Dịch giả: Vạn Hàn Nguyên
Tình hình như vậy khiến Liễu Minh không khỏi cảm thấy rùng mình. Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên từ tận đáy lòng khiến hắn không kịp suy nghĩ đã vội bắn vụt về phía sau.
Cùng lúc đó, toàn thân thiếu nữ bị nhốt trong lồng đen bỗng phát ra một hồi ánh sáng trắng chói mắt, sau một thoáng mơ hồ đã biến thành một con Linh Hồ trắng như tuyết bị trói chặt bởi sợi xích.
Cô gái này không ngờ lại là một nữ yêu tu.
Nhưng không chờ cho mấy tên Ma Nhân kia thi triển thủ đoạn gì khác, một tiếng nổ làm đất rung núi chuyển bất ngờ vang lên. Ngay sau đó từ bên trong cái lồng màu đen có vô số tia sáng màu trắng bắn ra nổ tung toé không dứt, đồng thời một luồng sóng khí khủng bố điên cuồng cuốn ra.
Ngay cả gã Ma Nhân mặc áo bào xám cũng phải nhao nhao lùi lại phía sau vài chục bước mới miễn cưỡng ổn định lại được thân hình.
Trong khi đó, tại một nơi sau khi khí đen mờ mịt tản đi, một thân ảnh toàn thân lập loè ánh lửa trắng hiện ra, sau lưng có chín cái đuôi to như cánh tay đang khẽ đong đưa theo gió. Đúng là một con hồ ly trắng như tuyết.
Còn thiếu nữ vốn đang bị sợi xích trói chặt giờ phút này lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trong đôi mắt tràn đầy sắc lạnh giống hệt thiếu nữ vận cung trang lúc trước vừa lộ ra đã liếc nhìn sang phía Liễu Minh.
Từ yêu khí trên thân thể phát ra có thể thấy được thiếu nữ này đã vượt qua Chân Đan sơ kỳ và chỉ trong khoảnh khắc liền đã tăng vọt tới cảnh giới Chân Đan hậu kỳ đại viên mãn. Điều này làm cho sắc mặt của Liễu Minh cùng bảy tên Ma Nhân kia không hẹn mà cùng trở nên vô cùng khó coi.
Phải biết rằng bên trong bí cảnh phế tích Thượng giới, những người có tu vi đã vượt quá Chân Đan cảnh đều không cách nào có thể tiến vào. Do vậy bằng vào tu vi của mình, thiếu nữ này hiện tại đã là một tồn tại đỉnh cấp ở bên trong bí cảnh phế tích, lại chỉ còn cách cảnh giới Thiên Tượng một bước ngắn cùng với nguồn gốc nàng ta là Yêu tộc vốn có thân thể mạnh mẽ càng làm cho thực lực vượt xa những tồn tại đồng giai.
Tên Ma Nhân cầm đầu mặc áo bào xám vô cùng kinh hoảng, những ý niệm nhanh chóng thoáng hiện qua trong đầu, ngay lập tức mở miệng phun ra một cái chuông nhỏ toả ánh sáng bạc mịt mờ.
Còn Liễu Minh lại bất giác sờ lên vỏ kiếm đang ẩn nấp tại bên hông.
Dưới tình huống như vậy mà không chịu giở hết thủ đoạn ra thì chỉ sợ chắc chắn là lành ít dữ nhiều rồi.
Nhưng không chờ cho hai người có hành động gì tiếp theo thì Linh Hồ màu trắng lại đột nhiên nhảy ra, sau đó thân hình liền trở nên mơ hồ trong hư không.
Sau một khắc, trước mặt tên Ma Nhân cầm đầu bất ngờ loé lên một cái bóng trắng. Sau một tiếng "Phanh", toàn thân như cái bao cát bị đánh văng ra ngoài, không có mảy may cơ hội nào để sử dụng chuông nhỏ màu bạc trong tay.
Bóng trắng lại nhoáng lên rồi lần nữa biến mất.
Ngay sau đó, từng tiếng "Phanh" "Phanh" liên tiếp vang lên!
