Với bất kỳ đồng tử nào, dù tay kiếm mạnh tới mấy, một khi Lãnh Như Băng đã xuất thủ, hẳn sẽ lập tức bị chàng sát thương. Nhưng, chàng thanh niên vẻ mặt u sầu mình đầy tuyệt kỹ, chẳng buồn để tâm tới các mũi kiếm đang gấp gấp chĩa vào nơi yếu huyệt, thản nhiên, thong thả bước lên thuyền.
Lên tới thuyền, mới thấy có mười một hắc y đại hán nai nịt gọn gàng, đứng im như những bức tượng trên mạn thuyền.
Một thanh âm dịu dàng từ trong khoang vọng ra:
− Đưa người ấy vào trong khoang.
Bốn hắc y đồng tử vung kiếm quát:
− Nhập khoang!
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn tứ phía một lượt rồi mới ung dung bước vào khoang thuyền.
Chỉ thấy hai cây nến to bằng bắp tay tỏa sáng rực rỡ cộng với bốn cây đèn treo ở bốn góc khoang tỏa ánh sáng màu vàng, tám viên minh châu to như mắt rồng được khảm vào vách gỗ, ánh đèn chiếu vào các hạt minh châu khiến chúng long lanh phản chiếu hào quang.
Sát vách kê một chiếc bàn, trên trải gấm màu vàng. Sau bàn, có một chiếc cẩm đôn nhưng không có ai ngồi.
Bốn hắc y đồng tử đồng loạt chúc mũi kiếm xuống, một gã cung tay nói:
− Phạm nhân đã được dẫn tới, kính nương nương ngọc chỉ!
Lãnh Như Băng nhìn khoang thuyền lộng lẫy một lượt, lại chắp hai tay sau lưng, ngước mắt ngắm nhìn bức họa sơn thủy trên vách khoang, thấy bên dưới không đề tác giả, coi thủ bút, khí thế, bút kình tuy chưa thật hùng vĩ, nhưng cảnh mây trắng phiêu sa, cô nhạn độc phi, một nữ nhân đứng trên đỉnh núi, xem ra rất có dụng ý.
Chỉ thấy từ một cửa khoang ở góc thuyền xuất hiện bốn lục y tiểu tỳ hộ vệ một hoàng y nữ nhân tha thướt bước vào.
Lãnh Như Băng vẫn chú mục vào bức tranh sơn thủy, chẳng để mắt đến người vừa bước vào trong khoang.
Hoàng y nữ nhân thong thả ngồi xuống chiếc cẩm đôn, trầm giọng quát:
− Ngươi đã biết tội chưa?
Thanh âm của nàng dịu ngọt như tiếng hoàng oanh, nhưng rất nghiêm khiến Lãnh Như Băng phải quay đầu lại nhìn. Chàng ngẩn người ra, bởi hoàng y nữ nhân kia tuy thanh âm dịu ngọt, du dương, nhưng bộ mặt lại xú quái vô tỉ, lỗ chỗ vết xẹo, bộ hoàng y lại đính đủ kim châu quí giá chẳng hợp chút nào với bộ mặt xú quái, khiến người ta không muốn nhìn đến lần thứ hai.
Giọng nói du dương của hoàng y nữ nhân lại vang lên:
− Ngươi đã thấy bản cung mà không hành lễ, quả là gan không nhỏ!
Lãnh Như Băng thản nhiên cười một tiếng, vẫn chưa nói gì.
Hoàng y nữ nhân nổi nóng:
− Ngươi nghe thấy chưa, hay là bị điếc?
Lãnh Như Băng hơi nhíu mày, thong thả hỏi:
− Có chuyện gì?
Giọng nói của chàng hoàn toàn bình thản, không chút e sợ.
Giọng nói lạnh lùng bình thản ấy khiến hoàng y nữ nhân ngẩn người, trầm ngâm một hồi, rồi mới quát:
− Xưa nay chưa có một kẻ nào dám cả gan nói năng khinh xuất như vậy tại bổn cung.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn hoàng y nữ nhân một cái, rồi lại chậm rãi cúi xuống, tựa hồ như không nghe thấy tiếng quát vừa rồi.
Hoàng y nữ nhân thấy thái độ điềm nhiên lạnh lùng của chàng, càng tức giận, quát to:
− Ta không tin người trên thế gian lại có thể không biết nỗi đau da thịt.
Trước hết, hãy cho hắn nếm thử hai chục roi!
Một trong số bốn Thanh y tiểu tỳ đứng sau Hoàng y nữ nhân liền lấy từ dưới gầm bàn một cây roi da, vung roi đánh tới.
Lãnh Như Băng đột ngột nhảy ra ba thước, ngọn roi cuộn gió tạt vào y phục của chàng.
Hoàng y nữ nhân cười khẩy một tiếng, nói:
− Thì ra là một cuồng sinh tự đắc võ công!
Lời chưa dứt, cây roi trong tay tiểu tỳ đã bị nữ nhân giật lấy, cổ tay nàng nhẹ xoay, cây roi quét ngang khoang thuyền, tạo thành tiếng gió vun vút.
Lãnh Như Băng hai vai nhấp nhô, lách mình trong tiên ảnh quét ngang lia lịa.
Hàng chục miếng đòn roi, thủy chung vẫn chưa trúng được một lần vào người chàng.
Vẻ mặt chàng vẫn điềm nhiên, lạnh lùng, nhìn vào khó biết là mừng hay giận. Chàng hỏi:
− Tại hạ không hề phạm đến giang thủy, các vị buộc tại hạ lên thuyền, không biết có dụng tâm gì?
Hoàng y nữ nhân bỗng mỉm cười, để lộ hai hàm răng đều tăm tắp, nói:
− Phàm những nơi thuyền của ta đi qua, không một kẻ nào dám ngầm theo dõi...
Thanh âm của nàng thật du dương, hàm răng đều đặn, vừa trắng vừa nhỏ, nhưng chẳng hợp chút nào với bộ mặt xú quái, khiến càng khó coi.
Lãnh Như Băng bỗng xoay người bước ra.
Bốn Hắc y đồng tử lăm lăm tay kiếm, đứng trấn giữ bên ngoài cửa khoang.
Ngoại hình chàng ưu tư sầu muộn, cộng với nội tâm can trường, ngộ hung hiểm vẫn ung dung khiến bốn Hắc y đồng tử không dám xung động.
