Lại nói chuyện Từ Khắc Triển chạy vào ngõ nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy không có đường ra tới chân thành! Thì ra đó là một con ngõ cụt.
Nghịch tặc thấy vậy, nghĩ thầm:
- Không ổn. Trước có tường thành cản lối, sau có truy binh đuổi dần. Mệnh ta hỏng rồi.
Chỉ trong chớp mắt, truy binh đã từ phía sau đuổi tới, hét lên:
- Bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn! Đây là ngõ cụt, hắn không thể chạy được nữa.
Nói xong, nhất tề xô cả lên. Từ Khắc Triển thấy thế không ổn, cũng không đám đánh nhau với đám đông. Nhìn sang phía Bắc thấy mái nhà thấp hơn hai bên kia một chút, vội nhún mạnh chân "soạt” một tiếng, nhảy vọt lên mái nhà. Mọi người thấy vậy lại kêu lên:
- Hắn nhảy lên mái nhà! lên mái nhà rồi!
Du kích Lý Thắng Long thấy Từ Khắc Triển nhảy lên mái nhà không dám chậm trễ, vội sai thủ bị Phùng Hưng Vũ dẫn theo năm mươi tên lính đứng canh phòng một phía. Còn ông ta dẫn theo thiên, bả cùng ngoại ủy và đám binh đinh, nha dịch chạy sang phía Bắc căn nhà, chia quân ra canh giữ hai bên, xem hắn chạy đi đâu.
Lại nói chuyện Từ Khắc Triển nhảy lên mái nhà, đưa mắt nhìn, thấy hai bên đều có binh sĩ canh giữ, không dám nhảy xuống. Nhìn sang phía khác, bất giác vô cùng mừng rỡ. Như khi nãy đã nói, đây là một con ngõ cụt, phía Đông là tường thành căn nhà này sát ngay chân tường thành. Từ Khắc Triển muốn từ mái nhà nhảy lên tường thành tháo chạy.
Hắn vội chạy như bay về hướng Đông. Âu cũng là số mạng nghịch đồ đã hết, ông trời bắt hắn phải chịu họa lăng trì. Kính thưa quý vị độc giả. Châu huyện xa không thể nào giàu có bằng thành Bắc Kinh. Nơi này rất ít nhà ngói, đa số là nhà lá, chẳng qua chỉ có thể sống tạm trong đó mà thôi. Lại gặp ngay phải ngôi nhà này xây cất đã lâu, gỗ, lá đều đã mục nát cả. Từ Khắc Triển không biết được điều này, một lòng muốn nhảy lên tường thành tháo thân. Vừa chạy tới đầu mái, chợt thấy "soạt" một tiếng, mái nhà sụt xuống một khoảng lớn, đất bùn rơi cả xuống. Từ Khắc Triển cũng rơi tọt xuống theo. "Huỵch" một tiếng, lăn ngay xuống dưới.
Lại nói chuyện Từ Khắc Triển đạp sập nóc nhà, rơi huỵch xuống dưới. Căn nhà ấy của ba mẹ con một quả phụ, một mẹ với hai người con trai. Người con trai lớn ba mười sáu tuổi, tên gọi Vương Văn Tả, hiện đang là mã khoái trong nha môn Trần nhị nha. Người con trai nhỏ mới mười tám tuổi, tên gọi Vương văn Phúc. Hai mẹ con đang ăn cơm trong phòng, chợt nghe “huỵch" một tiếng, từ trên nóc nhà có người lăn xuống, rơi trúng vào bàn cơm. "Ầm" một tiếng, đè nát hết bát đĩa, chén nồi! Hai mẹ con giật mình kinh hãi, quăng vội bát cơm trong tay. Mẹ của Vương Văn Tả là Trần Thị, vội đứng dậy đưa tay chỉ, nói:
- Người này thực chẳng ra gì! Ngươi hết đường, không còn chỗ để đi hay sao mà lại đi trên mái nhà ta? Dẫm sập cả mái nhà? Rơi xuống dưới đè vỡ hết xoang nồi, bát đĩa nhà ta?
