Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 225

Thời điểm xuống xe ngựa cũng là lúc màn đêm đã hạ, may mà có bóng đêm che giấu nếu không một thân quần áo nhếch nhác của Tiêu Vân Trác và Thường Hy không biết sẽ chọc ra chuyện thị phi gì nữa.

Vào được cổng lớn Đông cung, Thường Hy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Ta về phòng trước, về chuyện thạch trận thì ngày mai ta sẽ vẽ lại bản đồ cho chàng, đúng theo lộ tuyến đi vào thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

Ánh trăng nhu hòa xuyên qua tầng là mà chiếu xuống. thân ảnh hai người như ẩn như hiện dưới tàng cây, nếu như không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện được nơi đó có người. Ánh trăng nhuộm lên hai bóng hình lúc sáng lúc tối, ngay cả giọng nói tựa hồ cũng trở nên mơ màng.

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, cười nhàn nhạt mà nói: “Được, không cần gấp gáp thế, ngày mai ta sẽ không đi núi hoang, nàng tốt nhất nên về phòng nghỉ ngơi đi.”

Kể từ lúc bày tỏ thẳng thắn, cảm giác giữa hai người hình như cũng thay đổi khác trước. Thường Hy giống như có chút xấu hổ, ngay cả ánh mắt của Tiêu Vân Trác cũng không dám nhìn thẳng. Tiêu Vân Trác nhìn dáng vẻ của Thường Hy, cả người chỉ cảm thấy giống như được hạnh phúc bao quanh, thì ra yêu nhau là một chuyện ngọt ngào như vậy.

Gió nhẹ lướt qua, lá cây lay động, ánh trăng sáng bạc xuyên qua lá cây đi vào, vừa đúng dừng lại trên khuôn mặt Thường Hy. Tiêu Vân Trác nhìn chăm chú bộ dáng Thường Hy cúi đầu kiều kiều khiếp khiếp xấu hổ, nhất thời không nhịn được mà dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi nàng.

Đó cũng không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, lần đầu tiên là nụ hôn ngoài ý muốn bên đài thủy tạ, lần thứ hai là ở thư phòng, nhưng bất kể lần nào so với giờ phút này thì cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Lần đầu là đơn thuần vô ý, lần thứ hai coi như là cường hôn, chỉ có lần thứ ba này mới được xem như nụ hôn đầu chân chính của hai người.


Ánh trăng trong suốt mềm mại, bóng lá man mác xào xạc, gió nhẹ từ từ chạm qua, khung cảnh mông lung thổi lên tình cảm mênh mông của hai người. Lần này Thường Hy không có tránh né mà chủ động ôm chặt cổ Tiêu Vân Trác, nhón chân lên, cùng hắn dây dưa.

Chủ động cùng nhiệt tình của Thường Hy thật khiến Tiêu Vân Trác thụ sủng nhược kinh, không khỏi càng kéo sâu hơn nụ hôn, hồi lâu mới ở bên tai Thường Hy nói: “Ta cho rằng nàng sẽ trốn, không nghĩ tới đơn thuần như nàng cũng có một mặt nhiệt tình, thật khiến cho ta bất ngờ đấy!”

Sắc mặt Thường Hy vốn đã hồng rồi nay lại càng phát ra giống như rỉ máu, đôi mắt nhìn Tiêu Vân Trác tràn ngập nhu tình sâu như biển. Nàng khẽ cắn răng, đột nhiên kiễng chân lện chạm nhẹ vào môi Tiêu Vân Trác, sau đó nhanh chóng nói: “Chàng là nam nhân ta thích!” Nói xong liền bụm mặt lập tức chạy đi. Đây là chuyện điên cuồng nhất nàng đã làm rồi, cùng một nam nhân tự định chung thân…

Tiêu Vân Trác nghiêng người dựa vào thân cây, nhìn bóng lưng chạy trối chết của Thường Hy nhưng cũng không đuổi theo, ngũ quan lạnh lùng khắc lên thật sâu nhu tình. Cả đời này của hắn cũng chỉ nở nụ cười duy nhất với nữ nhân này. Đều nói hồng nhan cười một tiếng khuynh thành khuynh quốc, nụ cười này của hắn chỉ vì một mình nàng mà nở rộ. Nàng đến, để cho sinh mệnh của hắn một lần nữa thấy được ánh mặt trời. Có được nàng, là cỡ nào may mắn kiếp này của hắn!

