− Lãnh huynh được gặp Trần đại hiệp rồi chứ?
Lãnh Như Băng đáp:
− Rồi.
Vương Phi Dương hỏi:
− Thương thế của Trần đại hiệp ra sao?
Tiêu Dao Tử hỏi lại chàng:
− Mấy ngày nữa lệnh muội có thể tới đây?
Vương Phi Dương kiến văn quảng bác, vừa nghe câu hỏi của Tiêu Dao Tử, đã biết thương thế của Trần Hải diễn biến xấu đi, hơi trầm ngâm đáp:
− Nếu xá muội có ở nhà thì căn cứ vào cước trình của xá muội, nhanh thì ba ngày đêm, muộn nhất cũng không quá năm ngày sẽ tới.
Tiêu Dao Tử nói:
− Ôi! Chỉ e Trần đại hiệp không chờ được nữa.
Vương Phi Dương hỏi:
− Sao? Thương thế xấu đi ư?
Tiêu Dao Tử đáp:
− Từ sau khi Trần đại hiệp được bần đạo dùng dược vật, dưỡng thương trong mật thất, thần trí chưa bao giờ lại tỉnh táo như hôm nay, bần đạo e rằng thương thế có biến.
Bỗng nghe một thanh âm khàn đặc từ bên ngoài vọng vào:
− Tiểu tử nhà ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn, cái tòa miếu hoang hẻo lánh của nhà ngươi có đáng gì mà sợ lão phu lấy trộm.
Lý Tiểu Hổ bỗng lao vọt ra bên ngoài. Thanh y thiếu nữ thấy Lý Tiểu Hổ như vậy, cũng sợ chậm chân hơn, vội vọt ra theo.
Tiêu Dao Tử cau mày nói:
− Người nào vậy nhỉ? Nghe như cổ họng bị đau nặng?
Đoạn cất bước đi ra ngoài.
Vương Phi Dương nói:
− Giọng người này nghe quen quen, tại hạ phải ra coi thử!
Lời chưa dứt, người đã chạy ra. Không thấy tay áo rộng của chàng chuyển động, mà người đã vọt đi nhanh như tia chớp, ra trước cả Thanh Vân Quán chủ.
Lãnh Như Băng nói với Tiêu Dao Tử:
− Lão tiền bối dừng bước.
Tiêu Dao Tử đã đặt chân lên bậc cửa, bèn quay mình lại hỏi:
− Có việc gì?
Lãnh Như Băng đáp:
− Vị tiểu huynh đệ của vãn bối tính nết nóng nảy, thỉnh đạo trưởng chiếu cố, nếu hắn có hỏi về vãn bối, thì đạo trưởng cứ bảo rằng vãn bối phải vào mật thất chăm sóc Trần lão tiền bối.
Tiêu Dao Tử hơi ngẩn người hỏi:
− Công tử định đi đâu?
Lãnh Như Băng cười khô một tiếng:
− Vãn bối phải đi tìm lại Sâm hoàn.
Rồi cũng không đợi Tiêu Dao Tử hồi đáp, chàng đã phi thân ra ngoài.
Tiêu Dao Tử vội gọi:
− Hãy khoan.
Đoạn tung người đuổi theo. Nhưng chỉ một thoáng đã không thấy hình bóng Lãnh Như Băng đâu nữa.
Tiêu Dao Tử đứng ngẩn ra, miệng lẩm bẩm:
− Khinh công đến thế thì khắp dải Trường Giang này chẳng ai bì kịp.
Chỉ nghe thanh âm khàn đặc vọng lại:
− Thanh Vân Quán chủ ở đâu?
Tiêu Dao Tử sực tỉnh, vội chạy về phía đó.
Có tiếng Vương Phi Dương nói:
− Lão Thâu nhi đến Thanh Vân Quán làm gì vậy?
Tiêu Dao Tử thấy một lão già gầy quắt, tuổi trạc ngũ tuần, để một chòm râu dê, người lấm lem bụi đất, ngã nghiêng đi bên cạnh Vương Phi Dương. Lý Tiểu Hổ và thanh y thiếu nữ đi kèm ở phía sau.
Lão nhân gầy quắt bỗng sải bước vào Tây sương thất, cũng chẳng đợi Vương Phi Dương giới thiệu, cung tay nói:
− Đạo trưởng có phải là Thanh Vân Quán chủ?
Tiêu Dao Tử chắp tay đáp:
− Bần đạo là Tiêu Dao Tử. Thỉnh quí danh của tôn giá?
Lão nhân mỉm cười đáp:
− Tên của lão phu nghe bất nhã lắm, là Liễu Thanh Phong Lão Thâu Nhi.
Tiêu Dao Tử nói:
− Từng nghe đại danh của tôn giá đã lâu.
Liễu Thanh Phong đưa mắt nhìn cách bố trí trong phòng nói:
− Vô sự chẳng lên tam bảo điện, lão chỉ thỉnh vấn Quán chủ một câu thôi, có phải Trần đại hiệp Trần Hải lạc bước tại Thanh Vân Quán hay không?
Tiêu Dao Tử cau mày đáp:
− Liễu đại hiệp hỏi vậy để làm gì?
Liễu Thanh Phong nói:
− Nghe phong thanh Trần đại hiệp bị cừu gia ám toán, thân thọ trọng thương, chẳng rõ thật hay hư?
Khách nhân đột ngột hỏi thẳng như vậy, Tiêu Dao Tử trong nhất thời không biết ăn nói thế nào.
Vương Phi Dương đỡ lời:
− Sao? Lão Thâu nhi lại nhập theo tà phái của Đông Hải Song Giao rồi chăng?
Liễu Thanh Phong ngẩn người nói:
− Lão Thâu nhi này ngoại hiệu tuy bất nhã, nhưng tự tin mình còn vài phần cốt khí, Vương công tử hỏi thế chẳng hóa ra coi khinh lão phu này quá ư.