Bỗng có một tiếng nói dịu dàng, một Thanh y tiểu tỳ thong thả tiến lại, hạ giọng nói:
− Công tử hãy khoan!
Lãnh Như Băng dừng bước quay đầu, chú mục nhìn Thanh y tiểu tỳ không hỏi một tiếng.
Thanh y tiểu tỳ nói:
− Thỉnh công tử dừng bước một lát, đợi nương nương giáng chỉ.
Lãnh Như Băng đảo mắt một cái, đoạn lạnh lùng hỏi:
− Có chuyện chi?
Thanh y tiểu tỳ mỉm cười hỏi:
− Công tử chỉ nói mỗi một câu đó thôi ư?
Lãnh Như Băng nói:
− Trừ phi các ngươi đủ sức ngăn giữ ta!
Kiếm mi chau lại, tinh mục chuyển động, vẻ ưu sầu trên mặt chàng lập tức biến mất.
Thanh y tỳ nữ hơi sững sờ, nói:
− Người trên thuyền này thảy đều có tuyệt học kinh nhân, công tử tưởng rằng có thể ỷ vào võ công của một người mà dễ dàng ra khỏi đây sao?
Lãnh Như Băng điềm nhiên cười một tiếng, lại cất bước đi ra.
Bốn hắc y đồng tử nhất loạt vung kiếm, hàn quang lấp loáng, lấp loáng.
Lãnh Như Băng tựa hồ như không để ý tới màn kiếm quang ấy, cứ ung dung bước ra.
Chỉ nghe một thanh âm nhu mềm từ phía sau vọng tới:
− Đứng lại!
Lãnh Như Băng đột nhiên quát lớn:
− Kẻ cản ta sẽ chết!
Đoạn chàng búng người lao nhanh ra ngoài khoang thuyền.
Bốn hắc y đồng tử nhất tề chĩa kiếm vào bốn đại huyệt của chàng mà điểm tới.
Lãnh Như Băng trông bề ngoài tưởng như không chuẩn bị, thật ra chàng xuất thủ lẹ hơn tia chớp. Hữu thủ vừa vung lên đã chộp đúng cổ tay của một hắc y đồng tử, vặn nhẹ một cái, cả ba thanh kiếm của ba gã còn lại đều bị bật ra, tiếng sắt thép đụng nhau loảng xoảng.
Lãnh Như Băng thoát ra khỏi kiếm trận, đứng ở đầu mũi thuyền, đưa mắt một vòng, bất giác ngây người.
Trên tấm ván và ở cạnh tấm ván bắc lên bờ có năm sáu hắc y đại hán trấn giữ, người nào cũng lăm lăm binh khí trong tay tạo thành trận thế cự địch lợi hại, vẻ mặt sát khí đằng đằng. Ba phía còn lại là sóng nước cuồn cuộn, mênh mang.
Sắc diện vốn đã ưu sầu của chàng càng thêm u buồn, mày càng nhíu thêm, thần quang trong mắt cũng tắt dần, chàng đứng ngây ra bất động.
Bỗng như một người thụ trọng bệnh, thế lực suy sụp, chàng ngồi bệt xuống.
Không một hắc y đồng tử hay một hắc y đại hán nào dám tới gần chàng.
Gió đêm như cắt, sóng vỗ nhức tai. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, con thuyền đã ở giữa Trường Giang trùng trùng sóng nước.
Bỗng có hai Thanh y tỳ nữ đến gần chàng nói:
− Nương nương có lệnh chỉ, thỉnh công tử vào khoang sau.
Lãnh Như Băng từ từ đứng dậy, gật đầu nhẹ theo hai nữ tỳ bước vào khoang thuyền.
Hai tỳ nữ chẳng ngờ chàng thanh niên lạnh lùng cao ngạo, mình đầy tuyệt kỹ, đột nhiên lại nhu thuận như thế thì lấy làm kỳ quái, nghĩ thầm:
“Tính cách người này biến hóa vô cùng, thật là khó đoán!”.
Xuyên qua khoang giữa, tỳ nữ dẫn chàng vào khoang sau.
Đây là một nhã thất được bố trí thập phần tinh tế, bốn vách màu xanh da trời, một chiếc bàn đá được đục chạm tinh xảo, trên bày sẵn cao lương mỹ tửu.
Nữ chủ nhân đã thay đổi bộ hoàng y lộng lẫy bằng bộ lam y thanh nhã, mái tóc buông dài óng ả xuống vai, đang đứng ngoảnh mặt ra ngoài sông. Gió sông thổi phần phật vào y phục và mái tóc của nàng.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn bốn bề một hồi, tựa lưng vào vách thuyền mặc nhiên không nói.
Chỉ nghe một thanh âm dịu ngọt vọng lại:
− Ngươi thấy ta rất khó nhìn phải không?
Lãnh Như Băng hơi động nhãn, nhưng vẫn im lặng.
Thanh âm dịu ngọt lại vẳng tới:
− Ta là Diệp Thanh Văn, nhưng ít ai gọi đến tên đó, người ta quen gọi ta là Kim nương nương, ngươi muốn xưng hô với ta như thế nào?
Lần này Lãnh Như Băng đến cả tròng mắt cũng không động.
Kim nương nương hỏi tiếp:
− Tại sao ngươi không nói?
Nữ nhân thong thả quay người lại, chỉ thấy Lãnh Như Băng nhắm nghiền hai mắt thì thở dài, nói:
− Ngươi hãy mở mắt nhìn ta một chút, được chăng?
Lãnh Như Băng vẫn nhắm mắt nói:
− Ngươi giữ ta trên thuyền này là có dụng tâm gì? Hãy mau thả ta ra, nếu không...
Kim nương nương cười khanh khách:
− Nếu không thì sao? Người nào đã đặt chân lên hành cung trên sông của ta, chỉ có hai con đường để lựa chọn.
Lãnh Như Băng «hừ» một tiếng hỏi:
− Là những con đường nào?
Kim nương nương đáp:
− Một là ta thu dụng làm môn hạ, hai là bỏ xác dưới sông, làm mồi cho thủy tộc.
Lãnh Như Băng thong thả tựa người vào vách thuyền, nhắm nghiền hai mắt, thầm nghĩ cách đào thoát, không phí lời giao đàm với nữ nhân nữa.
