dương nói tiếp:
− Đầu lĩnh chủ sự Đào Hoa Trang qui lệnh thâm nghiêm, việc hai thiếu nữ kia kiên quyết tự vẫn chứng thực điều đó. Việc Lãnh huynh đưa cho hai thiếu nữ mảnh vải do kẻ lấy cắp Sâm hoàn lưu lại để cứu sống hai thiếu nữ, ắt sẽ dẫn tới một trường phân tranh ác liệt giữa Đào Hoa Trang với kẻ ăn cắp Sâm hoàn...
Tiêu Dao Tử bỗng xen vào:
− Chỉ e cũng sẽ gây cho Thanh Vân Quán nhiều điều phiền phức.
Lý Tiểu Hổ ngạc nhiên hỏi:
− Tại sao lại gây phiền phức cho Thanh Vân Quán? Ồ, vãn bối càng nghe càng không minh bạch.
Lý Tiểu Hổ tuy thông minh tuyệt luân nhưng chưa hết tính nhi đồng hồn nhiên, đối với việc đấu trí hành mưu trong võ lâm, chưa thể hiểu ngay được.
Tiêu Dao Tử mỉm cười nói:
− Đào Hoa Trang canh phòng nghiêm mật, bố trí kín đáo không lộ vết tích chứng tỏ chúng hoàn toàn không muốn cho người ngoài biết bí mật rừng đào, giữ kín nơi phát hiệu lệnh của lục lâm đại trại. Các vị đã phát giác ra bí mật của chúng, bọn chúng tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua cho các vị.
Vương Phi Dương nói:
− Vãn bối nghĩ rằng bọn chúng chưa có thời gian tính đến việc này. Lãnh huynh tại Đào Hoa Trang đã thi triển một chút võ công chấn hãi thế tục, đủ khiến cho chúng không dám khinh địch, nhưng mục đích trước mắt của chúng là tập hợp cao thủ đoạt lấy Sâm hoàn. Vãn bối tưởng kẻ chủ sự Đào Hoa Trang chưa dám hồ đồ triển khai lực lượng đối phó vói hai phía cường địch...
Vương Phi Dương lại phe phẩy quạt, cười lớn:
− Thanh Vân Quán chủ từng một thời vang bóng võ lâm Giang Nam, kẻ chủ sự Đào Hoa Trang muốn động tới Thanh Vân Quán hẳn phải suy tính trước.
Tiêu Dao Tử thản nhiên nói:
− Không tới thì thôi, nếu tới ắt sẽ bài sơn đảo hải, cuồng phòng bạo vũ.
Vương Phi Dương nói:
− Quán chủ an tâm, vãn bối gây nên phiền phức, quyết không tự thủ bàng quan.
Tiêu Dao Tử bỗng ngẩng lên nhìn trời, nói:
− Trần đại hiệp hẳn sắp tỉnh, bần đạo phải tới bệnh thất, thỉnh các vị chờ ở đây một lát.
Lãnh Như Băng nói:
− Lão tiền bối, vãn bối có thể cùng vào được chăng?
Tiêu Dao Tử đăm chiêu một chút nói:
− Được. Nhưng Trần đại hiệp lúc này nửa mê nửa tỉnh, không nên đi nhiều người vào đó.
Vương Phi Dương nói:
− Tại hạ chờ ở đây cũng được. Một mình Lãnh huynh đi cùng là được rồi.
Tiêu Dao Tử nói:
− Nếu thương thế của Trần đại hiệp không biến đổi, bần đạo sẽ trở lại ngay.
Đoạn đứng dậy bước đi.
Lãnh Như Băng theo sau.
Xuyên qua hai tòa đình viện, bước thẳng vào đại điện, Lãnh Như Băng lấy làm kỳ quái, nghĩ thầm:
“Tại sao Trần đại hiệp thọ thương trầm trọng như thế mà lại để nằm ở đại điện?” Chàng đưa mắt nhìn, trong đại điện rộng lớn, ngoài mấy bức tượng thần cao to ra, không có vật gì khác.
Tiêu Dao Tử đi thẳng tới một bức tượng thần, thoáng một cái đã ẩn vào sau bức tượng đưa tay ra vẫy chàng.
Chàng vội rảo bước chạy lại.
Thì ra, giữa bức tượng và vách hậu của đại điện có một khoảng trống, lúc chàng chạy tới mới thấy Tiêu Dao Tử đứng chờ ở đó, trước mặt là một cái cửa hẹp, trổ ngay trên vách hậu.
Từ khuôn cửa hẹp có một bậc đá dẫn xuống phía dưới sâu hun hút.
Tiêu Dao Tử thở dài, nói:
− Trần đại hiệp tính khí cương trực, ghét ác như cừu, bọn lục lâm hành ác đã bị Trần đại hiệp hạ thủ vô số, uy danh của Trần đại hiệp chấn động giang hồ mấy chục năm nay, nhưng cừu nhân của Trần đại hiệp cũng đầy rẫy khắp nam bắc Trường Giang. Năm trước bần đạo hai lần được Trần đại hiệp viện thủ cứu mạng, nay bần đạo tuy đã rời bỏ phong trần, từ giã cõi tục, không màng tới chuyện thị phi trong giang hồ, nhưng đối với ân nhân cứu mạng năm trước, bần đạo làm sao có thể không tận tâm tận lực...
Tiêu Dao Tử xuống được hai bậc đá, bỗng giơ tay đập nhẹ vào vách hậu của đại điện, khuôn cửa hẹp tự động đóng lại.
Tiêu Dao Tử nói tiếp:
− Trong võ lâm Giang Nam, bần đạo tuy có chút uy danh nhưng Trần đại hiệp kết cừu quá nhiều. Hơn nữa, trong số cừu nhân của Trần đại hiệp có không ít những đại ma đầu võ công tuyệt cao, huống hồ việc Trần đại hiệp thọ trọng thương đã lan truyền trong giang hồ. Cái tin Trần đại hiệp được bần đạo cứu về Thanh Vân Quán chỉ e đã lộ ra ngoài, do đó bần đạo không thể không nghiêm mật phòng bị. Ôi, những ngày qua bần đạo không giờ khắc nào không lo lắng cho sự an nguy của Trần đại hiệp.
