- Nghịch tặc Từ Khắc Triển nghe đây: Ngươi bất tuân vương pháp, dám giết hại mệnh quan triều đình, nhân lúc đêm tối bỏ chạy. Nay khắp các châu, phủ, huyện đều cho vẽ hình tróc nã ngươi. Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt - Thiết nghĩ ngươi lúc này thân đã rơi vào thiên la địa võng, mau nhanh chóng chịu trói, xem ra còn được sống thêm vài ngày. Nếu chần chừ, không chịu tỉnh ngộ, bọn ta sẽ khiến người phải phơi thân tại chốn này.
Từ Khắc Triển nghe Phùng thủ bị nói vậy, bất giác cười nhạt.
Chỉ thấy Từ Khắc Triển trả lời, nói:
- Các vị lão gia xin hãy nghe tôi nói: Tuy tôi giết tham quan, nhưng cũng bởi không thể làm khác được. Lão gia thử nghĩ xem, Hùng đạo đài của phủ Đại Danh hoành hành bá đạo, cậy mình làm quan ngang ngược vô cùng. Hắn dung túng con trai chiếm đoạt gái đã có chồng, thực chẳng coi pháp luật, đạo trời ra sao cả! Từ mà gặp chuyện bất bình nên mới ra tay giết Hùng đạo đài, mai danh ẩn tích tới đất Son Đông này.
Khắc Triển còn chưa dứt lời, thủ bị đã nói:
- Hùng đạo đài của phủ Đại Danh tuy không phải, nhưng còn có luật lệ của nước nhà. Nha dịch sao dám giết quan trên? Thực chẳng khác gì con cái giết cha mẹ cả. Chớ nói lôi thôi, mau chịu trói, còn nói thêm nửa lời sẽ phải chết ngay!
Nói xong, quay xuống quát thủ hạ:
- Mau bắt lấy tên phản đồ nghịch tặc!
Thiên, bả, ngoại ủy ứng tiếp, nhất tề xông lên, một lòng muốn bắt mã khoái lập công. Khắc Triển thấy vậy, không chút chậm trễ, tay cầm thước sắt, mắt đỏ ngầu, miệng hét lớn:
- Mau tránh đường! Tên nào cản ta, quyết không sống nổi.
Rồi lao ra ngoài. Thủ bị vội tiến ra chặn lại. Cây thước sắt trong tay Từ Khắc Triển vung lên, chỉ thấy "soảng" một tiếng, cây đao trên tay thủ bị rơi ra đất. Thiên tổng thấy vậy vội xông lên, múa thiết thương nhằm ngực hắn đâm tới. Từ Khắc Triển không thèm né tránh, xông lên một bước, vung thước sắt gạt ra. Tiến thêm nước nữa, tay cầm thước sắt giơ cao, nhằm đầu thiên tổng bổ xuống. Thiên tổng thấy vậy giật mình, né qua một bên nhưng không kịp, bị thước sắt đập trúng cổ. Trương Sĩ Hỷ lập tức cảm thấy tối sầm mặt mũi, đứng không vững, ngã “huỵch" ngay ra nền. Bả tổng, ngoại ủy thấy vậy, trong lòng kinh sợ, không dám xông lên động thủ nữa. Binh đinh, nha dịch cũng vội dạt ra hai bên, sợ hãi, tự bảo vệ lấy thân. Triển Khắc thấy vậy vô cùng mừng rỡ, vội sải bước chạy ra ngoài nha môn.
Du kích vội kêu lên:
- Không ổn. Nghịch đồ chạy thoát, hậu quả khôn lường!
Du kích Đức Châu là Lý Thắng Long thấy nghịch đồ Từ Khắc Triển một thước đánh ngã thủ bị Phùng Hưng Vũ và thiên tổng Trương sĩ Hỷ, đám binh lính không dám ngăn cản, vội dạt ra nhường đường cho nghịch tặc tháo chạy. Du kích thấy vậy vội xuống khỏi lưng ngựa, rút thanh đao bên hông ra, đuổi theo, chặn cửa lại. Từ Khắc Triển không chút chậm trễ, chạy tới trước bức tường, hai chân nhún mạnh "soạt" một tiếng, nhảy lên đầu tường. Nhị nha thấy vậy, kêu lên:
- Lý lão gia, không cần chặn cửa, hắn nhảy lên đầu tường, bỏ chạy rồi.
Du kích nghe Trần Công nói Từ Khắc Triển nhảy lên tường bỏ chạy vội cầm thanh đao trong tay, chạy ra ngoài.
Lại nói chuyện du kích xách đao đuổi theo. Đám binh đinh đứng ngoài nha môn canh phòng bên tường chợt thấy một kẻ nhảy lên đầu tường, đồng loạt hô vang:
- Ra rồi! Mau bắt! Mau bắt lấy!
Binh sĩ Đức Châu luôn miệng hò hét "bắt!" nhưng không tên nào dám ra tay. Tại sao vậy?
Quý vị độc giả hẳn chưa biết. Khi đám binh đinh đứng vây bên ngoài, bên trong nói chuyện, ra tay thế nào, chúng đều đã rõ cả. Thủ bị, thiên tổng đều bại trận. Hơn nữa, trong đó có bao nhiêu binh đinh, nha dịch còn không bắt nổi hắn, còn để hắn nhảy lên tường chạy ra, bản lãnh ấy, chúng tự biết mình không phải là đối thủ. Chỉ cần trông thấy diện mạo, dáng vẻ của Từ Khắc Triển cùng cây thước sắt hắn cầm trong tay thôi là không ai dám xông lên rồi. Do đó, chúng chỉ dám hô "bắt" mà không tên nào dám xông lên.
Từ Khắc Triển nhảy lên đầu tường, lại vội vàng xách thước sắt bỏ chạy, chỉ mong ra khỏi cửa Nam thành Đức Chân. Chẳng ngờ, Tống thái gia của Đức Châu sau khi hay tin đã lập tức sai người đóng kín cả bốn cửa thành.
Lại nói chuyện Từ Khắc Triển tay cầm thước sắt chạy về phía Nam, một lòng muốn ra khỏi cổng thành. Giờ ta hãy nói tới chuyện của Đức Châu du kích Lý Thắng Long. Nghe nhị nha Trần Công kêu vậy, ông ta sao dám chậm trễ. Lập tức xách theo cương đao, đuổi ra ngoài nha môn, đưa mắt nhìn. Thấy Từ Khắc Triển chạy về phía Nam. Lý Du kích lúc này cũng chẳng kịp điều động thủ hạ, tay xách đại đao đuổi theo sau, chỉ sợ tên nghịch tặc chạy thoát mình sẽ mang tội. Lại nói chuyện Từ Khắc Triển đang bỏ chạy, chợt ngẩng đầu nhìn lên, thấy cổng Nam thành đã hiện ra trước mắt. Tặc đồ trong lòng vô cùng mừng rỡ, miệng thầm niệm mấy câu "Di Đà". Chỉ cần thoát ra khỏi thành này, lo gì quan binh đuổi kịp hắn. Từ Khắc Triển vừa chạy vừa nghĩ, ngẩng mặt nhìn lên, trong lòng chợt kinh hoàng. Hai cánh cổng thành đã được đóng kín, trước cổng thành còn có mấy tên lính tay cầm trường thương và cung tên. Nghịch tặc không dám chạy tiếp, vội xoay mình rẽ sang hướng Đông. Phía sau hắn, quan binh đuổi thực gấp, xem ra đã sắp đuổi kịp kẻ giết quan của phủ Đại Danh.