Lẩn lút qua từng góc tường, Tiểu-Thạch-Tu –tên gián điệp cả Nettlebrand, đi theo họ.
Qua ngôi đền đó, vị lạt ma ngừng lại. Bà Vita Greenbloom bước ra theo chồng và dịch lại lời lạt ma:
-Đây là đền thờ Ông Ác, vị thần xua đuổi hồn ma ra khỏi tu viện và xóm làng.
Sorrel e dè nhìn quanh, hỏi:
-Loại hồn ma nào ạ?
Lạt ma nói:
-Tà ma, ác quỉ và… bão tuyết, đá lở, bệnh tật…
Sorrel hỏi thêm:
-Đói khát nữa chứ ạ?
-Đúng vậy, cả nạn đói khát nữa.
Ông mỉm cười trả lời. Một cảm giác ớn lạnh truyền khắp người gã lùn. Đầu rối run lẩy bẩy, hắn chuồn lẹ khỏi ngôi đền đỏ. Hắn thở dồn dập như có bàn tay vô hình đang vươn từ trong đền ra, chộp lấy hắn, kéo hắn vào vùng tăm tối.
Quá hốt hoảng, hắn suýt đụng phải gót chân giáo sư Greenbloom. Ông quay lại hỏi vợ:
-Gì thế nhỉ? Em có nghe thấy gì không?
Vợ ông gật đầu:
-Hình như anh dẫm phải đuôi con chuột.
Ông lắc đầu, nhìn quanh. Nhưng Tiểu-Thạch-Tu đã nhanh chân lẩn vào một khe tường.
Cô bé Guinevere nói đùa:
-Có lẽ một hồn ma.
-Rất có thể. Nào, mau lên, vị lạt ma đang chờ chúng ta.
Lạt ma ngừng lại trước vách tường nằm sát dốc núi. Vách đá nơi nay đầy lỗ như một ổ phô-ma Thụy Sĩ. Ben và Sorrel ngửa cổ, nhìn lén. Khắp vách đá toàn lỗ hổng, lớn đủ cho một cậu bé như Ben hay Sorrel thoải mái chui lọt.
-Những lỗ gì thế?
Ben chờ Chân-sậy hỏi vị lạt ma. Ông cho biết:
-Đó là nơi ở của những kẻ mà kỵ sĩ cần họ giúp đỡ. Họ ít khi xuất hiện. Rất hiếm người trong chúng tôi được gặp họ. Nhưng nghe nói, họ rất thân thiện và họ đã ở đây từ rất lâu rồi, từ trước khi chúng tôi tới đây.
Ông đưa Ben lên bức tường đá. Trước đó Ben không chú ý, nhưng bây giờ nó mới nhìn thấy hai đầu rồng bằng đá nhô ra từ núi.
Ben thì thầm:
-Trông giống hệt Firedrake.
Nó cảm thấy hơi thở ấm áp của rồng đá phả trên tay.
Vị lạt ma cắt nghĩa:
-Đây là hai con rồng của Khởi-đầu và Kết-thúc. Với tâm niệm hiện nay, kỵ sĩ nên chọn sự Khởi-đầu.
Ben gật đầu. Sorrel thì thầm giục giã:
-Tiến lên, kỵ sĩ rồng, đập đi!
Đưa cao hòn đá trăng, Ben lấy hết sức bình sinh nện xuống đôi sừng của rồng đá.
Đá trăng tan tành thành muôn ngàn mảnh, và dường như tất cả đều nghe một tiếng động ầm ầm âm u, rền vang tận lòng núi. Rồi hoàn toàn tĩnh lặng. Mọi người nín thở chờ đợi.
Vừng dương từ từ lên, rặng núi đổ bóng lên tu viện. Gió lạnh ngăn ngắt từ đỉnh núi tuyết thốc về và một khuôn mặt thình lình xuất hiện trong hốc đá cao.
Đó là một phúc thần. Trông giống Sorrel, nhưng bộ lông nhạt hơn và dày hơn. Và… nó có tới bốn tay. Nó đặt bốn tay trên bờ hốc đá.
Ben thì thầm:
-Chân-sậy nhìn kìa! Hai mươi ngón! Nó có hai mươi ngón như lời thần Asif nói!
Gã tí hon chỉ còn biết gật đầu.
