Thành Thiên Bích lạnh nhạt: “Không có gì phải giấu, đó là sự lựa chọn của Tôn tiên sinh.”
Trực thăng vận tải đưa đoàn người về Tây Ninh. Do kết giới Thanh Hải đã bị giải trừ nên hệ thống thông tin mà Tôn tiên sinh bố trí khắp Thanh Hải nay cũng được hồi phục hoàn toàn, lúc họ vẫn còn trên máy bay đã có thể báo tin cho người của thành Quang Minh. Khi trực thăng đáp xuống thành Quang Minh, dân chúng toàn thành không hẹn mà cùng đến chào đón họ.
Dung Lan ôm Tôn tiên sinh, bước xuống trực thăng đầu tiên. Mái tóc trắng bạc của hắn tung bay, cơ thể tím tái trần trụi bọc trong một tấm thảm lông màu đen, chân trần đi trong tuyết. Hắn không bộc lộ cảm xúc gì, ánh mắt lạnh giá tựa sương tuyết tháng ba.
Khi người của thành Quang Minh nhìn thấy Tôn tiên sinh không còn dấu hiệu sinh mệnh, họ không hẹn mà cùng quỳ xuống. Cho dù ở Thanh Hải, người nắm giữ sức mạnh tuyệt đối là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên một Ánh sáng một Bóng tối – Dung Lan và Sở Tinh Châu, nhưng luận uy vọng và mức độ tôn kính trong cảm nhận của người thường, hai người họ so ra đều kém Tôn tiên sinh cả. Là Tôn tiên sinh dùng bộ óc siêu việt của mình dựng nên tường Quang Minh, trồng nên lương thực biến dị, thuần dưỡng gia cầm biến dị, chế tạo thiết bị giữ ấm, cho dân chúng Thanh Hải nhiều khả năng sống sót hơn. Khi nhìn thấy Tôn tiên sinh hai mắt nhắm chặt, tất cả đều thấy bi thương từ tận đáy lòng.
Những người lục tục bước xuống trực thăng phía sau Dung Lan, nét mặt họ cũng không có quá nhiều biểu cảm. So với ý chí chiến đấu sục sôi khi xuất phát, lúc này họ trầm mặc đến độ khiến người ta nghẹt thở. Thế nên khi dân chúng thành Quang Minh nhìn thấy những người mặc đồ của thành Huyền Minh, họ cũng không dám lên tiếng.
Quản gia của Dung Lan đưa họ về Minh phủ. Khi họ bước vào căn nhà ấm áp, ai cũng sinh ra ảo giác dòng máu đông cứng trong thân thể đang ấm nóng trở lại.
Đường Đinh Chi trầm giọng nói: “Hôm nay trước hết nghỉ ngơi đi, có chuyện gì mai dậy hãy nói.”
Dung Lan nhẹ nhàng đặt Tôn tiên sinh xuống giường: “Tôn tiên sinh thì làm sao?”
“Cắm máy thở cho ông ấy, chúng tôi sẽ đưa ông về Bắc Kinh.”
Ánh mắt Dung Lan lóe lên: “Còn… hy vọng không?”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Tôi không biết, lấy phán đoán của tôi thì chết não là chuyện không thể cứu vãn, nhưng thời đại này đã sớm phá vỡ giới hạn sinh vật học truyền thống, có lẽ có thể thử một lần.”
Dung Lan nhắm chặt mắt: “Tôi đi Bắc Kinh với mấy người.”
“Đương nhiên, anh nên đi.”
Sở Tinh Châu nói: “Tôi cũng đi, nếu không thể xác định mấy người thật sự có khả năng ngăn cản đại nạn này, tôi sẽ không tùy tiện giao ngọc Con Rối ra.”
