Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 227

Khi máy bay chở họ lên đến nền trời xanh thẳm, thảng thốt, họ nhận ra chuỗi ác mộng những ngày qua cuối cùng đã có dấu hiệu tỉnh lại.


Theo sự sụp đổ của rừng nấm và địa cung, toàn bộ hang động cũng bắt đầu chấn động kịch liệt, không ngừng có đá vụn rơi xuống từ phía trên. Lúc đầu chỉ là cát bụi, gạch đá nho nhỏ dần dần chấn động càng lúc càng lớn, hang động trong vòng nguy hiểm có thể sụp đổ hoàn toàn bất cứ lúc nào. Đường Đinh Chi thở dài: “Chỉ có thể thử xem sao.”


Tùng Hạ vội la lên: “Thử cái gì?” Cậu cảm giác thấy sự bất an của A Bố, A Bố không ngừng đi tới đi lui tại chỗ, lát thì ngẩng đầu lên nhìn cửa động, lát lại quay đầu nhìn Trang Nghiêu đang hôn mê bất tỉnh trên người mình. Tùng Hạ xoa mạnh tai A Bố vì làm thế có thể khiến nó cảm nhận được sự trấn an, sức dùng gần như là đang chà xát.


Đường Đinh Chi nói: “Hình thể nhỏ lên trước, mau, Huyền chủ và Quận vương ở dưới cẩn thận đá rơi.”


Người và động vật bay được chở thêm người bay lên trên, ai có khả năng leo trèo tốt cũng bắt đầu nhanh chóng bò ra ngoài động. Cửa động rất dốc, gần như thẳng đứng, đường kính cũng khá rộng, chừng hơn bốn mét, song so với thể tích của động vật biến dị thì vẫn quá nhỏ, ngay cả chim chóc lớn một chút cũng phải bay rụt cánh.


Đặng Tiêu cõng Trang Nghiêu, quắp Tùng Hạ: “Tùng ca, đi thôi.”
Tùng Hạ nói: “Mọi người lên trước đi, anh ở lại với A Bố. Thiên Bích và Tôn tiên sinh cũng còn chưa ra, anh chờ họ.” Cậu nhè ngọc Con Rối ra, giao cho Đặng Tiêu: “Nhất định phải giữ cẩn thận.”


Đặng Tiêu có chút do dự: “Hay là anh đi lên, em ở lại…”
“Không cần, cậu mau đưa Trang Nghiêu rời khỏi đây, đợi Thiên Bích đuổi đến bọn anh sẽ lên ngay lập tức.”
Đặng Tiêu vội la lên: “A Bố thì làm sao?”


“Dù có thế nào anh cũng sẽ không bỏ A Bố lại, nếu quả thật không được thì bọn anh về theo đường cũ, cậu mau đi đi.”
Đặng Tiêu nghiến răng, móng vuốt khổng lồ bám vào nền đá, bất chấp trọng lực nhanh chóng bò ra ngoài cửa động, nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu nữa.


Đường Nhạn Khâu sau khi đập nát mấy tảng đá rồi cũng cõng Liễu Phong Vũ bay đi.
Tống Kỳ dệt vài cái mạng lớn, bọc đám động vật biến dị kích thước không nhỏ lại không thể leo lên lại, chim chóc cỡ lớn bay ra bay vào nhiều lần, cố gắng kéo được chúng ra ngoài.


Đất đá rơi xuống càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, hang động này không thể chịu thêm được vài phút. Gạch đá đã tạo thành uy hϊế͙p͙ nghiêm trọng với sự an toàn của họ, nếu không phải có Sở Tinh Châu và Diêu Tiềm Giang cản lại, căn bản họ không thể thoát bằng cửa động này.


Dưới tình hình nguy cấp núi sụp đá lở, họ giành giật từng giây đưa được phần lớn người và động vật ra ngoài. Cuối cùng trong hang động chỉ còn lại Tùng Hạ, Đường Đinh Chi, vài dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và ba động vật hình thể lớn nhất là A Bố, Đa Cát, Bạch Linh. Chúng căn bản không thể thoát được từ cửa động này.


Gạch đá rơi xuống càng ngày càng nhiều, Jacqueline điều khiển nấm quây quanh phía trên đầu họ, miễn cưỡng chặn được đá lớn đá nhỏ trút xuống như mưa.