Lãnh Như Băng chỉ im lặng nghe, nét mặt đầy vẻ u sầu.
Qua mấy khúc quanh co, thông đạo đột nhiên lại hướng lên phía trên, chừng hơn một trường thì rộng hẳn ra.
Tại đây có hai đạo y thiếu niên cầm kiếm tĩnh tọa trên một băng ghế đá, vừa thấy Tiêu Dao Tử liền đứng dậy nghênh đón.
Tiêu Dao Tử hỏi nhỏ:
− Thương thế của Trần đại hiệp ra sao rồi?
Một thiếu niên lớn tuổi hơn đáp:
− Vẫn hoàn toàn như cũ.
Tiêu Dao Tử hỏi:
− Trần đại hiệp tỉnh lại chưa?
Thiếu niên đáp:
− Chưa, sau khi phục dược, chưa một lần mở mắt, nhưng hô hấp khá đều, tựa hồ ngủ ngon giấc.
Tiêu Dao Tử đưa tay ra hiệu cho Lãnh Như Băng đừng nói, đoạn bước đi trước.
Hai thiếu niên cúi mình đẩy băng ghế đá dọc theo vách, một thạch môn lập tức mở ra.
Nguyên lai đó là một cơ quan bí mật.
Đằng sau thạch môn là một tịnh thất. Ở góc bên tả có một thạch đỉnh cao năm thước, một chiếc giường gỗ to rộng, bên giường nằm ngửa một thân hình cao to.
Người kia toàn thân từ đầu xuống chân, chỉ trừ mắt và mũi, đều băng kín vải trắng, tựa hồ như là súc vải trắng, hiển nhiên khắp mình đều bị thương thế trầm trọng. Chỉ nghe tiếng thở tuy yếu nhưng khá đều, giống như người nằm đó đang ngủ say.
Tiêu Dao Tử hạ giọng nói rất nhỏ:
− Đây là tịnh thất thập phần bí mật nơi bần đạo tu luyện nội công.
Bỗng một loạt tiếng nói lao xao vọng tới cắt ngang lời Thanh Vân Quán chủ.
Tiêu Dao Tử biến sắc, nói nhỏ với hai đạo y thiếu niên ở ngoài thạch môn:
− Các người mau ra coi thử.
Hai thiếu niên vâng dạ chạy đi.
Lãnh Như Băng thấp giọng hỏi:
− Đạo trưởng, sao lại có người tới Thanh Vân Quán?
Tiêu Dao Tử nói:
− Chắc không phải là người của Thanh Vân Quán. Tịnh thất này có thông với một thạch thất, phía sau tựa không sâu vào trong núi. Để bảo đảm an toàn cho Trần đại hiệp, bần đạo có giao cho mấy đệ tử canh chừng ở đó. Phía trên tịnh thất này cũng có hai người trấn giữ. Tiếng lao xao vừa rồi là từ trên tịnh thất truyền xuống. Ôi, tịnh thất này kiến trúc tuy bí mật, nhưng vì cự ly với đại điện phái trên không nhiều, nếu ở trên đó là một cao thủ am hiểu kiến trúc, ắt có thể phát hiện được tịnh thất ngay thôi.
Lãnh Như Băng đảo mắt, thần quang lấp lánh, nói nhỏ:
− Đạo trưởng, vãn bối có hai điều không biết có nên hỏi hay không?
Tiêu Dao Tử chậm rãi gật đầu:
− Lãnh công tử cứ hỏi.
Lãnh Như Băng nói:
− Trần đại hiệp giao tình với Lãnh gia vãn bối như thế nào?
Tiêu Dao Tử trầm ngầm một lát, đáp:
− Trần đại hiệp có ơn cứu mạng đối với Lãnh gia của công tử.
Lãnh Như Băng hơi sững sờ, nói:
− Đạo trưởng hẳn biết gia mẫu, từ khi vãn bối có trí nhớ đến nay, gia mẫu chưa hề rời khỏi Diệp Phong Cốc một bước.
Tiêu Dao Tử thay đổi sắc mặt trầm trọng dị thường, chậm rãi nói:
− Mẫu thân của công tử quả thật không nói cho công tử biết sự tình ngày trước?
Lãnh Như Băng đáp:
− Thật vậy, lúc vãn bối thượng lộ gia mẫu ứa nước mắt, muốn vãn bối dù thế nào cũng phải đem «Thiên niên Sâm hoàn» đến giao cho đạo trưởng, không ngờ lại bị người đánh cắp.
Tiêu Dao Tử thở dài, nói:
− Hài tử, mạng vận của Như Băng ngươi thật là quá khổ. Ôi, năm xưa bần đạo với phụ mẫu của công tử đồng môn học nghệ. Lệnh tôn kém ta ba tuổi, được gọi là nhị đệ, lệnh đường ít tuổi nhất, ta và lệnh tôn quen gọi nàng là tam muội...
Vẻ mặt của đạo trưởng bỗng bừng sáng, tựa hồ trong lòng đang trào dâng những ký ức ngọt ngào và mỹ lệ.
Lãnh Như Băng hỏi luôn:
− Thế gia gia của vãn bối ở đâu?
Tiêu Dao Tử đáp:
− Chết rồi.
Lãnh Như Băng hét:
− Bị kẻ nào giết?
Tiêu Dao Tử đáp:
− Ôi! Việc này nói ra thì dài, nhất ngôn nan tận, lệnh đường không kể cho công tử biết, hẳn là có chỗ khổ tâm.
Bỗng một đạo trang thiếu niên chạy vội vào. Tiêu Dao Tử hỏi:
− Có kẻ nào xâm nhập phải không?
