Dịch giả: nila32
Biến cố phát sinh quá mức đột ngột cộng thêm khoảng cách vô cùng kề cận khiến Liễu Minh không còn cách nào khác phải thối lui hơn hai mươi trượng. Cùng lúc đó ba gã Ma Nhân cũng không chút chậm trễ thoái lui về sau hơn mười trượng nhưng một kích bất ngờ kia đã kéo tới sát mặt, dù muốn ra tay ngăn trở cũng không kịp nữa.
Trong tình thế như ngàn cân treo sợi tóc, thân hình Liễu Minh lại đột nhiên khựng lại, không những đình chỉ việc lùi về sau mà còn nhanh chóng tiến về phía trước. Chỉ thấy từ đầu vai của hắn lóe lên một hư ảnh Thanh Ngưu tản ra hào quanh sắc xanh chói lọi.
Thanh Ngưu vừa giáng thế đã ngẩng đầu phát ra từng tràng gào rống sau đó phun ra một cơn gió lốc màu lục nhạt nhanh chóng bao vây cột sáng màu máu đang lao tới. Ngay lập tức, cột sáng hung mãnh kia đã bị Thanh Ngưu dễ dàng nuốt vào trong miệng.
Đúng lúc này, một tiếng Long ngâm chợt vang vọng giữa không trung!
Ngay sau đó, một đầu Vụ Giao vô cùng sống động liền hiện ra từ trên cánh tay của Liễu Minh. Vụ Giao sau khi xoay tròn một vòng trên không trung liền nhanh chóng xông về phía con mắt huyết sắc được chạm khắc trên mặt bia đá phủ đầy Linh văn bát giác.
“Oanh long long” một tiếng nổ thật lớn vang lên. Xuất phát từ vị trí con mắt vừa hứng chịu công kích nặng nề, toàn bộ tấm bia nhanh chóng vỡ vụn với tốc độ có thể dễ dàng nhận ra bằng mắt thường sau đó hóa thành đá vụng tung tóe ra bốn phía xung quanh.
Cô gái xinh đẹp đang lạnh lùng quan sát ở đằng xa khi nhìn thấy cảnh tượng này trong đôi mắt đẹp cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.
Liền sau đó, bốn cột sáng huyết sắc cũng từ từ biến mất không còn chút tăm tích, Liễu Minh thấy vậy cũng nhấc vai thu hồi hư ảnh Thanh Ngưu đang lơ lửng giữa không trung. Lúc này, tên Ma Nhân cầm đầu mới thở hắt ra một hơi, ánh mắt y không khỏi nhìn về phía Liễu Minh, dường như muốn nói gì đó. Chỉ là lời nói của y còn chưa kịp thốt ra, tấm bia đá đằng xa bỗng nổi lên một màn hào quang màu lam kéo theo một tiếng “Phốc” khô khốc. Một pháp trận lớn rộng chừng hai ba trượng cũng theo đó hiện ra trước mắt bọn họ.
“Coi như mấy tiểu bối các ngươi phúc lớn mạng lớn! Không biết con mắt vừa rồi của ‘Bát Mục Đồ Trận’ là không thể tùy tiện kích hoạt sao?” Cả đám chỉ thấy một bóng người lóe đến bên cạnh, ngay lập tức thiếu nữ quỷ dị kia đã xuất hiện bên cạnh cùng với giọng nói lạnh lùng xen lẫn vài phần giễu cợt của nàng.
“Cái gì, thứ vừa rồi cũng là một loại cấm chế sao? Chẳng trách vì sao ta lại thấy quen mắt như vậy!” Liễu Minh nghe vậy liền thốt lên kinh ngạc.
Đến lúc này, hắn mới giật mình nhớ lại Bát Mục Đồ Trận chính là một loại kỳ trận có từ thời Thượng cổ. Trận này có nhiều phương pháp bày bố khác nhau nhưng đặc điểm dễ nhận thấy nhất là đều có tám con mắt quỷ dị không đồng nhất. Hơn nữa, chỉ có người bày trận mới biết được con mắt nào trong số đó là không thể tùy tiện động đến, cũng là nói nếu không có dấu vết nào lưu lại thì người phá trận chỉ có thể dựa vào suy đoán của bản thân mà thôi.
Cung trang thiếu nữ vừa rồi lên tiếng, cũng không biết là đã nhìn thấy được phương pháp phá trận này hay chỉ đơn thuần là cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi. Nhưng vào lúc này, chỉ thấy cô gái kia bước vào bên trong pháp trận đã được một luồng ánh sáng ôn hòa màu lam đen bao bọc lấy sau đó lập tức biến mất tại chỗ.
