Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, đưa tay kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng nói ra: “Làm sao anh biết là tôi sẽ không bằng lòng? Tôi chưa có lên tiếng anh liền cho rằng tôi không muốn?”
Tiêu Vân Trác quay đầu lại nhìn Thường Hy, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, há miệng hỏi: “Nàng bằng lòng?”
Thường Hy ôm lấy cánh tay của hắn, tựa đầu lên vai Tiêu Vân Trác, sau đó nói: “Chàng thật sự yêu thích nữ nhân nhà thương gia sao? Nếu như có một ngày chàng thành công, miệng lưỡi thiên hạ sẽ không để yên cho một nữ nhân như vậy đứng bên cạnh chàng. Bọn họ sẽ dùng thế lực của mình mà ép buộc chàng, sẽ dùng tầng tầng lớp lớp lễ nghi quy củ đối phó chàng.”
“Hán Vũ đế có thể lấy Vệ Tử Phu, Hán Thành đế có thể phong Triệu Phi Yến, cho nên ta chắc chắn có thể thuận lợi đem nàng cưới vào hậu cung, trở thành thê tử duy nhất đời này của ta. Ta mặc dù không nghĩ mình có thể gây dựng sự nghiệp to lớn như Hán Vũ đế nhưng khẳng định rằng mạnh hơn Hán Thành đế. Thường Hy, nếu nàng thật sự để ý xuất thân của mình như vậy thì rất đơn giản, đợi năm sau ca ca của nàng đề tên bảng vàng, ta liền nghĩ biện pháp để huynh ấy đi ra biên cương, một khi đã lập được chiến công thì còn ai dám khinh thường nhà nàng. Thật ra thì nàng không cần phải lo lắng, Hoàng hậu của Tiêu Vân Trác ta nhất định sẽ được vạn người kính ngưỡng mà không ai dám khinh bỉ.” Nói tới chỗ này Tiêu Vân Trác khẽ thở dài một hơi, thực ra những chuyện này hắn đã sớm nghĩ tới từ lâu, chẳng qua là chưa nói với nàng mà thôi.
Thường Hy tựa hồ không thể tin được nhìn Tiêu Vân Trác, ngay cả những thứ này hắn cũng đã nghĩ đến rồi sao? Cho nên hiện tại hắn mới có thể dễ dàng mà nói ra như thế. Thường Hy hỏi: “Làm sao chàng biết ta quan tâm những thứ này?”
“Nếu cả những điều này còn không biết thì làm sao có tư cách lấy được nàng?” Tiêu Vân Trác cười nhẹ một tiếng, lần nữa ôm Thường Hy vào trong ngực, chậm rãi nói: “Thật ra ta không coi trọng xuất thân, nàng là con gái của thương nhân thì thế nào? Chỉ cần là người ta thích thì bất kể xuất thân như thế nào, trong lòng ta cũng đều là trân bảo.”
Thân thể Thường Hy run lên, dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng Tiêu Vân Trác, ghé vào thật sát trong ngực của hắn, lại một câu cũng không nói lên lời, chỉ có thể im lặng nghẹn ngào… Trân bảo… Nàng là trân bảo trong lòng hắn sao?
“Này vẫn như cũ không phải là một cam kết, đó chỉ là lời nói của một nam nhân đối với nữ nhân mà hắn yêu, là lời nói thật lòng nhất của hắn, là Tiêu Vân Trác yêu Ngu Thường Hy chứ không phải Thái tử gia yêu Ngu thượng nghi, cái này nàng có hiểu được không?”
Thường Hy gật đầu một cái, lại dùng sức gật đầu thêm cái nữa, nàng hiểu, nàng rất hiểu. Hắn nói Tiêu Vân Trác yêu Ngu Thường Hy… Tiêu Vân Trác yêu Ngu Thường Hy… Một nam nhân yêu một nữ nhân, cần gì Thái tử gia, cần gì Ngu thượng nghi, kia đều không phải là thứ hắn muốn, cái hắn cần chẳng qua chỉ là một mình Ngu Thường Hy mà thôi!
Tiêu Vân Trác thở một hơi dài nhẹ nhõm, trịnh trọng nói: “Ta nguyện nắm tay nàng, kiếp này mãi không buông!”
Thường Hy nín khóc mỉm cười, nhưng nước mắt thế nào cũng không ngừng được. Hắn đưa cho đúng là thứ nàng muốn, một nam nhân yêu một nữ nhân. Thường Hy lau nước mắt, cố tỏ ra bá đạo nói: “Nắm tay người, kéo người đi. Cả đời này Tiêu Vân Trác là người của Ngu Thường Hy đấy!”