Đạo trang thiếu niên đáp:
− Thanh Vân Quán của chúng ta đã bị bao vây, Vương công tử đang đối đáp với chúng.
Tiêu Dao Tử hỏi:
− Bọn họ như thế nào?
Đạo trang thiếu niên đáp:
− Người cầm đầu tuổi trạc tứ tuần, vóc người cao lớn khôi ngô.
Tiêu Dao Tử ngoảnh đầu nhìn về phía chiếc giường, nói nhỏ với đạo trang thiếu niên:
− Ngươi ở lại đây chiếu cố Trần đại hiệp.
Đoạn quay sang bảo Lãnh Như Băng:
− Chúng ta ra ngoài kia xem bọn họ là ai?
Rồi cất bước đi trước.
Hai người khẩn trương theo thông đạo ra tới đại điện, chỉ nghe tiếng đấu khẩu từ bên ngoài vọng vào.
Một giọng ồm ồm gắt gỏng:
− Vương công tử hóa ra lại có giao tình thân trọng như thế đối với Thanh Vân Quán chủ, thực là ngoài dự liệu của tại hạ.
Tiếng Vương Phi Dương đáp lại:
− Việc trong thiên hạ khó mà dự liệu được hết, ngay như việc Mã huynh với thân phân và thanh danh như thế trong giang hồ, cuối cùng lại can tâm đi theo tà phái, thật cũng vượt ra ngoài dự liệu của ta.
Giọng nói ồm ồm kia nổi giận, quát:
− Tại hạ một điều Vương công tử hai điều Vương công tử, vậy mà Vương công tử mở miệng mạ lị người, chẳng lẽ Vương công tử tưởng rằng tại hạ e sợ Hoàng Sơn Thế Gia lắm ư?
Tiêu Dao Tử quay sang Lãnh Như Băng nói:
− Chắc chắn sẽ phải động thủ?
Đoạn bước ra đại điện.
Ra khỏi đại điện, chỉ thấy Vương Phi Dương, Lý Tiểu Hổ và thanh y cô nương đứng thành một hàng, đối diện với hàng chục võ trang đại hán hung hăng.
Người cầm đầu thân cao tám thước, lưng hổ eo gấu, diện sắc hồng hào, râu quai nón, sau lưng ló lên một chiếc cù luân lấp lánh kim quang, bên hông giắt thiết nhuyễn đao, oai phong lẫm liệt.
Chỉ nghe Vương Phi Dương cất tiếng cười vang nói:
− Mã huynh quá lời, Kim Luân Thần Đao danh tiếng trên giang hồ ai mà không biết, Hoàng Sơn Thế Gia chuyên lo việc người, qui củ của tổ tiên Vương mỗ há dám bất phục tòng.
Họ Mã kia chưa kịp hồi đáp, Thanh Vân Quán chủ đã cao giọng tiếp lời:
− Mã đại hiệp có bệnh mới tới, không biết đại giá quang lâm, để ra nghênh tiếp.
Họ Mã đảo mắt nhìn Tiêu Dao Tử và Lãnh Như Băng một cái, rồi cung tay nói:
− Tại hạ đến bái vọng Quán chủ.
Tiêu Dao Tử cung tay đáp lại:
− Không dám, Mã đại hiệp có gì chỉ giáo.
Rồi ngầm thi triển thuật «Truyền âm nhập mật» bảo Lãnh Như Băng:
− Người này là một nhân vật nổi danh trong võ lâm Giang Nam, «Kim Luân Thần Đao Mã Triều Dương».
Mã Triều Dương cười ha hả nói:
− Vô sự đâu dám tới quấy nhiễu Thanh Vân Quán chủ, hôm nay viếng thăm là muốn thỉnh giáo đạo trưởng hai sự tình.
Tiêu Dao Tử nói:
− Mã huynh có giáo ngôn gì, bần đạo xin rửa tai lắng nghe.
Mã Triều Dương nói:
− Tại hạ muốn nói rõ trước, việc này không phải là bổn ý...
Tiêu Dao Tử nói:
− Thì ra Mã đại hiệp phụng mệnh mà đến.
Mã Triều Dương đỏ mặt, dòi ho nhe một tiếng, nói:
− Chính là phụng mệnh mà đến.
Tiêu Dao Tử vừa thong thả bước tới, vừa cười:
− Không biết là phụng mệnh của ai vậy?
Mã Triều Dương bỗng nhiên ngẩng mặt nhìn trời, chậm rãi đáp:
− Đương kim võ lâm, người đủ tài ra lệnh cho tại hạ chỉ có một vài...
Tiêu Dao Tử cười, tiếp lời:
− Cho nên bần đạo mới lấy làm kỳ quái mà hỏi.
Mã Triều Dương nói:
− Quán chủ khỏi cần quan tâm, chỉ nên biết tại hạ phụng mệnh mà đến là đủ rồi.
Tiêu Dao Tử nói:
− Mã đại hiệp đã không muốn nói phụng mệnh ai, bần đạo cũng chẳng dám ép, nhưng không biết Mã đại hiệp chỉ giáo việc gì?
Mã Triều Dương cười:
− Việc thứ nhất, muốn hỏi Quán chủ một người, đang hạ lạc ở đâu?
Tiêu Dao Tử cười:
− Bần đạo đã sớm gác bỏ chuyện thị phi trong giang hồ, chẳng màng tới mọi sự giang hồ, ngoài trừ việc thăm viếng dăm ba bằng hữu cố tri, không hề vãng lai với võ lâm đồng đạo.
Mã Triều Dương nói:
− Quán chủ rũ bỏ thế tục, nhưng huynh đệ muốn hỏi tới một người mà trừ Quán chủ ra, ít ai biết được.
Vương Phi Dương nghe Thanh Vân Quán chủ đối đáp, tự thấy phận mình là khách, không tiện đứng ra bao biện, đành thoái lui về một bên, im lặng quan sát.
Tiêu Dao Tử có chút trầm ngâm, nghiêm nghị hỏi:
− Là vị nào vậy?
