Khi Sorrel no nê, cuốn tròn như quả bóng trên giường của cô bé Guinevere và ngáy khò khò, Ben và Guinevere rón rén ra khỏi phòng. Hai đứa leo lên ngồi trên bức tường thấp, nhìn xuống dòng sông. Sương mù vẫn còn quấn quít bên sườn núi, nhưng mặt trời đã lên cao và không khí ấm áp dần.
Cô bé bảo:
-Ở đây dễ thương quá!
Ben gật đầu. Chân-sậy đang lơ mơ ngủ trên đùi nó. Dưới thung lũng, nông dân đang lúi húi trên cánh đồng xanh mơn mởn. Từ trên cao này nhìn xuống, trông họ nhỏ xíu như những con ong.
Ben hỏi:
-Mẹ bạn đâu?
-Trong đền Ông Ác. Ở xứ này, tu viện nào cũng có một đền thờ Ông Ác và Ông Thiện. Ông Thiện phù hộ cho những người tốt lành. Ông Ác xua đuổi tà ma, vì Ông Ác trông dữ tợn mới làm ma quỉ sợ.
Nhìn theo tay cô bé chỉ, một ngôi đền sơn đỏ, bên trái chính điện, Ben khâm phục nói:
-Chà! Bạn có vẻ hiểu biết nhiều quá nhỉ?
-Chẳng có gì ngạc nhiên nếu bạn có một ông bố và một bà mẹ như cha mẹ mình, phải không? Mẹ mình đang chụp hình những bức tranh trong đền. Khi về, mẹ sẽ bán lại cho những người giàu có thích sưu tầm ảnh lạ. Số tiên đó sẽ được dùng để phục chế lại những bức tranh đã quá lâu đời ở đây.
Ben đắp vạt áo lên Chân-sậy, nói:
-Bạn thật may mắn có cha mẹ như thế.
-Cha mình nói bạn không có cha mẹ?
-Đúng vậy. Chưa bao giờ mình có cha mẹ.
Ngẫm nghĩ một lát, cô bé nhẹ nhàng nói:
-Nhưng bây giờ bạn đã có Firedrake và Sorrel và… Chân-sậy nữa.
-Phải, nhưng đó là chuyện khác.
Bỗng Ben nheo mắt nhìn về phía con sông khuất sau rặng núi về hướng tây.
-Này, hình như Lola đang bay về. Nhìn kìa.
-Lola? Có phải là con chuột bạn đã kể không?
Ben gật. Hai đứa đã nghe tiếng vù vù lại gần hơn, rồi chiếc phi cơ nhỏ xíu hạ cánh rất điệu nghệ trên tường, ngay kế bên chúng. Lola mở cửa nhảy ra, nói ngay:
-Chẳng có gì hết. Hoàn toàn không một dấu vết đáng ngờ nào.
Chân-sậy choàng dậy hỏi:
-Chị đấy à, Lola?
-Tôi đây, tí hon. Còn ai đây nhỉ?
Ben giới thiệu:
-Đây là Guinevere, con gái của ông giáo sư suýt đạp phải máy bay của chị đó. Chính Guinevere đã bảo là bạn ấy nhìn thấy Nettlebrand.
Cô bé nói:
-Tôi biết chắc là tôi đã nhìn thấy nó.
Lấy cái túi nhỏ đựng đồ ăn dưới cánh máy bay ra, Lola bảo:
-Có thể. Nhưng dù sao nó đã biến mất rồi. Tôi bay ngược, bay xuôi khắp khu vực con sông đó, chẳng thấy con rồng hay tên lùn nào cả. Một cái vảy rồng cũng không thấy.
-Thế càng tốt. Mình đã tưởng bị nó theo dõi. Cám ơn chị nhiều, Lola.
-Không có chi, mình vui lòng phục vụ các bạn mà.
Ả nhấp nháp vụn bánh, nằm sóng xoài trên bờ tường, khoan khoái nói:
-Thấy mình nằm dài ra đây, chưa chịu bay về báo cáo, chắc chú Gilbert tức giận ngoáy tít cả đuôi lên.
Guinevere vẫn im lặng, trầm ngâm nhìn dòng sông, rồi nhíu mày nói:
-Dù sao mình vẫn quả quyết, quái vật đó đang ẩn mình rình rập chúng ta.
Ben huých nhẹ cô bé bảo:
-Phải chi bạn được nghe gã lùn đó nói. Thôi bỏ qua đi, mình tin chắc Nettlebrand đã chết rồi. Nào, kể tiếp về ngôi đền cho mình nghe đi.
Guinevere lơ đãng hỏi:
-Đền nào?
-Ngôi đền mẹ bạn đang chụp hình đó.
-Được, nếu bạn muốn nghe. Đó là Gon-Khang, theo tiếng Tây Tạng…
Khi giáo sư Greenbloom và Firedrake từ chính điện ra, ông thấy Ben và con gái ông vẫn ngồi trên bờ tường. Chân-sậy và ả chuột béo nằm giữa hai đứa, thi nhau ngáy. Say sưa trò chuyện, hai đứa trẻ không nghe tiếng chân ông tiến lại gần. Ông lên tiếng:
-Ta không muốn cắt ngang chuyện hai đứa đâu, nhưng đã tới lúc Ben phải đập vỡ ánh trăng rồi. Lạt ma gửi cho Ben một viên đá thiêng đây.
Firedrake nhìn quanh hỏi:
-Sorrel đâu?
Guinevere trả lời nó:
-Trong giường. Ăn no ngủ kỹ rồi.
Giáo sư hỏi:
-Cô bạn chuột của chúng ta báo cáo sao rồi?
Đang ngắm nghía viên đá trăng, Ben nói:
-Không có dấu vết của Nettlebrand.
-Tốt, đỡ một gánh nặng. Con có thấy thế không, Guinevere?
Cô bé nhăn mặt:
-Con không biết.
-Thôi, bây giờ chúng ta đi tìm Sorrel và mẹ con. Chúng ta cùng đến chứng kiến kỵ sĩ rồng giải mã câu đố bí hiểm của thần Asif. Chưa bao giờ ta căng thẳng như lúc này. Không biết điều gì sẽ xảy ra, hay sinh vật nào xuất hiện, sua khi Ben đập vỡ viên đá này.