Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 350

“Anh, nói cái gì?”

Lãnh Mạc lặp lại từng câu từng chữ, “Anh nói anh không đồng ý chia tay, chia tay là em tự nói, anh không chấp nhận.”

Trương Hân tức muốn ói máu.

“Ly hôn thì cần hai bên đồng ý, nhưng chia tay cũng cần đồng ý của anh? Lãnh Mạc, anh có thể diện không, có phải tôi nói không rõ ràng? Tôi không muốn hẹn hò với anh, bây giờ nhìn thấy mặt anh tôi cảm thấy phiền chết mất, chỉ cần nhìn thấy anh, tôi lập tức nghĩ đến anh đã lên giường với nhìn phụ nữ khác. Tôi chê anh bẩn, chê anh bẩn anh hiểu không”

Bẩn?

Sắc mặt Lãnh Mạc nhất thời lạnh lẽo, “Trương Hân em nói chuyện cẩn thận tí.”

“Cẩn thận cái đầu anh” Trương Hân lạnh lùng nhìn anh, “Không phải tôi không cho anh cơ hội, là anh không biết trân trọng, bây giờ tôi quyết tâm chia tay với anh rồi Lãnh Mạc, nếu anh là một người đàn ông thì đừng dây dưa không rõ nữa, anh biết đấy, tôi ghét những người dây dưa, chúng ta muốn chia1tay thì chia tay cho rõ ràng, đừng mơ hồ khiến cho người khác cảm thấy kinh tởm, bây giờ dù anh đảm bảo sau này không đụng vào người phụ nữ khác nữa, tôi cũng không quay lại với anh, 7 năm nay tôi đã nhịn đủ rồi, mỗi lần tôi đều nghĩ là sẽ cho anh cơ hội cuối cùng, nhưng anh từ trước đến giờ chưa từng quan tâm điều này, bây giờ tim tôi đã lạnh, anh không thể làm nó nóng lại được nữa.”

Lãnh Mạc phiền não không thôi.

Tại sao nói đi nói lại cũng nói vấn đề này.

Xem ra, anh cần nói rõ với cô, Lãnh Mạc quay người Trương Hân lại, bây giờ hai người đang đối mặt với nhau, anh nghiêm túc nói, “Trương Hân, vấn đề em nói anh đã nghiêm túc suy nghĩ qua, nhưng đó là không thể nào anh không thể chỉ có 1 người phụ nữ được, tình trạng của anh đâu phải em không biết, nếu chỉ có 1 người phụ nữ là em, đến lúc đó nếu người ta biết em là phụ nữ của anh,1hậu quả sẽ thế nào?”

Trương Hân haha cười lạnh.

Anh ngoại tình là vì muốn tốt cho cô?

Có cần chọc cười vậy không.

Cô đẩy Lãnh Mạc ra, kháng cự di chuyển ra phía góc giường, “Chúng ta đã chia tay rồi, tình trạng của anh thế nào không chút liên quan đến tôi, cũng không có chữ nếu như trong lời anh nói, anh tránh xa tôi ra không phải tôi sẽ càng an tâm sao? Nói đến cùng anh cũng chỉ là người đàn ông ích kỉ, không muốn vì tôi mà buông bỏ cả rừng cây, nếu như vậy chúng ta không có gì để nói, anh muốn cả rừng cây? Được mời đi tìm người khác, tôi sẽ không là 1 cây trong rừng cây của anh, bây giờ hoàn toàn không muốn dây dưa với anh, năm nay tôi 23 tuổi, còn rất nhiều thanh xuân và tương lai phía trước, sau này tôi sẽ tìm người đàn ông yêu tôi, người đàn ông chung thuỷ với tôi, chúng tôi sẽ trở thành 1 nhà hạnh phúc, sống đó cứ thể mà sống. Còn về anh... tôi nói lại5lần nữa, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh, bây giờ, mời anh rời khỏi nhà tôi, sau này cũng đừng đến nữa.”

Càng nghe sắc mặt Lãnh Mạc càng khó coi.

Theo anh thấy, anh đã nhường nhịn rất nhiều rồi, cũng đưa ra đầy đủ thành ý, những người phụ nữ trước đây, chỉ có anh muốn chia tay, dù cho bọn họ có cực khổ cầu xin đến đâu anh cũng không quan tâm, đối với Trương Hân, anh đã phá lệ nhiều lần, cô còn muốn thế nào đây.

Hơn nữa, 7 năm trước không phải cũng qua như vậy sao, 70 năm sau không phải cũng có thể qua như vậy mà.

Trước đây không nói không chịu không nổi anh, tại sao gần đây lại không chịu nổi.