Mã Triều Dương nói:
− Một người danh vang bốn cõi, võ lâm khắp mười ba tỉnh năm bắc chẳng ai là không biết.
Tiêu Dao Tử nói:
− Mã đại hiệp khỏi cần vòng vo, người ấy cuối cùng là ai vậy?
Mã Triều Dương nói:
− Thiết Diện Côn Trọng Hoạt Báo Ứng Thần Phán Trần Hải!
Tiêu Dao Tử mỉm cười:
− Quả nhiên là một vị cao nhân danh vang thiên hạ, Vạn gia sinh Phật, thị phi Thần Phán, thiết diện vô tư, bọn lục lâm vừa nghe danh đã táng đởm kinh hồn...
Mã Triều Dương tiếp lời:
− Tại hạ nghe quán chủ nói như thế, muốn hỏi đạo trưởng về nơi hạ lạc của Trần Hải.
Tiêu Dao Tử cười:
− Một cao nhân lừng lẫy trong võ lâm như vậy, đáng tiếc bần đạo chưa có duyên được một lần kiến diện.
Mã Triều Dương biến sắc, lạnh lùng nói:
− Quán chủ hãy mở to mắt ra mà nhìn, người ta có câu «thiện giả bất lai, lai giả bất thiện».
Tiêu Dao Tử đưa mắt nhìn tứ phía một lượt, nói:
− Thanh thiên bạch nhật, lăng lăng càn khôn, nơi đây một khoảng trời trong mây tạnh, Mã đại hiệp muốn tới kiếm chuyện sao?
Mã Triều Dương lạnh lùng:
− Thanh Vân Quán là một tòa kiến trúc toàn bằng gỗ tốt, nhưng không đương nổi ngọn lửa vô tình.
Tiêu Dao Tử cười:
− Mã đại hiệp lại thành thạo cả việc phóng hỏa nữa chăng?
Mã Triều Dương gầm lên:
− Phải, nhưng tại hạ lại muốn giết vài kẻ trước đã.
Tiêu Dao Tử nói:
− Hừ, tiên sát nhân, hậu phóng hỏa...
Vương Phi Dương tiếp lời:
− Sát nhân ắt phải đền mạng!
Mã Triều Dương mắt lộ đầy vẻ sát cơ, chăm chú nhìn Tiêu Dao Tử, nói:
− Tại hạ vì nghĩ tới trước đây chúng ta từng quen biết, nên mới hết lời khuyên nhủ.
Tiêu Dao Tử nói:
− Thịnh tình tâm lãnh, cảm kích bất tận.
Mã Triều Dương nói:
− Tại hạ biết Trần Hải bị mười bảy nhát kiếm, lại bị nội thương bởi «Tam Dương Chưởng» lực, thương thế trầm trọng, dù có là kim cương thiết đỉnh, cũng khó bảo toàn tính mạng. Quán chủ lại đi che chở một kẻ trọng thương sắp chết, chẳng quá hồ đồ hay sao?
Ngừng một chút, lại nói:
− Có thể Trần Hải đã chết, Quán chủ còn giữ thi thể của hắn làm gì?
Tiêu Dao Tử nói:
− Dù Kim Luân Thần Đao Mã đại hiệp có nói gì đi nữa bần đạo cũng không thể tìm ở đâu ra Trần đại hiệp được.
Mã Triều Dương ngoảnh nhìn tám gã đại hán đứng ở phía sau, lạnh lùng nói:
− Quán chủ đã từng nghe danh «Đông Hải Song Giao» hay chưa?
Tiêu Dao Tử giật mình, thất sắc, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, lạnh lùng đáp:
− Bần đạo đã lâu không quan tâm đến sự việc giang hồ. Đối với những cao nhân mới quật khởi trong võ lâm vài năm nay, bần đạo biết rất ít.
Mã Triều Dương cả cười, nói:
− Đạo trưởng chỉ mạnh miệng hãy nghĩ kỹ lời của tại hạ mà đưa thi thể của Trần Hải ra đây kẻo khó tránh thù địch.
Lý Tiểu Hổ bỗng nhiên nói xen vào:
− Hừ. Ngươi nói quá nhiều hãy để tại hạ tiếp chiêu.
Mã Triều Dương nhìn Lý Tiểu Hổ chằm chằm, cả giận quát lớn:
− Tiểu tử nhà ngươi thật to gan. Ngươi là môn hạ của người nào? Ta không thèm giết một kẻ chưa ráo máu dầu, món nợ này sự phụ của ngươi sẽ phải trả.
Lý Tiểu Hổ cười khẩy một tiếng, nhún vai nói:
− Người khỏi cần tìm sư phụ của ta, tìm ta là được.
Mã Triều Dương nổi sát cơ, nhưng nén giận, hiển nhiên hắn phải kính nể uy danh của Thanh Vân Quán chủ, nên không lý gì đến Lý Tiểu Hổ, cung tay nói với Tiêu Dao Tử:
− Tám vị bằng hữu cùng đến với tại hạ đây đều là môn hạ của Đông Hải Song Giao...
Ngừng một chút lại nói:
− Thỉnh Thanh Vân Quán chủ suy nghĩ cho kỹ, liệu có nên kết cừu với Đông Hải Song Giao hay chăng?
Tiêu Dao Tử thản nhiên cười một tiếng nói:
− Mã huynh nói như vậy nhưng bần đạo chưa từng gặp Trần đại hiệp thì biết làm sao?
Tám gã đại hán đứng sau Mã Triều Dương tựa hồ hết chịu nổi. Một gã cười nhạt nói:
− Đã không thân thiện được thì Mã huynh khỏi cần nói thêm.
Mã Triều Giương cao giọng nói:
− Nếu tại hạ không biết tin đích xác chứng thực Trần Hải đang ở trong Thanh Vân Quán, thì tại hạ cũng chẳng dám đến đây gây chuyện thị phi, làm phiền Quán chủ. Sự tình đã đến nước này, nếu Quán chủ vẫn không chịu nói ra nơi hạ lạc của Trần Hải thì đừng trách Mã mỗ thiếu tình bằng hữu.