Vương Phi Dương nói:
− Vậy lão dò xét nơi hạ lạc của Trần đại hiệp để làm gì?
Liễu Thanh Phong bỗng cười vang nói:
− Năm xưa lão phu từng thụ ơn cứu mệnh của Trần đại hiệp, cho nên mới vội đi dọ xét, tiện thể mang tặng một lọ thương dược...
Ngừng một chút, giọng nói trở nên buồn rầu:
− Vạn nhất bất hạnh, Trần đại hiệp đã qua đời, thì lão phu cũng muốn được rập đầu trước linh cữu mà biểu thị tấm lòng.
Tiêu Dao Tử nói:
− Thương thế của Trần đại hiệp quá trầm trọng, chỉ e dược vật cũng không thể còn công hiệu.
Liễu Thanh Phong nói:
− Nếu là dược vật thông thường, lão phu mặt mũi nào dám mang đến Thanh Vân Quán.
Tiêu Dao Tử nói:
− Đó là dược vật gì, có thể cho bần đạo xem trước được chăng?
Liễu Thanh Phong rút từ trong túi ra một chiếc bình ngọc, nói:
− Nếu lão phu không lầm, thì đây là «Thiên niên Sâm hoàn» do Sâm Tiên Long Thiên Lộc điều chế.
Lý Tiểu Hổ chằm chằm nhìn chiếc bình ngọc, kinh ngạc thốt lên:
− Ồ. Đây là bình «Thiên niên Sâm hoàn» của huynh đệ chúng tại hạ bị mất.
Đoạn nhớ đến Lãnh Như Băng, bèn giương mắt ngó tứ phía, vẻ mặt lập tức lộ vẻ sầu khổ, nói tiếp:
− Quán chủ, đại ca của tại hạ đi đâu rồi?
Tiêu Dao Tử ho nhẹ một tiếng, nói:
− Lệnh ca có việc đi rồi, sẽ trở lại thôi.
Đoạn đưa tay tiếp nhận chiếc bình ngọc, mở nút, cả phòng lập tức thơm mùi hương thanh khiết, gật đầu nói:
− Không sai, quả đây là đệ nhất thành phẩm trị thương của võ lâm hiện nay, do Sâm Tiên Long Thiên Lộc khổ công điều chế.
Liễu Thanh Phong cung tay nói:
− Sau khi thương thế Trần đại hiệp đã lành, thỉnh quán chủ chuyển lời hỏi thăm của lão Thâu nhi, nay lão phu xin cáo biệt.
Đoạn quay mình bước ra.
Tiêu Dao Tử cao giọng nói:
− Thỉnh Liễu lão dừng bước một lát, bần đạo có điều muốn thỉnh giáo.
Liễu Thanh Phong dừng chân, hỏi:
− Quán chủ có điều gì chỉ giáo?
Danh tính của lão tuy bất nhã, nhưng lời nói lại thanh lịch dị thường.
Tiêu Dao Tử thở dài, nói:
− Trần đại hiệp quả thực đang ở Thanh Vân Quán, có bình «Thiên niên Sâm hoàn» này của Liễu lão, Trần đại hiệp hẳn sẽ bảo toàn được tính mạng, bần đạo thay mặt Trần đại hiệp cảm tạ Liễu lão.
Đoạn đưa bàn tay áp ngực, cúi mình hành lễ.
Liễu Thanh Phong cười ha hả, nói:
− Lão Thâu nhi này chịu ơn cứu mệnh của Trần đại hiệp thì phải báo đáp.
Lão phu không dám quấy nhiễu Quán chủ thêm, nay xin cáo biệt.
Nói đoạn quay mình chạy đi.
Tiêu Dao Tử nhìn theo, thở dài:
− Người này danh tính bất nhã, nhưng thật vô cùng hào phóng.
Vương Phi Dương nhìn quanh, không thấy Lãnh Như Băng bất giác cau mày, hỏi:
− Lãnh huynh đi đâu nhỉ?
Tiêu Dao Tử đang đăm chiêu suy nghĩ, nghe câu hỏi của Vương Phi Dương chợt ngẩn ra một lúc rồi mới giậm chân, nói:
− Ôi, nếu Lãnh Như Băng chịu chờ thêm một chút đâu đến nỗi phải cất công.
Vương Phi Dương ngạc nhiên hỏi:
− Lãnh huynh đi đâu vậy?
Tiêu Dao Tử nói:
− Vì Trần đại hiệp thương thế nghiêm trọng, chỉ «Thiên niên Sâm hoàn» mới cứu mạng được, nên Lãnh Như Băng đã đi truy tìm để lấy lại bình Sâm hoàn bị mất.
Vương Phi Dương nói:
− Thiên địa mênh mang. Lãnh huynh biết đi tìm ở đâu kia chứ?
Tiêu Dao Tử nói:
− Hoàn thiên hữu nhãn, Sâm hoàn bị mất, thế mà cuối cùng lại tình cờ được hoàn lại cho chúng ta.
Vương Phi Dương bỗng kêu giật giọng:
− Hỏng, nguy to rồi.
Thanh y thiếu nữ từ nãy vẫn đứng im, chợt hỏi xen vào:
− Đại biểu ca, cái gì nguy to rồi?
Vương Phi Dương nói:
− Lãnh Như Băng ngoại cương nội hòa, ngoài mặt lạnh lùng như băng giá, nhưng trong tâm thì nhân từ vô cùng, tuy đầy mình võ công tuyệt thế, nhưng cũng không thể ứng phó với sự hiểm trá trong giang hồ, huống chi...
Tiêu Dao Tử đã đoán được ẩn ý của Vương Phi Dương, cũng bất giác lạc cả giọng, nói:
− Vương công tử lo Lãnh Như Băng dấn thân thiệp hiểm đi tìm Sâm Tiên Long Thiên Lộc phải không?