Tùng Hạ trong lòng cả kinh. Chuyện xảy ra dưới lòng đất chỉ có vài người biết được, nay Giang Doanh và Tôn tiên sinh chỉ sợ không bao giờ có thể mở miệng, Trang Nghiêu đang hôn mê sâu, Thiện Minh tuy cũng đang mê man nhưng vết thương trên người đã được chữa trị, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tỉnh lại. Cậu biết chuyện này không thể để quá nhiều người biết, nhưng không có Trang Nghiêu để thương lượng, cậu cũng không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào. Trước mắt chỉ có thể nói cho Đường Đinh Chi biết trước, ít nhất Đường Đinh Chi nhất định có cách ngăn Thiện Minh làm ra hành động bất lợi.
Đường Đinh Chi gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ liên lạc với Bắc Kinh, Thanh Hải càng ngày càng không an toàn, sinh vật cấm khu mất trói buộc cũng có khả năng tấn công con người, tốt nhất mọi người nên ngẫm lại xem bố trí dân chúng của mình thế nào. Nếu cần Bắc Kinh giúp, chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực. Tốt nhất nên mau chóng cho tôi đáp án vì chúng tôi sẽ trở về Bắc Kinh bằng tốc độ nhanh nhất, tình hình của Trang Nghiêu không thể kéo dài.” Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài, xem ra là định đến phòng thí nghiệm của Tôn tiên sinh sử dụng thiết bị thông tin.
Tùng Hạ đuổi theo: “Đại tá.”
Đường Đinh Chi xoay người: “Có chuyện gì vậy?”
“Thiện ca đã tỉnh chưa?”
“Chưa, cậu ta vừa mới dị chủng, năng lượng không thành vấn đề, nhưng thể lực bị tiêu hao quá nhiều.”
“Em có việc nhất định phải lập tức nói cho anh.”
“Là chuyện mọi người đã gặp ở địa cung?”
“Phải.”
“Tuy tôi rất muốn biết ngay lập tức, nhưng lúc này nối liên lạc với Bắc Kinh mới là chuyện thiết yếu nhất.”
Tùng Hạ chần chừ: “Em hiểu, vậy sau khi Thiện ca tỉnh lại, anh có thể ngăn anh ấy nói ra bất cứ chuyện gì xảy ra ở địa cung không.”
Đường Đinh Chi âm thầm nhìn cậu hai giây: “Cậu yên tâm, nếu là điều không nên nói, không cần người khác nhắc, cậu ta cũng sẽ không nói.”
Tùng Hạ gật đầu: “Là em nghĩ nhiều rồi.”
“Về trông chừng Trang Nghiêu đi, tôi sẽ mau chóng chuẩn bị nhiên liệu mà trực thăng cần, chúng ta phải quay về Bắc Kinh sớm nhất có thể.”
“Vâng.”
Sau khi về phòng, Tùng Hạ phát hiện mọi người đều ở đây, Trang Nghiêu bình tĩnh nằm trên giường, hơi thở đều đều, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, quần áo cũng thay bằng bộ đồ ngủ gấu Pooh nó thấy thoải mái nhất, làm nó giống như đang ngủ vậy. Cho dù ngay cả Đường Đinh Chi cũng không chắc chắn, nó nhất định cũng có thể tỉnh lại, có thể sau khi tỉnh lại vẫn có trí tuệ như trước.
Mấy người trông chừng bên giường Trang Nghiêu, nét mặt ngập đầy lo lắng.
Tùng Hạ cười gượng: “Mọi người đừng căng thẳng như vậy, lúc ấy Tôn tiên sinh nói Trang Nghiêu chỉ bị tổn thương đầu óc, chỉ cần tôi và dị nhân tiến hóa não bộ phối hợp phẫu thuật nội sọ là có thể khôi phục.”
Đặng Tiêu cúi đầu nhìn Trang Nghiêu, khẽ nói: “Đầu óc là nơi có kết cấu phức tạp nhất trên cơ thể người, có thể chữa khỏi thật hả anh?”
Liễu Phong Vũ vỗ đầu cậu ta: “Đương nhiên có thể, cụt tay cụt chân Tùng Hạ còn tái sinh ra được, chỉ bị thương đầu óc thì vì sao không thể.”