Lãnh Như Băng vẫn giữ vẻ mặt sầu muộn, đứng bất động, tưởng chừng không quan tâm gì tới cuộc đấu khẩu trước mặt chàng.
Tiêu Dao Tử ngửa mặt nhìn trời, thong thả nói:
− Bần đạo tuy đã ra khỏi cõi tục, không màng tới thị phi của giang hồ, nhưng cũng không muốn bị người ép buộc, Mã đại hiệp cứ cưỡng bức như vậy há chẳng phải là quá khinh người lắm sao?
Mã Triều Dương lạnh lùng nói:
− Quán chủ đã không chịu nghe lời khuyên của huynh đệ, thì cũng đành vậy.
Tám gã đại hán trước khi đến Thanh Vân Quán đã thương nghị kỹ với nhau, tiên lễ hậu binh, trước hãy để Kim Luân Thần Đao Mã Triều Dương lấy danh uy hiếp, nếu Thanh Vân Quán chủ kiên quyết không chịu, thì các đệ tử của Đông Hải Song Giao mới dùng võ lực giải quyết.
Nhưng Mã Triều Dương bị bất ngờ hoàn toàn vị sự hiện diện của Vương Phi Dương. Vị công tử của Hoàng Sơn Thế Gia lại đến đúng vào lúc này. Hoàng Sơn Thế Gia đã mấy đời uy danh, lừng lẫy trong võ lâm, chẳng những nghĩa hiệp mà võ công lại cao mình thâm hậu, giao du quảng bác, đại bộ phận các đại môn phái, các nhân vật chính đạo trong giang hồ đều có thâm giao với Hoàng Sơn Thế Gia, các nhân vật lục lâm nghe nhắc đến Hoàng Sơn Thế Gia đều phải thoái lui.
Nhưng các môn hạ của Đông Hải Song Giao lại chẳng thèm để mắt tới Vương Phi Dương. Mã Triều Dương vừa lui về phía sau, bọn chúng lập tức bước lên trước.
Họ Mã thi triển «Truyền âm nhập mật» nói với các môn hạ của Đông Hải Song Giao:
− Gã thiếu niên tay cầm quạt kia là đệ tử đời thứ ba của Hoàng Sơn Thế Gia, gia học uyên bác, chớ nên khinh địch. Xem chừng gã đã quyết tâm bang trợ Thanh Vân Quán chủ, gây khó dễ cho chúng ta. Hắn tuy nhỏ tuổi, nhưng các vị phải cẩn thận, chớ nên khinh địch.
Tám đại đệ tử của Đông Hải Song Giao bước tới, nhất từ phát xuất binh khí, chuẩn bị tức thời động thủ.
Tiêu Dao Tử tuy ngoài mặt giữ vẻ bình tĩnh, nhưng lòng đầy sầu muốn.
Đông Hải Song Giao tuy quật khởi giang hồ ở miền duyên hải nhưng thế lực mấy năm gần đây đã xâm nhập vào cả võ lâm Giang Nam, ai nghe nhắc đến cũng khiếp phục hung uy.
Tiêu Dao Tử nghĩ thầm:
“Trận này dù thắng thì từ nay về sau cũng thành nơi kết họa, vĩnh viễn không có một ngày được yên.”.
Chỉ nghe một gã đại hán cao giọng quát:
− Lão đạo sĩ kia, còn chưa đem binh khí ra mà chịu chết, còn chờ gì nữa?
Tiêu Dao Tử nghiêm mặt, lạnh lùng nói, giọng phẫn nộ:
− Bần đạo gửi thân nơi huyền môn, dĩ nhiên không dùng kiếm.
Gã đại hán tay hữu giơ thẳng cây kim ti nhuyễn tiên ra đằng trước, nói:
− Người muốn chọn tử lộ, cũng đừng trách người.
Lúc này một đạo y thiếu niên tay cầm cây phất trần, vội chạy ra trước mặt Tiêu Dao Tử. Tiêu Dao Tử thong thả cầm lấy cây phất trần từ tay thiếu niên, nghiêm nghị nói:
− Bần đạo với Đông Hải Song Giao không hề quen biết, chúng ta không nên gây ân oán làm chi.
Gã đại hán nói:
− Nếu Quán chủ chịu nói ra nơi hạ lạc của Trần Hải, gia sư chẳng những không trách tội Quán chủ mà sẽ có giao hảo với Quán chủ.
Tiêu Dao Tử nghiêm mặt, thản nhiên nói:
− Giao hảo với Đông Hải Song Giao, bần đạo cũng chẳng có hứng, chỉ mong không gây thù chuốc oán là được.
Gã đại hán quát:
− Ngang tàng lắm, hôm nay nếu không biến tòa Thanh Vân Quán này thành bình địa, thì môn hạ của Đông Hải Song Giao còn thể diện gì trong giang hồ nữa.
Đoạn đâm thẳng cây nhuyễn tiền về phía trước.
Tiêu Dao Tử khẽ nhích thân sang một bên, cây phất trần trong tay xoay nhanh một vòng, rồi đâm chéo lên cây nhuyễn tiên.
Cây phất trần tuy bé nhỏ nhưng trong tay một cao thủ thì có uy thế chẳng kém gì đao kiếm, chỉ phất một cái, lực đạo phát ra cực mạnh, kình lực tuyệt luân, nhanh như tia chớp nhắm vào cây nhuyễn tiên của đại hán.
Gã đại hán tuy trong lòng kinh hãi, nhưng chỉ hừ một tiếng, vội thu hồi cây nhuyễn tiên.
Đột nhiên cây phất trần lại biến thành một vật nhu nhuyễn dị thường, cứ xoắn lấy ngọn nhuyễn tiên, khiến gã đại hán cố thu hồi mà không được, song lại chưa có cách gì để hất văng cây phất trần ra. Tiêu Dao Tử lại dồn nội lực vào cổ tay, giật mạnh về phía sau.