Kim nương nương tuy tung hoành khắp Trường Giang uy danh vang dội, đã chinh phục được không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm, nhưng đối với nam nhân khinh nhân lạnh lùng, cao thâm, quá ít lời này thì nàng lại chưa biết ứng xử ra sao.
Nhưng rốt cuộc, nàng là người lịch lãm giang hồ, kiến văn quảng bác, thầm biết rằng đối với một người như chàng, nếu dùng danh lợi mà dẫn dụ, sinh tử mà uy hiếp thì chỉ uổng phí tâm cơ. Chàng coi khinh sinh tử, chẳng màng danh lợi, thì duy chỉ còn cách đợi chàng nói ra, căn cứ vào ngôn từ sẽ phát hiện nhược điểm của chàng mà lợi dụng, uy hiếp.
Mỗi người đều có nhược điểm, chỉ là các nhược điểm ấy không giống nhau mà thôi.
Diệp Thanh Văn đã gặp vô số nhân vật, nhưng người có hình sắc như chàng thì nàng chưa thấy bao giờ.
Nàng bèn quay người nhìn ra bờ sông, nhìn bầu trời đầy tinh tú, nhìn sóng nước cuồn cuộn.
Quả nhiên, Lãnh Như Băng rất lâu không nghe đối phương lên tiếng, trở nên tò mò, bất giác mở mắt ra nhìn.
Chỉ thấy tình hình hệt như lúc chàng mới bước vào khoang, nữ nhân vẫn đứng nhìn ra ngoài như đang thưởng ngoạn cảnh sắc sông nước Trường Giang trong đêm.
Lãnh Như Băng nhíu mày nghĩ thầm:
“Lúc này thuyền đang ở giữa sông, chỉ có cách bắt giữ chủ nhân, chế ngự Kim nương nương mới có thể bức mụ ta cho thuyền cặp bờ.”.
Đột nhiên trong tiếng gió bỗng vẳng lại tiếng gọi «đại ca» nghe thật não nùng, thê lương và khẩn thiết. Lãnh Như Băng nhận ra đó là tiếng gọi của Lý Tiểu Hổ.
Một ý nghĩ thoáng qua, chàng không thể đợi lâu hơn nữa, chàng phải rời con thuyền này, dựa theo dòng chảy mà đi. Song mục của chàng chợt lóe lên ánh hàn quang kinh động nhân tâm, chàng đột ngột lao tới chỗ Kim nương nương đang đứng, hữu thủ vung ra tràn tới.
Kim nương nương tuy đứng quay lưng về phía chàng, nhưng sau lưng nàng như vừa mọc thêm một con mắt, Lãnh Như Băng vừa bay tới, nàng đột ngột quay mình lại, bật người ra khỏi chỗ đó năm thước.
Ánh đèn nến chiếu tỏ, chỉ thấy nàng nhướn mi, phấn diện hơi động, cặp mắt to tròng sáng bừng lên, mũi hơi phập phồng, miệng nhoẻn một nụ cười:
− Không ngờ ngươi lại giỡ trò ám toán.
Lãnh Như Băng hơi nóng mặt nói:
− Nếu ngươi không mau cho thuyền vào bờ, đừng trách ta xuất thủ bất lưu tình.
Kim nương nương cười duyên dáng, dịu dàng nói:
− Giữa đêm khuya thanh vắng, ở một nơi như thế này, sẳn cao lương mỹ tữu chiêu đãi, há là lúc động thủ?
Mặt nàng lúc này đã không thấy các vết sẹo lỗ chỗ, rõ ràng khi nãy là nàng dùng thuật dị dung, tiếng cười lời nói vô cùng duyên dáng, đầy vẻ quyến rũ của nữ nhân.
Lãnh Như Băng trấn tĩnh tinh thần lạnh lùng nói:
− Huynh đệ của ta đang gọi, ta phải lên bờ ngay.
Kim nương nương cười nhẹ một tiếng, nói:
− Thế gian này chưa một ai đủ khả năng sai khiến hành động của ta.
Lãnh Như Băng xoay người, vung hữu thủ phóng tới một chưởng.
Kim nương nương nhíu mày, thân hình uyển chuyển tránh ngang sang ba thước.
Lãnh Như Băng sợ chưởng lực đập vào làm hư vách thuyền, đột nhiên thu hồi chưởng thế, điểm một chỉ về phía sau.
Kim nương nương nhẹ phất tay áo để lộ cổ tay ngà ngọc, lại tránh một chỉ, cười nói:
− Nếu ngươi muốn giao đấu thật sự, chi bằng hãy cùng ta dùng một chút tiệc rượu, sau đó hãy cùng nhau quyết phân thắng bại.
Cử chỉ của nàng khinh linh mỹ diệu, tuy trong lúc tính mệnh bị đe dọa, thần thái vẫn ung dung ưu mỹ khiến lòng người xúc động.
Lãnh Như Băng công hai đòn đều trượt, hữu chưởng đột nhiên thu lại, xoay người cực nhanh, tả thủ kích tới một chiêu «Huy trầm thanh đạm».
Kim nương nương cười khanh khách nói:
− Đang tâm đập phá bàn tiệc sao?
Trong tiếng cười đã nhanh hơn cắt phóng ra một chưởng, nhảy vọt tới.
Lãnh Như Băng «hừ» một tiếng, ngay lúc nàng chưa đặt chân xuống sàn đã tung ra một chưởng. Chưởng lực này sẽ đánh vào cước bộ của nàng khi chân nàng vừa chạm sàn, hẳn nàng sẽ bị ngã sấp.
Nào ngờ nữ nhân yêu kiều này lại có võ công tuyệt luân, chỉ thấy nàng vung tay một cái, thân mình đã bay thẳng lên, chân co lại, trong một khoảnh khắc chỉ thấy tay áo phất phới, thân hình yêu kiều đã xoay ngang, đáp nhẹ vào chiếc giường gỗ ở tầng trên.
Lãnh Như Băng ngây người, thu hồi công thế, ngầm tán thưởng:
“Khinh công của nữ nhân này quả lợi hại.”.
Chỉ thấy nàng đã lấy lại tư thế ưu mỹ dị thường, ngã người nằm ngay ngắn trên chiếc giường gỗ, đưa tay vén vén mấy lọn tóc xỏa xuống mặt nói:
− Ngươi chẳng thể công kích được nữa.
