Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 97

Sau khi Tuần Tu cho

Liễu Y đi, đầu tiên là đưa cho Smith một đống công việc, sau đó làm cho

Dương Vanh biến mất ở Đô thành, nhịn mấy ngày, rốt cuộc không nhịn nỗi

nữa, cho người an bài tự mình đi Kỳ Sơn.

Tuần Tu không ngờ vừa

tới tổ quay phim, lại thấy được một màn làm gân xanh trên trán nổi lên,

thấy Liễu Y được một người đàn ông khác ôm vào trong ngực, rất muốn tiến lên tách ra, nhưng sự nhẫn nại cho tới nay, khiến Tuần Tu dừng ở bên

ngoài, không chớp mắt nhìn chằm chằm từng cử động trong sân.

Như

vậy thì cũng thôi đi, ai ngờ tiếp theo, Liễu Y lại bị người đàn ông kia

hôn một cái, Tuần Tu biết đây là đóng phim, cũng biết chỉ là thoáng qua, nhưng ánh mắt Tuần Tu lại như dao, hận không thể trực tiếp giẫm chết

diễn viên nam này.

Bởi vì biết tính tình Liễu Y, Tuần Tu chỉ có

thể nắm chặt tay vịn, cái gì cũng không làm, ngồi một bên nhìn hai người tình ý triền miên trong sân, chỉ là u ám nơi đáy mắt càng ngày càng đậm hơn, trong lòng không biết nghĩ cái gì.

Liễu Y thấy ánh mắt sâu

thẳm này của Tuần Tu, dần dần thả chậm bước chân, cuối cùng, từng bước

đi tới, đứng ở trước mặt Tuần Tu, đưa tay vẫy vẫy, "Sao anh lại tới

đây."

Một tiếng hô này, khiến nhân viên làm việc bên cạnh quay

đầu nhìn sang, lúc Tuần Tu vừa tới thì mọi người cho là đi ngang qua mà

thôi, không ngờ lại là người quen của minh tinh mới nổi Liễu Y, không

che giấu ánh mắt bát quái, dựng lỗ tai lên.

Ánh mắt lạnh lẽo của

Tuần Tu quét một vòng, thấy những nhân viên công tác kia rối rít cúi đầu làm việc, lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn Liễu Y cùng mình chào hỏi,

nhàn nhạt hừ một tiếng, trực tiếp đưa tay, "Tới đây."

Liễu Y cúi

đầu chà chà chân, thầm than trong lòng, mình lại không làm việc trái với lương tâm, sao lại không dám đi tới, nhìn bàn tay duỗi ra, Liễu y tiến

lên một bước, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay của

Tuần Tu.

Tuần Tu từ từ kéo Liễu Y tới gần mình hơn, ngẩng đầu nhìn, "Cúi đầu."

Liễu Y không hiểu gì, nhưng vẫn cúi đầu xuống, thấy Tuần Tu âm tình bất định, nhỏ giọng nói, "Sao anh lại tới đây."

Tuần Tu không trả lời, mà móc khăn tay từ trong túi ra, lau trán của Liễu Y

một hòi, "Sau này đừng cho người khác chạm vào, em là của anh."

Liễu Y nhất thời quẫn bách, thấy Tuần Tu tức giận, cắn răng, nhỏ giọng nói, "Sao anh lại tới , Tuần Tu."

Sau khi Tuần Tu thu hồi khăn tay, sắc mặt mới tốt hơn một chút, cười như không cười, "Em ở đây, đương nhiên anh muốn tới."

Liễu Y biết người này đang ghen, trừng mắt nhìn, trực tiếp nói, "Trước kia em đã nói, anh quên rồi sao?."

Tuần Tu buông tay ra, "Anh không tới, còn không thấy được một màn vừa rồi, tiểu Y, em cho anh một kinh hỉ."

Ý của những lời này rất rõ ràng, khiến Liễu Y nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, , vừa rồi mình cũng rất kinh ngạc, đừng nói Tuần Tu, người này cũng

biết bắt thời cơ, hừ một tiếng, "Tuần Tu."

"Tiểu Y, nếu anh không đến, vợ anh sẽ bỏ đi với người khác, " Tuần Tu uyển chuyển nói.

Liễu Y nghẹn lời, không ngờ anh ấy lại để ý như vậy, vừa định nói chuyện,

lại thấy Tiền Văn Phương vội vã chạy tới, Liễu Y nhức đầu.

Tiền

Văn Phương đang nói chuyện với những người khác, quay đầu , thấy bộ đáng trợn mắt há mồm của Hiểu Mẫn, theo tầm mắt nhìn sang, vừa thấy người

đàn ông ngồi trên xe lăn, nhất thời khẩn trương, nhớ tới xì căng đan lần trước, thấy Liễu Y đang nhỏ giọng nói chuyện với người kia, hoang mang.

