Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 98

Sau bữa cơm chiều,

phòng khách trong khách sạn, Liễu Y ngồi trên ghế sa lon bên cửa sổ cúi

đầu uống trà, Tiền Văn Phương ở trước mặt Liễu Y nóng nảy đi tới đi lui, không khí trầm thấp.

Tiền Văn Phương liếc Liễu Y, lửa giận trong mắt càng tăng, nắm chặt tay, xoay người ngồi bên cạnh Liễu Y, ho khan

một tiếng, muốn hấp dẫn lực chú ý của Liễu Y.

Còn Liễu Y bên

cạnh vẫn cúi đầu trầm tư, khóe mắt mang theo nhu tình, vừa vô thức uống trà, vừa vô thức đưa tay vuốt khóe miệng, xuất thần.

Tiền Văn

Phương phát hiện đôi môi Liễu Y có chút sưng đỏ, cả kinh, ho khan nửa

ngày không thấy Liễu Y có động tĩnh, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng, "Em và người đàn ông ngồi xe lăn có quan hệ gì."

Liễu Y nghe

được giọng nói bên tai, đặt ly trà xuống, nghiêng đầu nhìn, không nghe

rõ lời Tiền Văn Phương nói, nháy mắt hai cái, "Chị Tiền, chị nói gì."

Tiền Văn Phương giận sôi lên, tay run run, cắn răng nói ra, "Liễu Y, em nghiêm túc chút cho chị."

Liễu Y duỗi lưng một cái, ngồi thẳng thân thể, nghiêm trang, nghiêm túc nói, "A, nói đi, chị Tiền."

"Người tới hồi chiều, em có quan hệ gì với anh ta, em cũng đừng nói là xem

mắt, cũng đừng là hàng xóm, " Tiền Văn Phương trực tiếp hỏi, có mắt đều

có thể thấy quan hệ của Liễu Y và người đàn ông ngồi trên xe lăn đó,

Tiền Văn Phương không chớp mắt nhìn miệng Liễu Y, nói không có gì, đánh

chết mình cũng không tin.

Liễu Y vẻ mặt thì ra là như vậy, thành

khẩn gật đầu, chuẩn bị nói cho Tiền Văn Phương, dù sao chuyện này cũng

phải nói cho Tiền Văn Phương một tiếng, "Chị Tiền, nói thật, em cũng

không ngở sẽ như vậy, lúc đầu đúng là xem mắt, sau lại trở thành hàng

xóm, gần đây mới lui tới, bây giờ anh ấy là bạn trai của em."

Tiền Văn Phương vừa nghe Liễu Y thừa nhận, trong lòng không biết tư vị gì,

mặc dù khẳng định, nhưng Liễu Y thừa nhận, khiến Tiền Văn Phương sững sờ tại chỗ, có cảm giác bị sét đánh, há to mồm, muốn nói lại thôi.

Liễu Y liếc một cái, nhìn Tiền Văn Phương ngổn ngang trong gió, vội vàng ân cần hỏi han, "Chị Tiền, chị không sao chớ."

"Em cứ nói đi, Liễu Y, em rất được, trước kia không phải em đã thề không

nói chuyện yêu đượng sao, sao mới không bao lâu lại chấp nhận" Tiền Văn

Phương cắn răng, tăng thêm giọng nói.

"Trước kia không có quan hệ này, sau này em mới đồng ý, " Liễu Y cúi đầu lấy tay tính, hết sức chăm chú bẻ mấy đầu ngón tay, một lúc sau, ngẩng đầu nhìn Tiền Văn Phương,

"Cũng chỉ mới hơn một tháng, thật."

Tiền Văn Phương dựa người về sau, không còn hơi sức, "Liễu Y, chị cũng không biết nói gì với em mới tốt, em gạt chị nói chuyện yêu đương còn chưa tính, sao lại công khai

lui tới, chị nói cho em biết nghệ sĩ không giống người khác, em có thấy

minh tinh nào kết hôn rồi còn tiếp tục huy hoàng nữa, cho dù có kết hôn, cũng che giấu không cho người ta biết, chứ đừng nói tới chuyện yêu

đương, người nào không phải lén lén lút lút, em rất được, còn chưa có

thành danh đâu, đã công khai yêu đương rồi, có phải em không muốn cầm

Tiểu Kim Nhân hay không, có phải em không muốn làm diễn viên nữa hay

không."