Lúc này chàng lại nghe văng vẳng tiếng gọi «đại ca» nối tiếp nhau lẫn trong tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền. Lãnh Như Băng sắc diện trầm trọng, ngưng mục nghĩ một chút, đoạn đột nhiên xông ra khỏi khoang thuyền.
Chỉ nghe một tiếng quát nhẹ:
− Đứng lại!
Kim nương nương đã bật dậy, phóng xuống như một làn chớp, hoành ngọc chỉ trảo tới.
Lãnh Như Băng lẹ tay dùng hai ngón trỏ và giữa điểm vào mạch môn của Kim nương nương.
Kim nương nương hạ thấp chưởng thế hất ngược tới «Khúc trì huyệt» của Lãnh Như Băng.
Chưởng chỉ của hai người phiêu chuyển, hốt thăng hốt trầm, trong thoáng chốc đã trao đổi năm chiêu qua lại. Năm chiêu này biến hóa thần tốc, vô cùng kỳ ảo, khi công khi thủ, chiêu nào cũng lợi hại.
Kim nương nương đột nhiên tung một cước, tà áo phiêu động, để lộ bắp chân trắng nõn trắng nà.
Lãnh Như Băng bỗng thối lui ba bước.
Kim nương nương tán thưởng:
− Ngươi đối phó được mấy chiêu cận thân vừa rồi, ta đành để cho ngươi đi vậy.
Nàng bỗng không cười nữa, mặt trở nên nghiêm túc, nói tiếp:
− Đã tương kiến tức thị hữu duyên, thỉnh ngươi ngồi lại uống chung rượu nhạt, ta sẽ hạ lệnh cho thuyền vào bờ, tiễn ngươi đi.
Vị chủ nhân duyên dáng, tươi cười, sâu sắc, lúc này lại trở nên trang nghiêm, để lộ phong thái cao quí, khí phái.
Lãnh Như Băng lúc này cảm thấy nàng đã hoàn toàn trở thành một con người khác, đầy vẻ trang nghiêm quí phái, khiến người ta phải trọng nể, bèn hơi cúi đầu hành lễ, nói:
− Đa tạ thịnh tình của nương nương, nhưng sư đệ của tại hạ còn ấu thơ, đợi tại hạ quá lâu dĩ nhiên sẽ rất lo lắng.
Kim nương nương vỗ tay một cái, cửa khoang lay động, một thanh y tiểu tỳ bước vào, cung kính nói:
− Nương nương có lệnh?
Kim nương nương nói:
− Bảo họ đưa thuyền vào bến cũ để tiễn vị công tử này lên bờ.
Thanh y tiểu tỳ ứng thanh lui ra.
Kim nương nương thong thả ngồi xuống chỉ chỗ đối diện nói:
− Thỉnh công tử ngồi chờ một lát!
Lãnh Như Băng thoáng trầm tư rồi ngồi xuống.
Kim nương nương đưa bàn tay ngà ngọc cầm bình rượu rót đầy chén của Lãnh Như Băng, rồi mới đến chén của nàng, nói:
− Võ lâm đương thế đều biết một Kim nương nương tung hoành giang hồ, nhưng người có dịp thật sự kiến diện ta thì rất ít, trừ những kẻ nô bộc tùy thân, chỉ có năm ba vị là cùng.
Lãnh Như Băng dợm giọng nhẹ, vẫn không nói. Kim nương nương biết chàng định cất tiếng, chờ mãi không thấy nói, thì mỉm cười hỏi:
− Công tử không thích nhiều lời phải không?
Lãnh Như Băng gật đầu. Kim nương nương nói:
− Võ công và sự lãnh đạm của công tử thật là hiếm thấy.
Lãnh Như Băng nói:
− Võ công của nương nương chẳng thấp hơn tại hạ.
Kim nương nương đưa tay vén một lọn tóc xõa, nói:
− Người ngoài ba mươi tuổi võ công cao minh như thế này đã hy hữu, đàng này công tử còn quá trẻ, lại có thân thủ vô song.
Lãnh Như Băng nói:
− Kim nương nương quá khen.
Bỗng Kim nương nương lại thở dài:
− Đêm nay từ biệt, mai sau không biết còn có duyên tái kiến, liệu công tử có thể cho biết quí danh?
Lãnh Như Băng nói:
− Tại hạ là Lãnh Như Băng.
Kim nương nương mỉm cười nói:
− Công tử bao nhiêu tuổi rồi?
Lãnh Như Băng sững sờ, mặc nhiên không đáp.
Kim nương nương không để tâm, mỉm cười:
− Trông công tử lãnh đạm, u sầu cứ như một lão nhân tám mươi tuổi. Ôi, tiểu huynh đệ có tính ưu tu sầu khổ trầm trọng như thế hẳn là có tâm sự thương tâm?
Kim nương nương ngừng một lát lại hỏi:
− Nếu ta đoán không sai, công tử chỉ hơn hai mươi tuổi một chút thì phải?
Lãnh Như Băng đáp:
− Mới sang tuổi hai mươi mốt.
Kim nương nương từ từ cúi đầu một hồi lâu, mới ngẩng lên, hai mắt đẫm lệ, mỉm cười nói:
− Ta hơn công tử mười bốn tuổi, gọi công tử là tiểu huynh đệ cũng chẳng đến nỗi thất lễ!
Lãnh Như Băng nói:
− Chuyện đó, chuyện đó...
Kim nương nương tiếp:
− Nhi nữ giang hồ không cần quá khép mình vào lễ giáo...
Hai hàng lệ lăn xuống má, nàng tiếp:
− Nếu tiểu đệ ta còn sống, hắn cũng lớn bằng công tử.
Lãnh Như Băng hỏi:
− Lệnh đệ ư?
Kim nương nương đáp:
− Ba tuổi đã thất lạc, đến nay vẫn biệt tăm! Ôi, những mong hoàng thiên có mắt, cho ta và tiểu đệ có ngày được trùng phùng.
Lãnh Như Băng thấy vẻ sầu khổ của Kim nương nương, bất giác cảm động, muốn nói vài lời an ủi, nhưng lại thôi. Kim nương nương đưa tay áo lau nước mắt, nói:
− Tiểu đệ của ta... tuy ta chỉ nhớ hồi y còn thơ ấu, ngày nào cũng quấn quít bên ta, ta luôn tưởng nhớ đến y, nay lớn lên chắc cũng cao lớn như công tử.