Tiền Văn Phương nhìn nhân viên làm việc trong sân mặc dù đang làm chuyện của mình, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Liễu Y bên kia, còn có mấy

người nhỏ giọng bắt đầu nghị luận, Tiền Văn Phương thầm kêu không ổn,

không để ý tới những chuyện khác, vội vàng đi tới.

Liễu Y cho

Tuần Tu một ánh mắt cảnh cáo, nghiêng đầu nhìn Tiền Văn Phương đang đi

tới gần, "Chị Tiền, hôm nay em đã quay xong rồi, chị cũng nghỉ ngơi một

chút đi."

Tiền Văn Phương chuẩn bị chất vấn, thấy gương mặt bình tĩnh của Liễu Y, lập tức nghẹn lại, có chút cà lăm nói, "Em….., anh

ta….., cái kia….., lần trước."

Liễu Y thấy Tuần Tu dù bị bắt gặp

nhưng vẫn ung dung nhìn mình, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiền Văn Phương, "Chị Tiền, chị không sao chứ."

"Liễu Y, em và anh ta….., " Tiền Văn Phương lưu loát hỏi.

Liễu Y thả tay xuống nói, "Là hàng xóm của em, thuận đường đến Kỳ Sơn, tới gặp em một chút."

Tiền Văn Phương nghi ngờ nhìn, "Hàng xóm của em, từ Đô thành thuận đường tới đây, Liễu Y, em cho chị là người ngu sao."

"Chị Tiền, đây không phải nơi nói chuyện, về rồi hãy nói, " Liễu Y thầm than quả nhiên mình đoán không sai, quá thành thực cũng không tốt.

La Thành ngồi ở chỗ của mình, uống trà, mắt nhìn chằm chằm động tĩnh chỗ

Liễu Y, lúc đầu cũng không quan tâm, chỉ là, thấy Liễu Y và người đàn

ông ngồi trên xe lăn nói chuyện hòa hợp, tâm dừng lại, ánh mắt tìm tòi

nghiên cứu, nhưng dưới con mắt của mọi người, La Thành cũng không thể

tiến lên thám thính, chỉ là ánh mắt kia lộ ra ngờ vực vô căn cứ.

Mà hiện tại Kiều Kỳ đang chuẩn bị diễn phần của mình, bên tai nghe Hàn

Thần chỉ điểm, ánh mắt liếc một cái, thật ra thì lúc Tuần Tu tới, Kiều

Kỳ đã biết, chỉ là, Kiều Kỳ cũng không coi là quen vị Tuần thiếu này,

cho nên không có đi qua chào một tiếng, nhưng thấy Liễu Y chủ động tiến

lên, dù sao Kiều Kỳ cũng hơi lo lắng tình huống hiện tại của Liễu Y .

Hàn Thần theo Kiều Kỳ ánh mắt nhìn qua, mới nhìn một cái, cũng không có chú ý, dù sao làm đạo diễn, phải chú ý cảnh đang quay, mà không phải là xì

căng đan của diễn viên, nhưng đối với người đàn ông ngồi trên xe lăn,

tăng thêm cảm giác không nhìn thấu trong lòng đối với Liễu Y.

Những người khác cũng bắt đầu nghị luận, bởi vì Tuần Tu rất ít xuất hiện ở

bên ngoài, cho nên tất cả mọi người cũng không biết đây là người nào,

chỉ là, thấy người đàn ông vạn vỡ đen mặt đứng sau lưng người đàn ông

ngồi trên xe lăn, cũng ghé đầu suy đoán quan hệ của Liễu Y và người đàn

ông đang ngồi trên xe lăn.

Liễu Y đi chung xe với đoàn phim, lúc

phát hiện phần diễn của mình đã xong, thấy mình và Tuần Tu hiển trở

thành trọng điểm chú ý của mọi người, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói

mấy câu với Tiền Văn Phương bên cạnh, xong đẩy Tuần Tu đi ra ngoài.

Hải Phong nhìn người cướp việc của mình, im lặng nhìn trời, không nói tiếng nào đi sau lưng hai người, tự nhiên không nhìn ánh mắt của những người

bên cạnh, nhìn đi tới bên cạnh xe, Liễu Y tự nhiên ôm lấy Tuần Tu ném

vào trong xe, vạch đen đầy trán, vội vàng thu xe lăn lại, bỏ vào cóp

sau, ngồi vào vị trí phía trước.

Mà Liễu Y vừa lên xe, liền khởi động đi, Liễu Y nhìn Tuần Tu, Tuần Tu nhìn Liễu Y, hai bên trầm mặc không nói.

Một lúc sau, Tuần Tu không để ý tới đau đớn trên mông, thở dài một tiếng,

đưa tay ôm cổ Liễu Y, nhắm ngay đôi môi liền khẽ cắn một hớp, nhỏ giọng

nói ra, "Anh tới, em không vui như vậy sao."