***

Sáng sớm hôm sau khi Thường Hy tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Ngày hôm qua quá mệt mỏi cho nên sáng nay nàng mới có thể thức dậy muộn như vậy. Thường Hy ngồi bật dậy, nhìn bóng nắng ngoài cửa sổ, không khỏi kêu lên một tiếng: “Đã trễ thế này rồi sao?”

Nghe được thanh âm Thường Hy, Vãn Thu vén rèm thêu hoa mai đi vào, cười nói: “Ngu tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh?”

“Vãn Thu, thế nào không có đánh thức ta? Thái tử gia vào triều sớm là do ai hầu hạ?” Thường Hy hé miệng hỏi, vừa hỏi vừa vén chăn lên, xuống giường đi giày.


Vãn Thu lấy y phục từ trên giá gỗ giúp Thường Hy mặc vào, lúc này mới từ từ cười nói: “Thái tử gia phân phó rằng để cho Ngu tỷ tỷ ngủ thêm một lát. Lời Thái tử gia nói ai dám không nghe?”

Thường Hy nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên, ngay sau đó có chút không tự nhiên, che giấu nói: “Ngày hôm qua ta theo Thái tử gia ra cửa làm chút việc, chạy rất nhiều nơi.”

Nghe được lời Thường Hy nói, Vãn Thu cũng không có hỏi nhiều, chẳng qua là sắc mặt mang theo một tia vui sướng, sau đó mới đổi chủ đề nói: “Ngu tỷ tỷ, theo tỷ phân phó bọn muội đã đi theo dõi Vân Thanh cô cô. Ngày hôm qua Vân Thanh cô cô lại đến Loan Minh cung, ước chừng nán lại gần nửa canh giờ mới rời khỏi. Sau khi trở về thì có xử lý chút chuyện Đông cung, sau lại đến chỗ Phùng Lương đễ.”

“Có biết được bọn họ nói những gì hay không?” Thường Hy khẽ nhíu mày, thần sắc có chút không vui. Vân Thanh thật đúng là không chịu ngồi yên. Mà nàng còn quên chưa hỏi Tiêu Vân Trác xem lai lịch trước đây của Vân Thanh nữa.

Vãn Thu thấp giọng nói về: “Nô tỳ nghe ngóng, cung nữ canh giữ ở ngoài cửa tựa hồ nghe đến ‘tiễn hành’… Bởi vì thanh âm rất nhỏ nên cũng không nghe lén được bao nhiêu.”

Thường Hy rửa mặt xong, lại trở về phòng ngủ, ngồi ở trước gương đồng, hỏi: “Tiễn hành? Chỉ nghe được mấy chữ này thôi sao?”

Vãn Thường Hy cầm lên lược gỗ đào chải đầu cho Thường Hy, vừa sơ tóc vừa nói: “Đúng vậy.” Nàng dừng lại một chút nhìn thần sắc Thường Hy rồi mới nói tiếp: “Nô tỳ suy nghĩ cả ngày, cho rằng có thể liên quan đến hai chữ này đại khái cũng chỉ là việc mấy ngày sau các vị Vương gia xuất cung rồi. Mấy vị Vương phi đều là cùng Phùng Lương đễ đi ra từ Vĩnh Hạng cung, nếu như bày một bàn tiệc vì bọn họ tiễn hành cũng là chuyện thường tình.”

Vãn Thu nói xong thì cũng vừa lúc chải xong tóc cho Thường Hy, sau đó dùng một cây trâm bạc cố định lại, cuối cùng nói: “Ngu tỷ tỷ, tỷ nói xem Vân Thanh cô cô có phải muốn Phùng Lương đễ bày tiệc tiễn hành bọn họ hay không? Nhưng nếu là như vậy thì động cơ của Vân Thanh là gì đây? Nàng không phải không biết Thái tử gia rất kiêng kỵ chuyện này chứ?”

Thường Hy chau mày, không nghĩ tới Vân Thanh lại không an phận như vậy, hừ lạnh nói: “Mấy vị Vương gia xuất cung không biết là tiết kiệm được cho chúng ta bao nhiêu công sức suy tính, Vân Thanh làm sao lại không biết nặng nhẹ mà bày ra mấy chuyện hô phong hoán vũ như vậy? Muội tiếp tục theo dõi đi, chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường!”

Vãn Thu gật đầu một cái, nói: “Muội biết rồi, Ngu tỷ tỷ yên tâm đi.” Vừa nói xong thì đem hộp trang điểm của Thường Hy chỉnh trang lại, trong lúc bất chợt thấy được ở ngăn cuối cùng có một chiếc trâm bạc chạm hoa mai, không khỏi hỏi: “Ngu tỷ tỷ, làm sao tỷ cũng có chiếc trâm này?”