Đường Nhạn Khâu xoa xoa tóc Trang Nghiêu: “Bắc Kinh nhiều dị nhân tiến hóa não bộ thế, không thành vấn đề đâu.”
Thành Thiên Bích lên tiếng: “Tùng Hạ, anh vừa đi tìm Đường Đinh Chi à?”
Tùng Hạ ngồi xuống mép giường: “Tôi có một số việc muốn nói, nhưng anh ấy đến phòng thí nghiệm rồi.”
“Là chuyện về địa cung?”
Tùng Hạ gật đầu: “Trong lúc ở địa cung, chúng tôi gặp rất nhiều chuyện nhưng lại không thể để quá nhiều người biết, cậu thì sao? Thiên Bích, cậu ở dưới đó gần nửa tiếng, đã xảy ra chuyện gì? Thiếu chút nữa là cậu không lên được.”
“Lúc đầu tôi bị lạc đường.”
“Gì cơ? Không phải chứ, đi theo đường tôi nói, tuy lộ trình hơi xa nhưng không phức tạp mà.”
“Khi tôi đến phòng thí nghiệm mới biết quái vật tiến hóa não bộ kia vẫn chưa chết, hắn muốn đóng kín lối ra của địa cung, Tôn tiên sinh thì lại muốn mở nó ra. Trong lúc đôi bên tranh đấu, cơ quan không ngừng biến hóa, tôi vừa vặn bị nhốt lại một thời gian. Khi tôi tới phòng thí nghiệm, thời gian đã qua gần hai mươi phút.”
“Sau đó? Cậu giúp Tôn tiên sinh giết Giang Doanh ư? Vì sao Tôn tiên sinh lại trở thành như vậy?”
Thành Thiên Bích nói: “Phát hiện vài chuyện khiến tôi rất khó hiểu, cuộc đối thoại giữa họ cũng có rất nhiều điều tôi nghe không hiểu, cho nên tôi muốn biết mọi người đã gặp chuyện gì dưới đó trước.”
Tùng Hạ hắng giọng, thuật lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra dưới địa cung không sót một chữ cho họ nghe.
…
Sau khi cậu kể xong, ai nấy cũng trầm mặc hồi lâu, Liễu Phong Vũ khó chịu vuốt tóc ra sau đầu: “Ý cậu là, những chuyện chúng ta đang làm đều vô dụng cả? Ngay cả thần chúng viễn cổ gì đó cũng phải tự vẫn mới có thể hạ thấp giá trị đánh giá của ý thức Cambri, chúng ta thì trí tuệ và khả năng đều kém xa họ, càng không thể nghĩ ra cách gì ngăn cản nó được.”
Đặng Tiêu cũng có chút không thể chấp nhận: “Chúng ta vào sinh ra tử như vậy, tuy ai cũng chuẩn bị tâm lý hy sinh, nhưng chuyện này và chuyện từ đầu đã biết mình phải chết hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Thế… thế này đâu còn khiến người ta có động lực đánh tiếp gì nữa.”
Tùng Hạ gật đầu: “Chính vì thế nên chuyện này không thể để quá nhiều người biết, đối với rất nhiều người mà nói, việc đó là đả kích nặng nề, nhất là dị nhân đẳng cấp cao. Họ vốn có thể không tham dự vào bất cứ cuộc chiến nào, tùy tiện tìm một chỗ thế ngoại đào nguyên sống tiếp, chính vì có hy vọng ngăn cản tận thế, đồng thời ngăn cản chúng ta hủy diệt nên họ mới chiến đấu quyết không chùn bước. Nếu chuyện này bị lộ, chỉ e rất nhiều người sẽ lập tức buông tay.”
“Vậy lý do để chúng ta kiên trì là gì?” Liễu Phong Vũ siết chặt nắm đấm: “Hoặc là mấy chuyện này chỉ là suy đoán? Sự thật chưa chắc đã vậy phải không.”
