Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 96

Sau khi bắt đầu quay, Liễu Y dựa vào lý giải của mình và Hàn Thần chỉ điểm, còn có thỉnh

thoảng thảo luận với Kiều Kỳ, dần dần cũng diễn ra vai nữ phụ âm u và

hồn nhiên này, diễn với sư phụ La Thành bất cần đời, lúc đầu Liễu Y còn

có chút thấp thỏm, song thấy La Thành sau khi quay toàn tâm nhập vai,

Liễu Y cũng tiến vào trạng thái.

Quay mấy cảnh đầu vô cùng thuận

lợi, lúc quay cảnh ra tay tàn nhẫn, cảnh bị sư phụ trách phạt mà quật

cường, cảnh ẩn nhẫn khi thấy kẻ thù xuất hiện, Liễu Y căn bản có thể một lần thông qua.

Chỉ có lúc đụng phải sư phụ La Thành,

thấy kỹ thuật diễn đạt tới trình độ thu phóng tự nhiên của minh tinh

quốc tế, Liễu Y cũng thỉnh thoảng NG một lần, nhưng áp lực càng lớn Liễu Y càng nghiêm túc, ngược lại kỹ thậy diễn càng tiến bộ.

Nhưng buổi quay phim chiều hôm nay, Liễu Y đụng phải bình cảnh, mà La Thành đóng chung rõ ràng là khiến áp lực Liễu Y hơn .

Liễu Y nghe một tiếng hô ngừng, vội vàng cúi đầu xoa khóe mắt, còn La Thành

ngồi ở mép giường bên cạnh trực tiếp quay đầu cười khẽ, không có một

chút phong phạm của minh tinh điện ảnh quốc tế.

Hàn Thần bất đắc dĩ đứng lên nhìn nhân viên làm việc đang cúi đầu cười bốn phía, ánh

sáng lạnh đảo qua, cao giọng nói với Liễu Y đang cúi đầu trong sân,

"Liễu Y, cô không thể biểu hiện một chút cô gái đang hoài xuân, ánh mắt

kia của cô, nếu là người, đều cho rằng cô đang nhìn kẻ thù, anh ta là sư phụ của cô, là người cô yêu, sao cô vừa đụng tới cảnh tình cảm thì kẹt

rồi."

Liễu Y vừa nghe, đã sớm quen với những lời này, ngu ngơ ở

trên giường, cúi đầu trùm chăn lên người, làm như không nghe tiếng cười

nhạo của La Thành bên giường, nhỏ giọng nói với Hàn Thần, "Đạo diễn

Hàn, đại khái tôi còn chưa tìm được cảm giác."

La Thành chăm chú

nhìn Liễu Y, rồi lại nhìn Hàn Thần, cười như không cười nói, "Nếu không

để cho tôi và Liễu Y bồi dưỡng chút tình cảm trước,được không đạo diễn

Hàn."

Hàn Thần vừa nghe, trừng mắt nhìn La Thành, sau khi người

này quay phim nhiều lần trong sáng ngoài tối vứt mị nhãn với Liễu Y, may mà Liễu Y đầu gỗ, nếu không phim còn chưa quay xong, xì căng đan đã bay đầy, hừ một tiếng, nói với La Thành, "Cũng được, hiện tại không bằng

cậu câu thông với Liễu Y một chút, đã diễn nhiều lần như vậy, không diễn xong cảnh này, hôm nay không quay xong, người nào cũng không được nghỉ, tôi cũng không tin, không phải chỉ là ánh mắt thôi sao."

Lúc Hàn Thần biết nhà đầu tư chỉ định Liễu Y, đúng là đồng ý, dù sao lần

đầu Liễu Y đã để lại cho mình ấn tượng rất sâu, dám động thủ đánh vai

nam chính ngoan độc mạnh mẽ, diễn nhân vật như vậy tuyệt đối là hạ bút

thành văn, nhưng thật không nghĩ tới, Liễu Y thiếu sợi dây cảm tình, như vậy xem ra, cho dù Liễu Y là một diễn viên thiên tài, nhưng đường diễn lại càng ngày càng hẹp, đáng tiếc rồi.