Kim nương nương từ từ nhắm mắt, hỏi bằng giọng u buồn:
− Lãnh công tử có hiểu tâm ý của ta chăng?
Lãnh Như Băng mỉm cười:
− Chưa hiểu.
Kim nương nương ngẩn người, rồi mỉm cười nói:
− À phải! Công tử đâu có quan tâm đến tâm sự của người khác!
Lãnh Như Băng bỗng thở dài, định nói lại thôi.
Kim nương nương thong thả đứng dậy, nâng chung rượu nói:
− Thuyền sắp cập bến, chúng ta từ biệt ở đây, ta kính công tử chung rượu này!
Lãnh Như Băng cũng thong thả đứng dậy, nâng chung rượu lên uống cạn.
Bỗng một nhu âm từ ngoài vọng vào:
− Bẩm tấu nương nương, thuyền đã cặp bến.
Lãnh Như Băng nắm hai tay lại thi lễ, đoạn bước vội ra ngoài.
Kim nương nương bỗng trầm giọng nói:
− Huynh đệ dừng bước!
Lãnh Như Băng dừng chân, quay đầu lại, chỉ thấy Kim nương nương bước theo sau, nói:
− Huynh đệ tuy không nhận ta làm tỷ tỷ, nhưng ta vẫn có tâm nhận công tử làm đệ. Dù công tử có coi ta là hạng hạ tiện, ta cũng qua dung mạo của công tử tìm thấy tiểu đệ đã thất lạc của ta.
Đoạn Kim nương nương giơ cánh tay ngọc đưa cho chàng một tấm kim bài, nói:
− Kim bài này, tỷ tỷ tặng tiểu đệ làm chút lễ bạc, có thể sau này tiểu đệ sẽ dùng đến.
Lãnh Như Băng hơi chần chừ, nói:
− Cung kính không bằng tuân lệnh.
Đoạn tiếp lấy kim bài, cũng không buồn xem, đút ngay vào túi. Chàng vốn tính lãnh đạm và ưu tư, tựa hồ trên thế gian người người vật vật thảy đều không làm cho chàng cảm khái và hứng thú.
Kim nương nương cười, nói:
− Những mong Hoàng Thiên an bài cho tỷ đệ hai ta có ngày tái kiến, ngày ấy hy vọng đệ đã bỏ được thần thái ưu sầu. Thế gian có rất nhiều sự việc thương tâm, nhưng cũng có vô số hồi ức mỹ lệ, sự vật khả ái; hiền đệ hãy thận trọng, thứ cho tỷ tỷ không tiễn.
Lãnh Như Băng cung tay, rảo bước qua khoang giữa hoa mỹ, bước lên mũi thuyền.
Bảy tám hắc y đại hán trong tay cầm binh khí, vẻ nghiêm túc, cùng nhất tề cung tay tiễn chàng.
Lãnh Như Băng thấy tấm ván đã được bắc vào bờ, liền thong thả bước lên bờ.
Lý Tiểu Hổ sớm đã đợi chàng trên bờ sông, vừa thấy chàng xuống khỏi thuyền, vội chạy tới thở phào nói:
− Làm cho tiểu đệ sợ muốn chết!
Vương Phi Dương vác hai khúc gỗ dài chừng ba thước từ xa chạy tới, thấy Lãnh Như Băng đã lên bờ, thì mỉm cười, quăng hai khúc gỗ đi.
Lãnh Như Băng nhìn hai khúc gỗ, trong lòng vô cùng cảm động, thầm biết Vương Phi Dương chuẩn bị mạo hiểm dùng khúc gỗ bơi ra sông tiếp cứu chàng, nhưng chàng là người không thích nói, chỉ mỉm cười nhè nhẹ gật đầu.
Vương Phi Dương nói nhỏ:
− Con thuyền kia rất giống một hành cung truyền ngôn trên sông, Lãnh huynh xông pha nguy hiểm, bình an trở về, huynh đệ thật thán phục, thiết tưởng vừa trải qua một cuộc ác chiến khốc liệt vô cùng.
Lãnh Như Băng lắc đầu, cười:
− Họ hoàn toàn không bức tại hạ phải động thủ, lại còn tống tiễn trở lên bờ.
Vương Phi Dương ngạc nhiên hỏi:
− Có chuyện như vậy sao?
Lãnh Như Băng còn chưa kịp hồi đáp, bỗng nghe có thanh âm nữ nhân vọng lên:
− Lãnh công tử có phải muốn qua sông?
Lãnh Như Băng đáp:
− Dù muốn qua sông, cũng không dám phiền.
Chỉ thấy từ trên chiếc thuyền lớn thả xuống một con thuyền nhỏ, rút tấm ván bắc ngang rồi giương buồm mà đi. Ba cánh buồm căng phồng, một thoáng sau đã đưa con thuyền đi mất dạng. Nhưng con thuyền nhỏ lại cặp vào bờ. Chèo thuyền là hai Thanh y tỳ nữ. Lãnh Như Băng đã nhận ra một trong hai tỳ nữ ấy là người từng dẫn chàng vào trong khoang sau con thuyền gặp Kim nương nương.
Một tỳ nữ bước tới, cung thân nói:
− Tỳ nữ được phụng mệnh chèo thuyền đưa công tử sang sông.
Lãnh Như Băng ngưng mục nhìn con thuyền nhỏ không mui, coi kích thước bất quá chỉ chở được năm ba người mà thôi.
Tỳ nữ mỉm cười nói:
− Công tử an tâm, tỳ nữ vốn sinh trưởng trên sông nước, dụng thuyền linh hoạt, quyết không để công tử phải kinh hãi.
Lý Tiểu Hổ hỏi:
− Con thuyền nhỏ thế kia làm sao chở nổi ba người chúng ta với hai con tuấn mã?
Thanh y tỳ nữ cười đáp:
− Đừng lo, thuyền nhỏ nhưng vững chắc, chỉ cần cặp ngựa đừng phiêu động, ắt có thể bình an sang sông.
Lý Tiểu Hổ không dám quyết định, ngoảnh nhìn sư huynh hỏi:
− Đại ca, chúng ta có nên xuống thuyền của họ hay không?
Lãnh Như Băng hơi chần chừ, rồi đáp:
− Đệ đi dắt ngựa lại đây.