Tùng Hạ thở dài: “Lấy tin tức trước mắt có được và kết quả phân tích chung cuộc của ba dị nhân tiến hóa não bộ là Giang Doanh, Tôn tiên sinh, Trang Nghiêu, sự thật đã đúng đến tám, chín phần. Lý do kiên trì của chúng ta là chúng ta còn có một đường hy vọng – đá ngũ sắc.”
Liễu Phong Vũ nói: “Đá ngũ sắc có thật là hy vọng của chúng ta không? Khả năng của Trương Đạo Lăng cũng không thể sánh bằng thần chúng viễn cổ đúng chứ, vậy mà điều duy nhất thần chúng viễn cổ có thể làm là hy sinh bản thân hạ thấp giá trị đánh giá, Trương Đạo Lăng để lại đá ngũ sắc nhưng vẫn không thể ngăn cản đại họa, nay đến phiên chúng ta, chúng ta có thể làm được gì?”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Thần chúng viễn cổ tự vẫn hiển nhiên không chỉ để hạ thấp giá trị đánh giá phân tán nguồn gene, để hậu nhân kế thừa thức tỉnh vào thời điểm thích hợp mới là mục đích chủ yếu khiến họ làm vậy.”
Tùng Hạ gật đầu: “Không sai, họ đã kéo dài thời gian. Nếu họ chỉ muốn hạ thấp giá trị đánh giá thì không cần thiết làm ra hành động phân tán nguồn gene mà nên triệt để diệt trừ loại gene nguy hiểm sẽ phát động ý thức Cambri ấy mới đúng. Loại geme có được thần lực này là nhân tố lớn nhất khiến đánh giá về loài người của ý thức Cambri vượt qua giá trị nguy hiểm. Thần chúng viễn cổ làm vậy, có lẽ mục đích cuối cùng vẫn là hy vọng thật lâu thật lâu sau này, con người có thể tìm được phương pháp chống lại ý thức Cambri, thức tỉnh vào thời điểm thích hợp, dùng sức mạnh của mình để chiến thắng. Trương thiên sư chính là ví dụ rất tốt, ông ấy thức tỉnh bộ gene viễn cổ, hiểu biết về ý thức Cambri và những chuyện phát sinh vào thời đại viễn cổ rõ ràng nhiều hơn chúng ta, cho nên ông ấy đã để đá ngũ sắc lại giúp con người. Tôi nghĩ bất luận là thần chúng viễn cổ hay là Trương thiên sư, họ đều hy vọng có thể kéo dài thời gian thanh tẩy của ý thức Cambri, gửi gắm hy vọng vào tương lai. Ít nhất vì nghĩ vậy nên tôi cho rằng chúng ta không thể từ bỏ.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Dù có thế nào, chúng ta trăm cay ngàn đắng cũng đã đi đến bước này, không có lý gì lại từ bỏ cả, kiểu gì cũng phải thử tập trung ngọc Con Rối lại một lần.”
Tùng Hạ gật đầu thật mạnh, kiên nghị nói: “Không đến lúc chết, tôi sẽ không từ bỏ.”
Liễu Phong Vũ thở ra một hơi: “Mấy đứa thật là hết cách rồi, anh vốn đang nghĩ có nên quay về Bắc Kinh hưởng thụ hay không.”
Đặng Tiêu gãi đầu: “Em không hiểu chuyện này lắm, dù sao thì mấy anh đi đâu em đi đấy, mấy anh đánh ai em đánh cùng là được.”
Tùng Hạ nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, rốt cuộc mười phút trong phòng thí nghiệm ấy đã xảy ra chuyện gì? Họ đã nói gì? Vì sao Tôn tiên sinh lại trở nên như vậy?”
Thành Thiên Bích nhíu mày: “Dựa theo những gì anh nói, trong cơ thể Giang Doanh còn có ý thức của hai dị nhân tiến hóa não bộ khác, hơn nữa cách thức Trang Nghiêu và Tôn tiên sinh tấn công hắn là đánh thức ý thức của hai người kia, như vậy điều Giang Doanh giấu mọi người sẽ không kỳ quái nữa.”