Liễu Y thở dài một tiếng, những gì Tiền Văn Phương nói

mình cũng cân nhắc qua, từ lúc xác định quan hệ với Tuần Tu, đúng là

không muốn cho người khác biết, bởi vì khi đó Liễu Y còn muốn rời đi,

nhưng sau khi hai người nói chuyện lần trước, Liễu Y cũng không có ý

kiến gì với việc có công khai hay không.

Nói cho cùng, Liễu Y cho là đây là vấn đề riêng của mình, ngược lại có thì có, không có cũng

không sao, Liễu Y không muốn phức tạp như thế, có một số việc, sớm muộn

cũng sẽ bị người biết nói, cần gì phải giấu, mặc dù bây giờ ra cửa phải

cải trang, đi tới chỗ nào cũng có người muốn ký tên, nhưng Liễu Y vẫn

không muốn làm minh tinh.

Quan điểm của Liễu Y là, mình có cố

gắng nữa, cũng không thể nổi tiếng như Kiều Kỳ, nhiều nhất cũng được xem là một diễn viên hạng hai.

Đối với Liễu Y, cuộc sống mới là chủ

yếu nhất, một năm có thể quay mấy bộ phim, những thời gian khác, Liễu Y

chỉ muốn làm mình, có lẽ Liễu Y nghĩ tương đối thật sự, có lẽ ý nghĩ như vậy sẽ không sinh tồn được trong ngành giải trí, nhưng bản tính Liễu Y

là như thế, cho nên Liễu Y chỉ thuận theo tự nhiên, nếu như quan hệ với

Tuần Tu bị người biết nói, vậy thì công khai luôn.

"Chị Tiền, em biết chị muốn tốt cho em, nhưng là đây là việc riêng của em, em hi vọng chị có thể hiểu cho em, lúc mới bắt đầu em thật sự không cùng anh ấy

lui tới, mà bây giờ, xác thực là có, sau này có kết hôn hay không, hiện

tại em cũng không nói trước được, nhưng có một số việc, không phải che

giấu là tốt, nếu như fan của em vì vấn đề này mà không quan tâm em nữa,

vậy em cũng không còn gì để nói, mà tổ quay phim vì vấn đề này mà không

muốn em quay tiếp...em cũng không để ý, nhiều năm như vậy, chị là người

em thân cận nhất, em không cần chị ủng hộ, chỉ yêu cầu chị hiểu, chị

Tiền, có một số việc, em có thể nghe lời chị, nhưng chuyện này, chị để

em tự xử lý đi, " Liễu Y nghiêm túc nói, cũng hiểu được nguyên nhân Tiền Văn Phương phản đối.

Liễu Y hiểu lời nói của Tiền Văn Phương,

nhưng vẫn muốn sống như ý muốn của mình, đời người ngắn ngủi, Liễu Y

càng thêm quý trọng cuộc sống này, bây giờ có thể cảm nhận được người

khác quan tâm, Liễu Y sẽ không vì tương lai không xác định mà buông

tha, bởi vì có chuyện cưỡng cầu cũng không được.

Tiền Văn Phương

nghiêm túc nhìn gò má bình tĩnh của Liễu Y, những năm này chung đụng với Liễu Y, từ sau sự kiện Dương Vanh, Liễu Y giống như biến thành người

khác, vô cùng thành thật, vô cùng cố chấp.

Tiền Văn Phương cũng

biết lời nói của mình, cô ấy có thể hiểu, nhưng mà làm theo hay không,

lại là một chuyện khác, nhưng thấy Liễu Y cố gắng hăm hở tiến lên, có

lúc Tiền Văn Phương cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng chuyện này, quan hệ đến sự phát triển sau này của Liễu Y, nấu làm không tốt, liền hủy sạch.