Sáu gã Ma Nhân còn lại cũng đồng dạng bị một kích đánh bay ra ngoài, không có một chút cơ hội trở tay nào.
Chỉ trong chốc lát mà bảy tên Ma Nhân với tu vi Giả Đan đều nằm ngổn ngang trên mặt đất, nơi lồng ngực của bọn chúng bị lõm vào một mảng lớn giống như bị một vật to lớn nào đó đánh mạnh vào. Bên ngoài thân lại bị từng sợi tơ trắng trói chặt, không cách nào nhúc nhích mảy may.
Lúc này, một cái bóng trắng lướt qua trong hư không, sau đó hiện ra con Cửu Vĩ Bạch Hồ kia, dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn về phía Liễu Minh.
Khi Liễu Minh còn đang gấp gáp tính hành động tiếp theo thì bên tai lại đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng của thiếu nữ:
"Nhân loại chớ làm ra hành động ngu ngốc, nếu không thì đừng trách ta không khách khí!"
Liễu Minh biến sắc, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Đúng lúc này, yêu khí toàn thân Cửu Vĩ Linh Hồ thu lại, sau đó nó thoáng trở nên mơ hồ rồi lại lần nữa biến ảo thành hình người. Đồng thời từ trên trời hạ xuống một rặng mây đỏ khoác lên vai thiếu nữ, đúng là bộ nghê thường màu đỏ kia.
"Xem ra mỗi lần ả trở về nguyên hình đều phải chịu tiêu hao rất lớn. Liễu đạo hữu không cần hoảng sợ, chúng ta liên thủ với nhau thì không hẳn không có cơ hội thủ thắng..." Tên ma Nhân cầm đầu mặc dù không cách nào nhúc nhích nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt dữ tợn, gầm gừ nói với Liễu Minh.
"Thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng!"
Không chờ hắn đứng vững, thiếu nữ vận cung trang đã khoát tay thả ra một luồng yêu phong màu trắng mạnh mẽ cuốn tới, lần nữa ầm ầm đánh bay tên nam tử mặc áo bào xám, làm thân thể hắn nện lên trên vách đá bên cạnh.
Tên Ma Nhân cầm đầu lúc này máu tươi chảy ra ồ ạt, nhất thời không thể mở miệng nói lời nào.
"Ta khuyên bọn ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở yên đó. Mặc dù ta không có hứng giết chết lũ người yếu ớt nhưng các ngươi đã dám ra tay đánh lén thì ta tự nhiên sẽ không để mọi chuyện chỉ diễn ra đơn giản như thế này thôi đâu." Thiếu nữ vận cung trang dùng giọng điệu khinh thường nói ra.
"A, ý của tiên tử là... " Liễu Minh cuối cùng vẻ mặt cũng có chút biến đổi, mở miệng thăm dò.
"Cấm chế ở đây có chút phiền phức, chỉ với mình ta mặc dù có thể phá được hết nhưng sẽ phải tốn không ít thời gian. Nếu các ngươi có thể giúp ta lấy ra được một món bảo vật nào đó thì ta có thể sẽ xem xét bỏ qua cho các ngươi. Còn nếu không muốn thì ta sẽ trực tiếp quăng bọn ngươi vào trong cấm chế đằng trước, mặc cho các ngươi tự sinh tự diệt vậy." Thiếu nữ lạnh lùng đảo mắt nhìn qua đám người kia, mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
"Ngươi đã có thể nói ra những lời này thì chắc hẳn đối với sự tình bên trong kia có chút hiểu rõ. Nhưng làm sao để biết những lời ngươi vừa nói là sự thật? Nếu thật sự chỉ cần một món bảo vật thôi thì đúng là chúng ta không cần phải tranh đấu với nhau rồi." Tên Ma Nhân cầm đầu kia sau khi bình tĩnh lại cuối cùng mở miệng nói ra.