“Gì cơ? Hắn giấu cái gì?”
“Lúc ấy khi tôi đến phòng thí nghiệm, Tôn tiên sinh và Giang Doanh đều đã hấp hối. Tôn tiên sinh hơi bất ngờ khi thấy tôi, nghe ý thì có lẽ ông ấy đã sớm biết rằng chúng ta sẽ xuống cứu, nhưng ông nghĩ sẽ là Dung Lan hoặc Sở Tinh Châu. Lúc đó tôi định giết Giang Doanh, nhưng Tôn tiên sinh không cho, cuộc đối thoại giữa hai người khiến tôi có nhiều nghi hoặc. Nhưng kết hợp với những gì anh nói, trước sau hài hòa, có thể tính ra kết luận, Giang Doanh cũng giấu mọi người về thần chúng viễn cổ, đá ngũ sắc và ngọc Con Rối. Đối với ngọc Con Rối, hắn có một chút hiểu biết đặc biệt không muốn để chúng ta biết, thậm chí khi nói chuyện với hắn, vì có tôi ở đó nên ngay cả Tôn tiên sinh cũng có phần lấp ɭϊếʍƈ. Xem ra lúc đầu khi ở với mọi người, Giang Doanh còn có thể hoàn toàn khống chế tư duy của mình, nhưng khi tôi đi, ý thức của hắn đã bị hai ý thức khác xâm chiếm nên đã nói ra rất nhiều chuyện bản thân cũng không muốn nói. Mà hai ý thức khác trong não hắn đã nỗ lực phi thường để kết nối với Tôn tiên sinh, không ngừng ép Giang Doanh trả lời câu hỏi của Tôn tiên sinh. Tôn tiên sinh vừa dụ hắn trả lời, vừa tiếp tục làm nhiễu loạn tư duy của hắn, tổn thương não bộ đôi bên càng ngày càng nghiêm trọng. Khi đó, tôi muốn ngăn cản Tôn tiên sinh, nhưng thái độ của ông rất kiên quyết, không cho tôi nhúng tay vào, ông nói ‘Chuyện tôi đang làm quan trọng hơn cái mạng già này bao nhiêu’, đây là nguyên văn ông ấy nói.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Rốt cuộc họ đã nói những gì? Có thể tổng kết ra tin gì không?”
Thành Thiên Bích ngẫm nghĩ: “Có thể tổng kết ra mấy điều. Thứ nhất, Giang Doanh biết nhiều hơn mọi người đã tưởng, đúng hơn là hắn và hai ý thức khác trong cơ thể cùng biết. Hiển nhiên khi họ vừa ngã xuống địa cung thì còn phát hiện ra vài điều, nhưng hắn cố ý che giấu. Thứ hai, Giang Doanh có niềm tin vững chắc rằng đá ngũ sắc có thể cứu hắn, đồng thời cũng tin con người không thể ngăn cản tận thế, bởi vì ‘Đây đều là chuyện đã được an bài, mấy người có phản kháng thế nào cũng vô dụng, hai ngàn năm trước, hàng triệu năm trước, tất cả đều đã được an bài’, đây cũng là nguyên văn Giang Doanh nói. Thứ ba, Giang Doanh không cố chấp với ngọc Con Rối như mọi người nói, hắn rất ghét ngọc Con Rối, nhưng có vài chuyện hắn nghĩ giống chúng ta, càng mang ngọc Con Rối theo trên người thì dị nhân càng dễ tiến tới hủy diệt. Theo ý của hắn, trình độ thăng cấp càng cao thì càng tiến gần cái chết.”