Vương Phi Dương đáp:
− Không sai. «Thiên niên Sâm hoàn» bị mất đi, dù có bị đem xuống đáy bể hay lên đỉnh tuyết phong, chàng cũng quyết tìm ra, nhưng còn một cách khác, thiết tưởng chàng lúc này đang đi tìm người điều chế ra nó là Sâm Tiên Long Thiên Lộc.
Tiêu Dao Tử lộ vẻ khẩn trương, nói:
− Quả có như vậy, thế thì nguy hiểm vô cùng.
Vương Phi Dương lại thở dài, nói:
− Long Thiên Lộc tự coi mình là thanh cao bậc nhất, không hề giao du với võ lâm đồng đạo, chỉ e gia mẫu cũng không quen Long Thiên Lộc.
Tiêu Dao Tử nói:
− Theo chỗ bần đạo biết, trong đồng đạo võ lâm Trung Nguyên, chỉ một mình Thập Phương Lão Nhân Ngụy Tái Cường của phái Võ Đang là có giao tình với Long Thiên Lộc.
Vương Phi Dương nói:
− Thập Phương Lão Nhân Ngụy lão tiền bối tại hạ có quen. Nhưng Ngụy lão thường du ngoạn nay đây mai đó, lúc này chẳng biết ở đâu, làm sao tìm cho được?
Bỗng nghe thanh y thiếu nữ kêu lên thất thanh:
− Ôi. Gã tiểu quỷ kia chạy đâu rồi?
Vương Phi Dương giậm chân, nói:
− Muốn chết ư? Làm sao biểu muội cứ lưu tâm đến hắn như vậy?
Thanh y thiếu nữ nói:
− Chúng ta hãy mau đi tìm gã tiểu quỷ ấy.
Vương Phi Dương đáp:
− Khinh công của hắn chẳng tầm thường, chỉ e lúc này đã ở cách đây mấy dặm, chúng ta đuổi theo sao kịp?
Tiêu Dao Tử nói:
− Ôi. Thực là nguy to, bần đạo suốt một đời chưa bao giờ lại hồ đồ như lần này.
– -- oo -- Lại nói Lãnh Như Băng sau khi rời Thanh Vân Quán, tiếp tục thi triển khinh công mà băng mình vùn vụt về hướng bờ sông. Chàng tránh đường cái quan, nhắm phương hướng vượt đèo núi mà đi gấp.
Đi một mạch không nghỉ, lúc đến bờ sông, người đã đầm đìa mồ hôi. Chàng vực nước sông lên rửa mặt, thần trí lập tức tỉnh táo hẳn lại.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một lá thuyền câu nhỏ ở cách chàng chừng mươi trượng.
Lãnh Như Băng mục quang hơn người, ngưng thần nhìn thấy trên thuyền là một lão nhân đội nón lá, bèn đề chân khí vào đan điền, gọi:
− Lão bá bá, thỉnh chở giùm tại hạ qua sông, sẽ có trọng kim hậu tạ.
Tiếng gọi của chàng nghe không to, nhưng lão nhân ở ngoài xa hơn mười trượng giữa tiếng sóng vỗ, vẫn nghe rõ dị thường.
Chỉ thấy lão nhân thu lưới lại, quay mình nhìn chàng rất lâu, rồi mới từ từ chèo thuyền về phía chàng.
Chiếc thuyền câu còn cách bờ hơn hai trượng, Lãnh Như Băng đã nhún mình nhảy tới. Với khinh công tuyệt vời, chàng đáp xuống con thuyền nhỏ như một chiếc lá rơi, không hề làm cho nó chao động.
Lão nhân kinh ngạc nhìn Lãnh Như Băng nói:
− Chà, tiểu huynh đệ biết bay ư?
Lãnh Như Băng cười đáp:
− Tại hạ bất quá chỉ luyện một chút võ công, phiền lão bá bá chở tại hạ sang sông, tại hạ có việc gấp.
Lão nhân gật đầu, chèo thuyền sang bờ bên kia.
Lãnh Như Băng chăm chú nhìn dòng nước chảy băng băng, bỗng mặt biến sắc, vội ngồi xuống, nhắm nghiền hai mắt, tựa lưng vào mạn thuyền, mặt tái nhợt.
Không biết bao lâu, bỗng lão nhân gọi:
− Công tử, đến bờ rồi.
Lãnh Như Băng mở mắt, thấy thái dương đã ngã về phía tây, liền búng người bay lên bờ, vừa bỏ vào tay lão nhân một thỏi bạc, nói:
− Gửi lão bá bá chút tiền uống rượu, đa tạ lão bá bá.
Đoạn quay người chạy đi.
Lão nhân nhìn kỹ thỏi bạc, vội cao giọng gọi với theo:
− Nhiều quá, lão hán đâu dám nhận.
Lãnh Như Băng không ngoảnh đầu lại.
Chàng nóng lòng chạy gấp về phía Đào Hoa Trang. Chàng phải tìm được Lục y tiểu thư ở «Phỉ Thúy Lâu», chủ nhân của hai thiếu nữ mà ngay bờ sông chàng đã cho tấm vải.
Hoa đào vẫn nở rộ đón gió. Đào Hoa Trang vẫn không thiếu khách tấp nập kéo vào.
Lãnh Như Băng nhắm thẳng hướng Đào Hoa Trang cứ đường tắt mà đi.
Chàng đã có ý định đại khái, sẽ vào Đào Hoa Trang từ phía sau rừng hoa đào.
Một con đường nhỏ lát đá trắng phiêu lạc giữa một thảm cánh hoa tàn rụng quanh co dẫn tới giữa rừng đào dày đặc.
Qua vài khúc quanh nữa, đến một ngã rẽ, Lãnh Như Băng dừng chân, quan sát tứ phía rồi men theo một đường ở chính giữa mà đi.
Cảnh vật ở đây đẹp đến não lòng, cả một rừng hoa đào, hoa hồng thảo lục, trông như bức họa đẹp mắt, nhưng cứ cách một quãng lại có chốt cảnh giới nghiêm mật.