Lãnh Mạc càng nghĩ càng thấy ý nghĩ của mình là đúng, anh nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn Trương Hân, “Có phải có liên quan đến tên Từ Dịch kia? Trương Hân, em cũng có bản lĩnh thật, vậy mà dám ở trước mắt tôi câu dẫn đàn ông, em nghĩ anh sẽ cho phép hai2người sao? Nếu em không muốn Từ Dịch gãy tay gãy chân, thì ngoan ngoãn ở bên anh, chỉ cần em đồng ý cắt đứt hoàn toàn quan hệ với hắn, những chuyện ái muội trước đây của hai người anh xem như không có chuyện gì xảy ra.”

Trương Hân tức đến ôm ngực, lòng ngực đau đến lợi hại, cô không thể chịu nỗi nữa, mở chăn ra đi xuống.

Cô đứng bên góc giường căm ghét nhìn Lãnh Mạc, “Coi như tôi cầu xin anh, xin anh đừng khiến tôi ghê tởm nữa được không, rõ ràng là anh làm sai, anh đừng nói như tôi là người sai, bộ dạng rộng lượng của anh tôi nhìn rõ rồi, cứ coi như 7 năm nay tôi bị mù đi, bây giờ tôi nhìn rõ bản chất thực của anh thì anh muốn đánh người đúng không, vậy anh đánh gãy tay chân tôi đi, nhưng tôi nói cho anh nghe, cho dù anh đánh gãy tay chân tôi, tôi cũng không quay lại với anh.”

“Trương Hân.”

Trương Hân cự tuyệt việc tiếp tục nghe anh nói, chỉ tay về phía cửa9lớn, lạnh lùng nói, “Nơi đây không hoan nghênh anh, mời anh lập tức rời khỏi nhà tôi.”

Muốn anh đi, sau đó kêu người đàn ông khác đến sao.

Lãnh Mạc buồn phiền, cắn răng tức giận nhìn Trương Hân, “Trương Hân, cho em thang em không xuống, để đến cuối cùng cả hai người đều khó coi mới chịu phải không.”

“Đây là uy hiếp tôi? Haha... Lãnh Mạc, tôi nghĩ là anh rất hiểu tôi, xem ra chỉ là tôi tự đa tình, tôi nói rõ cho anh biết, cái thang anh đưa, tôi cự tuyệt, anh muốn làm gì cứ việc làm, tôi không sợ anh.”

Vốn dĩ cô là 1 cô nhi, trước đây khi Tô Tố còn sống bọn họ nương tựa nhau mà sống, bây giờ cô chỉ cô độc 1 mình, có gì đáng để sợ chứ?

Nhiều nhất là chết đi.

Với Lãnh Mạc bây giờ, cô tình nguyện chết, cũng không muốn có quan hệ gì với anh.

“Anh không đi đúng không?”

“Không đi.”

“Được, vậy tôi đi, tôi đi là được chứ gì.” Trương Hân lấy cái áo khoác lông dày từ trong tủ ra, mặc lên người, cầm1lấy điện thoại không quay đầu lại xông ra phòng ngủ, sắc mặt Lãnh Mạc âm trầm, nhưng không đuổi theo.

Trương Hân đi đến cửa đại sảnh.

Cửa lớn bị đá hỏng, gió lạnh thổi vào làm cô run rẩy, vệ sĩ của Lãnh Mạc canh ở ngoài, nhìn thấy Trương Hân ra, mấy người đàn ông lập tức đưa tay ngăn cô lại.

Trương Hân tức giận, giọng sắc bén, “Các anh muốn thế nào.”

Mấy người vệ sĩ nhận ra Trương Hân, thấy cô lập tức mặt mày khổ sở, “Trương tiểu thư, đại ca căn dặn, không có lệnh của anh không cho cô đi ra khỏi cửa nửa bước, xin cô đừng làm khó chúng tôi...”

“Nếu tôi nhất định phải đi thì sao”

Vệ sĩ cúi đầu, “Vậy chúng tôi xin đắc tội rồi.”

Trương Hân cảm thấy lửa hận truyền từ dưới chân lên đến đỉnh đầu, mặt nhẫn nhịn đến đỏ lên, đây là sao chứ đây là nhà cô mà, vậy mà dám hạn chế sự tự do của cô ở nhà cô, cô cắn răng báo cảnh sát.

Vệ sĩ có lòng tốt nhắc nhở, “Trương tiểu thư, vô dụng thôi, đại ca đã nói với cảnh sát rồi, cô báo cũng vô dụng.”

Trương Hân cố chấp đợi điện thoại, nhưng khi cảnh sát nghe tên cô, không nói 2 lời lập tức cúp máy, 1 câu Trương Hân cũng chưa nói xong đã bị ngắt ngang, nghe tiếng tắt máy “Tút tút tút”, cô chỉ cảm thấy tim cô như lập tức rơi xuống đáy biển.

“Đừng phản kháng nữa.”

Trương Hân quay đầu đã thấy Lãnh Mạc bước lớn về phía cô, nửa thân trên anh cởi hết chỉ còn lại 1 cái áo sơ mi màu đen, trời lạnh như vậy anh dường như hoàn toàn không cảm thấy, khí chất cường đại bước đến, “Trương Hân, em chạy không thoát.”