"Em thích anh ta thật, " Tiền Văn Phương chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Em cũng không biết có thích hay không, nhưng đối với anh ấy thật sự không

giống với người khác, nếu như muốn em tiếp nhận, cũng chỉ có anh ấy, cho nên em không muốn bỏ qua, " Liễu Y nhỏ giọng nói, mặt mày cũng có chút

nghi ngờ, thích hay không, Liễu Y cũng không biết rõ, nhưng rời đi Tuần

Tu, hiện tại Liễu Y cũng không làm được, đưa tay sờ sờ khóe miệng, trong mắt dâng lên nhu tình.

Liễu Y nhớ tới chuyện trên xe vừa rồi,

sau khi bị mình đẩy ra, tên kia lại vẫn trở lại, nhớ tới mình bị Tuần Tu hôn đến quên hết tất cả, hai tai Liễu Y lại hồng lên, hiện tại Liễu Y

không phủ nhận, mình cũng háo sắc, không chịu nổi người ta hấp dẫn, chỉ

là, tư vị vẫn không tệ, nếu như mình ở trên, vậy thì càng tốt.

Tiền Văn Phương giương mắt , thấy Liễu Y lại mất hồn, thở dài nhìn trần nhà, bộ dáng như vậy nếu nói không thích người đàn ông ngồi xe lăn này, ai

cũng không tin.

Tiền Văn Phương cao giọng ho khan mấy tiếng, nhìn liễu y trực ngu ngốc nhìn mình, Tiền Văn Phương thất bại, khoát tay, vô lực tựa vào ghế sa lon sau lưng, "Em thật sự kiên quyết, Liễu Y, em rất tốt, nhưng người kia lại….."

Tiền Văn Phương chẹn chữ xuống,

không phải mình có thành kiến, dù sao người kia là một người tàn tật,

nếu như bị người khác biết quan hệ của Liễu Y với anh ta, như vậy mặc kệ sau này Liễu Y có chia tayhay khôn, đều là bị người khác bàn tán.

Tiền Văn Phương xác thực không coi trọng lựa chọn của Liễu Y, nếu như là

người bình thường, có lẽ cũng sẽ không bị người khác chú ý, nhưng người

đàn ông kia lại ngồi xe lăn, loại tình yêu không ngang hàng này, nếu như liễu y không chia tay, người khác sẽ đoán Liễu Y vì cái gì mới ở cùng

với anh ta, nếu như chia tay, người khác sẽ nói liễu y bội tình bạc

nghĩa, mặc kệ cái nào, liễu y cũng không chiếm được chỗ tốt.

Tiền Văn Phương nhớ tới lời đồn thời gian trước, chỉ bị người khác chụp hai

phát, cũng đã nói bóng nói gió rồi, hiện tại nếu như bị người khác biết

minh tinh là Liễu Y, không biết có nỗi bão luôn hay không.

Tiền Văn Phương nhớ tới cái gì, nhỏ giọng hỏi, "Anh ta đang làm nghề gì."

Liễu Y không ngờ Tiền Văn Phương chấp nhận nhanh như vậy, ngây nhẩn cả

người, sờ sờ cằm, "Chị Tiền, anh ấy là người nhà họ Tuần."

"Nhà

họ Tuần, " Trong lúc nhất thời Tiền Văn Phương không nghĩ ra, trầm mặc

một lúc, chợt vỗ đùi, kinh ngạc nhìn Liễu Y, "Em nói là nhà họ Tuần,

trời, Liễu Y, em và anh ta sao lại biết nhau."

Không trách Tiền

Văn Phương kinh ngạc, ở Đô thành, trước kia tồn tại của nhà họ Tuần

chính là nói một không hai, sau lại bởi vì biến cố mới yên tĩnh lại,

nhưng cho dù như thế, đó cũng là một con cọp, hơn nữa nhà họ Tuần cũng

có quan hệ với nhà họ Dương như mặt trời ban trưa đi, Tiền Văn Phương

nhớ tới Dương Vanh, nhớ tới Tần Vân, nuốt nước miếng một cái, cho nên

Liễu Y quen với người đàn ông ngồi xe lăn trong lúc đó, đừng trách Tiền

Văn Phương nghĩ sai, có phải vì tiền hay không, có phải không vì cái

khác hay không.