Tùng Hạ cau mày: “Quả thật, từ cấp một đột phá lên cấp hai, tỉ lệ tử vong là 50 – 50. Từ cấp hai đột phá lên cấp ba, nghe nói tỉ lệ tử vong còn cao hơn thế, chỉ là do có tôi ở đây, phía chúng ta không ai chết cả nên mới không nhận ra. Nhưng căn cứ theo những gì Tôn tiên sinh nói thì rất nhiều dị nhân đến Golmud với mong muốn nhanh chóng tiến hóa song đại đa số đều không trở ra nữa, chỉ có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là vẫn an toàn.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Không sai, cho nên dị nhân vẫn đang không ngừng đi về hướng hủy diệt, cho dù dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đi trên một con đường riêng, nhưng nghe ý của Giang Doanh thì chuyện này không đơn giản như vậy.”
“Sau này thì sao? Tôn tiên sinh giết Giang Doanh? Bản thân cũng vì cuộc tranh đấu ấy mà chết não?”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Không, là tôi giết Giang Doanh. Tôn tiên sinh dùng hết toàn lực đánh cắp ký ức Giang Doanh, Giang Doanh cũng tiến hành tấn công nghiêm trọng nhất với ông. Vào thời khắc cuối cùng, Tôn tiên sinh bảo tôi đưa cơ thể ông về Bắc Kinh, giao cho dị nhân tiến hóa não bộ, nghĩ cách lấy ký ức ra vì trong não ông có mọi thông tin, mọi phán đoán mà bốn dị nhân tiến hóa não bộ biết được từ khi tận thế tới nay. Ông nói chỉ cần tách được ký ức đó ra là mọi bí ẩn đều sẽ được tháo gỡ. Cuối cùng, ông bảo chúng ta đừng từ bỏ hy vọng.”
Tùng Hạ trầm giọng nói: “Tôn tiên sinh là vì thứ trong não Giang Doanh nên mới…”
Thành Thiên Bích nói: “Không sai, lúc đến, tôi vốn có thể đưa ông ấy đi, nhưng ông lại kiên trì làm vậy.”
Đường Nhạn Khâu cau mày: “Vì sao không thể đưa cả hai người họ ra ngoài trước? Giang Doanh dù có lợi hại thế nào, rơi vào tay chúng ta cũng không thể phản kháng mà.”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Tôi cũng từng nói có thể đưa cả hai ra ngoài vì khi đó địa cung vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, nhưng Tôn tiên sinh nói họ đã bắc cầu nối não bộ lẫn nhau, không thể gián đoạn, cũng không thể di chuyển. Hơn nữa, Tôn tiên sinh nói rằng họ đều không sống thêm được vài phút nữa.”
Liễu Phong Vũ nói: “Chuyện này đừng nói cho Minh chủ gì đó, kiểu gì hắn cũng đánh nhau với cậu.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt: “Không có gì phải giấu, đó là sự lựa chọn của Tôn tiên sinh.”
Tùng Hạ thở dài: “Không sai, đó là sự lựa chọn của Tôn tiên sinh, ông ấy đã chọn vì loài người nên để lại tin tức quan trọng.”
Đặng Tiêu nói: “Thành ca, may mà anh kịp thời thoát ra, không thì A Bố sẽ…” Lúc này cậu ta nghĩ đến mà thấy sợ.
Thành Thiên Bích nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ đây vừa vặn có thể nhìn thấy A Bố đang ngủ dưới mái che tuyết, tuy vết thương ngoài da đều đã được Tùng Hạ chữa trị, nhưng tinh thần và thể lực của nó đều bị tiêu hao rất lớn, hơn nữa Trang Nghiêu còn đang hôn mê bất tỉnh, A Bố cũng buồn bã ỉu xìu, hai ngày qua không uống lấy một giọt nước.
Tùng Hạ cúi đầu, áy náy: “Lúc ấy anh không thể đưa được A Bố ra…”
Đặng Tiêu vỗ vỗ vai cậu: “Tùng ca, chuyện đó không phải lỗi của anh.”
Thành Thiên Bích nói nhẹ: “IQ của A Bố quả thật tăng cao rồi.”
“Hả? Là sao?”