Cảnh quay lần này là Liễu Y nghe La Thành phải ra khỏi cốc đi thăm bạn tốt võ lâm minh chủ, trong lòng biết võ lâm minh chủ là kẻ thù của mình, Liễu Y phải giả bộ bị cảm lạnh nằm ở trên giường, dùng chuyện này để ngăn cản La Thành đi.

Liễu Y nhìn vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của đạo diễn Hàn, cũng

rất buồn bực, biết nên diễn ra sao, nhưng ánh mắt lại không làm được.

Lần quay đầu tiên là bình tĩnh nhìn, đương nhiên không được, lần thứ hai là ra sức chớp mắt, càng thêm không được, lần thứ ba là vừa rồi, Liễu Y

nhớ lại ánh mắt lúc mình nhìn Tuần Tu, chuẩn bị thử một lần, nhưng từ

đầu Liễu Y đã quên mình với Tuần Tu đó là càng thêm trực tiếp, cho nên

nhìn chằm chằm nửa ngày, khóe mắt đều đã bắt đầu giật giật, vẫn lại là

không được.

La Thành nhìn Liễu Y đang cúi thấp đầu trên

giường, vốn loại chuyện này không cần mình làm, nhưng chỉ cần là Liễu Y, La Thành muốn đùa một chút, gương mặt vạn năm không đổi kia, quả nhiên

có làm cho người ta rất có dục vọng khi dễ, khóe miệng nhếch lên, gật

đầu với Hàn Thần, không ngại nói một chút với Liễu Y kỹ thuật diễn, "Vậy đạo diễn Hàn đợi một chút, tôi và Liễu Y nói chuyện trước đã."

Hàn Thần gật đầu, mình cũng đã nói với Liễu Y không ít lần, cũng không có

hiệu quả, hiện tại cho La Thành thử xem, không chừng lại có tác dụng,

khoát tay với nhân viên công tác, ngồi xuống.

La Thành ngồi

bên giường Liễu Y, nhìn Liễu Y, đưa tay muốn vỗ vỗ bả vai Liễu Y an ủi

một chút, lại bị Liễu Y nhanh chóng né tránh, đáy mắt tối sầm lại, cười

khẽ, "Em cảnh giác anh như vậy, tiếp theo đúng là quay không nổi nữa."

"Có gì cứ nói, đừng động tay động chân, " Liễu Y nói thẳng.

Hiện tại La Thành phát hiện thân phận người gặp người thích kia của mình có

đôi khi cũng không dùng được, nhàn nhạt nói, "Anh không làm tim em đập

nhanh hơn sao, em cũng nên cho chút phản ứng đi."

Liễu Y im

lặng nhìn người đàn ông tự kỷ đang nói chuyện với mình, lấy tay vỗ trán, nhàn nhạt nhìn, "Cho đến bây giờ tôi cũng không phát hiện anh có ưu

điểm gì." diễn.đàn.lê.quý.đôn

"Đồ đệ, em quá đả kích người, em chưa từng thầm mến người nào, " La Thành nhỏ giọng hỏi.

Liễu Y nhanh chóng lắc đầu, không chút suy nghĩ, "Không có."

"Vậy em có yêu người nào chưa, " Cặp mắt La Thành sáng lên, khóe miệng cười nhạt.

"Chưa, " Liễu Y trầm tư hồi lâu, cho là với Tuần tu còn chưa đạt tới cái loại thích đó, chỉ là để ý.

La Thành sững sờ, nhìn Liễu Y từ trên xuống dưới, chợt khẽ cười, "Vậy thì

dễ làm rồi, em nhìn anh như nhìn người trong lòng mình là được, nếu

không thử một chút."

Liễu quần áo囧, muốn nói lại thôi, một lúc sau, nặn ra một câu, "Vừa rồi tôi cho anh là bạn trai đó."

La Thành nhớ tới ánh mắt nhìn thẳng vừa rồi, nhất thời nói không được nữa, không biết nên nói Liễu Y thiếu hụt tình cảm, hay là quá lạnh nhạt, một lúc sau, nhỏ giọng nói, "Liễu Y, nhìn vào mắt anh."

Liễu Y suy nghĩ một chút, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn La Thành.