Tùng Hạ đã nôn nóng đến độ liên tiếp ngoảnh lại, song mãi mà vẫn không thấy Thành Thiên Bích và Tôn tiên sinh đâu. Mắt thấy rừng nấm đã sụp xuống lòng đất, địa cung nhất định đã bị hủy hoại gần hết, nếu họ còn không đi, chỉ e lành ít dữ nhiều. Thành Thiên Bích đi tìm Tôn tiên sinh đã gần nửa tiếng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại trì hoãn lâu như vậy?


Đường Đinh Chi nói: “Muốn cho chúng ra ngoài thì chỉ có thể bổ cửa động ra.”
Tùng Hạ nói: “Cái gì? Bổ ra? Đây là núi đó.”


Đường Đinh Chi nhìn về phía Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái: “Chuyện này chỉ hai người mới có thể làm được, những người khác nhất định phải cản đá rơi.”
Dung Lan vội la lên: “Tôn tiên sinh còn chưa ra!”
Đường Đinh Chi quả quyết: “Chúng ta không còn thời gian tìm họ nữa.”


Lúc này, Tiểu Chu co người bay xuống từ cửa động: “Quận vương!”
Diêu Tiềm Giang quát: “Cậu còn xuống đây làm gì!”
“Em muốn chở ngài lên.”
“Tự tiện, tôi không cần cậu… cẩn thận đá rơi!” Diêu Tiềm Giang bắn ra một cột nước, hất bay tảng đá suýt rơi thẳng xuống đầu Tiểu Chu.


Tiểu Chu sợ tới độ vội vàng chạy đến bên cạnh Diêu Tiềm Giang, lại nghe anh quát: “Cậu mau đi lên, tự tôi có thể ra được.”


Tiểu Chu nhìn gạch đá rơi đầy phía cửa động, tự giác nhận ra bằng cơ thể khổng lồ của mình rất khó để né gạch đá bay lại lên trên, bèn nói: “Giờ cũng không dễ đi, lát nữa em đi cùng Quận vương!”


Đường Đinh Chi nói: “Tôi và Thẩm Trường Trạch lên trước, mọi người tranh thủ thời gian.”
Thẩm Trường Trạch ôm Đường Đinh Chi, tránh gạch đá bay lên. Sau khi Thẩm Trường Trạch nguyên tố hóa, người khác căn bản không thể lại gần, cho nên hắn ở lại cũng chẳng giúp được bao nhiêu.


Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái liếc nhau, sắc mặt đều có chút nặng nề. Trên đầu họ dù sao cũng là núi đá dày cả trăm mét, bằng sức mạnh của họ, phá vỡ cửa động có lẽ không thành vấn đề, nhưng có cản được hàng trăm hàng ngàn hòn đá rơi xuống hay không thì không chắc chắn.


Sở Tinh Châu trầm giọng hỏi: “Anh thật sự có thể điều khiển đất đá lớn như thế?”
Lý Đạo Ái lạnh nhạt đáp: “Có thể. Cậu thật sự có thể nâng được sức nặng hàng trăm tấn?”
Sở Tinh Châu nói: “Có thể.”
Lý Đạo Ái: “Vậy thì thử xem.”


Hai người nắm tay, năng lượng Thổ kích động điên cuồng trong cơ thể họ, ngay cả những người đứng cách đó không xa cũng có thể cảm giác được xung kích từ nguồn năng lượng khổng lồ ấy. Cơ thể cả hai chậm rãi bay lên không trung, nền đất dưới chân họ xuất hiện một vết nứt, vết nứt nhanh chóng gãy lan về phía núi đá như lửa cháy trên đồng cỏ, vô số đá vụn sụp xuống từ trên trời lại đọng lại phía trên, giống như các tiểu hành tinh trong vũ trụ, vô cùng hoành tráng. Khe nứt đã rộng đến hơn mười centimét, cũng nhanh chóng lan lên thạch bích, trải dài về phía lối ra, xé toạc cửa động bằng một sức mạnh ngang ngược hòng mở rộng nó ra.


Cùng thời gian, một tảng đá khổng lồ từ trên thạch bích rơi xuống, tảng đá ấy to như một khoang tàu hỏa, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, nó to đến độ ngoài nó ra thì không thấy gì nữa.


