Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 229: [PN6] EM LÀ A BỐ, MEOW~

Thật ra em không sợ đau, cũng không sợ chảy máu, điều đáng sợ nhất thế giới đúng là phải rời xa các chủ nhân mà.


Em là một chú mèo Ragdoll tên A Bố, năm nay em sáu tuổi. Mỗi ngày, chuyện em thích làm nhất là ăn, ngủ, ɭϊếʍƈ đản đản. Mỗi ngày, chuyện có thể khiến em vui nhất là chơi với các chủ nhân, nhưng các chủ nhân rất bận, nhất là khi thời tiết trở lạnh, họ đều sợ lạnh, không muốn ra ngoài. Em có bộ lông dày nên thật ra em thích mùa đông hơn, nhưng các chủ nhân lại không thích mùa đông, cho nên em luôn mong đợi đến mùa hè, cho dù em sẽ rất nóng, còn có thể bị các anh cạo lông nữa.


Khi em còn rất nhỏ… tuổi nhỏ, kích cỡ cũng nhỏ, em có vài anh chị em, nhưng mọi người ai cũng được chủ nhân mới đưa đi, chỉ có em là phải ở lại cuối cùng vì con người nói em đẹp nhất, quý nhất. Tuy em không biết quý nhất có nghĩa là gì, dù sao thì qua thật lâu, em mới chờ được cậu chủ nhỏ của em đến. Cậu chủ nhỏ là một bé trai loài người, có mái tóc đen đen, đôi môi đo đỏ, anh ấy vừa nhìn thấy em đã ôm em đi. Cơ thể anh rất nhỏ rất gầy, nhưng lúc ôm em lại rất vững chãi.


Cậu chủ nhỏ sống trong một căn nhà vô cùng vô cùng to lớn, nhưng lạ lắm, anh ấy không có ba mẹ, cũng không có anh chị em, chỉ có một đống hình thù quái dị em chưa từng nhìn thấy. Anh ấy chuẩn bị cho em một cái ổ rất thoải mái, nhưng em thích ngủ trên giường anh cơ, vì cậu chủ nhỏ có mùi thơm lắm, khi anh ấy vuốt ve em cũng rất dịu dàng.


Cậu chủ nhỏ hiếm khi nói chuyện, đương nhiên vì trong nhà không có người nào khác. Thỉnh thoảng cậu chủ sẽ nói chuyện với em. Lúc đầu em nghe cũng không hiểu lắm, anh ấy có vẻ rất thất vọng, đôi lúc khi xoa đầu em, ánh mắt anh vô cùng cô quạnh. Vì để có thể nghe hiểu lời anh ấy nói, em cố gắng suy nghĩ hết sức mình, dùng vào cả thời gian ăn, ngủ, ɭϊếʍƈ đản đản… Rốt cuộc dần dần em có thể nghe hiểu một vài từ lặp lại nhiều lần, ví dụ như em biết anh ấy đặt tên em là “A Bố”, ví dụ như em không được đi bậy ở chỗ nào…


Trong căn nhà lớn thế này, thỉnh thoảng em không tìm thấy phương hướng. Em không biết vì sao cậu chủ nhỏ lại thích ở trong nơi hoang vắng này, cũng không biết vì sao cậu nhủ nhỏ thích nghiên cứu vài thứ kỳ quái mỗi ngày, có những cái sẽ bốc mùi khó ngửi, có cái còn có thể phát ra âm thanh kinh hoàng.


Bọn em sống trong căn nhà này thật lâu, em dần dần lớn lên, ngôn ngữ loài người có thể nghe hiểu được lại càng ngày càng nhiều, cậu chủ nhỏ chưa từng có bạn, cũng không có khách đến, những người thỉnh thoảng xuất hiện trong nhà đều là người đến đưa đồ đạc hoặc thức ăn. Có lúc em nhàm chán sẽ chạy ra ngoài trò chuyện với mèo hoang quanh đó, nhưng cậu chủ chẳng bao giờ giao lưu với con người cả, anh ấy không thấy cô đơn ư? Vì muốn ở bên cậu chủ, em không dám đi quá lâu vì có lần em về nhà muộn, cậu chủ tìm em khắp nhà, khi thấy em mắt anh ấy đỏ hoe. Từ sau lần đó, em không ra ngoài trong một thời gian dài.


