-Hừ! Con khỉ bốn tay đó dám tự xưng là phúc thần. Mình nghi quá. Hắn dám đưa chúng ta thẳng đến móng vuốt của Nettlebrand lắm.
Ben kéo cái tai nhọn hoắt của cô ả:
-Đa nghi vừa thôi. Vui lên, đừng càm ràm nữa. Chúng ta sắp thành công rồi. Hắn sẽ đưa ta tới Vành Đai Thiên Đường. Nếu Nettlebrand ló cái mõm xấu xí của nó lên, chúng mình tống nó ra biển. Chuyện nhỏ.
-Hay quá! Cậu biết cậu đang bị gì không? Khùng rồi!
Lạt ma nói nho nhỏ với giáo sư. Ben hỏi Chân-sậy:
-Ông ấy nói gì vậy?
-Nhu thắng cương, nhược thắng cường.
Sorrel nhăn mặt:
-Là cái khỉ mốc gì?
-Là lấy mềm dẻo thắng cái cứng rắn, dùng cái yếu để thắng cái mạnh.
-Hy vọng thế…
Sorrel nói rồi bỗng im bặt, đánh hơi:
-Hừ, đi đâu cũng không thoát cái mùi ghê tởm của đám lùn sơn cước.
Guinevere lo lắng hỏi:
-Bạn nói gì?
-Tôi nói chỗ này nồng nặc mùi lùn sơn cước.
Ben giật tay nó:
-Đâu? Chính xác cậu ngửi thấy ở chỗ nào?
Ngay lúc đó một hình dạng bé tí vọt ra từ khe đá, chạy vụt đi nhanh như tia chớp.
Chân-sậy rít lên, suýt lộn cổ khỏi vai Ben:
-Tiểu-Thạch-Tu! Chính nó! Người hầu mới của con rồng vàng! Bắt nó!
Tất cả nháo nhào rượt đuổi, nhưng ra tới sân trước chính điện, gã lùn đã biệt tăm hơi.
Sorrel đánh hơi khắp nơi, không bỏ sót một xó xỉnh nào. Mấy nhà sư đi kiếm củi về cứ ngẩn ra nhìn không biết nó làm trò gì. Vị lạt ma hỏi, họ có thấy một sinh vật nhỏ xíu chạy trốn đâu không, mấy nhà sư chỉ ngay cô nàng chuột béo ị đang ngáy khò khò bên cái máy bay tí tẹo.
Ben và Guinevere chạy lại bức tường thấp, ngó xuống nhưng dưới vách núi không có dấu hiệu nào đáng nghi ngờ.
Ben rên rẩm:
-Ôi! Vậy là hắn chạy thoát rồi!
Lola ngồi dậy ngái ngủ hỏi:
-Ai?
-Một tay gián điệp.
Ben trả lời rồi quay lại hỏi Firedrake:
-Bây giờ phải làm sao đây? Hắn sẽ báo lại tất cả với Nettlebrand.
Con chuột nghi hoặc hỏi:
-Gián điệp nào?
Sorrel quát lớn:
-Tên gián điệp mà chị khăng khăng là không có, trong chuyến bay do thám trứ danh của chị đó. Nhưng tôi không chỉ đánh hơi thấy cái nấm thối đó thôi đâu. Còn có cái gì đó mạnh hơn nhiều, làm mũi tôi như bị tịt lại. Cái gì kia?
Nó nhìn quanh rồi chỉ một đóng lù lù bên tường. Giáo sư Greenbloom bảo:
-Phân bò khô.
Lạt ma gật đầu, nó thêm. Chân-sậy dịch lại:
-Ở đây hiếm củi, nên họ đốt phân khô để sưởi.
Sorrel kêu lên:
-Ôi trời! Thế thì làm sao tôi có thể đánh hơi ra tên lùn ghê tởm kia?
Chân-sậy hỏi Ben:
-Tiểu chủ, hay để tôi leo xuống xem?
Ben lắc đầu, thở dài:
-Không. Nguy hiểm lắm. Nó đi xa rồi, chẳng ăn thua gì đâu.
-Người lùn sơn cước chạy rất nhanh, nhất là trên vùng núi, dù đôi chân ngắn chủn như thế.
-Vì không ai lột mũ của chúng ra.
Chân-sậy nói. Chợt nghe tiếng động lạ, hắn nghiêng mình nhìn xuống chân núi, nhưng gió vù vù thốc lên, làm hắn chóng mặt, vội lùi ngay lại. Ben hỏi:
-Nếu chúng bị lột mũ thì sao?
-Chúng sẽ bị chóng mặt ngay.
