Thường Hy hiểu rõ tính tình của mình, nếu như muốn nàng cam tâm tình nguyện ủy khuất cầu toàn nàng không làm được, tuyệt đối không làm được. Cho nên nàng chu mỏ nói: “Dù sao sáu năm sau tôi cũng xuất cung!”
Sắc mặt Tiêu Vân Trác đen một trận, thì ra nàng vẫn còn có ý định này, hắn không khỏi cắn răng nghiến lợi nói: “Nàng còn muốn chạy trốn?”
Thường Hy giãy dụa ở trong ngực Tiêu Vân Trác, cảm thấy tư thế này nói chuyện một chút khí thế cũng không có, nhưng là giãy dụa mấy cái cũng không thoát, đành phải từ bỏ rồi nói tiếp: “Nếu anh mạnh mẽ giữ tôi ở trong cung, tôi không dám đảm bảo mình sẽ làm ra những chuyện gì nữa. Anh phải biết nữ nhân ghen rất đáng sợ, sẽ bất tri bất giác mà làm ra những chuyện sai lầm. Cho nên, nếu thật sự có ngày kia, xin anh niệm tình mà tha cho tôi một con đường sống, tôi sẽ vô cùng cảm kích.”
Tiêu Vân Trác bật cười ra tiếng, nữ nhân này thật khờ mà cũng thật đáng yêu, ngay cả lời như vậy cũng có thể nói ra khỏi miệng. Nữ nhân mà hắn đã từng gặp qua lúc nào cũng cố gắng đem mặt độc ác của mình giấu đi, chỉ phô bày ra phần lương thiện xinh đẹp. Cũng chỉ có Thường Hy dưới tình huống như thế này còn nói ra được những lời như vậy, không chút nào che giấu một mặt khác trong con người của nàng, điều này thật sự làm hắn yêu thích, hắn vốn không ưa gì những dạng nữ nhân dối trá kia.
Tiêu Vân Trác lật người một cái đem Thường Hy đè xuống dưới nệm trên xe ngựa, cùng nàng mặt đối mặt. Hắn nhìn vào đôi mắt đang chớp động của nàng, thấp giọng nỉ non nói: “Ta không thể cho nàng tương lai là bởi vì bây giờ ta còn chưa có tương lai, nếu như không đăng cơ được ngôi vị Hoàng đế có thể ta sẽ chết. Muốn cho nàng trở nên cường giả để tự bảo vệ mình đó là vì hiện tại ta không có năng lực bảo đảm cho nàng an toàn tuyệt đối, trừ phi ta ở bên cạnh nàng thời thời khắc khắc, nhưng điều đó là không thể nào, bởi vì ta còn có quốc sự bận rộn trong triều, ta còn phải cố gắng bảo vệ địa vị của mình. Nàng cũng không nên nói mấy lời như buông tha cho ngôi vị Thái tử, nếu quả thật như vậy thì Ngu gia của nàng sẽ vĩnh viễn không có cơ hội xuất đầu lộ diện, còn rước thêm tai họa ngập đầu. Ngay cả khi ta cam nguyện dâng lên ngôi vị Hoàng đế thì có lẽ ánh mặt trời ngày mai ta cũng không thể thấy được. Chỉ bởi vì ta là Thái tử, là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế danh chính ngôn thuận, chỉ cần ta còn sống thì người ngồi lên ngôi vị Hoàng đế kia vĩnh viễn sẽ không yên tâm, hắn sợ một ngày ta sẽ đổi ý, ra tay đoạt lại giang sơn của hắn.
Cho nên cả đời này ta cũng sẽ không thoát khỏi hoàng thành, muốn sinh tồn thì phải tranh đấu. Tranh đấu có thắng có thua, người khác có thể thua nhưng ta thì không thể. Ngu Thường Hy, ta có rất nhiều thân bất do kỷ, tựa như bảy nữ nhân trong Đông cung kia, đều không phải là ta muốn, nhưng chỉ cần một câu nói của phụ hoàng ta liền có họ. Cho nên ta không thể cho nàng một cái cam kết, nếu một ngày kia phụ hoàng hạ chỉ bắt ta cưới Thái tử phi thì ta cũng đành phải tuân mệnh. Hoặc là nàng nghĩ ta có thể phản kháng, nhưng như vậy là không thể nào, hậu quả của việc phản kháng không cần ta nói nàng cũng hiểu được. Có thể nàng xem ta là người coi trọng quyền thế, lãnh huyết vô tình, nhưng nếu không như vậy, không biết ta đã đầu thai mấy lần rồi.
Ta cũng sẽ không bảo nàng chờ ta, chờ ta đi lên đế vị ta sẽ cho nàng tất cả thứ nàng muốn. Đó là không thể nào, không ai có thể ngồi mát ăn bát vàng. Nàng phải đứng bên cạnh ta, cùng ta sánh vai ngạo thị thiên hạ này, cho nên phải cùng nhau tác chiến.
Ngu Thường Hy, ta không cho nàng cam kết, cũng không cho nàng hy vọng, ta chỉ có thể nói cho nàng biết, nàng đi theo một Thái tử tùy thời có thể bỏ mạng, nàng yêu một nam nhân ngay cả hứa hẹn cũng không thể cho nàng, nàng sẽ phải chịu đựng nhiều gian khổ vì nam nhân ấy ngay cả cam kết cho chính bản thân hắn, hắn cũng không làm được.”