Lý Tiểu Hổ y lời, bước đi, lát sau dắt hai con ngựa tới. Hai thanh y tỳ nữ trước hết dắt hai con ngựa xuống thuyền, rồi cười nói:
− Mời ba vị lên thuyền.
Vương Phi Dương lên thuyền trước, Lãnh Như Băng và Lý Tiểu Hổ xuống theo.
Vương Phi Dương bôn tẩu giang hồ đã lâu, vừa bước xuống thuyền đã lập tức chăm chú theo dõi cử động của hai tỳ nữ, nhưng ngoài mặt giả bộ nhàn nhã ngắm cảnh sông nước.
Hai tỳ nữ động tác thành thục, một người chèo thuyền, một người bẻ lái, chiếc thuyền lao nhanh ra giữa dòng sông.
Sóng dâng cao từng đợt, chiếc thuyền nhỏ rẽ sóng lướt đi, nước bắn tung tóe đàng mũi.
Lãnh Như Băng thong thả ngồi xuống, nhắm nghiền hai mắt.
Vương Phi Dương đưa mắt nhìn chàng, chỉ thấy trên trán chàng mồ hôi chảy từng giọt lớn, thì lấy làm kỳ quái nhưng không tiện hỏi.
Thuyền đã tới giữa sông, sóng mỗi lúc một cao, con thuyền chở quá nặng, nước mấp mé mép thuyền, có lúc như muốn tràn vào trong, trông thật hãi hùng.
May mà hai tỳ nữ phối hợp động tác thuần thục, con thuyền cứ rẽ sóng băng băng. Hơn nửa khắc sau đã tới bờ bên kia.
Lý Tiểu Hổ dắt ngựa lên trước, tiếp đến là Vương Phi Dương, riêng Lãnh Như Băng vẫn ngồi bất động, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt.
Hai tỳ nữ vô cùng ngạc nhiên, một người không nhịn được bèn gọi:
− Lãnh công tử, thuyền đã cặp bờ, chúng tỳ nữ phải trở về phục mệnh.
Lãnh Như Băng từ từ mở mắt, cất bước lên bờ, đoạn quay đầu cung tay nói:
− Đa tạ nhị vị cô nương.
Hai tỳ nữ mỉm cười nói:
− Không dám, mong công tử bảo trọng.
Rồi họ cho thuyền rẽ sóng chạy đi.
Vương Phi Dương âm thầm quan sát, chỉ thấy mồ hôi trên mặt Lãnh Như Băng đã được lau khô, sắc diện đã trở lại vẻ lãnh đạm, u sầu bèn nghĩ thầm:
“Tính tình của người này thật lạ lùng, càng lúc càng khó hiểu.”.
– -- oo -- Sau khi lên bờ, ba người lập tức đi gấp về phía Thanh Vân Quán ở Chung Sơn.
Vương Phi Dương thuộc đường, cất bước chạy trước, Lãnh Như Băng và Lý Tiểu Hổ cho ngựa chạy theo. Khoảng hai khắc sau chân trời đằng Đông đã rạng, ba người tới Thanh Vân Quán.
Thanh Vân Quán là một kiến trúc không lớn, chỉ chiếm một diện tích chưa quá nửa mẫu.
Ba người vừa đến Thanh Vân Quán đã thấy cổng lớn đã được mở rộng, một đạo nhân tuổi trạc tứ tuần, râu dài tới ngực bước ra nghinh đón.
Vương Phi Dương bước tới trước một bước, cung tay nói:
− Không dám phiền đạo trưởng đại giá thân nghênh.
Thì ra vị đạo nhân này chính là Thanh Vân Quán chủ mà họ muốn tìm gặp.
Thanh Vân Quán chủ mỉm cười nói:
− Vương công tử cũng đến ư?
Vương Phi Dương mỉm cười:
− Lâu ngày không được tương kiến, muôn phần thương nhớ, vội tới bái kiến.
Thanh Vân Quán chủ nói:
− Bần đạo không dám, thỉnh các vị mau vào trong quán dùng trà.
Hai vị đạo đồng từ phía sau chạy ra, tiếp lấy cương ngựa từ tay Lý Tiểu Hổ.
Lý Tiểu Hổ tháo hành lý ra khỏi yên ngựa.
Thanh Vân Quán chủ đưa cặp mắt sáng thong thả nhìn Lãnh Như Băng và Lý Tiểu Hổ rồi hỏi:
− Vị nào là Lãnh công tử?
Lãnh Như Băng cung tay đáp:
− Vãn bối là Lãnh Như Băng! Đạo trưởng có phải là Thanh Vân Quán chủ Tiêu Dao Tử lão tiền bối chăng?
Đạo nhân mỉm cười đáp:
− Chính là bần đạo, lệnh đường đã cho chim đưa thư, báo cho bần đạo biết công tử sẽ tới, bần đạo mong ngóng đã mấy ngày nay.
Lãnh Như Băng im lặng thở dài, cúi đầu.
Thanh Vân Quán chủ chau mày nói:
− Thỉnh chư vị vào bên trong.
Đoạn quay mình đi trước dẫn đường.
Vương Phi Dương, Lãnh Như Băng và Lý Tiểu Hổ vội bước theo, hai đạo đồng dắt ngựa quẹo ra phía sau.
Qua một tòa đình viện có các bồn hoa, cả bọn vào một đại điện và men theo mé tả tới một ngõa xá.
Ngõa xá này trồng đầy hoa, ở trong có mấy chiếc ghế trúc được lau chùi sạch sẽ, có một đạo đồng đang đứng khoanh tay ở một bên.
Tiêu Dao Tử khẽ nói:
− Mời các vị ngồi.
Đoạn quay sang đạo đồng bảo:
− Dâng trà.
Đạo đồng «dạ» một tiếng lui ra. Lát sau bưng vào một khay gỗ.
Tiêu Dao Tử lại khẽ nói:
− Mời ba vị tự dùng trà, bần đạo sẽ trở lại ngay.
Vương Phi Dương nói:
− Mời đạo trưởng tùy tiện.
Tiêu Dao Tử gật đầu, mỉm cười vội vã đi ra.
Vương Phi Dương tựa hồ cảm thấy tình thế có chút bất ổn, bèn quay nhìn Lãnh Như Băng nói:
− Lãnh huynh...