Lại nói chuyện nghịch đồ Từ Khắc Triển muốn chạy trên mái nhà, nhảy lên lương thành tháo thân. Không ngờ mới chạy tới nóc nhà của khoái đầu Vương Văn Tả, chỉ thấy "rào" một tiếng, sập một mảng lớn, cả hắn cũng rơi tọt xuống dưới, đè vỡ hết bát đĩa xoang nồi nhà người ta. Vội vàng bò dậy, còn chưa đứng vững, đã thấy có người mắng mình. Từ Khắc Triển vội đưa mắt nhìn lên.
Từ Khắc Triển đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy trước mặt mình là hai người, một nam, một nữ, miệng nói liến thoắng không ngớt lời. Nghịch tặc cũng không dám chạy ra ngoài vì sợ đám quan binh. Tuy võ nghệ đầy mình nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ. Đúng lúc tặc nhân đang lo sợ, chợt lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi "mẹ", nói:
- Mau ra mở cửa cho com
Từ Khắc Triển đang lúc kinh hãi, chợt lại thấy bên ngoài có tiếng gọi cửa. Tên nghịch tặc không dám chậm trễ, vội xoay mình bước ra ngoài. Thì ra khoái đầu Vương Văn Tả đã trở về. Mẹ anh ta thấy con trở về, vừa định bước ra ngoài, chợt thấy người vừa rơi trên mái nhà xuống kia cũng đi ra. Trần Thị thấy vậy vội đưa tay ra tóm hắn lại. Tên giặc lách mình một cái, đã luồn ra tới sân, đứng đó nhòm ra ngoài.
Từ Khắc Triển ra sân nhìn ngó, khép hai cánh cửa lại nhìn ra ngõ. Thấy một người đang đứng ngoài đó gọi:
- Mẹ mau ra mở cửa cho con.
Nói rồi đưa tay ra xô cửa, chạy thẳng vào trong. Ngẩng đầu lên, thấy Từ Khắc Triển, bất giác hai mắt đỏ ngầu, xông thẳng tới chỗ hắn, tay cầm thước sắt bổ xuống không chút nương tay, một lòng muốn bắt giặc dâng lên quan trên lập công. Nghịch tặc thấy vậy đang định bỏ chạy, chợt nghe ngoài cửa có tiếng hét lên:
- Chớ chạy, tên giặc lớn gan kia!
Từ Khắc Triển không một tấc sắt trong tay, thấy Vương Văn Tả tay vung thước sắt lao bổ lại phía hắn. Tục ngữ nói: tặc nhân đảm hư, vội lách mình bỏ chạy. Chợt lại nghe thấy bên ngoài cửa, tiếng hò hét vang lên rầm trời. Tặc đồ kinh hồn hoảng vía. Thực đúng là một kẻ liều chết, vạn người khó ngăn. Từ Khắc Triển cuống lên, cậy có võ nghệ và tà thuật hộ thân, vội đưa tay ra, luồn vào Vương Văn Tả. Khoái đầu vừa lao tới, tên giặc cũng lao vào. Hai cổ kình lực va vào nhau, Vương Văn Tả ngã lăn ra. Tặc nhân thắng thế, lập tức đoạt lấy cây thước sắt trong tay khoái đầu, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Vừa đoạt được vũ khí trong tay, uy phong lập tức nổi lên, miệng nói:
- Thái gia đã có vũ khí, sợ gì đám cẩu nam nữ các ngươi!
Nói xong, tay vung cao thước sắt, nhằm Vương Văn Tả bổ xuống.
