Trương Hân lùi lại hai bước, “Anh muốn làm gì, đừng có qua đây.”
Làm gì?
“Làm em thôi” Lãnh Mạc tiến đến trước mặt Trương Hân, thò tay nắm lấy cổ tay cô, tay anh dùng sức, vác Trương Hân lên vai.
“A——” toàn bộ cơ thể Trương Hân bị vắt lên vai Lãnh Mạc, phút chốc máu dồn cả lên não cô, cô dùng tay đánh mạnh vào lưng anh, gào thét, “ Lãnh Mạc anh là tên cầm thú chết tiệt, thiếu chuyện đó thì đi mà tìm mấy đứa con gái khác, không phải là anh không thiếu đàn bà sao. Anh không được phép động vào người tôi.”
Không được phép?
Lãnh Mạc lạnh lùng vác cô vào phòng ngủ, đến nơi anh ném cô lên giường, Trương Hân vô thức bò về phía chân giường toan tháo chạy, tay Lãnh Mạc nhanh chóng bắt lấy chân cô, kéo mạnh lại.
“A——”
Lãnh Mạc giật chiếc áo phao vướng víu trên người cô, hai chân kẹp chân của Trương Hân để cô không chạy thể chạy, động tác của anh vô cùng bản năng, tay anh giật mạnh, những chiếc cúc bỗng chốc bay ra khỏi áo “pực pực pực” kêu lên, anh lột áo sơ mi quăng đi, nằm đè xuống.
“Không được động vào tôi.” Trương Hân chỉ còn hai tay còn có thể cử động, cô dùng chúng che chắn lấy bộ ngực của mình, hét lên, “Lãnh Mạc tôi ‘chơi với’ cả nhà anh!”
Lãnh Mạc bất kể sự chống trả của cô, một tay cởi áo khoác của cô xuống quăng xuống giường, anh nghe cô nói vậy chân mày lập tức nhướn lên, “Không phải nói với em rồi sao, cả nhà anh còn mỗi anh, muốn ‘chơi’ thì ‘chơi’ một mình anh đủ rồi, nhưng mấy chuyện này vất vả lắm, cứ để cho đàn ông làm là được rồi.”
Lãnh Mạc không nể nang gì, bất đầu tuốt áo ngủ của cô xuống.
Trương Hân lần này thật đã nộ, “Anh đang phạm pháp đấy Lãnh Mạc ạ, hôm nay anh dám làm thế với tôi, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Lãnh Mạc không buồn để ý đến lời của cô.
Bây giờ mục đích của anh chỉ có một, cưỡi cô ấy, để Trương Hân biết, cô ấy là người đàn bà của ai, xem xem sau này cô còn dám nói hai chữ ‘chia tay ‘ chết tiệt kia không.
“Lãnh Mạc anh không được làm thế với tôi, chúng ta chia tay rồi, chia tay rồi.”
Lãnh Mạc nằm đè lên Trương Hân, anh chỉ cảm thấy cơn thèm khát hơn nửa tháng nay chưa được xả, khi này chỉ thấy trong người rất sảng khoái, hơn nửa tháng nay tâm tình anh không hề tốt, ở với mấy người phụ nữ khác không khiến anh vui vẻ, nhưng bây giờ, chỉ là đơn giản chạm vào cô thôi, đã đủ làm cho cơ thể anh nóng bừng.
Anh thấy hơn nửa tháng nay, bản thân đúng là chết não, đáng nhẽ anh nên sớm đến tìm người phụ nữ này.
Lãnh Mạc phủ phục người xuống, gằn giọng bên tai cô, “Trương Hân, sau này còn dám nói muốn rời xa anh thì anh sẽ bẻ chân bẻ tay em rồi nhốt lại, xem em chạy đi đâu được.”
Dứt lời, anh xé mạnh chiếc váy ngủ của cô.
“Xoẹt——”
Tiếng xé vải kêu lên, bất thình, tim Trương Hân bỗng chốc cũng như miếng vải kia vậy, hoàn toàn bị xé rách. Trương Hân biết cô kháng cự vô ích, bèn nhắm nghiền đôi mắt buông bỏ, cô đưa cánh tay vắt ngang mắt, bờ môi mím chặt.
Lãnh Mạc thấy cô tiêu cực phản kháng, trong lòng bỗng thấy không thoải mái. Khi trước theo anh 7 năm cũng chưa từng thấy cô như vậy, lẽ nào cô thật sự đã yêu người khác?
Vừa nghĩ đến Từ Dịch, ánh mắt Lãnh Mạc càng lạnh băng.
Muốn ở với thằng khác? Nằm mơ!
Anh không còn lòng thương xót mà thô bạo xé đi mọi trở ngại.
Bên ngoài phòng bông tuyết bay nặng hạt, trời vô cùng hán lạnh nhưng ở trong phòng, rõ ràng đã mở điều hòa, nhiệt độ cũng vừa phải, Trương Hân lại cảm thấy như đang trong hầm băng. Cô buồn rầu phát hiện, cho dù tim cô có phản kháng Lãnh Mạc thế nào nhưng cơ thể cô lại không muốn nghe lời. Dưới sự ve vuốt của anh, từng thớ thịt cô tan dần ra.