Liễu Y nháy mắt hai

cái, "Cũng không phải, chỉ là, sao anh không trước với em một tiếng, hơn nữa anh đã đồng ý với em, sẽ không cho người khác biết quan hệ của hai

chúng ta."

"Vậy là em muốn giấu cả đời sao, hay là nói, em còn chưa có bỏ ý nghĩ rời đi, " Tuần Tu nói thẳng.

Liễu Y mím môi, "Làm sao có thể, không phải em đang từ từ tiếp nhận anh sao."

Ánh mắt Tuần Tu tối sầm lại, nghiêng đầu nhìn Liễu Y, "Em đã không thích anh tới, anh đi vậy."

Liễu Y sững sờ, thở dài một tiếng, dựa người về sau, vô hồn nhìn mui xe, nhỏ giọng nói, "Anh ép em quá chặt, Tuần Tu."

Tuần Tu cũng dựa người về sau, "Anh tới, không có tâm tư khác, mặc dù để cho người khác biết anh cũng không sao cả, nhưng mà không phải bởi vì

nguyên nhân này anh tới tìm em, anh chỉ là nhớ em thôi."

Liễu Y

đưa tay khẽ vuốt trán, trầm mặc xuống, bên trong xe chỉ nghe được tiếng

hít thở, mà Tuần Tu bên cạnh, chậm rãi tới gần Liễu Y, đưa tay ôm eo của Liễu Y, nắm thật chặt.

Liễu Y biết Tuần Tu là người không đạt

mục đích không bỏ qua, cùng một đức hạnh với mình, đối với hắn không nói mà tới, thật ra Liễu Y cũng không để ý, chuyện mình để ý là, mình vô

cùng bị động, quan hệ bây giờ, những người trong tổ quay phim, không

biết lại nghĩ gì, mà chỗ Tiền Văn Phương, bây giờ Liễu Y vừa nghĩ tới

liền nhức đầu.

"Tiểu Y, " Tuần Tu nhìn Liễu Y trầm mặc, nhỏ giọng nói.

Liễu Y nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, quả nhiên đang chiếm tiện nghi của

mình, đưa tay đẩy cánh tay đang ôm eo mình ra, "Hiện tại lập tức về Đô

thành đi, chờ em về tính sổ với anh."

Tuần Tu vừa nghe, lật người đè lên Liễu Y, Hải Phong phía trước giật mình một cái, vội vàng đóng

cửa sổ ở giửa lại, đưa tay lau mồ hôi, cũng may lần này tới đây đi chiếc xe này, phi lễ chớ nhìn.

Tuần Tu đến gần Liễu Y, sắc mặt âm trầm, "Em thích người cùng em quay phim."

Lúc mới gặp, Tuần Tu chỉ cảm thấy Liễu Y là một người phụ nữ có thể cho

mình an tâm, khi mình và cô ấy tiến một bước tiếp xúc thì mới phát hiện, cô ấy là người thông minh nhưng vẻ ngoài đần độn sau lưng là xa cách,

chỉ có người trong lòng cô ấy nhận định mới có thể từ từ cảm thấy cô ấy

chân thành và trực tiếp.

Tuần Tu càng hiểu rõ một điểm này, cũng

liền càng yêu Liễu Y, trong lòng có dục niệm độc chiếm càng mạnh, hi

vọng ánh mắt của cô ấy chỉ đặt ở trên người mình, hi vọng cô ấy thấy chỉ có một người là mình, vậy mà, mâu thuẫn, là hắn muốn phóng túng cô ấy,

cưng chiều cô ấy, cô ấy muốn làm cho mình đều muốn dung túng, thậm chí

nghĩ tới mặc kệ trả giá gì cũng phải vì cô ấy làm được.

Cho nên,

lúc mới bắt đầu, Tuần Tu đúng là mặc kệ công việc Liễu Y, ngược lại còn

có thể giúp cô ấy loại bỏ chướng ngại, nhưng khi thấy một màn vừa rồi,

Tuần Tu có chút hối hận, ý niệm muốn Liễu Y rời đi giới Giải Trí càng

ngày càng mạnh.

Liễu Y nháy mắt hai cái, im lặng nhìn người trước mặt, đưa tay đẩy ra chút cự ly, "Nghĩ cái gì đâu, em còn hơn một tháng

là quay xong rồi, còn nữa, em nói lại một lần, vừa rồi chỉ là quay

phim."

Tuần Tu vừa nghe, ôn hòa cười một tiếng, "Thật."

"Thật, nếu như anh nói trước một tiếng, cũng không phải em sẽ không đồng ý ,

anh hiện tại rất tốt, trực tiếp chạy tới nơi đây, chuyện của em và anh,

em còn chưa nói cho Tiền Văn Phương nữa, " Liễu Y nhỏ giọng nói.