Giáo sư Greenbloom buồn rầu lẩm bẩm:
-Đây cũng là bài học vì không chịu nghe lời con trẻ. Xin lỗi con gái. Con đã đúng. Nettlebrand chưa chết. Cha ngốc thật.
Cô bé bảo:
-Thật tình con mong con sai thì tốt hơn.
Firedrake vươn cổ nhìn xuống dòng sông đục ngầu, nói:
-Vậy thì chúng ta phải đi nhanh hơn Nettlebrand. Tên lùn đó đã nghe tất cả những gì Bưa Bưa Chan nói. Thầy trò hắn sẽ lên đường ngay lập tức.
Lola Đuôi Xám nhảy dựng lên:
-Cậu bảo là đã khám phá ra Vành Đai Thiên Đường ở đâu, và gã lùn đã nghe được điều đó? Thì đã sao? Các cậu chẳng từng nói là con rồng vàng không bay được, vậy thì chuyện Firedrake hạ nó chỉ là trò trẻ.
Chân-sậy lắc đầu:
-Chị đừng tưởng dễ ăn như thế. Nettlebrand rất nhiều trò xảo quyệt. Ôi, sao Bưa Bưa Chan lại bô bô nói hết ra từng chi tiết như thế chứ?
Cô bé Guinevere lên tiếng:
-Nhưng chúng không thể tìm ra lối vào hang. Bưa Bưa Chan đã nói không ai có thể làm được chuyện đó.
Sorrel bảo:
-Trừ khi chính chúng ta mở lối trước cho chúng.
Tất cả đều im lặng. Ben lẩm bẩm:
-Phải chi nó bị chôn ngoài sa mạc thật rồi, đỡ biết mấy.
Vị lạt ma đặt tay lên vai nó nói mấy câu. Chân-sậy nói lại:
-Vậy thì mọi chuyện đã quá dễ dàng, kỵ sĩ rồng ạ.
Ben và các bạn thích nghi với không khí loãng của Hy mã lạp sơn, mái nhà của thế giới, rất mau. Nhưng các nhà sư nhất quyế bắt tụi nó phải mang theo lương thực và quần áo ấm. Một chú tiểu trạc tuổi Ben kéo tay nó và ông giáo sư vào nhà kho tu viện. Đến lúc đó Ben mới nhận ra tu viện rộng lớn đến nhường nào và rất đông người tu hành ở nơi này.
Giáo sư Greenbloom bảo Ben:
-Gia đình ta rất muốn đi cùng cháu. Nhưng ta e rằng, con người không có vai trò nào trong chuyến phiêu lưu này. Tất nhiên là không kể kỵ sĩ rồng.
Ben chỉ biết cười ngượng nghịu, giống như mỗi lần các nhà sư gặp nó, cúi đầu kính cẩn.
Giáo sư, nhìn đi chỗ khác, hỏi Ben:
-Sau chuyện này, cháu đã có dự định gì chưa? Ý ta là sau khi tìm ra Vành Đai Thiên Đường và mọi chuyện đều tốt đẹp, và… Nếu Firedrake bay về phương bắc để đón họ hàng nó. Cháu sẽ tiếp tục ở với những con rồng sao?
-Cháu không biết. Cháu chưa nghĩ đến chuyện đó, trong lúc mà chưa có gì bắt đầu, cũng chưa có gì kết thúc… Chắc giáo sư hiểu ý cháu?
-Phải, ta hiểu những suy nghĩ của cháu trong những giờ phút khắc nghiệt này.
Ông lấy khăn tay lau mũi, ngập ngừng nói:
-Nhưng… nếu cháu cảm thấy muốn trở lại với những con người bình thường, sau chuyến phiêu lưu này… Vita rất quí cháu và Guinevere thường ước ao có một người anh. Có lẽ… cháu nên nghĩ đến chúng ta như gia đình của cháu. Cháu thấy sao?
Ben chỉ biết nhìn ông, không thốt được nên lời. Giáo sư vội nói:
-Ta chỉ đề nghị vậy. Nếu cháu…
-Ồ không, cháu thích lắm. Thật ra, thật ra… con ước được như thế lắm.
-Thật chứ? Vậy là điều đó càng làm chúng ta thêm nôn nao chờ đợi con tại đây. Nhớ nhé, trong chuyến đi tìm kiếm kỳ lân sắp tới, con phải cùng đi với gia đình.
Ben gật đầu, nắm chặt tay giáo sư Greenbloom.