Phúc thần lông lá, bốn tay vẻ đầy nghi hoặc, liếc sơ qua mấy con người, rồi chăm chú nhìn con rồng. Nó kêu lên bằng ngôn ngữ của sinh vật dị thường, một thứ tiếng từ người đến vật đều có thể hiểu dễ dàng:
-A! Lạ lùng chưa? Sau cùng, suốt bấy nhiêu năm, thì các ngươi cũng đã nghĩ kĩ rồi sao? Ta tưởng các ngươi đã mục nát hết trong nơi ẩn trốn rồi.
Nó khinh bỉ nhổ bãi nước bọt lên đá, tiếp:
-Nào, chuyện gì xảy ra để chúng phải sai ngươi tới đây, cầu cứu chúng ta bất ngờ như thế này? Còn loài phúc thần trong chẳng giống ai, đi cùng ngươi vậy? Nó làm gì với hai tay kia rồi? Sao chỉ còn hai?
Sorrel cáu tiết, ngửa mặt quát toáng lên:
-Ta chỉ có hai tay thôi. Như vậy quá đủ cho một phúc thần đầy tự trọng rồi, đồ nấm vô tri ngu dốt. Cho mi biết thêm: không ai sai chúng ta. Chúng ta tự nguyện đến đây. Những con rồng khác không dám đi, nhưng không ai bị mục rữa như mi nói.
-Ôi cha! Nấm vô tri! Ít ra cô em cũng còn biết đến nấm nhỉ? Tên anh là Bưa Bưa Chan. Cô em tên gì?
Firedrake tiến lên một bước:
-Bạn ấy là Sorrel. Anh nói đúng một điều: chùng tôi từ xa xôi đến đây để tìm kiếm Vành Đai Thiên Đường. Một vị thần cho biết các anh có thể hướng dẫn chúng tôi tới đó.
-Từ xa xôi… ý mi định nói gì?
Sorrel nói:
-Nghĩa là chúng ta đã bay nửa vòng thế giới tới đây chỉ để nghe những lời nói ấm ớ của mi.
Firedrake đẩy nó sang một bên:
-Bình tĩnh Sorrel.
Rồi ngẩng nhìn Bưa Bưa Chan, nói:
-Chúng tôi tới từ một thung lũng rất xa nơi miền tây bắc, nơi rồng trốn tránh từ mấy trăm năm trước, khi con người bắt đầu lấn chiếm khắp nơi trên thế giới. Và bây giờ họ lại sửa soạn vươn bàn tay tham lam chiếm thung lũng của chúng tôi. Chúng tôi bắt buộc phải tìm kiếm một quê hương mới. Vì thế tôi phải ra đi tìm Vành Đai Thiên Đường, quê hương của loài rồng. Tôi đến đây để hỏi anh, anh có biết nơi đó không?
-Tất nhiên ta biết. Biết rõ như lòng bàn tay của chính ta. Nhưng đã lâu lắm rồi ta không đến nó.
Ben như không còn thở nổi. Sorrel kêu lên:
-Như thế là có thật? Vành Đai Thiên Đường có thật!
Bưa Bưa Chan chun mũi, nghi ngờ nhìn Firedrake:
-Có đúng mi không từ Vành Đai Thiên Đường tới đây không? Và thật sự vẫn còn những con rồng khác còn sống trên thế giới?
Firedrake gật đầu hỏi:
-Anh đồng ý hướng dẫn chúng tôi chứ?
Gã phúc thần bốn tay nín lặng mấy phút, nó ngồi đong đưa chân, thở dài thườn thượt, mãi mới trả lời:
-Được. Nhưng tôi phải cho anh bạn biết một sự thật: gặp lại họ hàng anh, anh sẽ chẳng vui vẻ gì đâu.
Sorrel vội hỏi:
-Vậy là sao?
Bưa Bưa Chan nhún vai, khoanh bốn tay trước ngực:
-Tôi muốn nói là họ đã trở thành vô cảm, bạc nhược, hèn nhát. Năm mười mùa đông rồi tôi không tới đó, không biết hiện nay họ như thế nào rồi.
Nó nghiêng mình xuống Sorrel:
-Cô bạn thử tưởng tượng: không bao giờ họ rời khỏi hang, kể cả ban đêm! Lần cuối tôi thấy họ, họ rũ ra như những chiếc lá úa, vì thèm khát ánh trăng. Mắt họ đục ngầu như nước bùn, vì sống trong tăm tối quá lâu. Những đôi cánh cáu bụi, vì không hề được sử dụng tới và bụng họ phệ ra, vì ăn toàn địa y thay vì uống ánh trăng. Phải, các bạn sẽ bị sốc khi nhìn cảnh tượng những con rồng thân tàn ma dại như thế.