“Khi tôi đi ra từ địa cung, nó đang núp dưới một cái nấm khổng lồ, nhìn thấy tôi nhưng lại không đứng lên, thậm chí không kêu một tiếng, nó cho rằng tôi không thể đưa nó đi, chỉ biết nhìn tôi chảy nước mắt.”
Tùng Hạ trong lòng đau xót. A Bố chỉ là một con mèo nhưng vô cùng hiểu chuyện, nhớ tới dáng vẻ vừa luyến tiếc vừa bất đắc dĩ khi A Bố giơ chân vẫy cậu trước khi xa khuất tầm mắt, nghĩ tới tâm trạng chờ đợi cái chết trong tuyệt vọng của A Bố tại nơi hang sâu không một bóng người, thi thể khắp nơi, đá rơi đầy trời… Tùng Hạ không thể giữ nổi bình tĩnh. A Bố tin tưởng họ đến vậy, cho dù biết mình bị bỏ rơi cũng không một câu oán hận, nếu Thành Thiên Bích không thể cứu A Bố ra, cậu quả thật không thể tha thứ cho mình.
Đặng Tiêu suỵt mũi một cái: “Em xuống đó chơi với A Bố đây, từ lúc tiểu Trang Nghiêu hôn mê, nó không ăn uống gì cả, hôm nay kiểu gì em cũng phải cho A Bố ăn được gì đó.”
Liễu Phong Vũ mệt mỏi dụi dụi mắt: “Anh về nghỉ một lát, chiều đi thay cậu. Nhạn Khâu, cậu thì sao? Có nghỉ một lát không?”
Đường Nhạn Khâu vỗ vỗ lưng hắn, dịu dàng: “Tôi ở đây trông Trang Nghiêu, anh đi nghỉ ngơi đi.”
Liễu Phong Vũ mỉm cười: “Thôi, vậy tôi ngủ ở đây luôn.” Nói xong trèo lên giường, nằm bên cạnh Trang Nghiêu, nói khẽ: “Cậu ở đây, tôi ngủ ngon hơn một chút.”
Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ: “Chúng ta cũng đi nghỉ một lát, nhất là anh.”
Nghe Thành Thiên Bích nhắc vậy, Tùng Hạ mới cảm giác mệt mỏi vô cùng, vài ngày tác chiến không ngủ, thể lực đã cạn kiệt đến cực hạn, chỉ vì trong lòng có quá nhiều chuyện dồn ép nên cậu căn bản không ngủ được, bây giờ chiến dịch Thanh Hải tạm thời xem như kết thúc, cậu cũng nên đi nghỉ một lát.
…
Hai người về phòng, Tùng Hạ nằm vật xuống giường. Khi cơ thể rơi vào lòng giường mềm mại ấm áp, cậu lại thấy không quen đến kỳ lạ, giống như điều kiện sống này không thuộc về mình vậy. Cậu tự giễu, nhất định là mình quen bị ngược đãi rồi, tùy tiện rúc vào góc nào đó ở sa mạc, trong núi tuyết, trong hang động… lại ngủ say hơn bao giờ hết.
Phần nệm bên cạnh trũng xuống, hơi thở của Thành Thiên Bích tràn ngập, cánh tay mạnh mẽ gác lên hông cậu, Tùng Hạ giang hai tay ôm lấy Thành Thiên Bích, rúc vào lòng hắn, ngón tay nhẹ nhàng xoa lưng Thành Thiên Bích, thầm thì: “Cậu nhất định phải mệt lắm.”
“Không mệt, anh thì sao?”
“Ừm, không có gì, ít nhất còn sống.” Tùng Hạ mệt đến độ thậm chí không biết nên nói gì, cậu chỉ muốn cảm nhận đầy đủ cảm giác khi có thể ôm Thành Thiên Bích.
Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống trán Tùng Hạ: “Đừng nghĩ gì nữa, ngủ đi.”
Tùng Hạ cười: “Thiên Bích, mỗi lần khi tôi sắp tuyệt vọng, cậu đều sẽ xuất hiện, bá đạo quá đấy, không phải cậu căn trước thời gian đó chứ? Lần này lên sàn diễn cũng ngầu chết đi được.”