Cơ thể Ngô Du và Diêu Tiềm Giang đồng thời bùng phát tại chỗ, lập tức biến thành người khổng lồ băng và nước cao năm mét, dùng tay chống được tảng đá rơi xuống. Sức nặng của nó ép xuống khiến chân họ lún cả vào đất. Hai người hét lớn một tiếng, hợp lực đẩy tảng đá ra xa.


Càng ngày càng có nhiều gạch đá khổng lồ giáng xuống từ trên trời, toàn bộ hang động đất rung núi chuyển, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.


Cửa động không chịu nổi vết xé từ nguồn năng lượng khổng lồ, bốn phía vách núi bắt đầu rào rào nứt vỡ, đá tảng ầm ầm trút xuống như mưa, thậm chí còn có đất đá đọng tuyết rơi xuống. Cửa động càng ngày càng lớn, như thể cả ngọn núi đều bị bổ ra!


Gạch đá trôi nổi phía trên Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái cũng càng ngày càng nhiều, năng lượng của họ tiêu hao nhanh như nước chảy, Tùng Hạ dốc hết sức bình sinh bổ sung năng lượng cho họ song cũng chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua một nửa tốc độ tiêu hao. Tùng Hạ hét lớn: “Họ sắp hết năng lượng rồi, mau để chúng ra ngoài!”


Ngô Du và Diêu Tiềm Giang ôm lấy Bạch Linh và Đa Cát, chạy về hướng cửa động, đất đá không ngừng rơi xuống người họ. Hai người nhịn đau đội mưa đá bò lên trên, Bạch Linh và Đa Cát đều không thạo việc leo trèo, không giúp được gì, chỉ có thể mặc cho họ ôm. Ngô Du và Diêu Tiềm Giang tuy đã biến thành người khổng lồ nguyên tố hóa nhưng sức nặng năm, sáu tấn với họ mà nói thì cũng phải gắng hết sức, vài lần suýt nữa ngã từ trên vách đá xuống, đều do Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái đỡ được. Đồng thời, năng lượng Thổ của họ tiêu hao càng thêm kinh người, sẽ cạn kiệt sức lực ngay lập tức.


Jacqueline không ngừng huy động nhiều nấm hơn để ngăn cản đất đá, nhưng đất đá quá nặng thì nấm cũng không ngăn được, Dung Lan nhất định phải chém nhỏ chúng ra ở trên không trung trước. Hắn hóa thành một luồng ánh sáng xẹt qua gạch đá trên không, năng lượng của hai người đồng thời tiêu hao không ít.


Tùng Hạ nôn nóng vô cùng, A Bố thì càng thêm bất an, nó đã bắt đầu kêu gào. Cậu quay đầu nhìn lại, toàn bộ rừng nấm đã hoàn toàn sụp xuống, địa cung tất nhiên cũng đã bị hủy hoại toàn bộ, nhưng vẫn không thấy bóng Thành Thiên Bích và Tôn tiên sinh đâu, cậu không thể kiềm chế gào to: “Thành Thiên Bích–”


Kỳ tích không xảy ra.


Dưới sự giúp đỡ của người phía trên, rốt cuộc họ đã đưa được Bạch Linh và Đa Cát ra ngoài. Lúc này, năng lượng của Ngô Du đã tiêu hao quá lớn, gần như không thể nhúc nhích, tình hình của Diêu Tiềm Giang cũng không tốt hơn được bao nhiêu, song bên dưới còn có Tiểu Chu và Tùng Hạ, anh cắn răng một cái, hóa thành một cột nước lại lọt vào trong động.


Lý Đạo Ái khàn giọng kêu lên: “Mau!”
Sau khi chạm đất, Diêu Tiềm Giang lại hóa thành người nước khổng lồ, ôm ngang A Bố lên, Tiểu Chu dùng móng quắp Tùng Hạ và Jacqueline, họ dùng tán nấm mở một đường đi tạm thời, đội mưa đá bò đến phía cửa động.


A Bố là động vật họ mèo, bản lĩnh leo trèo không tệ. Sau khi Diêu Tiềm Giang đưa nó đến cửa động, A Bố bám vào vách đá, bắt đầu ra sức bò lên phía trên, nhưng gạch đá từ trên đáp xuống càng ngày càng nhiều, nó bị đá tảng đập trúng vài lần, bị thương đổ máu.