Đang định bỏ chạy, chẳng ngờ gặp ngay Lưu đại nhân đi tuần sông trở về, thuyền của ông ta ngang qua Đức Châu, gặp đúng lúc quan binh Đức Châu đang đuổi bắt nghịch tặc giết quan. Hơn nữa Lưu đại nhân nóng lòng trở về phụng chỉ nên không dùng tới truyền bài. Đại nhân vốn thích vi hành, đi khắp nơi xử trị lũ tham quan ô lại cùng cường hào, ác bá nên chẳng mấy khi ông dùng tới truyền bài. Kiệu của đại nhân vừa tới cửa Nam, chợt thấy có nhiều binh đinh tay cầm ô thương đang vội vàng đóng cổng thành. Đại nhân không rõ ra sao, chợt lại thấy quan binh hè nhau đuổi bắt giặc, bèn quay sang nói với Trần Đại Dũng, Chu Văn, Vương Minh.
- Các vị hảo hán nghe đây: Quan binh thành Đức Châu đang bắt cướp, nghe nói tặc nhân tinh thông võ nghệ. Ta lại ngang qua đây, hãy giúp họ một tay bắt giặc.
Đại Dũng, Chu, Vương ứng tiếng, xách binh khí chạy đi bắt người. Nếu không có Chu, Vương, Đại Dũng ra tay, chắc gì quan binh Đức Châu đã bắt nổi Từ Khắc Triển để giải về kinh đô cho Hoàng thượng xét xử. Đại Dũng, Chu, Vương cũng đâu được thăng quan. Lại nói chuyện ba người xông lên, miệng hô vang:
- Tặc nhân chạy đâu thoát!
Quan binh nghe vậy giật mình, không biết những kẻ này là ai. Chỉ thấy ba người xô chạy lên, cắt đường xô về phía ác nhân. Quan binh chẳng biết phải làm sao, đành mặc kệ họ, chờ xem sự việc biến đổi thế nào. Lại nói chuyện ba vị anh hùng, Đại Dũng dẫn đầu, Chu Văn, Vương Minh theo sau. Ba người chạy thẳng tới chỗ Từ Khắc Triển. Nghịch đồ vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy ba người đều ăn mặc theo lối bổ đầu, không biết họ là ai. Một người tay vung thước sắt đánh xuống, một người múa thương vù vù, người còn lại tay vung một thanh cương đao, nhằm phía hắn lao bổ tới. Khắc Triển khẽ nở nụ cười, hắn vốn chẳng coi ba người ấy ra gì, tay vung cây thước sắt lên. Tặc nhân đã lên cơn vong mạng, tự thấy khó thoát khỏi thành này, định liều sống chết với ba người kia. Hắn múa thước lao về phía Trần Đại Dũng. Hảo hán thấy vậy khẽ nhíu mày, Chu Văn, Vương Minh hét lớn:
- Mau xông lên, bắt lấy tên giặc giết quan này! Đã học được một thân võ nghệ, trượng phu cần thể hiện anh danh!
Đại Dũng trả lời, nói:
- Phải lắm. Các anh em, chúng ta hãy cố sức bắt giặc. Nếu để tên giặc giết quan này chạy mất, còn đâu nữa danh tiếng của bọn ta.
Nói xong, cả ba người cùng xông lên, vây lấy tên giặc quyết không cho hắn thoát. Nghịch tặc thấy vậy, bật cười ha hả, nói:
- Lũ chó săn nghe ta nói đây: Trước kia, ông đây cũng là một mã khoái, làm kinh động cả tòa thành Đại Danh. Các ngươi dám tới đây bắt ta ư? Ta phải cho các ngươi khó lòng toàn mạng.
Nói xong tay vung thước sắt, lao vào liều chết với ba người, Đại Dũng, Chu, Vương không dám chậm trễ, vội vung binh khí lao về phía tặc nhân. Lúc này, Triển Khắc đôi mắt đỏ ngầu, hận không thể nuốt sống ba người bọn họ. Hắn nhảy vọt tới, Đại Dũng vội xoay mình. Tặc nhân không chịu nổi ngã xuống đánh "huỵch" một tiếng. Vậy là ba người bọn họ đã bắt được tặc nhân. Càn Long lão Phật gia đích thân thẩm vấn.