Song phương đều dụng lực giằng co. Tiêu Dao Tử đứng bất động, còn đại hán bị kéo chúi về đằng trước một bước.
Gã đại hán bị thua kém thì cả giận quát to một tiếng, dùng chiêu «Hoành tảo thiên quân» đâm thẳng tới.
Cây phất trần của Tiêu Dao Tử cũng vũ lộng dùng chiêu «Bình bộ thanh vân» nhẹ nhàng hất lên tránh đòn.
Gã đại hán phát liền hai chiêu mà không đâm trúng đối phương thì càng phẫn nộ, múa tít cây nhuyễn tiên, tạo nên một trời tiên ảnh, tiên phong ào ào như bài sơn đảo hải, nhắm Thanh Vân Quán chủ mà kích tới.
Tiêu Dao Tử thân pháp linh hoạt, như hành vân lưu thủy giữa đám tiên ảnh, cây phất trần trong tay nhẹ nhàng phất ra phất lại mà hóa giải một cách vô hình tiến thế lợi hại của gã đại hán.
Mã Triều Dương lạnh lùng quan chiến, lòng thầm kinh hãi, nghĩ bụng:
“Uy danh của Thanh Vân Quán chủ quả đúng như lời đồn đại, lại có Vương Phi Dương của Hoàng Sơn Thế Gia tương trợ, xem chừng cuộc phân tranh hôm nay phía ta khó chiếm được tiện nghi...”.
Đang nghĩ bỗng nghe gã đại hán quát một tiếng, chiêu thế đột nhiên phân khai. Ngưng mục nhìn, chỉ thấy Tiêu Dao Tử mặt tái nhợt, lạnh lùng nói:
− Bần đạo tuy không nỡ đả thương người, nhưng cũng không muốn bị người đả thương, nếu ngươi còn tiếp tục thi triển độc thủ bức bách thì đừng trách bần đạo.
Nguyên gã đại hán đánh lâu không thắng bèn đột ngột thi chuyển tuyệt học, ngầm vận công lực, dụng «Âm Phong Chỉ» điểm xuất một chỉ.
Hắn đang lúc tung hoành cây nhuyễn tiên, đột ngột thi triển tuyệt kỹ, quả nhiên một đòn đã đắc thủ.
Tiêu Dao Tử cảm thấy một ám kình âm hàn đánh trúng vào bả vai thầm biết đã bị đối phương dùng độc công ngoại môn ám toán, thì bất giác kích động sát cơ, vội vàng đề tụ chân khí, đè nén thương thế phất ngược tay sử một chiêu «Thiên hà thủ điếu», kích trúng hậu tâm gã đại hán.
Tuy đã thọ thương, Tiêu Dao Tử vẫn có thể xuất thủ trầm trọng, từng sợi phất trần đều hàm súc kình lực nội gia, gã đại hán sử cây nhuyễn tiên không ngờ đối phương đã trúng ám toán lại còn vận công phản kích, cảm thấy một luồng cương kình kích trúng hậu tâm. Máu lập tức từ chỗ đó bắn ra.
Các môn hạ của Đông Hải Song Giao thấy đệ nhất sư huynh của họ bị thất thế, liền nhất tề vung binh khí xông lên, định liên thủ công kích.
Vương Phi Dương cười khẩy một tiếng nói:
− Thì ra đệ tử Đông Hải Song Giao cuối cùng chỉ dựa vào số đông để thủ thắng, đã là vô liêm sỉ, phải chăng định giở thủ đoạn quần đấu hay sao?
Thanh y thiếu nữ và Lý Tiểu Hổ sớm đã nóng lòng muốn xuất thủ, nhưng chưa có cơ hội, nay vừa nghe Vương Phi Dương cất lời như vậy, cả hai người lập tức cùng xông lên.
Hai thanh kiếm như cuốn mây vẹt tuyết, chỉa về hai hướng mà công kích đối phương.
Lý Tiểu Hổ mới đây bị thiệt thòi với thanh y thiếu nữ, trong lòng dồn nén nỗi ấm ức thực sự muốn chiếm tiên cơ, nay có cơ hội động thủ với cường địch, muốn trổ tài cho thanh y thiếu nữ được thấy, liền chọn gã đại hán ở gần nhất mà đâm tới một kiếm.
Thanh y thiếu nữ chậm hơn một chút, nhưng không cam chịu thua kém Lý Tiểu Hổ, liền phóng ngay kiếm công kích gã đại hán đã bị Tiêu Dao Tử đả thương.
Một thiếu nữ nhỏ tuổi, nhưng vừa có gia học uyên bác, đã đắc chân truyền, vừa được danh sư khổ tâm rèn luyện cho đến nơi đến chốn, thời gian luyện võ với tuổi cơ hồ ngang nhau, tính tình lại hiếu thắng, nên vừa xuất thủ nàng đã vận dụng ngay tuyệt học bình sinh.
Gã đại hán kia chỉ đề phòng Vương Phi Dương và Tiêu Dao Tử, căn bản không để tâm đến Lý Tiểu Hổ. Thấy Lý Tiểu Hổ vung kiếm đâm tới, gã bèn tiện tay vung cây nhạn linh đao trong tay dùng chiêu «Đại bằng triển dịch» đâm xéo ra, những tưởng đòn này nếu không đánh rớt cây bảo kiếm của Lý Tiểu Hổ thì tối thiểu cũng đánh bạt được nó sang một bên.
Nào ngờ chỉ một ý tưởng khinh địch mà rước họa sát thân. Chỉ thấy Lý Tiểu Hổ thế kiếm đang đâm thẳng bỗng chếch sang một bên, hất chéo lên «keng» một tiếng, nhạn linh đao của đối phương bị gạt sang một phía.
Gã đại hán thấy tình thế bất lợi, nhưng đã chậm nửa bước, quay đao lại không kịp, hốt hoảng thoái lui ba bước.