Dung Lan hô to: “Hang sắp sập rồi, mau lên!”
Diêu Tiềm Giang hô: “Tùng Hạ, tôi đưa hai người lên trước, A Bố ra cuối cùng!”


Tùng Hạ biết họ đã tính đến chuyện bỏ A Bố lại, bây giờ tất cả gần như đều đã kiệt sức, A Bố quá lớn, căn bản không tránh được đá rơi, lúc này không ai có cách gì đưa được cơ thể sáu tấn của nó ra ngoài. Cậu hô: “Không được! Mọi người ra trước, tôi… tôi chờ Thiên Bích, cậu ấy nhất định sẽ đưa tôi và A Bố thoát ra.”


Diêu Tiềm Giang cả giận: “Cậu điên rồi ư? Thành Thiên Bích đang ở đâu cậu còn không biết, hang động sắp sập đến nơi, cậu muốn bị chôn sống à!”


“Cậu ấy đến đây ngay giờ đây, tôi cảm giác được!” Tùng Hạ lau vệt máu trên mặt không biết chảy ra từ lúc nào: “Mọi người mau đi, đừng cản tôi.” Nếu cậu bỏ A Bố ở lại, cậu sẽ thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với Trang Nghiêu.


Diêu Tiềm Giang giận dữ trừng cậu, cuối cùng nói: “Tiểu Chu, cậu và Jacqueline lên trước đi.”
“Quận vương…”
Diêu Tiềm Giang lạnh lùng nói: “Lên mau, cậu ở đây cũng là gánh nặng, ai cho cậu xuống!”


Tiểu Chu ấm ức mếu máo, quắp Jacqueline bay lên. Jacqueline không ngừng tạo ra thực vật trên vách đá để cản bớt đá lở. Quãng đường ngắn ngủi trăm mét đi trong muôn phần mạo hiểm, nhưng cuối cùng cũng tới đỉnh núi.


Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái đã không thể chống đỡ được nữa, đất đá trên đầu bắt đầu đung đưa, hàng ngàn tảng đá sẽ chôn sống họ.


Một luồng ánh sáng chợt lóe lên ôm ngang lấy hai người, trong chớp mắt, Dung Lan đã ôm họ xuất hiện ở cách đó mấy chục mét, đất đá vốn trôi nổi vô trọng lực ầm ầm rơi xuống, rung chấn từ đá rơi khiến màng tai người ta rung lên, mọi người đều bị chấn động đến độ nghiêng ngả. Trong hỗn loạn, một tảng đá đập trúng lưng Dung Lan, hắn hộc ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trắng bệch.


Đất đá rơi xuống thổi tung bụi đất còn chưa chấm dứt mà một chấn động lớn hơn lại đã truyền đến. Họ ngẩng đầu nhìn lên, vách đá phía trên bắt đầu nứt ra từng mảng lớn, giờ phút này đã tới, hang động sẽ thật sự sụp đổ!


Dung Lan chịu đựng cơn đau, ôm lấy Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái đã hoàn toàn hôn mê, thân thể hóa thành một luồng ánh sáng phóng ra ngoài động, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.
Diêu Tiềm Giang hóa thành một cột nước, lập tức cuốn lấy Tùng Hạ bay về phía cửa động.


Tùng Hạ khàn giọng gào: “A Bố! Đừng! A Bố–”


A Bố ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn Tùng Hạ, trong đôi mắt tím ngập đầy nước mắt sợ hãi và luyến tiếc. Bộ lông trắng tuyết dính đầy máu, A Bố giơ chân ra, học dáng vẻ của Đặng Tiêu, vẫy vẫy với Tùng Hạ. Gạch đá trút xuống như mưa, bụi bặm mù mịt, hình bóng A Bố nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Tùng Hạ.


Trong chớp mắt, Diêu Tiềm Giang đã đưa Tùng Hạ lên đến đỉnh núi, ngọn núi cũng đang bắt đầu sụp đổ, tuyết đọng thành tấn cuồn cuộn ập xuống từ bên trên, mọi người di tản đi rất xa, trơ mắt nhìn ngọn núi từ từ biến mất.


