Trước khi Nettlebrand lặn sâu xuống đáy sông, gã lùn đã nhảy lên bờ, trốn trong một bụi cỏ. Chờ đợi suốt một ngày, cho đến nửa đêm sau, khi Firedrake bay qua những bức tường trắng của tu viện, Tiểu-Thạch-Tu mới ra khỏi chỗ núp. Hắn lẩn lút qua cánh đồng, qua những căn lều, tới chân núi có ngôi tu viện cheo leo trên sườn dốc.
Tiểu-Thạch-Tu bắt đầu lên lên. Quả núi cao, cao chót vót, nhưng không nhằm nhò gì với hắn, vì hắn là một gã lùn sơn cước. Hắn say mê leo trèo cũng gần như say mê vàng. Lớp đá núi cứng rắn thì thầm dưới những ngón tay của gã lùn, như tri âm tri kỷ gặp nhau. Đá kể lể với hắn về những hang động bao la với những hàng cột làm bằng châu báu, chạm trổ bằng vàng ròng và những hang khác đầy sinh vật lạ kỳ sinh sống. Càng nghe, Tiểu-Thạch-Tu càng mê tơi, phấn chấn. Hắn có thể leo hoài không chán. Nhưng hắn đã lên tới bức tường thấp của tu viện.
Tiểu-Thạch-Tu thận trọng ló đầu liếc xuống sân. Đúng lúc đó Firedrake và các bạn khuất vào chính điện. Gã lùn táo tợn leo vội lên thềm, nhưng cánh cửa nặng nề đã khép chặt.
Hắn nhìn quanh, tự nhủ: “Chắc chắn chúng phải trở ra”. Hắn tìm được một kẽ hở của tường sân rất kín đáo, lại có thể quan sát dễ dàng. Tiểu-Thạch-Tu cố chui thân hình mập ú vào khe tường nứt, lèm bèm:
-Trên cả tuyệt vời! Đúng là chỗ dành sẵn cho mình đây.
Rồi từ nơi ẩn núp hắn rối cả mắt vì những đôi dép rách bươm của những nhà sư rầm rập bước qua. Nhưng khi những nhà sư đã khuất dạng vào chính điện, hắn thấy Ben và Guinevere tới ngồi trên bờ tường cách hắn không xa.
Vì vậy, lúc này Tiểu-Thạch-Tu mới nghe lén được chuyện con chuột mập đã thất bại trong chuyến bay dò la tin tức chủ nhân hắn. Và hắn thấy thằng bé người có vẻ thật sự tin Nettlebrand đã bị vùi thây trên sa mạc. Gã lùn cũng đã thấy viên đá trong tay vị lạt ma và nghe được lời nó bí hiểm của vị thần. Khi Ben cầm viên đá, và cùng con rồng đi theo vị lạt ma, Tiểu-Thạch-Tu âm thầm theo gót họ.