"Đó không phải là vừa đúng, " Tuần Tu có thâm ý cười một tiếng.

Liễu Y nhìn khuôn mặt tươi cười xảo trá của người trước mặt, hận không thể

đánh lên một cái, "Thật là tốt, anh cho những lời nói trước kia của em

như gió thổi bên tai."

"Đó không phải là trước kia ư, hiện tại

hai chúng ta tình đầu ý hợp, hai bên tình nguyện, người khác thích nói

thích xem, đều không liên quan tới chúng ta, thật ra thì anh cảm thấy

được nếu như em quan tâm những thứ này, còn không bằng ở nhà cùng với

anh... tất cả mọi thứ của anh hiện tại đều là của em, bây giờ em đã là

một tiểu phú bà rồi, có làm diễn viên hay không cũng không sao, " Tuần

Tu nói.

Liễu Y thoáng nhìn, hừ một tiếng, "Vứt ý nghĩ trong đầu anh đi, em còn tính toán làm diễn thêm vài năm nữa."

Tuần Tu cứng đờ, mình hiểu rõ Liễu Y, nhưng Liễu Y cũng hiểu rõ mình, biết

Liễu Y sẽ không dễ dàng đổi quyết định, trong mắt Tuần Tu trầm xuống,

đôi tay ôm eo Liễu Y, tựa vào trên bả vai Liễu Y, nhỏ giọng nói, "Em

phải cách xa những người này một chút."

"Được, " Liễu Y cũng không có ý định thân cận với người khác.

"Kịch bản sau này của em, anh xem trước, nếu như có những màn như vừa rồi,

anh có quyền phản đối, " Tuần Tu nhân cơ hội quang minh chánh đại tính

toán .

Liễu Y hừ một cái, cũng biết này người nghĩ cái gì, chỉ

là, mình cũng sẽ không nhận những bộ phim như vậy , dù sao đường diễn

của mình rất nhỏ, gật đầu, "Được."

"Vậy sau này em quay phim, nếu như mà anh nhớ em, em phải đồng ý cho anh tới gặp, " Tuần Tu nói thẳng.

Hiện tại Liễu Y mới phát hiện mình lọt hố, mắt nháy hai cái, thật ra thì

công khai hay không, hiện tại Liễu Y cũng không còn mâu thuẫn trong

lòng, mình thật sự đối với Tuần Tu không giống với nhựng người khác,

gật đầu, cò kè mặc cả nói: "Không được thưởng xuyên."

"Em muốn

anh về, anh khẳng định nghe lời em, chỉ là, em phải bày tỏ một chút,

thật vất vả anh mới tới một chuyến, " Tuần Tu nhân cơ hội ngẩng đầu,

nhìn gương mặt gần trong gang tấc, ánh mắt dừng ở trên đôi môi.

Liễu Y nhìn người nào đó được voi đòi tiên, lật người đè Tuần Tu ở dưới, hai người trao đổi vị trí, nữ trên nam dưới, mà Tuần Tu cười khẽ, mỉm cười

đợi.

Liễu Y đưa tay nâng cằm Tuần Tu lên, đáy mắt trầm xuống, "Bày tỏ xong rồi, anh về Đô thành đi."

Tuần Tu ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt mong đợi nhìn Liễu Y.

Liễu Y thầm nghĩ, cuối cùng mình cũng áp một lần, có thể ngộ nhưng không thể cầu, nói gì cũng phải chiếm thượng phong một lần, cúi đầu nhắm ngay đôi môi Tuần Tu gặm nuốt, chỉ là, Liễu Y đúng là không có học đến nơi đến

chốn, loạn gặm vừa thông suốt, khiến Tuần Tu cau mày chịu đựng đau đớn,

một lúc sau, thấy Liễu Y vẫn còn động tác kia, trực tiếp đưa tay đè đầu

Liễu Y xuống, chủ động xâm nhập.

Bày tỏ như thế sao đủ, một màn

vừa rồi kia, Tuần Tu nhịn đã lâu, lật người đè Liễu Y ở phía dưới, chuẩn bị nếm thử một chút tư vị mình tiêu muốn lâu rồi.

Nhưng động tác này, khiến Liễu Y điều kiện phản xạ một cái, đưa tay đẩy ra, mà Tuần Tu bị Liễu Y đánh bay đến trên cửa xe.(___sOck_: tội nghiệp anh ấy)

Liễu Y hồi hồn, vội vàng kéo Tuần Tu về chỗ ngồi, nhìn bất mãn trong mắt

người nào đó, cái trán bầm tím, lúng túng liếm môi một cái, nhỏ giọng

nói, "Em bày tỏ xong rồi, anh đưa em đến cửa khách sạn thì về đi."