Diêu Tiềm Giang ném Tùng Hạ xuống tuyết, Tùng Hạ vật lộn vừa bò dậy đã nhấc chân muốn chạy đến phía cửa động: “A Bố–” Cậu đã hứa với Đặng Tiêu, tuyệt đối không bỏ lại A Bố! Trang Nghiêu sống chết chưa hay, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại, nếu có ngày Trang Nghiêu tỉnh lại, cậu làm sao có thể nói với nó rằng mọi người đều còn sống, nhưng A Bố lại bị chôn sống trong núi tuyết! Đối với đứa trẻ cô độc ấy mà nói, A Bố chính là người thân duy nhất.


Đặng Tiêu, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ cũng phóng đến phía hang động đang dần dần biến mất, thậm chí cả Bạch Linh và Đa Cát vừa mới thoát hiểm cũng kéo cơ thể đầy thương tích chạy tới nơi đó.


A Bố, Thiên Bích, xin đừng, hãy thoát ra, chúng ta xưa nay luôn là sáu người một mèo, luôn là vậy từ đầu đến cuối!


Nghĩ đến Trang Nghiêu hôn mê bất tỉnh, Thành Thiên Bích sống chết chưa biết và A Bố biến mất trong cát bụi, Tùng Hạ lệ đổ như mưa. Tâm trí cậu hiện lên cảnh tượng mùa đông năm ấy, họ đốt lửa trong rừng, ngắm hoa tuyết ngập trời, nằm sưởi ấm trong lòng A Bố. Giờ này nghĩ lại, cho dù lúc ấy họ còn rất yếu, cho dù màn trời chiếu đất, nguy hiểm bốn bề, nhưng đó lại chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của họ, bởi vì khi đó họ ở bên nhau không thiếu một ai, hơn nữa còn mang theo hi vọng, cuộc sống tốt đẹp trong mơ ở Bắc Kinh giúp họ chống chọi vượt qua lớp lớp hiểm nguy. Vào lúc đó, họ không biết nhiều bí mật như bây giờ, cũng không phải gánh vác trọng trách nặng nề như bây giờ, họ chỉ chiến đấu vì mình, vì bạn bè của mình. Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, không còn lựa chọn nào khác, họ buộc phải tham dự vào cuộc chiến khắc nghiệt nhất, ba lần bảy lượt nguy hiểm tột cùng, rồi ba lần bảy lượt nghĩ rằng mình sẽ may mắn. Tùng Hạ luôn chạy trốn sự thật, cậu nghĩ rằng họ có thể vĩnh viễn sóng vai đi tiếp, nhưng lại quên rằng Tử Thần luôn đứng ngay bên cạnh họ.


Tùng Hạ điên cuồng cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện kỳ tích xuất hiện, cậu đồng ý hy sinh tất cả những người không liên quan mình từng cứu giúp, chỉ cần bạn bè cùng cậu đi đến thời khắc cuối cùng!


Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, dưới chân nhói lên một cái, cậu vấp phải hòn đá, ngã sập xuống đất, cơ thể lọt thỏm trong tuyết, tuyết lạnh thấu xương chui vào mắt, vào mũi, vào miệng cậu, giá lạnh khiến cậu giật mình. Cậu gồng mình, hướng về phía ngọn núi đã hoàn toàn biến mất, hướng tới một vùng tuyến phủ mênh mông, gào thét đến xé lòng xé phổi: “Thiên Bích, A Bố!!”


Một cơn lốc xoáy đột ngột sinh ra từ dưới mặt đất, đất đá và băng tuyết bị hất bay lên cao, gió tuyết xoay vần hình thành một khung cảnh tráng lệ giữa vùng núi lớn mênh mông tuyết bạc, nhất thời làm mờ tầm mắt mọi người.


Tùng Hạ thẫn thờ nhìn cơn lốc xoáy, trung tâm gió tuyết có một bóng đen khổng lồ.
Lốc xoáy dần dần tản ra, một bóng trắng nhảy khỏi sương tuyết, cho dù trên bộ lông trắng tinh dính đầy vết máu và bước đi khập khiễng, song đó chính là A Bố!


“A Bố!” Đặng Tiêu hét lớn chạy đến, nhảy lên ôm lấy cổ A Bố, lớn tiếng gào khóc.
A Bố ngồi trên tuyết, dòng lệ chảy ra từ đôi mắt tím lập tức đóng băng. Nó nhè nhẹ ɭϊếʍƈ Đặng Tiêu, cái đuôi phe phẩy yếu ớt.
Tùng Hạ xúc động đến độ vừa khóc vừa cười, nói không ra lời.