Liễu Minh thấy vậy cũng không chút do dự bước vào bên trong pháp trận. Chỉ thấy một luồng sáng màu lam lóe lên, hắn liền cảm thấy trời đất xung quanh đột nhiên quay cuồng, đến khi lần nữa thấy rõ tình huống chung quanh, bản thân đã xuất hiện bên trong một cung điện nguy nga lộng lẫy.
Cung điện này rộng chừng mười trượng, được xây bằng loại đá cẩm thạch màu trắng sáng bóng như gương. Nhìn lên vị trí cao nhất của đại điện, có thể thấy được từng dãy đá Nguyệt Quang đang liên hồi chớp lên hào quang nhàn nhạt. Bởi vì vách tường cẩm thạch có tính phản quang nên cả tòa đại điện cũng vô tình được chiếu rọi vô sùng sáng sủa. Tại điểm tận cùng của đại điện không ngờ lại xuất hiện một màn sáng màu xám như ẩn như hiện. Bên trên màn sáng kỳ bí kia còn có một hư ảnh Quỷ vật cực lớn đang lơ lửng tại chỗ. Đôi mắt lớn như chén ăn cơm cộng thêm những chiếc răng nanh vô cùng bén nhọn khiến cho khuôn mặt của nó càng thêm phần dữ tợn.
Tại một địa phương trống trải cách màn sáng không xa, thình lình đã có một người con gái thân vận Nghê thường màu đỏ cùng quần sam màu trắng lặng yên chờ đợi tự bao giờ, đúng là thiếu nữ Yêu tộc kia. Dường như nàng nghe được động tĩnh từ phía sau truyền tới bèn liếc mắt nhìn lại.
Cùng lúc đó tại một khu rừng xanh tươi rậm rạp, Kim Thiên Tứ cùng Cầu Long Tử dẫn theo một đám đệ tử Thái Thanh môn đang nghỉ ngơi bên trong một hang động nằm trên một ngọn núi cỡ nhỏ. Hang động này cũng có chút rộng rãi, hơn mười tên đệ tử Thái Thanh môn đang túm năm tụm ba chia ra vị trí của riêng mình, có người khoanh chân ngồi xuống, cũng có kẻ tranh thủ thời gian điều tức thổ nạp. Tại một vị trí vắng vẻ bên trong động quật, hai người Kim Thiên Tứ cùng Cầu Long Tử đang khoanh chân ngồi đối diện với nhau.
“Kim sư huynh, chúng ta đã dừng chân ở chỗ này tương đối lâu rồi. Theo lý thuyết, nếu mọi chuyện đều thuân lợi theo đúng kế hoạch, Liễu sư đệ đã sớm nên trở lại tụ hợp cùng mọi người. Chúng ta nếu cứ tiếp tục chờ đợi như vậy, chỉ sợ sẽ làm trễ nải sự tình mà sư tôn giao phó trước khi lên đường.” Cầu Long Tử dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Kim Thiên Tứ.
“Ngươi nói không sai, các loại dị bảo xuất hiện trong phạm vi gần đây đã bị sớm bị mọi người vơ vét sạch sẽ, chúng ta cũng nên sớm rời đi nơi khác.” Kim Thiên Tứ quay đầu khẽ quan sát những đệ tử Thái Thanh môn còn lại sau đó thản nhiên đáp lại.
“Bất quá, khi Liễu Minh trở về đây như hẹn ước cũng là lúc chúng ta đã rời đi vậy phải làm thế nào.” Cầu Long Tử sau khi suy nghĩ một chút bèn nêu ra một vấn đề.
“Cũng không còn cách nào khác, không thể vì một người mà làm trễ nải toàn bộ kế hoạch của tông môn. Đệ hãy thông báo để mọi người nghỉ ngơi ở đây đêm nay, sáng sớm ngày mai lập tức khởi hành tới mục tiêu đầu tiên. Liễu Minh nếu quả thật gặp phải sự cố ngoài ý muốn, chúng ta tiếp tục chờ đợi ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Mặt khác, nếu Liễu sư đệ quả thật vẫn còn sống, điều đó nói lên rằng hắn đã gặp được một hồi cơ duyên không thể bỏ qua vì vậy mới dẫn đến tình trạng chậm trễ như hiện tại. Dù là trường hợp nào, việc chúng ta tiếp tục chờ đợi ở đây đã không còn cần thiết nữa rồi.” Kim Thiên Tứ cười hắc hắc một tiếng rồi nói.