Tất cả đã sẵn sàng khởi hành khi màn đêm trùm lên vùng núi. Ben và Sorrel to xù vì mũ ấm, găng tay, áo jacket dày cộm. Nằm gọn lỏn trên đùi Ben, Chân-sậy cuốn da trừu, ngón cái của một chiếc găng tay được dùng làm mũ. Trong ba lô của Sorrel đầy ứ mơ khô và một bình thủy… trà bơ nóng, “để phòng xa”, vị lạt ma nói với nụ cười.
Firedrake chẳng biết lạnh là gì, và dường như các nhà sư cũng vậy. Chỉ phong phanh chiếc áo chùng, họ tiễn con rồng tới tận những hốc đá của phúc thần bốn tay. Trong ánh đuốc của các nhà tu hành, Firedrake sáng láng như trăng rằm. Tiếng máy bay của ả phi công chuột vù vù phía trước. Lola quyết định cùng nhập bọn, cô béo tí tởn vẫy tay chào các nhà sư, cứ như là nhân vật chính trong chuyến đi này.
Bưa Bưa Chan ngồi chờ trong hốc đá, nhưng lần này thêm nhiều phúc thần bốn tay xuất hiện trước những hốc đá chung quanh. Khi Firedrake ngừng lại dưới chân vách núi, tiếng rì rầm bàn tán xôn xao nổi lên, cùng những cái đầu lông lá bù xù cố cúi xuống nhìn cho rõ con rồng bạc.
Bưa Bưa Chan khoác ba lô lên vai, thoăn thoắt leo lên lưng Firedrake, thành thạo như đã từng cả đời quá quen chuyện cưỡi rồng.
Khi yên vị trước Sorrel, gã bốn tay hỏi:
-Còn chỗ để hành lý của tôi không?
Sorrel đón ba lô của hắn, nhăn nhó hỏi:
-Nặng khiếp thế? Đá à?
Bưa Bưa Chan ghé tai cô ả, ra điều bí mật:
-Nấm. Toàn nấm hảo hạng nhất thế giới, bảo đảm cô chưa bao giờ được nếm.
-Hứ. Nấm trổng vùng này, chắc toàn mùi đá cát.
Bưa Bưa Chan cười, đưa cho Sorrel mấy cái nấm nhỏ:
-Thử xem. Mùi vị hơi lạ, nhưng rất tốt trong việc phòng ngừa bệnh tật. Chia cho con người bé nhỏ và gã tí hon kia cùng dùng, còn Firedrake không cần đến những thứ này.
Bốn tay đặt trên những cái vảy ấm áp, Bưa Bưa Chan lẩm bẩm:
-Mình gần như hoàn toàn quên cái thú tuyệt vời khi được cưỡi rồng.
-Sẵn sàng chưa?
Firedrake hỏi. Ben ngồi sau Bưa Bưa Chan bảo:
-Tôi buộc thêm đai cho anh rồi đó, thắt chặt lại.
Sorrel hỏi:
-Bưa Bưa Chan, anh đã biết những chi tiết anh tả quá rành mạch về Vành Đai Thiên Đường, đã bị gián điệp của con rồng vàng nghe hết rồi chưa?
Gãi bụng rồn rột, Bưa Bưa Chan bảo:
-Biết. Như thế chúng ta càng phải tranh thủ tới nơi trước nó. Firedrake, cậu tính sao, nếu Kẻ-Bằng-Vàng đó xuất hiện tại Vành Đai Thiên Đường? Cậu có định cùng trốn với đám rồng kia không?
-Không. Mình sẽ không bao giờ trốn tránh nữa.
Sorrel hốt hoảng kêu lên:
-Cậu phải tránh cho đến khi nó đi khỏi. Chúng mình còn cách nào khác nữa đâu?
Nhưng Firedrake chỉ lạnh lùng hỏi:
-Sẵn sàng chưa?
Bưa Bưa Chan nói lớn đầy phấn khởi:
-Sẵn sàng. Chúng ta hãy làm cho những con rồng ngủ đông đó phải thức dậy.
Các nhà sư cầm đuốc lùi lại và Firedrake xòe rộng đôi cánh. Vì trăng lu, nên nó phải uống mấy giọt sương trăng để phòng xa. Con rồng cảm thấy đôi cánh nó nhẹ tênh như hai chiếc lông chim.
Giáo sư Greenbloom kêu lên:
-Chúc may mắn!
Bà Vita nói hteo:
-Mau sớm trở lại nhé.
Và cô bé Guinevere ném cho Ben một thanh sô-cô-la.
Lola khởi động máy bay. Firedrake vút lên bầu trời trên tu viện, bay thằng về những đỉnh núi trắng toát, nối nhau như một vành nón phía đông chân trời.