Liễu Y vừa nghe, có chút xấu hổ, lúc đầu đúng là

vì một nửa gia sản của người ta đi, mặc dù sau lại không phải, nhưng

cũng không che được mục đích không tinh khiết lúc đầu của mình, thấy ánh mắt bát quái của Tiền Văn Phương, ngoài miệng nói, "Chị Tiền, Em là

hạng người đó sao."

Tiền Văn Phương xuy một tiếng, "Em là loại

người nào chị còn không biết, là người trong mắt chỉ có tiền, có lẽ em

không khuất phục dưới quyền thế, nhưng tiệc bạc lại không chắc, mặc dù

bây giờ nhà họ Tuần không bằng trước kia, nhưng nội tình, mà vị Tuần

thiếu kia mặc dù không xuất hiện, ở Đô thành, đó cũng là có thể có tiếng nói, em và hắn cùng nhau, rốt cuộc là vì cái gì, hửm."

Khóe

miệng Liễu Y giật giật, thầm than trong lòng, mình cung không tham tiền

như vậy, chỉ là nhớ tới sao mình lại rơi vào bẫy của Tuần Tu, Liễu Y

cũng không tiện nói, chỉ có thể nói nói: "thật không có nguyên nhân

khác, chị Tiền, chị nghĩ đi đâu, em qua lại với anh ấy, chỉ bởi vì anh

ấy là Tuần Tu, không liên quan đến cái khác."

Tiền Văn Phương rõ ràng không tin, "Chân của anh ta như vậy, em nói em thích thật, chị ngu sao."

Liễu Y nghẹn lời, nhưng bây giờ cũng không thể nói chân Tuần Tu không sao,

dù sao đây là chuyện của Tuần Tu, nghiêm túc nhìn Tiền Văn Phương, "Có

vài người có chân cũng không phải là tốt."

Tiền Văn Phương cứng

đờ, biết Liễu Y nói là Dương Vanh, thở dài một tiếng, khoát tay, "Liễu

Y, chị mặc kệ em vì cái gì, nhưng em phải rõ ràng, nếu em không muốn che giấu, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, một khi người khác biết hắn là

người nhà họ Tuần, nhất định em sẽ bị người khác bàn tán, những gì vừa

rồi chị hỏi, có lẽ người khác cũng sẽ nghĩ như vậy, em phải chuẩn bị tâm lý, chị biết không khuyên được em, em đã quyết định, cũng đừng hối hận, ai, nếu như vị Tuần thiếu thật tình với em, có lẽ sau này em sẽ tốt một chút, nếu như không phải, Tiểu Kim Nhân của chị đoán chừng cũng đừng

nghĩ tới nữa."

Liễu Y điểm đầu, xác thực Tiền Văn Phương nghĩ rất xa, nhưng Liễu Y không muốn dựa vào Tuần Tu, nếu quả thật bởi vì mình

và Tuần Tu công khai mà mang đến tương lai không thể dự đoán, như vậy

Liễu Y cũng không hối hận, coi như cuối cùng Tuần Tu và mình chia tay,

Liễu Y hai bàn tay trắng, nhưng tối thiểu, cũng đã nếm thử một lần, coi

như sau này đi làm công nhân vệ sinh, Liễu Y cũng đã chuẫn bị tâm lý.

Tiền Văn Phương không nói thêm gì nữa, có lẽ là mình nghĩ nhiều, đúng là có

một số chuyện, không phải nói không muốn thì không có, chỉ cần Liễu Y

cùng vị Tuần thiếu kia còn qua lại, sớm muộn cũng sẽ bị người khác biết, buổi sáng mình và tổ diễn kịch đồng thời trở về, những nhân viên công

tác kia nghị luận ầm ĩ, mỗi người đều có tâm nhiều chuyện, coi như mình

nghe chính miệng Liễu Y nói, cũng không ngừng được suy đoán.