Lãnh Như Băng đi được chừng năm trượng, bỗng thấy từ sau một gốc đào lâu năm ló ra hai Thanh y thiếu niên.
Hai gã này tuổi trạc hai mươi, mặt mũi tuấn tú, chỉ riêng cặp mắt láo liên đảo qua đảo lại đầy vẻ hung quang, sắc diện thì nhợt nhạt.
Lãnh Như Băng đã bị chúng nhìn thấy, chàng lập tức cất bước đi thẳng tới.
Hai Thanh y thiếu niên bèn bước ra chắn đường, cười hỏi:
− Quý khách định đi đâu vậy?
Lãnh Như Băng đáp gọn lỏn:
− «Phỉ Thúy Lâu».
Hai gã thiếu niên hơi ngạc nhiên hỏi:
− «Phỉ Thúy Lâu» ư?
Lãnh Như Băng không nói không rằng, phóng mục quang vào hai gã.
Hai gã chăm chú nhìn chàng một chặp, rồi gã bên tả thong thả nói:
− Chắc đại gia muốn gặp Lục y cô nương?
Lãnh Như Băng gật đầu nhẹ. Hai gã thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, nói:
− Lục cô nương đã dặn ngưng tiếp khách trong ba ngày, thỉnh đại gia lưu danh tính, ba ngày sau hãy tới.
Lãnh Như Băng lạnh lùng nói:
− Ta không thể không gặp nàng ngay hôm nay.
Đoạn cất bước đi thẳng.
Hai gã thiếu niên nhìn tứ phía, không thấy ai khác, lập tức xông lên, túm lấy ngực áo của Lãnh Như Băng mà quát:
− Đứng lại!
Lãnh Như Băng thộp ngay lấy gã đứng bên tả, ngầm vận nội lực đẩy hắn đi trước, giơ hữu chưởng về phía gã đứng bên hữu.
Gã bên tả cảm thấy nửa thân tê dại, lực đạo toàn thân bị mất hết, mới biết đã gặp cao thủ, trong lòng cực kỳ kinh hãi. Còn gã kia thấy đồng bọn như vậy, lại nhìn chưởng thế sẵn sàng đánh tới, đành vội bỏ chạy.
Lãnh Như Băng đã đoán trước là hắn sẽ đào tẩu, hữu thủ của chàng lập tức túm lấy áo của gã nói nhỏ:
− Ngươi mà chống cự, ta sẽ làm đứt tâm mạch của ngươi, ngươi sẽ chết ngay tại chỗ.
Gã này quả nhiên không dám cử động.
Lãnh Như Băng vỗ vào lưng gã nói:
− Cả hai ngươi đều bị ta dùng thủ pháp «Chấn Huyệt Trảm Mạch» đả thương yếu huyệt. Nội trong bảy ngày không được vận khí động thủ với người, kẻo sẽ thổ huyết mà chết.
Hai gã thiếu niên tuy bị phong bế huyệt đạo, không thể kháng cự, nhưng hai mắt lộ vẻ nghi ngờ.
Lãnh Như Băng lạnh lùng nói:
− Nếu các ngươi không tin, hãy vận khí thử coi.
Nói đoạn chàng ấn tay vào huyệt đạo của hai gã.
Hai gã y lời ngầm đề chân khí, quả nhiên cảm thấy yếu huyệt ở sau lưng huyết khí không tới được thì vô cùng kinh hãi, vội cúi đầu nói:
− Chúng tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, thỉnh đại gia thứ tội.
Lãnh Như Băng lạnh lùng nói:
− Các ngươi hãy chờ ở đây, đợi khi ta trở ra, sẽ giải huyệt cho các ngươi.
Đoạn đi được mấy bước bỗng ngoảnh đầu lại nói:
− Đừng quên việc sinh tử của các ngươi hoàn toàn lệ thuộc vào ta. Nội nhật nửa tháng, huyệt đạo chưa được giải, Thái âm kinh mạch sẽ ngưng kết bộc thương, từ nay trở đi không được luyện võ công.
Hai gã im lặng, gật đầu.
Lãnh Như Băng không lý gì đến chúng nữa, rảo bước về phía «Phỉ Thúy Lâu».
Một hàng rào trúc cao ngất bao quanh tòa thanh lâu, cửa ra vào cũng làm bằng trúc nửa khép nửa mở.
Lãnh Như Băng đẩy cánh cửa trúc bước vào bên trong.
Một tỳ nữ dung mạo thanh tú, vội chạy tới, cung thân nói:
− Vị thiếu gia đã vào nhầm cửa thì phải?
Lãnh Như Băng cười hỏi:
− Đây có phải là «Phỉ Thúy Lâu»?
Tỳ nữ đáp:
− Không sai, khách nhân muốn tìm ai?
Lãnh Như Băng nói:
− Lục y cô nương.
Đoạn cất bước đi thẳng vào.
Tỳ nữ vội nói:
− Cô nương đang bận, thỉnh khách nhân lưu lại danh tính, vài ngày nữa hãy tới.
Lãnh Như Băng nói:
− Ta phải gặp nàng ngày hôm nay.
Tỳ nữ nói:
− Không được, cô nương đang tiếp khách.
Lãnh Như Băng không thèm để ý, bước vào sảnh.
Trong đại sảnh có những bức màn lụa tím buông rũ, bốn chiếc kỷ màu hồng, đệm bọc vải trắng như tuyết, bốn góc có bốn bồn hoa lớn, hương hoa thơm ngát.
Đại sảnh không có một bóng người.
Lãnh Như Băng đảo mắt, chỉ thấy phía góc bên tả có một cầu thang gỗ trải lụa trắng, bèn lập tức tiến về phía đó.
Lên hết mười tám bậc thang, đến một sảnh rộng chín thiếu nữ y phục diễm lệ ngồi một hàng trong sảnh, thấy Lãnh Như Băng lập tức ùa lại dàn hàng ngang trước mặt chàng.