Lý Tiểu Hổ người dấn lên theo kiếm ảnh che thân, bỗng phóng một chiêu «Xuân vân xạ triển», một vùng kiếm quang loang loáng không để cho gã đại hán thay đổi thân pháp, kiếm thế lại biến sang chiêu «Ngọc nữ đầu thoa», hàn quang như chớp lóe, một tiếng rú vang lên, cây kiếm của chàng đã đâm xuyên từ ngực ra sau lưng đối phương, máu phun thành vòi xa mấy thước, gã đại hán ngã bật ngửa ra sau.
Sau khi đâm tử thương đối phương, Lý Tiểu Hổ dương dương tự đắc ngoảnh đầu nhìn về phía thanh y thiếu nữ.
Lúc này cây kiếm trong tay nàng xoay tít như bánh xe, hàn quang loang loáng, cây nhuyễn tiên của gã đại hán trọng thương chưa kịp cất lên, kiếm thế đã tới sát người, chém đứt đôi người gã đại hán.
Hai gã đại hán khác lập tức xông tới công kích nàng, một gã dùng quỷ đầu đao, một gã dùng ngân phi xà thương.
Bảo kiếm của thanh y thiếu nữ chuyển thế linh xảo dị thường, thân tùy kiếm chuyển, sau khi né tránh hai thứ binh khí, lập tức thi triển chiêu «Vân long tam hiện» dấy lên một vùng kiếm hoa công kích lại đối phương.
Lý Tiểu Hổ càng thêm hăng hái, tả thủ rút phắt cây thiết bút đeo ở sau lưng ra, bút đâm kiếm chém, công kích bốn gã đại hán.
Tám đệ tử của Đông Hải Song Giao đã chết hai, còn lại sáu người, hai người đang đấu với thanh y thiếu nữ, một mình Lý Tiểu Hổ đảm đương bốn gã còn lại.
Lãnh Như Băng đứng ngoài quan sát ngầm vận khí chuẩn bị, nếu thấy tình thế bất lợi cho Lý Tiểu Hổ chàng sẽ tức thời xuất thủ tương trợ.
Kim Luân Thần Đao Mã Triều Dương thần sắc khẩn trương chăm chú cân nhắc tình thế.
Hắn đã sớm dự liệu việc Thanh Vân Quán chủ Tiêu Dao Tử võ nghệ cao cường, nổi danh trên giang hồ.
Nhưng kiếm chiêu lợi hại của Lý Tiểu Hổ và thanh y thiếu nữ thì quả thực vượt khỏi mọi dự liệu của hắn.
Hắn thấy hai người trẻ tuổi đối địch với số đông, chẳng những không có vẻ bại, mà lại công nhiều hơn thủ, các môn hạ Đông Hải Song Giao sáu người đánh hai, vẫn không giành được thế thượng phong, thì hắn càng lúc càng kinh hãi, nghĩ thầm:
“Đối phương còn hai kẻ chưa động thủ. Vương Phi Dương của Hoàng Sơn Thế Gia là nhân vật nổi danh trên giang hồ, võ công quyết chẳng kém Thanh Vân Quán chủ, còn gã bạch y thanh niên vẫn bỉnh thản như không, hắn chẳng phải là hạng tầm thường, trận chiến hôm nay xem ra thắng ít bại nhiều...”.
Đang nghĩ, bỗng nghe Lý Tiểu Hổ quát lớn một tiếng, cây trường kiếm thi triển chiêu «Lưu vân yểm nguyệt» dấy lên một trời kiếm khí che chở thân mình, cây thiết bút ẩn tàng trong màn kiếm quang bất ngờ chọc ra, một tiếng rú thảm thiết, một môn hạ của Đông Hải Song Giao lại gục xuống tại trận.
Thanh y thiếu nữ thấy Lý Tiểu Hổ luôn luôn hơn mình, lại đả thương một đối phương, thì trong lòng vừa khẩn trương, vừa tức giận, bèn thi triển tuyệt kỹ gia truyền, một chiêu «Nhất phàm phổ độ» bay ra, kiếm thế đột biến, hàn quang đại thịnh, người và kiếm cùng tiến, kiếm đánh bạt nhạn linh đao rồi chém vút xuống.
Một tiếng rú thảm, gã đại hán sử nhạn linh đao đã bị chém trúng giữa vai.
Tám đại đệ tử của Đông Hải Song Giao trong thoáng chốc đã tử thương bốn người.
Mã Triều Dương chịu hết nổi, bèn lấy cây kim luân đeo sau lưng, rút thiết nhuyễn đao bên hông ra, quát lớn:
− Dừng tay!
Bốn gã đại hán thấy sư huynh sư đệ đã tử thương một nửa, trong bụng vừa kinh sợ vừa đau đớn, đã thế hai oa nhi kim đồng ngọc nữ này võ công vừa cao cường, vừa độc hiểm, nếu tiếp tục giao đấu, hẳn sẽ tử vong, nên nghe tiếng quát của Mã Triều Dương liền công vội một chiêu, rồi thoái lui mấy bước.
Lý Tiểu Hổ và thanh y thiếu nữ đang định truy gấp, nhưng đều bị Vương Phi Dương và Lãnh Như Băng quát dừng. Thanh y thiếu nữ nhìn bốn thi thể nằm ngổn ngang, bỗng mỉm cười nói:
− Môn hạ đệ tử Đông Hải Song Giao hóa ra đều là hạng võ công tầm thường, vậy mà cũng đòi vác mặt đến Thanh Vân Quán.
Lý Tiểu Hổ nhún vai, chỉ kiếm về phía Kim Luân Thần Đao Mã Triều Dương, cười nói:
− Người vừa có kim luân, vừa có nhuyễn đao, sao lại đứng trơ mắt ra đó?
Hay là đã mất hết dũng khí rồi? Nếu tự mình nhảy ra giao đấu đâu đến nỗi mấy tên giao tử giao tôn kia bị uổng mạng.