Khi em tầm bốn tuổi, một chuyện hết sức đáng sợ đã xảy ra, sau đó toàn bộ thế giới đều thay đổi.


Vào đêm một ngày nào đó, giường ngủ đột nhiên rung lên, lúc ấy em ngủ bên cạnh cậu chủ, em kéo tóc gọi anh ấy dậy, anh ấy ôm em chạy ra ngoài. Hóa ra không chỉ có giường đang rung mà toàn bộ mặt đất đều rung động, tuy không quá mạnh nhưng đây là lần đầu tiên em biết mặt đất cũng rung được nên rất sợ hãi, cố gắng chui tụt vào lòng cậu chủ.


Không bao lâu, chấn động dừng lại, bọn em đều tưởng rằng thế là đã xong nên quay lại ngủ, nhưng sau đó bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ quái, ví dụ như thức ăn hôm qua còn thừa em vốn để sáng dậy ăn tiếp nhưng nó lại hỏng mất, bốc mùi hôi thối, cậu chủ cũng ném đi rất nhiều thức ăn biến chất một cách khó hiểu. Cỏ dại quanh nhà qua một đêm mọc cao lên rất nhiều, tiếng kêu của bạn bè mèo hoang gần đó đột nhiên trở nên hết sức đáng sợ, thậm chí em còn nhìn thấy một anh mèo đang cắn người!


Cậu chủ cả ngày đều bận rộn, thậm chí còn gọi vài cuộc điện thoại hiếm khi thấy anh ấy gọi. Đến tối, anh ấy bỏ rất nhiều đồ ăn vào trong một cái thùng lớn, cái thùng đó tỏa ra hơi sương lạnh toát.


Ngày thứ ba sau trận động đất, trên đường bắt đầu xuất hiện rất nhiều người. Chỗ ở của bọn em vốn hẻo lánh, bình thường ít khi có người đi lại xung quanh, xong chỉ sau một đêm, bên ngoài đã trở nên ầm ĩ, có vẻ cậu chủ cũng hơi bất an một chút.


Ngày thứ tư sau trận động đất, cơ thể em bắt đầu cảm thấy khó chịu, như thể có cái gì đó đang kéo xương kéo thịt em ra. Em nhìn vào gương, cảm giác mình tự nhiên béo lên.


Ngày thứ ba sau khi em liên tục béo lên, cậu chủ đã phát hiện ra em có điều là lạ. Anh ấy ôm em nhìn thật lâu, sau đó đặt em trên cái giường trải vải trắng, dùng cái gì đó sắc nhọn đâm vào da em, rút máu em ra. Thật ra em không sợ đau cho lắm, nhưng em thấy rất sợ, những điều quen thuộc bắt đầu trở nên xa lạ khiến em bất an. Cậu chủ bắt đầu xuất hiện hành động kỳ quái, ngay cả cơ thể em cũng không ngừng thay đổi, càng ngày càng lớn, ngày nào em cũng thấy sợ hãi.



Dần dần, em chỉ có thể ăn thức ăn và đồ hộp đông lạnh đến cứng đơ. Dần dần, ổ của em không chứa nổi cơ thể em nữa. Dần dần, cậu chủ vốn vô cùng cao lớn trong mắt em trở nên nhỏ bé, mà em thì quá to quá lớn, cuối cùng lớn đến độ không thể tiếp tục ngủ trên giường cậu chủ, thậm chí không thể ở trong nhà. Cậu chủ cải tạo bể bơi trong sân thành ổ mới của em.