“Phải, tôi căn thời gian, cho nên anh phải tin cuối cùng tôi nhất định sẽ quay lại.”
Tùng Hạ cười khẽ: “Cậu cũng biết nói đùa.”
“Học từ anh.”
Tùng Hạ bắt lấy tay Thành Thiên Bích, nắm lại thật chặt, thật chặt…
Sáng sớm hôm sau, bất kể đã nghỉ ngơi hay chưa, tất cả đều tập trung lại vì Đường Đinh Chi thông báo chiều nay họ sẽ trở về Bắc Kinh. Đối với chuyện vội vã quay về Bắc Kinh, mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ, tình hình của Trang Nghiêu hiển nhiên rất nguy cấp.
Do Dung Lan và Sở Tinh Châu còn muốn ở lại dàn xếp người dân trong thành Quang Minh và thành Huyền Minh nên họ không về cùng nhóm Tùng Hạ. Đường Đinh Chi đã nối liên lạc được với Tùng Chấn Trung, phía Bắc Kinh cũng phái trực thăng tới đón số người còn lại. Nhóm đầu tiên về Bắc Kinh bao gồm những người lúc ấy đến từ Bắc Kinh, hội Băng Sương và chủ tớ Jacqueline, đương nhiên, còn có Tôn tiên sinh.
Bảy tháng trước khi họ đến Thanh Hải, thêm cả những người do Lý Đạo Ái sau này đưa đến, tổng cộng có hơn bảy mươi người và hơn ba mươi động vật biến dị, bây giờ số lên máy bay chỉ còn lại không đến ba mươi người và hơn mười động vật. Từ khi các tổ chức dị nhân ở Bắc Kinh và Trùng Khánh mở rộng lề lối, không ngừng lớn mạnh, đã rất lâu rồi họ không gặp phải đả kích nặng nề như thế. Tổn thất của Dung Lan và Sở Tinh Châu cũng không tốt hơn họ được bao nhiêu.
Bảy tháng, họ đã sống nơi vùng đất ma quỷ này bảy tháng, không biết đó giờ ở Bắc Kinh phát sinh bao nhiêu biến hóa, không biết thế cuộc ở Hoa Nam vốn như lưỡi dao nhọn treo trên đầu họ giờ thế nào. Họ không ngờ hành trình Thanh Hải lại bị trì hoãn lâu như vậy, cho dù họ đã hoàn thành nhiệm vụ, thực lực mỗi người đều được nâng cao trên diện rộng, thậm chí còn tháo gỡ rất nhiều bí ẩn, song cái giá phải trả quả thật vô cùng đau đớn. Vì vậy, không ai hoan hỉ vì đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ này cả, song lại vì độ khó khi thu hồi những miếng ngọc Con Rối cuối cùng mà âm thầm lo lắng.
…
Trực thăng nhanh chóng đáp xuống sân sau của viện khoa học. Gần sân bay có nhiều người đứng chờ, gió thổi từ trực thăng khiến tà áo họ bay phất phới.
Khi Tùng Hạ bước xuống trực thăng, người đầu tiên cậu nhìn thấy là Tùng Chấn Trung.
“Chú ơi.” Tùng Hạ kích động chạy qua, ôm chặt lấy Tùng Chấn Trung.
Tùng Chấn Trung là người không giỏi diễn đạt tình cảm, đối với cái ôm của đứa cháu hơn hai mươi tuổi, anh thoáng có chút xấu hổ, nhưng kích động và vui sướng khó nói thành lời, chỉ có thể vỗ mạnh vào lưng Tùng Hạ, nghẹn ngào: “Về là tốt, về là tốt rồi.”
Tùng Hạ hít sâu một luồng khí mát lạnh này.
Họ đã trở về.
Thủy Thiên Thừa: Đánh trận này làm tôi mệt mỏi quá (:3″ ∠)