Tỳ nữ đứng giữa ngắm chàng, thong thả chìa bàn tay ngọc, nói:
− Người đến đây.
Lãnh Như Băng lạnh lùng hỏi:
− Cái gì?
Ả tỳ nữ tựa hồ đứng đầu cả nhóm, tròn mắt hỏi:
− Khách của Lục y cô nương ư, thỉnh thiệp?
Lãnh Như Băng lắc đầu đáp:
− Không có.
Tỳ nữ hỏi:
− Không có thiệp đến đây làm gì?
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn bậc thang dẫn lên lầu trên, nói:
− Ta muốn tìm một người.
Cả đám tỳ nữ nhao nhao hỏi:
− Tìm ai vậy?
Lãnh Như Băng đáp:
− Lục y.
Đoạn bước lên nói:
− Tránh ra mau, ta không muốn động thủ.
Đám tỳ nữ giận dữ, bảy tám ả lập tức xúm lại định giữ lấy chàng.
Lãnh Như Băng quắc mắt, hất vai tràn tới, tả thủ đột nhiên thi triển cầm nã thủ pháp, chộp lấy cánh tay của tỳ nữ đứng đầu cả nhóm, ả tỳ nữ này lập tức buộc phải xoay mình, bị chàng đẩy thẳng về phía các ả còn lại.
Chàng xuất thủ quá nhanh, cả đám tỳ nữ kinh hãi, vội dạt lùi cả đi.
Lãnh Như Băng vọt qua chỗ họ, chạy lên lầu trên.
Đám tỳ nữ biết không đương nổi, đều dừng lại ở bên dưới, không dám đuổi theo.
Lầu thượng chia làm hai phòng song song với nhau, gian phía sau là một tòa lương đài rộng rãi, trần phủ lụa màu xanh da trời,sàn trải thảm màu hồng.
Trong lương đài có bể phun nước mát mẻ, hai đại hán khôi ngô đang nâng chén rượu lên môi.
Ngồi giữa hai đại hán là một lục y mỹ nhân, cặp mắt to đung đưa hết nhìn gã đại hán bên này lại nhìn bên kia vô cùng tình tứ.
Hai đại hán thì cứ dán mắt vào nàng, hoàn toàn không biết rằng Lãnh Như Băng đã đứng ở lương đài hồi lâu.
Lục y mỹ nhân thần trí chưa mê, trong lúc đung đưa cặp mắt qua lại đã nhìn thấy Lãnh Như Băng thì đột nhiên buông rơi tấm khăn trắng lau miệng, ngồi nghiêm mặt lại.
Hai đại hán trong lúc nốc rượu, mục quang chuyển động, chợt phát hiện Lãnh Như Băng thì đột nhiên biến sắc, đặt chung rượu xuống.
Gã đại hán ngồi ở phía đông cười một tiếng, nói:
− Hảo tiểu tử, to gan lắm.
Đoạn đứng bật dậy, bước ra khỏi bàn, phách không tung ra một quyền.
Lãnh Như Băng nghe miếng quyền của gã xé gió, biết võ công của đối phương chẳng tầm thường, bèn nghiêng người, sử dụng bộ pháp «Đảo Thái Thất Tinh Bộ» lách qua gã đại hán cản đường, tiến vào giữa lương đài, chú mục nhìn lục y mỹ nhân, lạnh lùng hỏi:
− Cô nương là Lục y?
Lục y mỹ nhân thái độ bình thản, mỉm cười đáp:
− Tệ thiếp chính là Lục y, đại danh của công tử?
Lãnh Như Băng nói:
− Cô nương khỏi cần biết...
Gã đại hán ngồi ở phía tây đột nhiên đập một chưởng xuống bàn, nói:
− Khẩu khí hào cường, ta phải giáo huấn cho ngươi trước, rồi sẽ tính sau.
Lãnh Như Băng nhìn vết chưởng của đối phương trên bàn, trong như một vết lõm, thì nghĩ thầm:
“Nội lực hùng hậu quá, người này ta không thể xem thường...”.
Gã đại hán công kích trước lúc này đã quay lại dùng thức «Ngạ hổ bổ dương», hữu thủ xòe ra chộp tới.
Lãnh Như Băng lại chuyển dịch vai, thoái lui mấy thước, vẫn chưa trả miếng.
Gã đại hán thứ hai đột nhiên bật dậy khỏi bàn, xông ra giáng một quyền vào sau lưng Lãnh Như Băng.
Lãnh Như Băng chuyển bộ, tạt ngang tránh đòn quyền ấy.
Hai đại hán một trước một sau đồng thời triển khai thế công cực nhanh, quyền chưởng ào ào như gió bão.
Lãnh Như Băng lách thân trong làn quyền chưởng giao thoa, cuối cùng vẫn chưa trả đòn. Thân pháp của chàng kỳ ảo, khiến quyền chưởng của hai đối phương vẫn không thể đánh trúng chàng.
Lục y mỹ nhân tựa hồ thích thú xem cảnh ba người giao đấu, ngưng thần chú mục, miệng mỉm cười.
Thế công của hai đại hán càng lúc càng mãnh liệt, nhưng thân pháp của Lãnh Như Băng cũng càng lúc càng kỳ ảo, bước chân cứ như hành vân lưu thủy, bất luận quyền chưởng của hai người kia mãnh liệt, hiểm ác đến mấy thủy chung vẫn chẳng chạm tới được mép áo của chàng.
Lục y mỹ nhân đã nghiêm mặt lại, thong thả đứng dậy, đến gần ba người, cao giọng nói:
− Ba vị hãy dừng tay!
Kỳ thực chỉ có hai đại hán luôn tay công kích, còn Lãnh Như Băng thủy chung vẫn chưa trả đòn, nghe tiếng nói của Lục y mỹ nhân, hai đại hán bèn nhảy lùi lại.