Cậu chủ bắt đầu dẫn em ra đường tìm đồ ăn. Anh ấy ngồi trên đầu em, nói cho em biết cái gì ăn được, cái gì không được cắn. Em bắt đầu thích mình khi to lớn vì thấy oai lắm! Em cũng không cần ăn đồ hộp đông lạnh cứng đơ nữa, em có thể dễ dàng bắt được chuột sống hay thứ gì khác. Từ sau khi lớn em, đầu óc em cũng trở nên thông minh, em có thể nghe hiểu rất nhiều câu cậu chủ nói. Quan trọng nhất là, em có thể bảo vệ cậu chủ, trên đường nhiều chó lớn, nhiều người hung dữ như vậy mà đều không dám lại gần bọn em. Tuy không thể ngủ với cậu chủ nữa, nhưng cuộc sống vẫn rất hạnh phúc.



Sau này, có ba người đến nhà chúng em. Họ đều là người lớn, cao hơn cậu chủ, nhưng trong mắt em thì vẫn rất nhỏ bé. Bọn em cùng đi đánh quái vật xanh vừa lớn vừa biết bò, quái vật xanh còn cắn em bị thương, em chưa bao giờ thấy đau như vậy.


Sau này vết thương của em khỏi rồi, cậu chủ và ba người kia đưa em rời khỏi căn nhà quen thuộc, chúng em cùng nhau đi qua rất nhiều nơi xa lạ. Dù ngày nào cũng phải đi rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên em biết thế giới có thể rộng lớn như vậy, có nhiều đồ ăn ngon như vậy.


Dần dần, em hiểu rõ ba chủ nhân hơn. Sau này, em lại có thêm chủ nhân có cánh và chủ nhân có đuôi, bọn em cùng nhau đánh rất nhiều quái vật, đi qua rất nhiều vùng đất, ăn rất nhiều món mới, tuy rằng cũng có lúc đói khát bị thương, nhưng cuối cùng đều cố gắng vượt qua.


Trong tất cả chủ nhân, đương nhiên em yêu cậu chủ nhỏ nhất, nhưng trừ anh ấy ra, em thích nhất chủ nhân có đuôi và chủ nhân biết nấu cá rất ngon. Chủ nhân có đuôi thích nhất là chơi với em, còn ăn cùng em nữa, đôi khi anh ấy còn có thể giấu cái đuôi đi, thật là quá lợi hại!


Sau đó, chúng em đi tới một thành phố, ở lại đó rất lâu, thời gian đó cũng rất chi hạnh phúc meow, ngày nào cũng được ăn cá ngon. Em còn quen được bạn mới nè, cậu ấy là một con chó lớn màu trắng. Thật ra em rất thích bạn bè trắng như mình.


Rồi lại sau đó, bọn em đi đến một nơi rất lạnh, nơi đó có một cái cây đại thụ lớn ơi là lớn, trên cây có hai con người tóc đen da trắng, trông họ giống nhau như đúc. Họ ôm đến một em mèo màu đen, tiếc rằng em ấy bé xíu, không chơi với em được.


Rồi lại sau đó nữa, em và các chủ nhân đi đến một nơi còn lạnh hơn, nơi đó đâu đâu cũng bị băng tuyết bao trùm, nhưng lại có rất nhiều động vật to hơn cả em, sợ khϊế͙p͙ hồn à! Các chủ nhân dẫn em theo đánh nhau với đám động vật đó. Các chủ nhân đều rất lợi hại, thật ra em cũng thấy sợ, nhưng dù có sợ hãi thế nào, em cũng muốn được ở bên chủ nhân.


Khi em và các chủ nhân đứng dưới hang động, nhìn gạch đá không ngừng trút xuống từ phía trên, cơ thể em cứ run lên bần bật, cậu chủ nhỏ của em cứ ngủ hoài, gọi thế nào cũng không dậy, nhiều người cả động vật đều chảy đầy máu. Em cũng chảy rất nhiều máu, đá rơi vào người rất đau. Con người và động vật xung quanh đều thoát ra ngoài từ nơi hắt xuống ánh dương, cuối cùng ngay cả bạn em là Bạch Linh và Đa Cát cũng đi lên, các cậu ấy nói sẽ chờ em ở trên đó, nhưng em cảm thấy mình có thể không lên được vì hang động sắp sập mất rồi.