Bưa Bưa Chan lại lắc đầu thở dài:
-Mà các bạn biết họ trốn tránh ai không? Không phải trốn loài người. Không. Họ trốn một con rồng vàng. Họ chui rúc, lẩn trốn từ sau cái đêm bị con rồng vàng săn hụt trên biển.
Ben tiến lên, đứng cạnh Firedrake:
-Chúng tôi biết chuyện đó. Nhưng họ trốn ở đâu?
Bưa Bưa Chan quay nhìn Ben, kinh ngạc hỏi:
-Loài gì đây? Trắng như một cái nấm bạch tạng, mà lại còn đi cùng một con rồng. Đừng bảo ta, là mi cưỡi trên lưng rồng tới đây đấy nhé.
Firedrake dí mũi vào Ben nói:
-Đúng, cậu ấy tới đây trên lưng mình.
Bưa Bưa Chan huýt sáo:
-Thì ra cậu là kỵ sĩ rồng? Chính cậu đã đập viên đá để gọi tôi ra?
Ben gật. Vị lạt ma nói mấy câu với Bưa Bưa Chan. Nó gãi đầu nói:
-Dạ, dạ, con biết. Câu nói xưa đó là: Bạc sẽ quí hơn vàng khi kỵ sĩ rồng trở lại!
Rồi nó lim dim nhìn Ben từ đầu đến chân, chậm rãi nói:
-Rồng trốn trong một hang động. Một hang động tuyệt vời, nằm sâu trong rặng núi được biết đến với cái tên là Vành Đai Thiên Đường. Chính chúng tôi – những phúc thần bốn tay – đã đào cho họ. Nhưng chúng tôi không bao giờ có ý định để họ tự chôn sống mình trong hang động đó. Từ khi họ ở lì trong hang để trốn con rồng vàng, chúng tôi đã cắt đứt tình bạn với lũ hèn nhát đó, để trở về đây. Trước khi bỏ đi, chúng tôi bảo, muốn nối lại mối giao hảo, họ phải đến tận đây, với một hòn đá trăng, để mời chúng tôi giúp chống lại con rồng vàng. Xin lỗi vì lúc đầu tôi tưởng anh bạn từ đó tới. Được, tôi sẽ dẫn đường cho anh bạn, nhưng tôi sẽ không ở lại, vì họ đâu có mời tôi.
Firedrake nói:
-Con rồng vàng chết rồi. Chết vùi thây trong sa mạc. Họ không cần phải trốn tránh nữa.
-Không. Nó chưa chết!
Cô bé Guinevere kêu lên. Tất cả đều quay lại nhìn. Tai Bưa Bưa Chan dựng ngược lên.
Ông giáo sư bảo:
-Nhưng con không có bằng chứng gì hết.
-Con đã nói là chính mắt con đã nhìn thấy nó. Con không hề tưởng tượng. Dù ai nói sao, nhưng con không thể tưởng tượng ra được cả tên lùn ngồi trên đầu nó. Con rồng vàng chưa bị vùi trong sa mạc. Nó đã theo dõi chúng ta trên sông, và con bảo đảm là nó đang rình rập quanh đây, chờ đợi những việc làm sắp tới của chúng ta.
Với một cú nhảy, Bưa Bưa Chan tung mình thẳng xuống đầu con rồng đá. Nó giơ cả bốn tay lên, nói:
-Tôi sẽ đưa các bạn tới Vành Đai Thiên Đường. Gần đây hơn các bạn tưởng. Chúng ta chỉ cần bay qua ngọn núi này, và ngay trước mắt các bạn, nơi mặt trời mọc, các bạn sẽ thấy một chuỗi núi đẹp như một cánh đồng nấm trắng dưới sương trăng. Rồng ẩn trốn trong thung lũng, bên kia dãy núi đó. Nhưng các bạn sẽ không thể tìm thấy cửa vào hang. Chỉ những con rồng ở đó và các phúc thần bốn tay mới biết. Tôi sẽ chỉ cho các bạn. Ngay khi mặt trời lặn chúng ta sẽ lên đường. Ồ, tự nhiên sao tôi cảm thấy ngứa ngáy quá. Tôi chỉ ngứa thế này, mỗi khi có chuyện trọng địa sắp xảy ra.
Nói xong, nó nhảy ngay vào một hốc đá gần nhất.