Sắc diện của Lãnh Như Băng vốn ưu sầu lúc này càng u buồn hơn, dường như đang có tâm sự. Chỉ nghe chàng khẽ «ừm» một tiếng, ngẩng đầu lên nói:
− Xin Vương huynh chỉ giáo.
Vương Phi Dương hỏi:
− Lãnh huynh đã quen biết Thanh Vân Quán chủ từ trước ư?
Lãnh Như Băng lắc đầu:
− Không.
Vương Phi Dương không hỏi thêm, nâng chung trà, nhấp một ngụm vẻ mặt trầm tư.
Im lặng kéo dài độ một tuần trà. Ngay cả Lý Tiểu Hổ luôn miệng cười nói, lúc này cũng bị lây không khí căng thẳng mà xịu mặt, ngồi im lặng.
Qua một tuần trà, Tiêu Dao Tử tươi cười trở lại, thong thả bước vào nói:
− Lãnh công tử.
Lãnh Như Băng vòng tay:
− Lão tiền bối.
Tiêu Dao Tử nói:
− Trần đại hiệp vừa qua một cơn nguy kịch, công tử đến còn kịp thời.
Lãnh Như Băng thất sắc, toàn thân run lên, nhưng không nói nên lời.
Tiêu Dao Tử lấy làm kỳ quái, trầm ngâm một chút đoạn nói:
− Lệnh đường có viết trong thư nói công tử có đem «Thiên niên Sâm hoàn» cải tử hoàn sinh đến đây. Ôi!
Tiêu Dao Tử thở dài một tiếng, tiếp:
− Vì thương thế của Trần đại hiệp bần đạo đã tận tâm tận lực, cố gượng chi trì qua cơn hiểm nghèo được tới ngày hôm nay.
Vương Phi Dương đột nhiên hỏi xen vào:
− Chẳng lẽ ngoài «Thiên niên Sâm hoàn» ra không còn một thứ dược vật nào chữa được thương thế của Trần đại hiệp?
Tiêu Dao Tử lắc đầu:
− Ngoại trừ «Thiên niên Sâm hoàn», bần đạo còn chưa nghĩ ra dược vật nào khả dĩ trị được thương thế của Trần đại hiệp.
Lãnh Như Băng định ngẩng đầu lên nói thì Tiêu Dao Tử đã lên tiếng trước:
− Nội công của Trần đại hiệp vô cùng thâm hậu, khác hẳn thường nhân, nếu luận về thương thế thật khó qua nổi vài ngày, vậy mà Trần đại hiệp có thể chi trì tới hàng tháng trời...
Vương Phi Dương nói:
− Y thuật của đạo trưởng cử thế vô song, điều lý đắc pháp, mới bảo toàn được tính mệnh cho Trần đại hiệp.
Tiêu Dao Tử nhìn sắc trời mỉm cười:
− Trần đại hiệp đã thiu ngủ, tối thiểu cũng phải hai giờ nữa mới tỉnh lại phục dược, chúng ta còn có thể đàm đạo dài dài...
Tiêu Dao Tử thở dài một tiếng, nói tiếp:
− Trần đại hiệp bị mười bảy kiếm thương, ba kiếm đâm sâu tận gân cốt, nội phủ, lại còn bị chấn thương vì chưởng lực, hoàn toàn nhờ nội công thâm hậu mới gắng gượng chạy được về tới đây. Bần đạo tuy biết chút ít y thuật, nhưng khó cưỡng lại hoàng thiên. Thương thế thảm trọng như vậy, thật chẳng dược vật nào chữa lành. Bần đạo một mặt cho bồ câu đưa thư báo hung tin đến Phong Diệp Cốc, một mặt phái người đi tìm dược vật, cố cứu sống Trần đại hiệp.
Lãnh Như Băng bỗng cất tiếng:
− Đạo trưởng có thể đưa vãn bối tới coi thương thế của Trần đại hiệp được chăng?
Tiêu Dao Tử đăm chiêu một hồi, đáp:
− Lúc này Trần đại hiệp khí nhược phiêu hốt, dường như hấp hối, hôn mê suốt ngày. Nếu Lãnh công tử muốn gặp, tốt nhất nên chờ sau khi đã uống xong «Thiên niên Sâm hoàn», thần trí tỉnh táo, cũng chưa muộn.
Lãnh Như Băng đột nhiên đứng dậy nói:
− Vãn bối có thể tới bên ngoài bệnh thất của Trần đại hiệp nhìn một chút được chăng?
Tiêu Dao Tử nói:
− Lãnh công tử hà tất gấp gặp Trần đại hiệp như vậy.
Lãnh Như Băng mở to hai mắt, hai khóe mắt như muốn rách ra, gân máu đỏ lên nói:
− «Thiên niên Sâm hoàn» mà vãn bối mang theo đã bị người lấy cắp.
Tiêu Dao Tử như bị giáng một chưởng, toàn thân chấn động, hỏi lại:
− «Thiên niên Sâm hoàn» bị người lấy cắp ư?
Lãnh Như Băng buồn rầu nói:
− Ôi. Bị người lấy cắp mất rồi, vãn bối phụng mệnh từ mẫu, lại để mất cắp Sâm hoàn, hại chết Trần đại hiệp, thật có chết ngàn lần cũng không chuộc được tội.
Tiêu Dao Tử tuy là người trầm tính, nhưng gặp tình cảnh này, cũng chưa biết xử trí thế nào, chỉ thở dài hỏi:
− Sâm hoàn bị lấy cắp ở đâu?
Lý Tiểu Hổ đáp:
− Tại Đào Hoa Trang, sự tình này không thể trách cứ sư huynh của vãn bối.
Lãnh Như Băng không nói gì, nhưng máu ứa ra hai khóe mắt, hợp với mồ hôi lạnh nhỏ thành giọt xuống y phục màu trắng.
Vương Phi Dương nói:
− Tìm Sâm hoàn bị mất không phải là việc ngày một ngày hai. Trước mắt, việc khẩn cấp là đạo trưởng cố nghĩ cách tạm bảo toàn tính mệnh cho Trần đại hiệp.
Tiêu Dao Tử thong thả đứng dậy nén xúc động cười một tiếng, hạ giọng nói với Lãnh Như Băng:
− «Thiên niên Sâm hoàn» đã bị người lấy cắp, Lãnh công tử cũng đừng quá đau lòng, bần đạo sẽ tận tâm tận lực duy trì tính mệnh cho Trần đại hiệp.