Lãnh Như Băng vẫn chưa hoàn thủ, nhưng cũng cảm nhận được đối phương có võ công thập phần cao minh, quyền chưởng cương kình mãnh liệt.
Lục y mỹ nhân chú mục nhìn Lãnh Như Băng, mỉm cười nói:
− Nhị hổ tương tranh, ắt một sẽ thọ thương, ba vị nếu còn giao đấu, dù ai thọ thương cũng đều đáng tiếc.
Nào chưởng, nào quyền, nào cước của hai đại hán mãnh liệt công kích mấy chục chiêu vẫn không chạm tới người Lãnh Như Băng, thì trong bụng thập phần kinh ngạc, thấy Lục y mỹ nhân nói vậy cũng là dịp để họ ngừng tay, vì thế họ không nói gì.
Lãnh Như Băng nhè nhẹ gật đầu, vẻ u sầu vẫn không thay đổi, trước lời nói của lục y mỹ nhân chàng thản nhiên như không. Bộ y phục màu trắng của chàng lấm lem bùn đất, chẳng hề làm giảm bớt vẻ anh tú của chàng.
Lục y mỹ nhân cung thân hành lễ với Lãnh Như Băng nói:
− Lục y mệnh bạc, xuất thân tiện nghiệp, nghênh lai tống vãng, mong nhờ các vị ân khách ban thưởng sủng ái, mà được hưởng chút thịnh danh, công tử nếu không e ngại, thỉnh ngồi vào bàn tiệc, tiện nữ sẽ cho bày bàn tiệc mới để tiếp đãi công tử.
Ngừng một chút, mỉm cười nhìn hai đại hán nói tiếp:
− Chưa đánh nhau chưa thành bằng hữu, có câu «anh hùng tương tích tam thuyên nhất chiến», thật là kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài. Tiện thiếp tuy không hiểu võ công, nhưng thấy rằng chỉ trong nửa giờ không đủ phân thắng bại...
Nàng nói liền liền, chẳng để cho ai xen vào, đoạn thong thả cúi mình, vẻ mặt nghiêm túc.
Lãnh Như Băng không nói gì, quay người bước đến bàn tiệc, tự động ngồi xuống.
Lục y mỹ nhân vội theo sau lưng chàng, tới ngồi xuống bàn.
Hai đại hán làm theo.
Lục y mỹ nhân vỗ nhẹ tay hai cái, lập tức có hai Thanh y tỳ nữ bước vào.
Lục y mỹ nhân phân phó cho họ thay bàn tiệc tàn, dọn bàn tiệc mới.
Không lâu, cao lương mỹ tửu đã được bưng lên.
Vẻ thản nhiên lạnh lùng của Lãnh Như Băng khiến hai đại hán chẳng thể có cách gì luận đàm với chàng.
Lục y mỹ nhân nâng chung rượu, mỉm cười nói với Lãnh Như Băng:
− Công tử có thể cho tiện thiếp được biết quí tánh đại danh chăng?
Lãnh Như Băng trầm ngâm một chút, đáp:
− Vô danh tiểu tốt, có nói ra cô nương cũng chẳng biết.
Lục y mỹ nhân mỉm cười:
− Công tử đã không muốn nói tính danh, tiện thiếp chẳng dám nài ép.
Quay sang hai đại hán, nói:
− Nhị vị đây là hai nhân vật thượng thừa của võ lâm Giang Nam, Phó Quốc Tiền ở Hàng Châu và Bạch Hưng Tài ở Dương Châu.
Lãnh Như Băng nhẹ gật đầu nói:
− Hân hạnh được biết đại danh.
Phó Quốc Tiền cung tay, nói:
− Không dám, huynh đài dường như không phải là người trong võ lâm Giang Nam?
Lãnh Như Băng đáp:
− Tại hạ từ vùng xa xôi hẻo lánh tới đây.
Bạch Hưng Tài nói:
− Thân pháp huynh đài kỳ ảo, chúng tại hạ chưa từng gặp cao thủ như thế này, tại hạ xin kính huynh đài một chung.
Lãnh Như Băng đã cầm chung rượu lên định uống, nhưng đột nhiên lại đặt xuống, thong thả nói:
− Tại hạ không uống được rượu, đành phụ nhã ý của huynh đài.
Lục y mỉm cười, chú mục nhìn Phó, Bạch hai người nói:
− Công tử đã không uống được, tửu bất khả ép, tiện thiếp xin được uống thay chàng.
Cũng không chờ hai người kia có đồng ý hay không, liền nâng chung rượu lên uống cạn.
Phó Quốc Tiền cười ha hả, nói:
− Cô nương đã đại diện, tại hạ mạo muội kính hai chung được chăng?
Lục y ngưỡng mày, mục quang liếc Lãnh Như Băng cười đáp:
− Chỉ e quá lộ liễu khiến công tử đây chướng mắt.
Nói đoạn tự rót rượu vào chén uống cạn.
Bạch Hưng Tài đảo mắt hai lượt, đột nhiên đứng dậy nói:
− Cơm no rượu say rồi, không dám phiền nhiễu thêm, xin cáo biệt.
Phó Quốc Tiền cũng cung tay, nói:
− Tại hạ cũng cần cáo biệt.
Lục y thong thả đứng lên, cung thân nói:
− Hôm nay chưa thể bồi tiếp nhị vị chu đáo, tiện thiếp cảm thấy quá khiếm khuyết, thỉnh nhị vị dịp khác.
Phó Quốc Tiền cười nhạt:
− Nếu được gọi, tất phải tới ngay.
Đoạn quay mình bước đi.
Bạch Hưng Tài lạnh lùng nhìn Lãnh Như Băng, cung tay nói:
− Hẹn tái ngộ.
Rồi quay mình đi ngay.