Mã Triều Dương nhìn thi thể bốn gã đồng bọn, cười nhạt một tiếng, nói với Thanh Vân Quán chủ:
− Món nợ máu này của môn hạ Đông Hải Song Giao hãy tạm gửi lại Thanh Vân Quán chủ. Không quá mười ngày nữa, Đông Hải Song Giao sẽ thân chinh tới đây đòi món nợ máu này.
Tiêu Dao Tử sớm nhận biết Mã Triều Dương muốn rút lui cho đỡ bẽ mặt, nên thản nhiên đáp:
− Bần đạo vốn đã gác kiếm qui ẩn, lâu nay không từng giết người. Mã đại hiệp muốn sao được vậy.
Mã Triều Dương giắt đao vào bên hông, nói:
− Khi gặp Đông Hải Song Giao, tại hạ sẽ cứ thực tình mà kể lại sự việc hôm nay.
Đoạn hắn quay người ra khỏi Thanh Vân Quán.
Bốn gã đại hán trông vẫn hung hăng, nhưng lúc này cũng đành cúi đầu mà đi.
Lý Tiểu Hổ vung kiếm quát:
− Đứng lại.
Tiêu Dao Tử nói nhỏ:
− Thôi, tha cho họ đi.
Lý Tiểu Hổ ấm ức nhìn Tiêu Dao Tử, chậm rãi tra kiếm vào vỏ, hiển nhiên chàng rất bất mãn với việc Tiêu Dao Tử tha cho bọn kia.
Tiêu Dao Tử mỉm cười, nhìn Lý Tiểu Hổ và thanh y thiếu nữ, nói:
− Nhị vị thiếu niên còn nhỏ tuổi này đã có kiếm học tinh kỳ, hẳn sau này sẽ trở thành kiếm thủ thượng thừa.
Lý Tiểu Hổ chẳng tỏ vẻ hoan hỉ trước lời tán dương của Tiêu Dao Tử, phẩy tay nói:
− Tha chúng đi chính là dành cho Đông Hải Song Giao mấy kẻ dẫn đường.
Lãnh Như Băng thầm biết Lý Tiểu Hổ tuy ít tuổi nhưng rất cao ngạo, ngoại trừ sư trưởng với bản thân chàng ra, hắn chẳng chịu nghe ai, nên chàng sợ hắn nói không chọn lời, vội bước tới bên Tiêu Dao Tử, nói với Lý Tiểu Hổ:
− Hổ đệ, không được nói xằng.
Lý Tiểu Hổ tuy cao ngạo, nhưng đối với sư huynh rất cung kính nhu thuận, không dám nói gì thêm.
Vương Phi Dương cung tay, cười nói với Tiêu Dao Tử:
− Không phải tại hạ đồng ý với vị tiểu huynh đệ kia, nhưng đạo trưởng thả cho chúng đi quả thực là dành cho chúng quá nhiều tiện nghi.
Tiêu Dao Tử cười nhạt, nói:
− Trần đại hiệp đã hồi tỉnh, bần đạo tất phải vào bệnh thất, không tiện tái động thủ với chúng.
Đoạn đưa mắt nhìn quanh, thấp giọng nói tiếp:
− Liệu có dược vật để cứu Trần đại hiệp hay không rất khó biết trước, nếu xảy ra giao chiến e hỏng đại sự.
Vương Phi Dương nói:
− Thực ra đạo trưởng không nên xuất thủ mới phải, lúc ấy đâu cần đạo trưởng đích thân động thủ.
Tiêu Dao Tử nói:
− Thỉnh chư vị hãy nhập thất ngồi đợi một lát, bần đạo phải đi xem thương thế của Trần đại hiệp ra sao đã.
Vương Phi Dương gật đầu, đưa thanh y thiếu nữ bước đi.
Lãnh Như Băng hỏi nhỏ:
− Lão tiền bối, vãn bối muốn cùng đi được chăng?
Tiêu Dao Tử đáp:
− Lúc này Trần đại hiệp đã tỉnh dậy, rất có thể nói được, Lãnh công tử cũng vào thăm thì càng tốt.
Lý Tiểu Hổ tuy không nghe Tiêu Dao Tử nhắc đến chàng, nhưng dường như tự biết không thể cùng đi, bèn rảo bước đuổi theo Vương Phi Dương và thanh y thiếu nữ, bước thẳng vào Tây sương phòng.
Tiêu Dao Tử, Lãnh Như Băng trở lại vào đại điện và đi xuống mật thất.
Lúc này người nằm trên giường, vải trắng băng phủ toàn thân đã trở mình, mở to mắt ngơ ngác nhìn hai người. Đôi mắt tuy mở to, nhưng vô thần, màu vải trắng băng quanh mắt khiến cho đôi mắt như trắng ra.
Tiêu Dao Tử thở dài nhè nhẹ, rón rén tới bên giường nói:
− Nguyên khí của Trần huynh còn yếu, không nên nói nhiều.
Lãnh Như Băng cung thân nói:
− Vãn bối Lãnh Như Băng yết kiến Trần lão tiền bối.
Lão nhân chớp mắt nói, giọng vô cùng yếu ớt:
− Lão phu trầm trọng lắm rồi, đạo trưởng đừng tốn thêm tâm cơ.
Tiêu Dao Tử mỉm cười:
− Thỉnh Trần đại hiệp an tâm dưỡng tức, bần đạo đã tìm được linh dược trị thương cho Trần huynh, chỉ nội nhật dăm ba ngày nữa...
Trần Hải nói:
− Lão phu biết đã trọng thương trí mạng, đạo trưởng đừng tốn tâm huyết mà vô ích.
Tiêu Dao Tử nói:
− Trần huynh hãy tin vào y đạo của tại hạ.
Trần Hải từ từ nhắm mắt lại nói:
− Oa nhi này là ai?
Tiêu Dao Tử trầm ngâm một chút đáp:
− Là một vị vãn bối trong võ lâm, nam tử của một vị cố hữu.