La Thành chuẩn bị một chút, đắm đuối đưa tình, khóe mắt mang theo tình

yêu, dịu dàng mà cưng chiều, thấy Liễu Y run run, giọng nói từ tính mà

nhu hòa, "Có cảm giác gì." diễn.đàn.lê.quý.đôn

Liễu Y chép chép miệng, "Nổi da gà."

La Thành thất bại rồi, chưa từng gặp người nào ngư Liễu Y, không phải ai

cũng bị mình làm cho thất điên bát đảo sao, La Thành chưa từ bỏ ý định,

ánh mắt càng thêm nhu hòa, ánh mắt đào hoa phóng điện ra, trầm thấp nói: "Liễu Y, em lại nhìn nào hai đôi mắt của anh."

Liễu Y sững sờ nhìn, cho đến khi khóe mắt co quắp, nghi ngờ nói, "Còn phải nhìn tiếp à."

La Thành nhìn Liễu Y căn bản không choáng khi bị mình phóng điện, buồn bực trong lòng, chẳng lẽ sức quyến rũ của mình có vấn đề rồi, "Em thấy gì

trong mắt anh."

Liễu Y nháy hai cái mắt, trực tiếp nói, "Một con mắt to một mắt nhỏ, có phải anh đã từng phẫu thuật hay không."

La Thành nghẹn một hơi , gỗ mục không thể đẽo, nhìn ánh mắt trong suốt

phát hiện chân tướng của Liễu Y trước sau như một, La Thành mình hoài

nghi, chẳng lẽ mình già rồi.

Hàn Thần nhìn hai người hồi lâu không có động tĩnh bên kia, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, cao giọng nói, "Hai người xong chưa."

La Thành hồi hồn, nhìn ánh mắt của Liễu Y bao tử bắt đầu đau, lúng túng

sờ mũi, trực tiếp đi tới bên cạnh Hàn Thần, sau khi nhỏ giọng mấy câu,

vừa chỉ chỉ Liễu Y, sau đó Hàn Thần suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ gật

đầu.

Khóe miệng La Thành nở nụ cười, đi tới gần Liễu Y, nhỏ giọng nói, "Anh và đạo diễn Hàn đã thương lượng, lời kịch của cảnh này vẫn

như vậy chỉ là, đến lúc đó anh sẽ thêm động tác, em phối hợp là được,

ánh mắt lời nói, tùy em thôi."

Liễu Y vừa nghe, thở phào nhẹ

nhõm, nếu như nếu muốn mình thi triển cái ánh mắt thầm mến kia, chắc hai mắt đều phải rút ra, gật đầu.

Nghe một tiếng hô bắt đầu, Liễu Y

nằm lên giường, nhắm mắt lại, trong lòng bình phục, chỉ cần đừng kêu

mình làm cô gái đang yêu, những chuyện khác đều không có vấn đề, đợi La

Thành đi tới bên giường, Liễu Y theo kịch bản len lén mở mắt ra nhìn

trộm, vội vàng lại nhắm lại.

La Thành bưng chén thuốc, ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn Liễu Y một lúc, diễn như là một sư phụ hòa ái, đưa tay sờ mặt của Liễu Y, ngón tay xẹt qua khuôn mặt.

Liễu Y nắm

chặt tay lại, phản xạ có điều kiện liền muốn nhảy người lên, nhớ những

lời La Thành vừa nói, nhớ tới cái gì, cứng ngắt nằm, không nhúc nhích,

trong lòng buồn bực, trong kịch bản cũng không như vậy, thêm động tác

cũng đừng quá mức, đợi qua một lúc, Liễu Y căn cứ theo kịch bản, từ từ

mở mắt, không có sức nhìnn người ngồi đối diện bên giường nói, "Sư phụ."

La Thành ôn hòa cười một tiếng, đưa tay gõ lên đầu Liễu Y một cái, "Uống

thuốc trước đã, sư phụ mới một ngày không gặp ngươi...ngươi cũng không

chiếu cố thân thể, sau này lớn lên, cũng phải biết tự chăm sóc mình."

"Không phải có sư phụ sao, sư phụ, có thể không uống thuốc hay không, " Liễu Y không biết cái gì là nhìn trộm, biết không làm cái ánh mắt quỷ dị kia,

chỉ biết trừng to mắt mà nhìn.