Lục y nhìn theo hai người xuống lầu, rồi mỉm cười quay sang nói với Lãnh Như Băng:
− Hai vị ấy tức giận bỏ đi, chỉ e món nợ lần này sẽ trút lên đầu công tử.
Lãnh Như Băng thản nhiên nói:
− Tại hạ với họ vô oán vô cừu, có món nợ gì kia chứ?
Lục y cười:
− Mỹ sắc làm say lòng người, tình như mũi kiếm khiến máu đổ, xưa nay anh hùng hào kiệt có mấy ai không bại dưới tay nữ nhân?
Miệng nói, mắt cười lộ vẻ tự phụ.
Lãnh Như Băng lạnh lùng nói:
− Nhưng tại hạ tới đây hoàn toàn chẳng phải vì mỹ sắc của cô nương.
Lục y mỉm cười, nói:
− Công tử là vĩ nhân, há lại giống thường nhân.
Lãnh Như Băng hoàn toàn lãnh đạm trước lời tán tụng của Lục y mỹ nhân, cũng chẳng rõ là chàng mừng hay giận?
Lục y quả thực là người âm trầm, điềm tĩnh, nghe những lời khó nghe như thế của Lãnh Như Băng, nàng thủy chung vẫn không đổi thanh sắc, cười một tiếng nói:
− Công tử kiếm mi tinh mục, phong thái khiến người cảm động, đáng tiếc y phục chưa được như ý, trong phòng tiện thiếp có vài bộ nam trang, thỉnh công tử vào thay y phục, rồi chúng ta lại tiếp tục đàm luận được chăng?
Lãnh Như Băng nói:
− Thịnh tình tâm lãnh, tại hạ thấy khỏi cần.
Lục y mở tròn đôi mắt đẹp, nói:
− Công tử cái gì cũng từ chối, khiến tiện thiếp thật khó đoán biết ý của chàng?
Lãnh Như Băng lạnh lùng nhìn lục y một chặp, nói:
− Rất đơn giản, tại hạ đến lấy lại một vật.
Lục y hơi sững sờ:
− Vật gì vậy?
Lãnh Như Băng đáp:
− Mảnh vải.
Lục y cười khanh khách, nói:
− Tiện thiếp cứ tưởng công tử muốn lấy vật gì trân bảo, hóa ra chỉ một mảnh vải. Công tử đã quá bộ tới Phỉ Thúy Lâu này, dù vì mục đích gì cũng là thượng khách của Lục y này, trước hết hãy uống với tiện thiếp vài chung rượu, rồi tiện thiếp sẽ dâng chàng những gì chàng muốn.
Lãnh Như Băng không ngờ việc đòi lại mảnh vải thuận lợi đến thế, bất giác hơi ngẩn người.
Lục y đưa bàn tay ngà ngọc rót rượu vào chung cho chàng, rồi rót cho mình, nâng chung rượu lên trước mặt chàng, nói:
− Người trong võ lâm tiện thiếp gặp không ít, ai cũng đa nghi, nếu công tử không ngại chỗ lạ, thỉnh hãy dùng chung rượu của tiện thiếp mà đối ẩm được chăng?
Nói đoạn, nàng cầm chung rượu của chàng uống cạn.
Lãnh Như Băng thấy không tiện từ chối, sợ bị người cho là nhát gan, đành cầm chung rượu của nàng lên uống từ từ, vừa uống vừa ngầm vận chân khí.
Lục y mỉm cười, nói:
− Công tử lặn lội đường xa tới đây, nếu trở về tay không há chẳng uổng công. Tiện thiếp có tập thổi tiêu, tự tinh thành tựu cũng khá, nếu công tử có hứng nghe tiện thiếp nguyện tấu một khúc...
Lãnh Như Băng nói:
− Không dám phiền cô nương, tại hạ còn có việc khẩn yếu, chẳng tiện ngồi lâu, đành phụ nhã ý.
Lục y rút ra một cây ngọc tiêu, nói:
− Công tử không có hứng thưởng thức, nhưng tiện thiếp lại có tình thổi tiêu.
Cũng chẳng đợi chàng có đáp ứng hay không, liền đưa cây tiêu lên môi mà thổi. Tài thổi tiêu của nàng tựa hồ đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, tiếng tiêu vừa cất lên đã nỉ non ai oán, thấu tận cõi lòng.
Lãnh Như Băng bất giác bị tiêu âm chinh phục, chàng vốn đã u sầu, nay vẻ mặt càng thêm ưu tư buồn bã.
Bỗng tiếng tiêu trầm hẳn xuống, trầm mãi, trầm mãi đến tận cùng, như muốn len vào tận đáy lòng, rồi bỗng đứt đoạn, tiếp đó lại nấc lên ai oán như muốn nói đến nỗi khổ của một giai nhân liễu yếu đào tơ đang lâm cảnh tương tư tình lang nơi viễn xứ.
Lãnh Như Băng như say tiếng tiêu, ngồi lặng người bất động. Khi tiếng tiêu ngừng bặt, chàng như người vừa tỉnh mộng, ngẩng đầu nhìn tứ phía, thấy trời đã vào đêm thì giật mình, nghĩ thầm:
“Ta đã bị tiêu thanh hớp hồn.” Bèn lập tức đứng dậy, hít một hơi dài.
Lục y cất cây tiêu, không chờ Lãnh Như Băng cất tiếng, đã nói trước:
− Thỉnh công tử bình phẩm, tiện thiếp thổi tiêu có nghe được hay chăng?
Lãnh Như Băng nhìn các vì sao nhấp nháy ngoài song, nói:
− Muộn rồi, tại hạ phải đi.
Lục y ngưỡng mày, mắt lộ một tia sát cơ, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã khôi phục vẻ tươi cười duyên dáng, nói:
− Thỉnh công tử đợi một chút, tiện thiếp đi lấy mảnh vải cho chàng.
Đoạn đứng dậy bước đi, yểu điệu và tha thướt, đầy vẻ gợi tình.