"Lũ Ma Nhân các ngươi quả nhiên ngạo mạn, cho tới nước này mà vẫn còn can đảm ở trước mặt ta nói những lời như thế. Ý tứ của ta đã rất rõ ràng, khi nào tìm được vật cần thiết thì sẽ lập tức rời đi. Bảo vật còn lại nếu các ngươi có khả năng thì tự mình ra tay mà lấy, ta sẽ không nhúng tay vào. Còn việc có tin hay không thì cũng không phải do các ngươi có thể làm chủ!" Thiếu nữ vận cung trang giọng điệu mỉa mai nói, liền đó từ trong tay bắn ra.
Vèo!
Từng tấm phù văn màu bạc loé lên rồi nhập vào trong thân thể của bảy tên Ma Nhân kia, có vẻ là một loại cấm chế nào đó.
Liễu Minh cũng không ngoại lệ, bị một tấm phù văn màu bạc bay vào trong thân thể.
Sau một chút do dự, hắn cũng đành gượng cười một tiếng rồi mới miễn cưỡng tiếp nhận nó.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của thiếu nữ Yêu tộc có thực lực khủng bố như thế, việc tự ý bỏ đi chắc chắn không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Kết quả tại chỗ phù văn biến mất, hắn cảm thấy dâng lên một luồng cảm giác mát lạnh, khí tức toàn thân bất ngờ lại tăng lên vài phần nhưng lại có chút đau nhức giống như bị cái gì đó khắc lên vậy.
Liễu Minh lập tức dùng thần thức quét qua cơ thể, phát hiện một cái phù văn cổ quái màu bạc nhàn nhạt đang chậm rãi xoay tròn, toả ra một cỗ yêu khí khác thường.
"Các ngươi không cần phải lo lắng, Yêu Linh Phù này có thể giúp bọn ngươi khôi phục pháp lực nhưng bên trong có ẩn chứa một chút yêu hồn bổn mệnh liên hệ với tâm thần của ta. Nếu các ngươi không nghe lời thì có hậu quả là gì chắc cũng không cần ta phải nhiều lời. Được rồi, bây giờ các ngươi phá vỡ cấm chế chỗ tấm bia đá kia đi." Thiếu nữ vận cung trang sau khi giải thích vài câu đơn giản liền không khách khí ra lệnh cho bọn người Liễu Minh, đồng thời một tay bấm niệm pháp quyết, tơ trắng trên người bảy tên Ma Nhân kia bỗng tán loạn ra mà tan biến mất.
Mấy tên Ma Nhân lần lượt đứng dậy, gương mặt âm trầm nhanh chóng ăn đan dược vào.
Tên Ma Nhân cầm đầu kia sau khi chớp mắt vài cái, hình như đang truyền âm trao đổi một chút với đồng bọn xong liền cùng những tên Ma Nhân khác đi đến chỗ tấm bia đá lớn kia.
Thiếu nữ vận cung trang lại không chút khách khí khoanh chân ngồi xuống tại chỗ chờ đợi đám người kia ra tay phá vỡ cấm chế.
Liễu Minh liếc nhìn thiếu nữ xong cũng đi qua chỗ tấm bia đá, hai mắt nhíu lại chăm chú dò xét.
Bên ngoài tấm bia đá to lớn kia hiện ra một màn sáng màu lam u ám, bày ra tám cái rãnh song song dài chừng một thước, trên đỉnh các vết rãnh có khắc một cái đồ án linh văn bát giác quỷ dị, trên tám góc còn khắc lấy tám con mắt. Tám con mắt này lớn nhỏ khác nhau, có cái to như mắt trâu, có cái chỉ nhỏ như hạt đậu xanh, hình dáng lại chẳng giống nhau chút nào.
Liễu Minh nhìn thấy đồ án hình tám cạnh này có chút quen mắt, trong đầu loé lên một ý niệm, có cảm giác như đã nhìn qua ở đâu đó rồi nhưng nhất thời lại không tài nào nhớ ra nổi.
Lúc này ba vết rãnh ở bên trái đã lấp đầy linh quang óng ánh, mà bên trong đồ án linh văn bát giác cũng có ba con mắt ở các góc phát linh quang óng ánh giống như thế.