La Thành ôn hòa cười một tiếng, đỡ Liễu Y dậy, khiến Liễu Y dựa nửa người vào người mình, sau đó ôm Liễu

Y, cúi đầu dùng muỗng múc thuốc đưa đến khóe miệng Liễu Y, "Thuốc đắng

dã tật, ngoan."

Trong lòng Liễu Y cực kỳ buồn bực, hô hấp phái

nam nhàn nhạt phun bên tai, trực tiếp làm toàn thân Liễu Y cứng đờ, nhìn muỗng thuốc đưa đến, cúi đầu thuận theo uống một hớp, thầm nghĩ trong

lòng, động tác thêm này cũng quá nghiêm trọng đi, kịch bản nói cho mình

tựa vào đầu giường, như bây giờ, Liễu Y cũng chỉ có thể nhắm mắt diễn

xuống.

Uống thuốc xong, Liễu Y nghiêng đầu vừa định nói lời kịch, mà La Thành để chén thuốc đã hết xuống quay đầu hôn lên trán Liễu Y, da thịt tiếp xúc, khiến hai tay Liễu Y ở dưới chăn nắm thật chặt, nhịn,

cụp mắt xuống, cắn răng nghiến lợi nói lời kịch, "Sư phụ, đừng rời khỏi

ta."

Trong kịch bản là một câu cầu khẩn đến miệng Liễu Y, biến

thành ra lệnh, nhưng Hàn Thần đang nhìn chằm chằm màn ảnh không có la

ngừng, bởi vì hắn thấy tròng mắt Liễu Y che giấu âm trầm và nhẫn nại,

biểu hiện như vậy ngược lại vừa đúng, trong lòng có chút đáng tiếc cho

Liễu Y, thật là một mầm non tốt, sao lại không biết diễn tình cảm chứ.

Đáy mắt La Thành tối sầm lại, đụng chạm vừa rồi hắn cũng không nghĩ tới,

chỉ là trong nháy mắt hồi hồn, cúi đầu nhìn Liễu Y trong ngực, đưa tay

vuốt tóc của cô, cảm nhận thân thể Liễu Y càng thêm cứng còng, khóe

miệng cười nhạt, cưng chìu nói, "Yên tâm, sư phụ không đi đâu cả."

Hàn Thần nhìn chằm chằm ống kính, thấy kịch bản hoàn toàn bị thay đổi, thấy thế nào, hai người trong sân có chút mập mờ, mặc dù hiệu quả không tệ,

nhưng mình cần chính là Liễu Y đơn phương thầm mến, hiện tại như vậy,

cảm thấy người sư phụ kia muốn chiếm tiện nghi của đồ đệ thôi.

Hàn Thần ho khan một tiếng, được rồi, hiệu quả mình muốn đã có, cũng chỉ có thể như vậy, Hàn Thần biết rõ khuyết điểm của Liễu Y , có thể diễn tới

như bây giờ, đã coi như là không tệ, ngẩng đầu gật đầu với phụ tá, những thứ khác có thể xem nhẹ đi. diễn.đàn.lê.quý.đôn

Liễu Y nghe hô

ngừng, vội vàng trở mình lật người xuống giường, mà cùi chỏ không cẩn

thận thúc ngay sau lưng La Thành, căn bản không nhìn người phía sau,

chạy ra khỏi sân khấu cảnh.

La Thành còn đắm chìm trong phim,

không phản ứng kịp, trực tiếp bị Liễu Y đẩy một cái, cả người ngã xuống

giường, La Thành một tay ôm ngực, ẩn ẩn có cảm giác đau, bò dậy thấy

Liễu Y không biết đã chạy đi đâu, gân xanh trên trán nổi lên, nhỏ giọng

nói, "Liễu Y."

Liễu Y chạy ra ngoài trình diện, đang muốn đi tới

chỡ Hàn Thần xem lại một chút, ánh mắt liếc một cái, bước chân dừng

ngay tại chỗ, nhìn người nào đó đang ngời trên xe lăn đen mặt cách đó

không xa, có cảm giác chột dạ, mắt nhìn những người trong tổ quay phim,

chà chà lòng bàn chân, bước nhanh tới.