Cùng lúc đó, tại một ngõ ngách khác nằm sâu trong động quật, hai tỷ muội Âu Dương Thiến cùng Âu Dương Cầm đang nhỏ giọng thì thầm với nhau chuyện gì đó.
“Thiến tỷ, phế tích của Thượng giới này quả nhiền là Động Thiên Phúc Địa nghìn năm khó gặp, chúng ta chỉ dùng thời gian vẻn vẹn mười ngày lại có thể thu hoạch được nhiều như thế! Tuy rằng đến khi rời khỏi còn phải giao nộp hơn một nửa cho Thái Thanh môn nhưng phần còn lại vẫn béo bở hơn nhiều so với thu hoạch từ một ít Bí Cảnh bình thường khác!” Âu Dương Cầm vừa nói vừa vui vẻ vuốt ve chiếc vòng trữ vật trên cổ tay, gương mặt theo đó toát lên sự hưng phấn không thể che giấu.
“Chúng ta không nên vì thế mà chủ quan, chớ quên những gì mà các vị Thái Thượng trưởng lão đã dặn dò trước lúc khởi hành. Đến giờ Liễu Minh còn chưa trở về, chúng ta lại không có giao tình đáng kể với những đệ tử Thái Thanh môn còn lại, một khi phát sinh sự tình nguy hiểm, e rằng chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân mà thôi.” Âu Dương Thiến lại không tỏ vẻ lạc quan như Âu Dương Cầm, nàng vừa trả lời muội muội vừa cau lại đôi mi thanh tú.
“Hắc hắc, Thiến tỷ không cần lo lắng cho Liễu Minh, thủ đoạn đoạn của tiểu tử kia quả thật là vô cùng phong phú!” Âu Dương Cầm nghe vậy, không khỏi cười hì hì lên tiếng trêu chọc.
“Nha đầu ngươi lại dám giễu cợt tỷ tỷ!” Âu Dương Thiến nghe vậy không khỏi sẵng giọng, hai gò má liền trở nên ửng đỏ.
Nửa ngày sau, tại một địa phương cách đó tương đối xa, dưới sự uy hiếp cùng dụ dỗ của thiếu nữ yêu tộc, Liễu Minh cùng với sáu gã Ma Nhân đã hợp sức liên tiếp bài trừ một số cơ quan cấm chế bên trong di tích. Đã có bài học từ cấm chế trước đó, bọn họ không còn dám xông trận một cách lỗ mãng. Tốc độ tuy rằng trở nên chậm đi một ít nhưng may mắn là mọi việc tới lúc này vẫn tiến triển một cách thuận lợi.
Đến hôm nay, Liễu Minh đã được chia một điển tịch bụi bặm cũ nát cùng vài gốc Linh thảo vạn năm hắn chưa từng gặp qua. Không biết có phải vì nơi đây là một di tích của Cổ tu sĩ đến từ Nhân tộc hay không mà cả đám Ma Nhân cùng cô gái yêu mị kia đều không quá để tâm đến các loại bí tịch cùng Linh khí mà tập trung tiến đến nơi sâu nhất của di tích giống như bảo vật nơi đó mới là mục đích thật sự của bọn hắn.
Trải qua mấy ngày quan sát, Liễu Minh đã nắm được tình huống đại khái của di tích nằm sâu dưới lòng đất này. Toàn bộ nơi này hẳn là động phủ của một vị đại năng ở giới này trước kia, hơn nữa nhiều khả năng là một kẻ vô cùng tinh thông trận pháp cấm chế. Nếu không phải trải qua thời gian quá lâu, uy lực của phần đông cấm chế đều đã giảm nhiều, chỉ sợ bọn họ không có cách nào có thể đặt chân đến đây một cách dễ dàng. Liễu Minh tuy rằng không biết chủ nhân của di tích này là ai nhưng vẫn hết sức bội phục đối với hiểu biết về cấm chế của y.
Giờ phút này, bọn hắn đã đặt chân đến một quần thể kiến trúc được tạo bởi vô số hành lanh cực dài đan xen, nhìn như thông suốt bốn phía nhưng thực tế lại là một mê cung vô cùng phức tạp. Hơn nữa mê cung này còn tiềm ẩn vô số cạm bẫy trùng điệp, lại vô cùng huyền diệu. Kẻ nào muốn cậy mạnh xâm nhập vào trong cũng đồng nghĩa với việc tự chuốc khổ vào thân. Vì vậy bọn hắn chỉ có thể đột phá từng vị trí một, từng bước xâm nhập vào trong.