"Dường như chỉ cần đem pháp lực rót đầy vào trong các rãnh, thắp sáng các đồ án hình con mắt ở phía trên là có thể phá giải được." Tên Ma Nhân cầm đầu sau khi nhìn hồi lâu mới mở miệng chậm rãi nói ra.
Sáu gã Ma Nhân còn lại không nói lời nào, hiển nhiên là đều đồng ý với phán đoán này.
Liễu Minh tuy rằng cũng nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy có vẻ không đúng nhưng nhất thời lại không thể lí giải vì sao.
"Đã như vậy thì không nên kéo dài thời gian nữa. Liễu đạo hữu phụ trách phía bên phải ngoài cùng, còn lại để chúng ta giải quyết đi." Tên Ma Nhân không thấy Liễu Minh đưa ra ý kiến thì lập tức quyết đoán rồi phân công cho mọi người.
Bốn tên Ma Nhân khác liền nhấc hai tay lên, thúc giục ma khí quay cuồng ngưng tụ thành một đám phù văn màu đen đánh vào trong bốn cái rãnh trống trơn nằm ở phía bên trái.
Liễu Minh thấy vậy cũng cùng mọi người ngưng tụ ra từng cái phù văn chứa đầy pháp lực quán chú vào bên trong cái rãnh bên phải.
Theo từng cái phù văn nhập vào, từ bên trong vết rãnh, một cột sáng óng ánh hiện ra, từng điểm từng điểm nối tiếp nhau kéo dài lên phía trên.
Màn sáng màu lam ở mặt ngoài tấm bia đá cũng theo đó lấp lánh lúc sáng lúc tối.
Cột sáng dần dần dâng lên mà tấm bia đá cũng không xuất hiện điều gì bất thường khiến cho trong lòng Liễu Minh nhẹ nhàng buông lỏng.
Hắn cùng với đám Ma Nhân kia ăn ý khống chế tốc độ quán chú phù văn với nhau giúp cho bốn cột sáng trên tấm bia đá cũng đồng thời nhịp nhàng cao lên.
Sau thời gian một chén trà, năm tiếng "phốc" nhẹ nhàng đồng thời vang lên.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của Liễu Minh cùng bốn gã Ma Nhân cuối cùng cũng đem năm vết rãnh lấp đầy.
Lập tức tấm bia đá lắc lư dữ dội làm cho màn sáng màu lam bên ngoài cũng theo đó rung động không ngừng.
Mà năm con mắt ở các góc bên trong đồ án linh văn hình bát giác phía trên vết rãnh đã trở nên lóng lánh.
Chỉ có một đồ án hình con mắt nào đó lại thoáng trở thành một màu đỏ tươi như máu.
"Không tốt!"
Liễu Minh nhìn thấy như vậy lập tức biến sắc. Một tay vỗ mạnh lên đầu vai, ngay tức khắc ánh sáng xanh dương phát ra chói mắt, hư ảnh Thanh Ngưu cuồn cuộn theo đó hiện ra. Đồng thời hai chân hắn đạp mạnh một cái, thân hình bắn nhanh về phía sau.
Vài tên Ma Nhân khác còn chưa kịp phản ứng gì thì trên tấm bia đã đột nhiên truyền ra một tiếng kêu "răng rắc".
Một cột sáng màu máu to cỡ cánh tay bắn thẳng ra từ đồ án hình con mắt màu máu, trong nháy mắt liền xuyên thủng đầu của một gã Ma Nhân nào đó.
Thân thể gã lập tức phồng lên rồi "phanh" một tiếng, nổ tung toé văng ra một mảng máu thịt đỏ thẫm.
Ba gã Ma Nhân còn lại tức thì kinh hãi, đồng thời khí đen quanh thân cuộn lên nhanh chóng lùi lại phía sau.
Nhưng đúng lúc này lại xảy ra dị biến!
Cột sáng màu máu đột nhiên từ một phân làm hai, hai phân thành bốn rồi tiếp tục hướng về phía Liễu Minh cùng ba gã Ma Nhân khác bắn nhanh tới.