Gió tuyết dần dần lắng xuống, cơ thể cao lớn rắn rỏi của Thành Thiên Bích hiện trên nền tuyết, vững vàng bước tới, cánh tay hắn còn dìu đỡ theo Tôn tiên sinh nhỏ gầy.
“Thiên… Thiên Bích.” Tùng Hạ giãy giụa đứng dậy, chạy tới phía hắn.
Dung Lan nhoáng một cái đã lao đến: “Tôn tiên sinh sao rồi?”


Thành Thiên Bích sắc mặt u ám, môi mím chặt, hắn nhẹ nhàng đặt Tôn tiên sinh xuống nền tuyết.
Tùng Hạ lại gần, Tôn tiên sinh sắc mặt xanh lét, ngay cả môi cũng không thấy chút hồng hào nào cả, từ khóe miệng đến quần áo đều có máu, ***g ngực không còn cử động.


Dung Lan không dám tin ngồi sụp xuống, vươn bàn tay run rẩy dò hơi thở của Tôn tiên sinh.
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Người còn sống, nhưng bộ não đã chết.”
Dung Lan siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ hoe.
Tùng Hạ nhìn cơ thể già nua yếu ớt của Tôn tiên sinh, trong lòng ngập đầy thương xót.


Những người từng nhận ơn huệ của Tôn tiên sinh đều chạy đến đây, có người thậm chí quỳ gối xuống đất, Triệu La Manh bật khóc.
Tùng Hạ đưa năng lượng vào cơ thể Tôn tiên sinh, trong lòng cậu vẫn ôm một chút hy vọng, song khi “nhìn thấy” tình trạng trong não ông, cậu không thể tiếp tục được nữa.


Đường Đinh Chi đi tới, ngẩn người hồi lâu, nhắm hai mắt lại: “Não đã chết rồi, quả thật Tôn tiên sinh đã đụng phải dị nhân tiến hóa não bộ… mạnh hơn chúng tôi nhiều.”


Dung Lan lắp bắp hỏi: “Vì sao, vì sao lại như vậy? Không phải cậu xuống cứu chú ấy sao? Hai người ở dưới đó lâu như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thành Thiên Bích trầm trọng nói: “Một lời khó nói hết, đưa Tôn tiên sinh về trước đã.”


Tùng Hạ chậm rãi đi tới, cởi áo ngoài khoác lên người Thành Thiên Bích. Một Thành Thiên Bích xưa nay không bao giờ bộc lộ bất cứ cảm xúc nào trước mặt người ngoài, giờ phút này lại vòng tay ôm chặt Tùng Hạ trước mắt bao người.
Tùng Hạ sửng sốt, sống mũi cay xè, không nhịn được lại muốn khóc.


Thành Thiên Bích dùng âm lượng cực thấp nói vào tai Tùng Hạ: “Đã kết thúc chưa?”
Tùng Hạ nhắm hai mắt lại, run rẩy trả lời: “Vẫn chưa.”


Vẫn chưa… mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt. Dù có bao nhiêu người hi sinh, dù họ có chảy bao nhiêu máu, bao nhiêu lệ, kiếp nạn vô tiền khoáng hậu này vẫn chưa bị ngăn cản, sứ mệnh của họ cũng chưa thể chấm dứt. Hôm nay có hơn một nửa số người trong họ đã an giấc ngàn thu dưới ngọn núi tuyết này, ngày mai có lẽ sẽ có thêm nhiều người phải hi sinh trong nhiều cuộc chiến hơn nữa. Nhưng chỉ cần một ngày ý thức Cambri chưa ngủ say là ngày ấy cuộc chiến của họ vẫn chưa thể kết thúc. Cậu sẽ không bao giờ tin vào vận mệnh nữa, cậu không tin cái giá để kết thúc chuyện này là phải lấy họ ra đánh đổi. Họ là người, họ sống và có tình cảm, thứ gì muốn cướp đi điều họ quý trọng, họ tất sẽ đấu tranh đến cùng, họ muốn nắm giữ số phận của mình dù cho phải đối địch với cả hành tinh này!


Đoàn người xuống núi như cái xác không hồn.


Họ im lặng đến kỳ lạ, trong số rất nhiều người cùng đến đây, người đã chết, còn có một vài người vẫn đang hôn mê bất tỉnh,