“Tô Tố, có thể cho tôi trú ngụ ở đây một thời gian không?”
Tô Tố thấy Trương Hân dưới trời tuyết tắng, cô mặc một chiếc áo phao đen dài bo dáng, quần bó cũng màu đen và một đôi boots đen ngang gối, cho đến mũ trên đầu cô cũng là màu đen, thứ duy nhất có chút màu sắc là chiếc va li màu đỏ trong tay cô. Hôm nay cô không trang điểm, thấy Tô Tố đi ra từ biệt thự, cô bỏ cặp kính dâm to lù, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch như thiếu máu.
Cũng không biết cô đi trong trời mưa tuyết này bao lâu, trên giày đã dính đầy tuyết, mũi giày cũng đã bị tuyết làm ướt hết, trên mũ trên vai cũng tươm là tuyết. Cô không đeo găng tay, một đôi tay trắng nõn nay lạnh đến đỏ ửng. Tô Tố rất ít khi nhìn thấy Trương Hân như vậy, trong ấn tuợng của cô, Trương Hân luôn là một cô gái tươm tất trong ăn mặc, bất kể lúc nào ở đâu, cô luôn luôn như một nữ vương, để người khác chỉ nhìn là muốn phủ phục dưới chân cô.
Đây là lần dầu tiên cô thấy bộ dạng thất thần này của Trương Hân, Tô Tố bỗng chốc ngây người ra, sau ngạc nhiên là đau xót.
Chị ấy vừa trải qua chuyện gì vậy?
Sự im lặng của Tô Tố bị Trương Hân nhìn thấy, nhưng cô lại từ chối điều này, cô cười khổ tâm lùi lại một bước, “Yêu cầu này của tôi có hơi thiếu chút suy nghĩ, cô đừng thấy khó xử, tôi sẽ đi tìm một người bạn khác vậy.”
Trương Hân thở dài, đúng là cô đã thiếu suy nghĩ.
Lúc rời khỏi căn hộ chung cư, người đầu tiên cô nghĩ đến là Tô Tố.
Ngay lúc đó chính cô cũng cảm thấy bất ngờ.
Nhưng suy tính một hồi, chỗ của Tô Tố vẫn là nơi tốt nhất, Tô Tố và Tiêu Lăng là người yêu, mà chỉ cần Tiêu Lăng và Tô Tố đồng ý giúp cô, thì cô nghĩ rằng Lãnh Mạc muốn tìm cô cũng khá tốn công mất sức.
Không chỉ vậy, Lãnh Mạc còn biết rõ bạn bè của cô. Cô ở trong làng giải trí 7 năm, đương nhiên cũng có những người bạn thân trong giới, cô lo nếu mình đến chỗ họ, cuối cùng Lãnh Mạc mà điên lên sẽ làm khó xử cho họ.
Hơn nữa Tô Tố có Tiêu Lăng bảo vệ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng cô quên mất một chuyện.
Trương Hân nhìn căn biệt thự sau lưng Tô Tố, trong đầu đã nhảy ra một đống sự kiện liên quan đến giới nhà giàu.
Nghe nói ông của Tiêu Lăng là quân nhân chính cống.
Những người già như vậy chắc là không thích có cháu dâu làm diễn viên chứ? Tô Tố mặc dù bề mặt thì tươi tắn vui vẻ, trên thực tế giữa cô với Tiêu Lăng có con trước hôn nhân, trong tình huống như vậy, ông của Tiêu Lăng lại càng ghét Tô Tố mới đúng, hơn nữa đây là nhà tổ của Tiêu gia, nếu địa vị của Tô Tố ở đây bấp bênh, cô còn đến xin cứu giúp thì không khác gì thêm làm phiền Tô Tố.
Càng nghĩ Trương Hân càng thấy mình thiếu suy nghĩ, Trương Hân ngượng ngùng nói, “Ờm... Tôi đi trước đây.”
“Chị muốn đi đâu?” Tô Tố nhanh tay giữ lấy Trương Hân, tay cô lạnh toát, vừa nắm lấy Tô Tố đã cảm nhận như vừa cầm một nắm tuyết, cô nhanh chóng tiến đến bên Trương Hân, lấy ô che lấy cô, đưa tay vuốt đi đống tuyết trên vai Trương Hân, xong xuôi cô tháo chiếc khăn quàng cổ dày của mình đeo cho Trương Hân, “Có phải chị đi bộ đến không, sao trên người toàn tuyết vậy, gọi điện trước cho em, em sẽ cho người đến đón chị.”
Đứng ngoài trời, gió lạnh căm căm, không khí vừa thở ra dường như có thể đóng băng được, Tô Tố nhanh chóng nắm lấy tay cô xoa mạnh để làm ấm, “Đừng đứng ngoài này nữa, mình mau vào nhà đi.”
Trương Hân bị Tô Tố kéo vào biệt thự.
Trên cổ còn vương ít hơi ấm của Tô Tố, cô ngây ra, tay sờ vào khăn quàng, chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay.
Không biết vì sao, cô gái nhỏ bé này luôn làm cô an tâm.