Trong một gian đại sảnh tối om vào lúc này, xuất hiện trước mắt nhóm người Liễu Minh là một pháp trận màu vàng hình lục giác lớn chừng mấy trượng đang chắn ngang phía trước thông đạo. Pháp trận này được tạo thành từ sáu điểm phát ra điện lôi trên tường. Mỗi một điểm đều không ngừng phát ra những mảnh điện quang vàng nhạt xà hình, kéo theo từng tràng âm thanh “Xì… xì” hỗn tạp. Chính giữa pháp trận là một quả cầu màu vàng nhạt lớn chừng một xích đang trôi nổi xoay tròn liên tục giữa không trung.
‘Đúng là chỗ này rồi, lôi điện quả nhiên được sử dụng để tạo nên đạo phong ấn cuối cùng! Tốt rồi, các ngươi cũng nên bắt đầu đi.” Thiếu nữ cung trang cúi đầu xem xét một tấm địa đồ sứt mẻ trong tay sau đó trên khuôn mặt lạnh lùng thình lình hiện lên một vẻ vui mừng hiếm gặp.
“Lôi điện cấm chế? Loại công kích này có tác dụng khắc chế không nhỏ đối với Yêu tộc các ngươi cùng Ma tộc bọn ta, đúng là lựa chọn tốt nhất dùng để phong ấn nơi này lại. Chỉ có điều, trình độ pháp trận cấm chế này không khỏi có chút đơn giản quá mức.” Tên Ma nhân cầm đầu sau khi trải qua một phen ngạc nhiên liền khẽ cười một tiếng sau đó gã liền liếc mắt ra hiệu cho một tên Ma nhân bên cạnh.
Tên kia thấy vậy liền hiểu ý. Chỉ thấy y khẽ run tay áo, vỗ một tay lên ngực, một đạo ngân quang liền lóe lên, một kiện chiến giáp màu bạc cũng theo đó thình lình hiện ra sau đó nhanh chóng được đeo lên người y. Trên mặt chiến giáp, có thể nhìn thấy vô số sợi tơ màu bạc không ngừng trải rộng, dưới sự chiếu rọi của lôi điện hào quang càng hiện ra ngân quang chói mắt. Hai bên vai của chiến giáp còn khắc vài kiện phù văn quỷ dị không rõ công năng.
“Cực phẩm chiến giáp có khả năng khắc chế Lôi Công? Không nghĩ tới Ma Nhân các ngươi vì tiến vào nơi này đã bỏ ra không ít công sức!” Thiếu nữ đến từ Yêu tộc sau khi liếc nhìn những tên Ma nhân kia liền hờ hững thốt lên.
Đúng lúc này, tên Ma Nhân kia đột nhiên vung mạnh hai tay. Bề mặt khải giáp cũng theo đó nhanh chóng hiện lên một tầng diễm quang màu bạc. Chỉ thấy thân hình của y trong chớp mắt đã đến sát vách tường phía đối diện, hai tay duỗi ra nhanh chóng kéo mạnh về sau.
Một tràng âm thanh đứt gãy “Cờ-rắc” vang lên!
Những Lôi Xà màu vàng tán loạn trên tường không ngờ đã bị kéo thành một lỗ hổng sâu hoắm. Trong lúc nhất thời, những Lôi Xà màu vàng tán loạn bên trong pháp trận cũng nhao nhao kích bắn về phía kẻ xâm nhập kia. Chẳng qua những công kích này chỉ hơi chút chạm đến diễm quang màu bạc bên ngoài chiến giáp liền nhao nhao biến mất không để lại chút tăm tích nào. Những điện xà hung mãnh bên trong pháp trận không ngờ lại chẳng có cách nào phá vỡ lớp phòng thủ chắc chắn của chiến giáp không tên kia! Liễu Minh thấy vậy, trên mặt không khỏi hiện lên một tia dị sắc.
Nhưng đúng vào lúc tên ma Nhân kia khẽ nghiêng người định thả mình nhảy vào trong đạo cấm chế kia, dị biến lại thình lình nổi lên! Một đạo điện quang màu vàng nhạt bắn ra từ trong pháp trận bỗng nhiên nhoáng cái lộ ra một tia điện ngũ sắc cỡ chừng sợi tóc nhanh chóng bắn vào mi tâm của gã Ma Nhân kia.