Lãnh Như Băng thấy nàng bước vào phòng trong.
Một vùng sáng lóe lên, đèn trong phòng được thắp sáng.
Lãnh Như Băng di chuyển phương vị, đến khe cửa ngó vào phòng.
Một bóng người di động một hồi bên song cửa, rồi đột nhiên đứng bất động.
Lãnh Như Băng đợi một hồi lâu, vẫn không thấy Lục y trở ra.
Không thể chờ thêm, chàng bước vào phòng.
Chàng đẩy cửa mở đến nửa chừng, đã bước nửa bước, bỗng nghĩ thầm:
“Đêm hôm khuya khoắt, một đôi nam nữ ở chốn cô lâu, ta há có thể đường đột bước vào phòng the.”.
Bèn ho một tiếng, định nói thì từ trong phòng vọng ra giọng nói của Lục y:
− Công tử quá khách khí, «Phỉ Thúy Lâu» đâu phải cấm cung của bậc vương hầu, tiện thiếp chẳng phải là vương phi...
Lãnh Như Băng lạnh lùng nói:
− Cô nương mau hoàn trả mảnh vải, tại hạ còn có việc trọng yếu phải làm ngay.
Một tiếng thở dài vọng ra, rồi tiếng tiêu réo rắt lại cất lên.
Lãnh Như Băng cười một tiếng, đẩy hẳn cửa bước vào, lập tức đứng ngây người.
Chỉ thấy Lục y đã cởi bỏ y phục, để lộ tấm thân nõn nà, nửa nằm nửa ngồi trên giường, đang cầm tiêu mà thổi. Mắt nàng đung đưa, vẻ mặt nửa tươi cười, nửa như không, chăm chăm nhìn Lãnh Như Băng.
Tiêu âm nhặt khoan dìu dặt như khêu gợi xuân tình.
Lãnh Như Băng tâm thần hơi chấn động, phải vận nội công để chế ngự tiêu âm.
Tiêu âm của Lục y bỗng dồn dập dâng trào cuồn cuộn như trong cơn hồng thủy.
Lãnh Như Băng toàn thân bừng bừng, người vã cả mồ hôi, phải một lúc sau mới trấn tĩnh cơn xúc động mãnh liệt.
Lục y mỹ nhân đột ngột ngồi dậy, thần sắc đại biến, bắt đầu vội vã đi lui đi tới trong phòng, tiêu âm cũng nhịp với tiếng bước chân mà mỗi lúc một gấp gáp, như kinh như hãi, tràn ngập khắp phòng.
Chỉ thấy nàng lúc này đã chạy như bay như biến khắp phòng, thân hình thoang thoảng mùi mồ hôi ngây ngất. Bỗng huỵch một tiếng, Lục y bị vấp chân ngã chúi xuống đất, tiêu âm cũng lập tức bặt ngừng.
Lãnh Như Băng từ từ mở to hai mắt, nhìn Lục y nằm tênh hênh dưới đất, thong thả giơ hữu chưởng lên.
Lục y nằm dưới đất tựa hồ không có khả năng đề kháng. Chưởng thế của chàng mà giáng xuống, hẳn nàng sẽ chết tức thời.
Nhưng chàng chậm rãi thu tay lại.
Lục y thoát chết, nằm im một hồi rồi mới ngồi dậy. Cây tiêu trong tay nàng bị văng cách xa ba bốn thước.
Chỉ thấy nàng hơi động đậy, đoạn thổ ra một búng huyết.
Lãnh Như Băng bước tới, lạnh lùng nói:
− Tại hạ không muốn giết nữ nhân, hãy mau hoàn trả mảnh vải, tại hạ phải đi ngay.
Lục y hai tay chống sàn thong thả đứng dậy, chạy lại giường nằm bật xuống, nói:
− Thiếp thọ thương rồi, hành động bất tiện, mảnh vải ở dưới gối của thiếp, chàng lại mà lấy.
Lãnh Như Băng hơi sững sờ, cuối cùng thong thả bước tới.
Mái tóc của nàng lòa xòa bên gối, mặt tái nhợt, hai mắt lim dim, khóe miệng còn vết máu. Thương thế của nàng cực kỳ trầm trọng, nàng nằm ngửa trên giường như một cái xác.
Lãnh Như Băng do dự một chút, đoạn thò tay xuống dưới gối, quả nhiên rút ra một mảnh vải trắng. Mở ra xem, chẳng có chữ gì, chỉ thấy một luồng u hương xộc lên mũi, đây nào phải là vật cần tìm, chàng liền cả giận, định động thủ, bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, bụng nghĩ thầm:
“Hỏng rồi!” Vội giơ tay giáng xuống Lục y một chưởng. Nhưng chưởng mới xuống nửa chừng, nội công đã tiêu tán, chính mình cũng đứng không vững, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, người lảo đảo, rồi ngã gục xuống sàn.
Không biết bao lâu sau, Lãnh Như Băng mới tỉnh cơn mê. Mở mắt ra, bốn bề tối om, động đậy tứ chi, chỉ nghe loảng xoảng tiếng xích sắt, chắc hẳn chân tay đã bị xiềng xích cột lại. Lãnh Như Băng định thần, căng mắt vận nhãn lực mà nhìn chỉ thấy tứ bề là vách đá, không một chút ánh sáng tự nhiên. Thì ra đây là một thạch lao chuyên dùng giam giữ các nhân phạm trọng yếu.
Lãnh Như Băng có cảm giác như thạch lao này nằm sâu dưới đất, bất giác thở dài, nghĩ thầm:
“Ta chủ quan khinh địch, có chết trong địa lao này cũng đành, nhưng Trần đại hiệp đang chờ Sâm hoàn như đại hạn chờ mưa, nếu vì thiếu Sâm hoàn mà có mệnh hệ gì thật là mối đại hận trong đời ta.” Đang nghĩ thế, bỗng nghe trên vách có tiếng lạch xạch, lạch xạch.