Ngộn tuyết trong biệt thự vẫn chưa được dọn dẹp, phóng tầm mắt toàn một màu trắng xóa, nhìn như một thế giới băng tuyết vậy. Trương Hân bị Tô Tố kéo đến cửa vào, lưỡng lự một lúc không dám vào, cô lắc lắc tay, “Hay là, hay là chị đi mua chút gì nhé, trong nhà còn người già trẻ nhỏ nữa.”
“Không cần, không cần, trong nhà thứ gì cũng đầy đủ, ông nội đang đọc báo trong phòng khách, Tiêu Lăng thì đi làm rồi, còn hai đứa nhóc đi học vẫn chưa về.”
Trương Hân nghe vậy càng căng thẳng.
Lãnh Mạc không có cha mẹ càng không có thân nhân lớn tuổi, cô ở với Lãnh Mạc 7 năm nhưng chưa từng có kinh nghiệm sống với người lớn, nhưng những điều căn bản trong đời sống cô vẫn hiểu, lần đầu đến thăm nhà người khác không nên đi tay không, như vậy không được lịch sự.
Trước do cô đang phiền lòng, đi hai tiếng đồng hồ mới tới được đây, cả quãng đường đi cô cứ ngây người ra như vậy nên hoàn toàn không nghĩ ra chuyện này, bây giờ mới thấy khó xử.
Tô Tố thấy được sự do dự của cô, dịu dàng nói, “Ông là người khá thân thiện, hơn nữa rất thích sự náo nhiệt, có người đến làm khách ông sẽ vui lắm đấy, mau vào đi.”
Trương Hân ngại ngùng theo Tô Tố bước vào nhà.
Trong nhà nhiệt độ lúc nào cũng đủ dễ chịu, Trương Hân vừa bước vào phòng đã thấy cái lạnh trên người như bốc hơi mất.
Lão gia đương ngồi trên sofa ở phòng khách đọc báo, khi nhìn thấy Trương Hân đến ngay cạnh Tô Tố, ánh mắt ông dừng lại trên chiếc va li của cô một hồi, sau đó như không có chuyện gì, ông gật đầu cười với Trương Hân, cười nói với Tô Tố, “Bạn con à?”
“Vâng ạ.” Tô Tố giới thiệu, “Trương Hân, đây là ông nội, đây là bác Trần. Thưa ông và bác, đây là Trương Hân, người bạn thân nhất của cháu.”
Người bạn thân nhất.
Trương Hân nghe Tô Tố giới thiệu, trong lòng vô cùng ấm áp, cô chào lão gia một tiếng, ngại ngùng nói, “Tiêu gia gia, bác Trần, cháu chào mọi người, lần này... làm phiền mọi người quá ạ.”
Lão gia và lão Trần đương nhiên nghe thấy cô tự giới thiệu, thấy cô nói vậy, lão gia nhanh trí, không hỏi gì cả, ông gấp báo lại cười hiền hòa, “Cháu mau đừng nói thế, Tố Tố của chúng ta ít bạn bè, vừa hay hai ngày nay nó cũng vừa quay xong phim, ngày nào cũng ở nhà với ông già này chắc nó cũng buồn chán lắm, cháu đến rất đúng lúc, cứ ở lại đây một thời gian, ở chơi với bạn cho đỡ buồn. Trương Hân, cháu là Trương Hân nhỉ?” thấy Trương Hân gật gật đầu, lão gia lại nói, “Thấy cháu cũng ướt hết rồi, Tô Tố con đưa bạn lên lầu ngâm nước nóng đi, trời lạnh như thế này dễ ốm lắm, trên lầu có phòng cho khách, bảo dì Trương thu dọn lại rồi thêm đồ dùng vào.”
“Cảm tạ Tiêu gia gia.”
Tô Tố đưa Trương Hân lên phòng cho khách trên lầu.
Căn phòng này thường ngày không ai ở, vừa mở cửa phòng cũng lạnh lẽo, thiếu chút hơi người, Tô Tố bật điều hòa, căn phòng phút chốc ấm lên nhiều.
Cô thấy Trương Hân có chút không tự tại, bèn kéo tay Trương Hân, dịu dàng nói, “Chị cứ coi như đây là nhà mình, yên tâm ở lại, muốn ở đến bao giờ thì ở đến bao——“chưa nói xong,Trương Hân bỗng ôm chặt lấy Tô Tố, Tô Tố hơi ngây ra, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, không hỏi gì.
“Cảm ơn.” Trương Hân trong lòng vô cùng cảm động, cô sợ nhất Tô Tố sẽ hỏi chuyện, dù gì ở thành phố này cô cũng có nhà, cô chỉ sợ Trương Hân mà hỏi thì không biết trả lời ra sao, nhưng lo sợ của cô rõ ràng là dư thừa, Tô Tố lại không hỏi nhiều, cho đến Tiêu lão gia cũng không hỏi một câu, sống mũi cô cay cay, mắt đỏ hoe như sắp khóc, ôm chặt lấy Tô Tố. “Tô Tố, cảm ơn em, thật lòng cảm ơn em.”