Lãnh Như Băng chậm rãi đưa ống tay áo lên lau mặt, thong thả nói:
− Tại hạ để mất «Thiên niên Sâm hoàn», nếu vì thế mà hại chết Trần đại hiệp...
Bỗng nghe trên không có tiếng vỗ cánh, rồi một con chim sáo lông trắng bay qua cửa vào, đậu xuống vai Vương Phi Dương.
Vương Phi Dương nhìn con chim sáo lông trắng mỏ hồng rồi quay lại nói:
− Trần đại hiệp một đời bôn tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, phù trung trừ gian làm bao việc thiện, ắt được hoàng thiên thấu lòng, sẽ được ngậm cười nơi chốn cửu tuyền, Lãnh công tử chẳng nên tự làm khổ mình.
Thần quang trong đôi mắt Lãnh Như Băng chợt lóe lên tựa hồ đang quyết định một việc gì trọng đại. Chàng thong thả nói:
− Khi Trần đại hiệp được tỉnh lại, phiền đạo trưởng cho vãn bối được diện kiến.
Chợt nghe con chim sáo cất tiếng gọi:
− Đạo trưởng, đạo trưởng.
Tiêu Dao Tử nói:
− Được, bần đạo sẽ làm theo tâm nguyện của Lãnh công tử.
Vương Phi Dương chau mày:
− Con Tuyết Mị này xá muội chẳng chịu rời nó nửa bước, sao đột nhiên nó lại bay tới Thanh Vân Quán mà gọi đạo trưởng...
Bỗng có tiếng cười trong trẻo vọng vào:
− Đại ca thông minh nhất thế gian, hồ đồ nhất thời chẳng lẽ không biết có kẻ đánh cắp Tuyết Mị của đại thư hay sao?
Vương Phi Dương hơi ngẩn người, còn chưa kịp lên tiếng thì một thanh y thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, hai bím tóc vắt vẻo ngang vai, vẻ mặt hồn nhiên đã tung tăng chạy vào bên cạnh Vương Phi Dương.
Nàng nhìn khắp nơi một lượt rồi dừng ánh mắt lại trên mặt Lãnh Như Băng bất giác ngây người hỏi nhỏ Vương Phi Dương:
− Đại biểu ca, người kia khóc cái gì vậy?
Vương Phi Dương đối với tính ấu trỉ của nàng tựa hồ như bất lực, khẻ nhíu mày nói:
− Biểu muội tới một mình ư?
Thanh y thiếu nữ hỏi lại:
− Không được sao?
Vương Phi Dương nói:
− Biểu muội lấy trộm con Tuyết Mị tất làm cho xá muội sốt vó, xá muội mà chịu tha cho biểu muội mới là kỳ quái.
Thanh y thiếu nữ nói:
− Ồ, sợ gì ki chứ? Muội đã lưu mấy chữ ở Sơ Trang Đài, báo cho biểu thư biết là nó bay đến tìm Thanh Vân Quán Chủ ở Hàng Châu...
Tiêu Dao Tử dường như chưa biết thiếu nữ này, hơi chau mày, hỏi:
− Cô nương tìm bần đạo làm gì?
Thanh y thiếu nữ mỉm cười nói:
− Thường nghe biểu thư tán dương kiếm thuật cao minh của đạo trưởng, nên tới đây xin lãnh giáo, lãnh giáo.
Tiêu Dao Tử ngạc nhiên nói:
− Vương cô nương nói đùa thôi, sao cô nương lại tin?
Thanh y thiếu nữ nói:
− Đạo trưởng đừng e ngại, tiểu nữ tìm đạo trưởng tỷ đấu xem ai thắng ai bại mà thôi. Chúng ta vô oán vô cừu, tiểu nữ sẽ không đả thương đạo trưởng đâu.
Nàng tuy nhỏ tuổi, nhưng khẩu khí rất ngang tàng. Vương Phi Dương quát:
− Đừng nói năng bá đạo.
Thanh y thiếu nữ mỉm cười, nhìn Tiêu Dao Tử nói:
− Khi nào chúng ta so kiếm, đừng nên cho đại biểu ca tiểu nữ đứng xem.
Tiêu Dao Tử thấy nàng nhỏ tuổi, tính nết hồn nhiên, cũng chẳng để tâm đến lời lẽ ngông cuồng vừa rồi, chỉ cười nhạt nói:
− Bần đạo chỉ có hư danh, e không phải là đối thủ của cô nương, bần đạo thấy chẳng dám so kiếm.
Vương Phi Dương vội đỡ lời:
− Biểu muội của vãn bối được nuông chiều từ ấu thơ, nói năng vô lễ mong đạo trưởng đừng để tâm.
Tiêu Dao Tử mỉm cười nói:
− Bần đạo đâu có để tâm làm gì.
Đoạn nghiêm mặt nhìn Lãnh Như Băng:
− Lãnh công tử.
Lãnh Như Băng hỏi:
− Lão tiền bối có điều gì phân phó?
Tiêu Dao Tử hỏi:
− Kẻ lấy trộm «Thiên niên Sâm hoàn» có lưu lại dấu tích gì chăng?
Thanh y thiếu nữ đột nhiên xen vào:
− Lão đạo trưởng...
Lý Tiểu Hổ lạnh lùng nhìn thanh y thiếu nữ, nói:
− Cô nương ít lời một chút được chăng? Người ta đang đàm luận công việc nghiêm chỉnh.
Thanh y thiếu nữ sững sờ, nổi giận:
− Hừ, ngươi là gì của ta? Muốn xía vào chuyện của người lớn sao. Không biết dơ.
Lý Tiểu Hổ hỏi:
− Ngươi mạ lỵ ai?
Thanh y thiếu nữ đáp:
− Ta mạ lỵ ngươi đấy, thì đã sao?
Lý Tiểu Hổ nổi giận:
− Ngươi hết muốn sống rồi hả?
Hai vai nhích động, ngứa ngáy muốn động thủ.
Thanh y thiếu nữ bỗng sấn lên một bước, hữu thủ phóng ra một chưởng, tả thủ cũng vỗ vào mạng sườn của Lý Tiểu Hổ, miệng quát:
− Ngươi hung hăng cái gì? Ta phải giáo huấn cho ngươi mới được.