Cuối cùng, chủ nhân dịu dàng nhất, nấu cá ngon nhất của em cũng bị đưa đi, anh ấy cứ mãi gọi tên em. Em rất muốn đi cùng anh, nhưng em không trèo lên được, đá đập vào người em đau quá, vuốt chân em không giữ được. Em biết anh ấy không thể đưa em đi nên em chào tạm biệt anh ấy. Điều làm em thấy buồn là em không thể chào tạm biệt cậu chủ nhỏ, em không nỡ xa chủ nhân nào, không nỡ xa bạn bè của em, họ sẽ nhớ em chứ?


Em bắt đầu tưởng nhớ khoảng thời gian em sống với các chủ nhân của mình. Bọn em cùng nhau trải qua xuân hạ thu đông, vượt qua rừng sâu núi thẳm, băng qua thành thị hoang vắng, từng thỏa chí bôn chạy trên đồng cỏ khi xuân về hoa nở, từng bắt cá nướng thịt ven sông buổi sớm tinh mơ, cũng từng ủ ấp bên nhau ăn uống sưởi ấm trong đêm lạnh tuyết phủ. Cho dù có thể em sẽ không bao giờ được quay lại căn nhà nơi em sinh sống từ nhỏ ấy, nhưng sau khi rời khỏi nơi ấy, cậu chủ không còn cô đơn nữa, anh ấy đã có bạn bè, anh ấy nói nhiều hơn, còn hay cười nữa. Tuy anh ấy không chỉ có mình em như xưa, nhưng em cũng có thêm rất nhiều chủ nhân yêu quý. Chỉ cần có thể ở bên các anh, cho dù gặp phải nhiều quái vật hung dữ hơn, chảy bao nhiêu máu, mỗi ngày qua đi em vẫn thấy rất hạnh phúc meow Cho dù không có em, cậu chủ nhỏ cũng có bạn bè, nghĩ vậy, em có thể yên tâm rồi.


Tuy rằng, em không muốn ở nơi vừa bẩn vừa tối thế này chút nào cả… Tuy rằng, em muốn gặp lại các chủ nhân lắm lắm…


Ơ kìa? Đó không phải chủ nhân lúc nào cũng xụ mặt lại không thích nói chuyện của em ư? Trong tất cả chủ nhân, em sợ anh ấy nhất. Anh ấy là người không thú vị nhất, không có cánh cũng không có đuôi. Nhưng em biết anh ấy là người lợi hại nhất, tất cả chủ nhân đều rất tin tưởng anh ấy. Anh ấy chưa đi sao? Anh ấy có thể đưa em đi không? Chắc là không rồi, em lớn quá, không ai đưa được em đi, nếu sớm biết vậy, trước kia em đã ăn ít đi một chút.


Chủ nhân lúc nào cũng xụ mặt lập tức bay đến cạnh em, em nhìn anh ấy, thè lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, muốn ghi nhớ mùi vị. Sau đó em dùng mũi đẩy anh sang một bên, em muốn nói anh ấy có thể ra ngoài từ nơi rọi ánh sáng xuống đó, nhưng ngoại trừ cậu chủ, em không thể nói chuyện với chủ nhân nào khác được.


Chủ nhân lúc nào cũng xụ mặt xoa xoa mũi em, anh ấy mạnh tay lắm, chẳng nhẹ nhàng giống các chủ nhân khác gì cả, vẫn cứ xụ mặt ra nói với em: “Đi thôi.”
Gì ạ? “Đi thôi.”? Em có thể đi cùng anh ư? Thật ạ!?


Ngay sau đó, cơ thể em bỗng nhẹ bẫng, một luồng gió mạnh cuốn em lên, như thể em biết bay, vù một cái bay lên trời. Em nhìn thấy ánh sáng và tuyết trắng, còn cả các chủ nhân đang chạy tới phía em nữa.


Tốt quá, em còn có thể sống với các chủ nhân. Thật ra em không sợ đau, cũng không sợ chảy máu, điều đáng sợ nhất thế giới đúng là phải rời xa các chủ nhân mà.
Quả nhiên em là chú mèo hạnh phúc nhất