Trương Hân bịt mắt lại, đuôi mắt tuôn rơi một hàng lệ.
Cô hận bản mình buông lơi như vậy.
Lại càng hận hành động cầm thú của Lãnh Mạc.
Sự điên cuồng của Lãnh Mạc kéo dài đến tờ mờ sáng mới kết thúc, cả hơn ba tiếng đồng hồ vật lộn, Trương Hân vẫn cắn răng chịu đựng, đợi đến lúc cảm thấy anh từ từ rời ra, cô mới mở mắt. Một đêm không ngủ, đôi mắt cô đỏ ngầu, quầng mắt cũng đỏ ửng cả lên, cả người chỗ đỏ chỗ tím, cô nằm đó như một con búp bê tan nát.
Lãnh Mạc cũng là một đêm không ngủ nhưng khác với cô, anh vô cùng sảng khoái. Lãnh Mạc còn định xong chuyện, ôm Trương Hân tình cảm một chút, ai ngờ chưa kịp nằm xuống đã có người gõ cửa.
“Đại ca...”
Lãnh Mạc cau mày khó chịu, “Chuyện gì?”
“Phía anh Bưu có điện, nói có chuyện gấp cần báo cáo với anh, mời anh nhanh chóng quay về.”
Vương Bưu
Vương Bưu biết anh và Trương Hân ở với nhau, không có chuyện quan trọng chắc chắn sẽ không gọi cho anh.
“Tôi biết rồi, đi mua bộ đồ đến đây.”
“Vâng, đại ca.”
Lãnh Mạc trần chuồng xuống giường, tiện tay lấy trong tủ đồ một chiếc khăn tắm sạch quấn lên hông, anh ghé sát người sờ lên mặt Trương Hân, như người có được mọi thứ vậy, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng, “Trương Hân, ngoan ngoãn đi theo anh, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi. Giờ anh có chuyện phải đi, em mau chóng sửa soạn nhé, trước 7 giờ tối nay nhất định phải về biệt thự của anh, hiểu chứ?
Trương Hân nhắm nghiền mắt như đã ngủ say.
Lãnh Mạc biết cô chưa ngủ, ‘hừ’ nhẹ một tiếng, “Trước 7 giờ nếu còn không về, đừng trách anh dùng biện pháp mạnh.”
Trương Hân miệng cười khểnh.
Do vậy Lãnh Mạc biết cô đã nghe rõ, anh bước vào phòng tắm sửa soạn, đợi lúc anh bước ra, thủ hạ đã mang đến quần áo cho anh. Lãnh Mạc nhanh chóng thay quần áo. Lúc này ngoài trời đã rạng sáng, trước khi rời đi, Lãnh Mạc ghé đến thơm lên trán Trương Hân, động tác rất nhẹ nhàng nhưng giọng nói lại lạnh buốt, “Đừng quên những lời anh mới nói với em.”
Nói xong, anh không quay đầu đi luôn.
Trương Hân nghe tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, đợi cho tiếng bước chân đã dần xa mới mở mắt.
Ánh mắt cô vô thần hướng lên trần nhà, thất thần bước đi gột rửa những dấu vết trên tấm thân, cô mặc quần áo, tóc tai bù xù, chân đất tiến đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra, bên ngoài đã phủ đầy tuyết trắng, đầu cô tỳ lên kính cửa, có thể cảm nhận được cái lạnh vương trên tấm kính.
Cô đờ đẫn kéo cánh cửa phòng ngủ, cửa phòng khách không hiểu từ khi nào đã được sửa lại nguyên vẹn, lúc này căn phòng thênh thang, cứ như chưa từng có ai đến. Hay là cô cứ đến chỗ của anh và ở đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Trương Hân cười khẩy
Cô không làm được.
Đến mức phải chuyển đến đó? Cô, Trương Hân không phải loại người ai muốn chém chém, ai muốn giết giết.
Trương Hân gói lại mấy thứ cần thiết và gọi một cú điện cho người quản lý xong, lập tức không cần ngoảnh mặt, cô rời khỏi căn hộ. Cô biết cả cái thành phố này là địa bàn của Lãnh Mạc nhưng cô không tin anh ta có thể một tay che cả bầu trời, cô phải tìm cho được một chốn mà anh không tìm ra.
...
Tô Tố nghe cảnh vệ nói có người đến tìm cô, cảm thấy hơi ngạc nhiên, liền cầm ô lội tuyết ra xem mới biết là Trường Hân, hai con ngươi suýt chút rơi khỏi tròng, “Trương Hân?”
Trương Hân tay xách hành lý, mặt cười gượng nhìn Tô Tố, “Tô Tố, có thể cho tôi trú ngụ ở đây một thời gian không?”