Nói tới chỗ này Tiêu Vân Trác dừng lại, khóe miệng hiện lên một mạt cười châm chọc, rồi lại tiếp tục: “Loại sự tình ăn bữa nay lo bữa mai ta đã trải qua nhiều năm, nếu nàng muốn cùng ta thì nhất định phải trải qua những ngày này. Chỉ cần một ngày còn chưa đăng cơ thì loại cuộc sống này sẽ tiếp tục kéo dài nữa, mỗi ngày nàng sẽ phải tập trung cao độ, thời thời khắc khắc phải đề phòng kẻ khác, thậm chí bao gồm cả cha ruột của nàng. Có lời gì nàng không thể nói cho bất luận kẻ nào, dù cho nhận hết uất ức cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nàng có bằng lòng hay không?”
Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác nói, biết rõ những lời này của hắn rất tuyệt tình, hắn cái gì cũng sẽ không cho nàng nhưng lại muốn nàng mạo hiểm đi theo hắn, mỗi giây mỗi phút đều phải đối mặt với nguy hiểm cùng tai nạn, phòng bị mỗi người chung quanh. Hắn nói loại sự tình này hắn đã trải qua nhiều năm, nàng nên chán ghét nam nhân tuyệt tình như vậy mới đúng, nhưng tại sao nàng lại cứ cảm thấy trong lòng ê ẩm, cảm thấy nam nhân trước mắt này vô cùng đáng thương đây?
Hắn nói rất đúng, hắn ngay cả ngày mai của bản thân mình còn không thể đảm bảo thì sao có thể cho người khác một cái cam kết? Lời như vậy nghe thì tuyệt tình, nhưng Thường Hy lại cảm nhận được đằng sau đó là thâm tình nồng đậm. Nam nhân này tuyệt không giả dối, tuyệt không lạnh lùng, một chút cũng không khiến cho người ta thấy chán ghét, càng chỉ khiến cho người ta thêm đau lòng.
Chẳng biết từ lúc nào nước mắt trong suốt đã tràn mi mà ra, thì ra chua cay sẽ khiến cho người ta không khống chế được mà chảy nước mắt, thì ra khi phát hiện được phương thức hắn biểu hiện nhu tình, khi đến gần bên cạnh hắn, nàng sẽ càng không thể rời bỏ được nam nhân này, bởi vì hắn kiên cường, bởi vì hắn ngụy trang khiến nàng lại càng thêm thương tiếc.
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, hắn có chút khẩn trương, sợ Thường Hy sẽ cự tuyệt, sẽ rời hắn mà đi. Không có một nữ nhân nào sẽ bằng lòng đi theo một nam nhân mà ngay cả một lời hứa hẹn cũng keo kiệt, không có một nữ nhân nào sẽ đồng ý đi theo một nam nhân tuyệt tình như hắn vậy.
Nữ nhân ai cũng muốn được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng nếu như đi theo hắn sẽ phải mặc áo giáp ra trận, cùng hắn đối mặt với phong ba bão táp, có lẽ ngay cả tính mạng cũng khó mà đảm bảo.
Hắn thật sự là một nam nhân rất tuyệt tình!
Nhưng nam nhân tuyệt tình ấy cũng khát vọng một phần tình cảm thuần túy, không mang theo bất kỳ toan tính vụ lợi nào khác. Hắn thân là một Thái tử cao quý nhưng cũng chỉ là một nam nhân bình thường, cũng khát vọng được theo đuổi tình yêu, mặc dù khát vọng ấy vừa tại thời khắc hắn được sinh ra ở hoàng cung liền bị hủy diệt.
Thấy Thường Hy chẳng qua là rơi lệ, một chữ cũng không nói, sắc mặt Tiêu Vân Trác tối lại, cười tự giễu. Đúng vậy, có nữ nhân nào sẽ ngu ngốc như vậy không? Từ từ buông ra Thường Hy, Tiêu Vân Trác ngồi thẳng người, lòng tràn đầy hy vọng giờ đây hóa thành hư không, chỉ cảm thấy trong lòng nhức nhối khó chịu, theo bản năng lấy tay xoa xoa ngực mình, tựa hồ như vậy sẽ làm giảm bớt được nỗi đau trong tim. Thì ra Thường Hy không nói gì vì sợ cự tuyệt sẽ làm hắn khổ sở, bởi vì xin lỗi cho nên khóc sao? Vậy thì cần gì chứ!
“Nàng không cần cảm thấy có lỗi, sự lựa chọn của nàng là đúng, người nào sẽ ngu ngốc mà nguyện ý đi theo một nam nhân không dám hứa hẹn, lại còn yêu cầu người ấy cùng ta đối mặt với phong ba bão táp đây?” Tiêu Vân Trác thản nhiên nói, hắn thật không trách Thường Hy, chính hắn còn ích kỷ như thế thì có tư cách gì đi oán thán người khác?
Thường Hy nghe thế thì có chút sửng sốt, hắn nói vậy là có ý tứ gì? Hắn cho là nàng không muốn đi theo hắn sao?